Từ cánh cổng chính, một người từ lưng ngựa bước xuống, nhanh nhẹn chạy vào.
Tiểu Ngũ mà mọi người đang mong ngóng, từ xa thấp thoáng một bóng dáng cao ráo, trên người còn mặc nguyên bộ chiến giáp đồ sộ.
Chỉ khi người đó càng tới gần hơn, nhìn rõ toàn khuôn mặt Tiểu Ngũ đang bước về phía này, ta đứng khựng lại, ngây cả người.
Sư phụ chạy lên ôm chầm lấy nhi tôn, vỗ vỗ vai và sau lưng Tiểu Ngũ không ngừng, xúc động đến sắp khóc mà nói.
"Tiểu Ngũ, sao trông con gầy đi nhiều thế? Người ngợm còn đen thui nữa! Tóc tai con sao còn có một nhúm chút xíu như vậy hả? Đưa tay cho ta, đưa tay cho ta xem mạch nào!"
Thanh Tề đứng bên cạnh ta phát chán nên đi lên trước, phản bác tổ phụ.
"Tổ phụ, người có nói quá rồi không? Tiểu Ngũ đâu đến nỗi ghê như thế ạ! Tóc nó chỉ bị rối chút thôi mà, cũng chỉ đen đi một tí..."
"Ây da, ây da không được! Tiểu Ngũ, con đi đường xa thế chắc là đang mệt trong người lắm phải không, mạch đập nhanh quá nè! Đi, đi, đi vào trong nghỉ đi! Tránh đường!"
Thanh Tề còn chưa nói xong thì sư phụ đã cắt lời, hai tay vừa khéo cầm khăn lau mặt, vừa vuốt mấy cọng tóc mai bị rối cho đứa cháu đã lâu ngày không được gặp.
Thanh Tiêm nhìn sang ta, lắc đầu mỉm cười.
Sư phụ kéo Tiểu Ngũ đi về phía trước, giục hạ nhân chuẩn bị nước ấm để tắm rửa.
Ta đứng bên Thanh Tiêm, lúc này, Thanh Tề theo sau sư phụ đột nhiên nói.
"Tổ phụ, đệ đệ trở về người lại quên mất đồ đệ ruột rồi sao? Ban nãy muội ấy cũng giúp không ít việc đâu!"
Ta giật mình, hết nhìn Thanh Tề rồi nhìn sư phụ, Thanh Tiêm bước tới vừa vặn dẫn tay ta theo.
"Tiểu Ngũ, đây là Tẫn Linh, con gái của Lưu Tướng quân!"
Tiểu Ngũ hướng mắt nhìn về phía ta, chậm rãi bỏ lại tổ phụ đằng sau, tiến lại gần hơn.
Ta đứng sau cánh tay Thanh Tiêm, nhìn người phía trước cảm thấy có một chút bối rối, bởi vì tên Tiểu Ngũ này...
"Lưu cô nương!"
"Khương...!Khương Tướng quân!"
Phải, Tiểu Ngũ tại phủ Viễn Huân, tôn nhi của sư phụ ta, không ngờ lại chính là Khương Hựu Thạc!
Giây phút ngẩng đầu nhìn Khương Hựu Thạc, ta thậm chí còn chưa dám tin vào sự thật này nữa cơ.
Sư phụ của ta không phải được gọi là Lương Thái y sao, nên ta đang rất thắc mắc, tại sao Tiểu Ngũ, lại mang họ Khương?
Cả Thanh Tiêm và Thanh Tề nữa, trước giờ ta và mọi người đều hay gọi các tỷ ấy bằng tên, vì vậy, ta cũng đinh ninh hai tỷ ấy là người họ Lương.
"Tẫn Linh, đây là Tiểu Ngũ, ngoại tôn của ta!".
Sư phụ chạy theo Khương Hựu Thạc, tay chỉ vào người, vui vẻ nói với ta.
Hả?
Thì ra Khương Hựu Thạc là ngoại tôn của Lương Thái y sao?
Sau đó, nghĩ lại chuyện ở đêm hội đèn lồng tại kinh thành, chuyện Khương Hựu Thạc nhờ ta chọn giúp cây bút mua tặng tổ phụ, không ngờ rằng là ta đã giúp hắn chọn cho chính sư phụ của mình.
Chẳng còn gì tình cờ hơn được nữa!
Sự xuất hiện của Khương Hựu Thạc hôm nay, đã đưa ta từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Ta đứng nghĩ ngợi từng mẩu chuyện giữa hai chúng ta, quên béng mình đang đứng nói chuyện với sư phụ, cho tới khi Thanh Tiêm khẽ gọi ta một tiếng.
"Tẫn Linh, tổ phụ vừa hỏi muội đó!"
"Vâng..."
"Không ngờ còn có thể gặp Lưu cô nương ở đây!"
"..."
Ta bị nhắc tới lần nữa liền ngẩng sang nhìn Khương Hựu Thạc, chỉ thấy người phía trước bận rộn mỉm cười vui vẻ.
Khương Hựu Thạc hôm nay nhìn vẫn không khác mấy lần gặp trước, có điều hắn thực sự đã gầy hơn, dù người bị che khuất bởi bộ áo giáp nặng nề, khuôn mặt cũng không còn vẻ sáng sủa mà da dẻ cũng sạm đi hẳn.
Có vẻ Khương Hựu Thạc làm việc rất vất vả, duy chỉ mỗi nụ cười như gã quái gỡ là ta thấy không thay đổi, vẫn hệt như trước khi gục xuống trong hàng trà hôm ấy.
Ngờ nghệch!
Ta tự nhiên nhìn vào vai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Vết thương..."
"Không nghiêm trọng, đã khỏi rồi!"
Khương Hựu Thạc giơ cánh tay lên, ta liền gật đầu, không còn gì hỏi thêm nữa.
Nhưng mà, cứ cùng đứng mắt đối mắt thế này cũng không được thì phải, ta chuyển qua tìm Thanh Tiêm cầu cứu.
Cùng lúc sư phụ hắng giọng, nhắc nhở.
"Tiểu Ngũ, mau vào trong thay y phục đi, chúng ta chờ con cũng lâu rồi đấy!"
"Ta đi xuống nhà bếp một chút, muội lên trước đi!".
Thanh Tiêm cũng muốn rời đi, Khương Hựu Thạc ngừng cười, khẽ nói.
"Vậy lát nữa...!gặp!"
Ta lại gật đầu, chờ cho sư phụ và Khương Hựu Thạc, lẫn Thanh Tề đi khỏi, mới thở hắt ra, ban nãy sao tự dưng cảm thấy áp lực quá nhỉ?
Chưa kịp khôi phục nhịp thở, ta nghe thấy mấy tiếng hét chói tai.
"Tiểu Thạc, Tiểu Thạc, huynh đâu rồi? Chờ ta với!"
Ta quay ra sau lưng, với cái chất giọng này thì còn ai khác ngoài tên Vu Tử Ưu kia được chứ.
Khác với Khương Hựu Thạc không hề ngạc nhiên gì mấy, Vu Tử Ưu khi thấy ta đứng trước mặt thì há hốc cả mồm, lắp bắp.
"Sao...!cô...!lại...!ở đây?"
Ta đang lười giải thích, quay người đi, nói qua loa: "Đi học thôi!"
"Đi học? Chẳng lẽ...!Lương lão..."
"S
Là sư phụ của ta!"
Vu Tử Ưu nở nụ cười ẩn ý, cầm cái quạt hết xếp lại rồi bung ra, đi theo sau ta tìm cớ nói chuyện.
"Cô tới đây lúc nào vậy? Vừa nãy, đã thấy Tiểu Thạc chưa?"
"Vừa gặp rồi!"
"Tiểu Thạc đi đường nào vậy?"
"Sư phụ ta đưa đi, rẽ bên trái."
"Vậy chỗ ở của Tiểu Thạc là ở đâu? Cô đưa ta tới đó đi!"
"Ta làm sao biết chứ!"
"À, xin lỗi nhé..."
Ta cố cất bước cho nhanh, dù gì giữa hai người chúng ta cũng chẳng có gì tốt lành để tâm sự, ta còn đang bực mình vì cái cách nói chuyện không đâu vào đâu của hắn nữa kia.
Kì thực là Vu Tử Ưu chẳng khác nào Thẩm Quân Nhu bản nam nhân đang bám lấy ta, còn luôn miệng hỏi về Tiểu Thạc thế này, Tiểu Thạc thế kia, thế nọ, khiến ta cảm thấy vô cùng phiền toái, nên đã đứng phắt lại đề nghị.
"Vu Tử Ưu, huynh có thể bỏ cái từ Tiểu Thạc đó đi được không? Ta nghe thấy nhàm...!à...!là không hay cho lắm!"
"Được, được! Ta gọi bằng tên là được chứ gì! Khó khăn thế!"
Ta quay ngoắt lại, cố giảm thiểu độ khó chịu của đôi mắt nhìn về Vu Tử Ưu.
Sao cái tên này không vào phòng dành cho khách mà nghỉ ngơi, đi theo ta nói vớ vẩn gì mà mãi không hết vậy chứ.
Cuối cùng ta và Vu Tử Ưu cũng tới gian chính, thấy Thanh Tề đang đứng bên ngoài săm soi vật gì đó.
Vu Tử Ưu nhào lên trước.
"Thanh Tề cô nương, đã lâu không gặp, Cố Tướng quân vẫn khỏe chứ? Bao giờ thì hai người thành thân?"
Trời ạ, cái tên vô phép này vừa gặp đã nói một hơi, hỏi thẳng tới Cố Bằng, còn dám hỏi về hỷ sự của người ta, không còn gì duyên dáng hơn nữa.
"Quân Nhu tại sao lại nhìn trúng kẻ này được chứ, Thẩm bá phụ đồng ý sao?"
Ta đứng đằng xa, chỉ sợ Thanh Tề sẽ cho hắn một vả vào mặt.
Nhưng bất ngờ là không có trận chiến nào xảy ra cả, Thanh Tề mải nhìn theo món đồ, đáp.
"Thành thân gì mà thành thân, đệ lo cho mình trước đi, đừng có đụng ai cũng gọi là cô nương này cô nương nọ!"
Xem cách bọn họ nói chuyện thì ta thấy Vu Tử Ưu cũng khá thân thiết với Thanh Tề, không chừng hắn còn từng ở đây trước cả ta nữa.
Thanh Tề và Vu Tử Ưu đứng nói qua lại hồi lâu, nhác thấy bóng sư phụ và Khương Hựu Thạc đang đi tới mới chịu ngưng, cùng bước vào trong..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...