Sáng hôm sau, Cẩn Y đem đồ vào, ta đã nguôi cơn giận sau khi thức giấc, thay đồ vào xong, ngồi xuống cho gọi một nô tỳ thường trang điểm cho mình, ta lựa ra trong hộp mấy cây trâm cài, ướm thử lên tóc, Cẩn Y được gọi vào đứng bên cạnh xem nô tỳ hay chải và thắt tóc cho ta để học.
Dùng xong bữa sáng, ta ra ngoài lên xe ngựa, không quên cho gọi Cẩn Y đi bộ theo.
Dù gì đi nữa, ta không phải người thất hứa, một khi đã nói gì là phải làm, hôm nay ta cần sửa đổi tươm tất một chút cho thị nữ riêng đầu tiên của đời mình.
Ta hé cửa sổ lên, trong chợ rất đông đúc, là ngày gì thế không biết, xe của ta đi bị kẹt đường phải dừng lại nhiều lần, tên phu xe tệ hại của hôm nay không biết lựa đường đi gì cả.
Chật vật cuối cùng, xe đã dừng trước cửa tiệm vải, ta bước xuống, như thói quen mà đi thẳng vào trong, quản tiệm vừa trông thấy ta liền bỏ quầy, dẫn ta vào một gian phòng sau tiệm, mời ngồi.
"Lưu Tiểu thư, hôm nay tiệm mới về một lô hàng lãnh màu lục thanh nhã loại thượng hạng, Tiểu thư xem này!"
Ta khoác tay ra hiệu sẽ lấy như thường lệ, quản tiệm liền mỉm cười nháy mắt cho người mang vào bên trong, đưa ta xem một bộ y phục mẫu.
"Lưu Tiểu thư, đây là kiểu may mới nhất, Tiểu thư dùng lãnh ban nãy may y phục, mặc lên sẽ rất là hợp!"
"Được, vậy làm một bộ, lấy số đo đi!"
"Ây da, Lưu Tiểu thư nói đùa gì vậy, vóc dáng người không phải không thay đổi mấy sao, người nhìn xem, chẳng sai một con số nào!"
Quản tiệm vừa liến thoắng nói vừa kéo thước đo nhanh cho ta, liền sau đó cho thợ vào nhận số đo chuẩn bị may luôn.
"Lưu Tiểu thư, đúng ba hôm nữa là may xong, bổn tiệm sẽ cho người mang đến tận cửa Lưu phủ giao cho thị nữ của Tiểu thư!"
Ta gật đầu, ngồi xuống, có một người mang trà bánh lên, ta thử một ngụm, trà này dở tệ, pha quá nước rồi, điểm tâm cũng tạm được, có vẻ họ tìm được chỗ đặt hàng mới, ta nhớ vào tháng trước đồ điểm tâm rất nhạt nhẽo.
"Lưu Tiểu thư, mời Tiểu thư xem qua mấy kiểu giày thêu mới nhất, có cả mấy đôi bổn tiệm cố ý thêu hình hoa lan mà Lưu Tiểu thư ưa thích đây ạ!"
Ta lắc đầu, mắt nhìn quản tiệm hướng sang Cẩn Y.
"Không cần xem, ta lấy tất cả những đôi có hoa lan, đo cho cô ấy bốn bộ, dùng vải này đi, lấy màu sắc nhẹ nhàng, không được nổi bật hơn ta, nhưng cũng không giống hạ nhân nhà bình thường, càng sớm càng tốt!"
"Cẩn Y đa tạ Tiểu thư ạ!"
Thị nữ mới của ta bây giờ mới cất tiếng, cũng được coi là điềm đạm hơn nhiều, hôm nay ăn mặc cũng rất gọn gàng tuy rằng quần áo hơi cũ, có lẽ Cẩn Y đã học lại mấy điều mà ta yêu cầu.
Một nữ tử tiến lên lấy số đo cho Cẩn Y, vừa đo vừa ghi vào sổ.
Bên cạnh là tên quản tiệm cứ cười nói ra vẻ suốt, làm ta cảm thấy hắn ta thật sự quá phiền toái, nếu đây không phải là cửa tiệm bán đồ tốt có tiếng ta đã sớm không ghé mắt tới rồi.
Đợi đo đạc cho Cẩn Y xong xuôi, ta nói thêm.
"Lựa vài bộ có sẵn, cho cô ấy thay, lát nữa ta có việc cần đi, làm sao phải xem được một chút!"
"Lưu Tiểu thư yên tâm, bổn tiệm mang ra ngay đây!"
Mấy bộ được mang ra cho ta chọn lựa, bởi vì Cẩn Y không dám tự chọn.
Chọn xong, vài nữ tử của tiệm vải dẫn nàng vào trong mặc thử.
Ta rất hài lòng, liền thanh toán rồi lên xe đi tiếp.
Hôm nay khí trời mát mẻ, ta muốn sang Dạ Quân phủ mời quận chúa đi dạo, bây giờ hoa đang nở rất đẹp, cũng lâu rồi ta chưa cùng ai đi ngắm hoa, từ khi Tứ công chúa nói ta không phải đến phủ của nàng.
Dạ Quân phủ
Ta đã bước xuống xe, nhưng cánh cổng lớn trước mặt vẫn chưa mở.
Cẩn Y nhìn ta, rồi đi lên trước gõ vào cửa mấy lần.
Qua ba tiếng gõ, cửa cuối cùng cũng mở ra một cánh, tên thị vệ trông thấy ta thì vội chạy ra nói.
"Xin lỗi Lưu Tiểu thư, hôm nay quận chúa còn nghỉ dưỡng bệnh, không thể gặp ai, thỉnh Tiểu thư về cho!"
Ta thấy rất lạ, rõ ràng hôm ấy ta nhớ rất kĩ nàng không có vết thương nào ở ngoài da nói chi là một vết máu nào, sao quận chúa lại đổ bệnh đến như thế nào mà hiện giờ còn chưa khỏi được cơ chứ.
Ta nói: "Không sao, ta đến thăm quận chúa một lát là sẽ về ngay!"
Thị vệ đảo mắt rồi khom lưng xuống, mở miệng lắp bắp.
"Bẩm Lưu Tiểu thư, Dạ đại nhân đã ra lệnh không cho phép ai khác đến quấy rầy quận chúa nghỉ ngơi, Tiểu thư xin hãy quay về, xin người đừng làm khó nô tài!"
"Được, vậy ta vào gặp Dạ tổ phụ, chỉ cảm ơn về quà gửi đến Lưu phủ, lần này không phải không được đấy chứ?".
Ta cau mày, bắt đầu bực bội, mới sáng ra thôi mà.
Cổng Dạ Quân phủ trước giờ ta ra vào không bao giờ bị ai cản trở, hôm nay làm sao lại xảy ra sự việc phiền phức như thế này.
"Thứ lỗi cho nô tài, Lưu Tiểu thư, Dạ đại nhân...!đại nhân hôm nay không có ở trong phủ, Tiểu thư...!Tiểu thư xin mời quay bước!"
"Ngươi...!"
Chưa đợi ta bùng lên cơn giận, cánh cửa Dạ Quân phủ lại mở ra một lần nữa.
Là Trạch quản gia, một người thân tín của Dạ tổ phụ.
Trạch quản gia mắng tên thị vệ vài câu rồi bảo hắn lùi về đằng sau, tiến tới trước mặt ta, nheo mắt mỉm cười nói xin lỗi.
"Lưu Tiểu thư, tên thị vệ mới này ở Dạ Quân phủ còn chưa rõ phép tắc, vô ý lỡ lời xúc phạm đến Tiểu thư, mong Lưu Tiểu thư rộng lượng không chấp nhất kẻ hạ nhân kia!"
Ta còn chưa nghĩ xong là nên đồng ý tha cho tên thị vệ hay bảo Dạ tổ phụ đuổi thẳng cổ hắn ngay lập tức thì Trạch quản gia lại tiếp lời.
"Lưu Tiểu thư, hôm nay quận chúa quả thật chưa khỏi bệnh, hơn nữa quận chúa cũng vừa dùng thuốc xong, đang nghỉ ngơi, không thích hợp vào thăm.
Dạ đại nhân cũng đang bận giải quyết công vụ, không thể tiếp đón người thỏa đáng, Lưu Tiểu thư không cần chờ thêm nữa, cũng...!không cần đến đây nữa, khi nào quận chúa khỏe lại, người sẽ biên thư gửi tới cho Tiểu thư!"
"Ta...!"
"Tiểu thư xem, trời nắng quá, người đâu, mau mang ô ra che nắng cho Lưu Tiểu thư lên xe ngựa!
Mời, Lưu Tiểu thư!"
Ta không kịp đáp trả, nhất thời Trạch quản gia đã chu đáo mở ô che cho ta còn đưa tay ra mời, nhưng ta thấy giống như đang giục ta bước lên xe càng nhanh càng tốt hơn.
Mời được ta vào ngồi bên trong xong, tự tay Trạch quản còn đóng cửa lại nhẹ nhàng cẩn thận, mở cửa sổ lên cười híp mắt nói với ta.
"Lưu Tiểu thư đi thong thả! Quận chúa sẽ biên thư sớm cho người thôi!"
Rồi lại chậm chạp đi tới phía trước, ra hiệu cho phu xe: "Đi!"
Trên đường xe ngựa quay về phủ, ngồi trong xe ta ngẫm kĩ lại bỗng thấy có vài điểm kì lạ, tên thị vệ kia đã nói Dạ tổ phụ không có trong phủ, nhưng Trạch quản gia thì nói Dạ tổ phụ đang bận công vụ..., có vẻ như là bọn họ không muốn ta vào bên trong.
Ta ngẩn người, âm thầm nhận ra, người che giấu điều này, người có thể ngăn cản ta vào bên trong, chỉ có mỗi một người đứng đầu của Dạ Quân phủ, mà không thể là ai khác, chính là Dạ tổ phụ....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...