"Tẫn Linh, con thấy thế nào?".
Thẩm bá phụ hỏi ta.
"Vâng, được ạ!"
"Tốt quá rồi! Phụ thân, Lưu bá phụ, chúng con xin phép!".
Từ Khiêm hớn hở đáp, hắn còn chưa quay lại, ta chưa kịp chào hỏi thì Quân Nhu đã thô bạo kéo ta ra ngoài, cứ như muốn đấu một trận sống chết với ta vậy.
"Lưu đệ, xem bọn trẻ thân thiết chưa kìa!"
"Là Thẩm huynh dạy dỗ Từ Khiêm và Quân Nhu tốt, Tẫn Linh không được lanh lợi, vẫn còn nhiều thiếu sót!"
"Đừng nói những lời này, ta muốn có một nhi nữ như nhà đệ còn không kịp, đệ xem Quân Nhu suốt ngày ra ngoài hầm hổ như nam tử, còn Từ Khiêm lại chỉ biết đọc sách, rèn luyện kiếm pháp không ra gì!"
"Tuổi trẻ ấy mà! Rồi bọn nó sẽ thấu đáo thôi!"
"Chà, ngon thật!"
Đợi ra tới cửa, khuất mặt trưởng bối rồi, ta vùng tay khỏi Quân Nhu.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Ha! Còn làm bộ làm tịch! Ngươi tính ở đó chờ nghe khen đồ ngươi làm rất ngon à, phải không?"
"Đồ vô sỉ!".
Ta tức tối, liên quan gì tới ả ta chứ, Cẩn Y đang cầm tay ta xem có bị hằn dấu tay của cô ta kéo ban nãy không.
"Có phải ngươi ghen tị với Tiểu thư nhà ta, nên mới giở thói côn đồ chứ gì!"
"Ngươi! Ngươi nói ai côn đồ!"
"Ta nói ngươi đó! Có giỏi thì đánh với ta một trận đi! Một với một!"
Mặt Cẩn Y hăng máu, còn không đợi ai đã xông xáo tới đứng trước mặt Quân Nhu.
"Cẩn Y!"
"Quân Nhu!"
Nước sôi lửa bỏng tới nơi thì Từ Khiêm mới đến, người gì mà đi chậm cứ như là rùa.
"Quân Nhu, muội làm gì vậy?"
"Là cô ta muốn cho người đánh muội!"
"Còn ở đó bao biện, Lưu cô nương sao lại làm việc đó, muội đó, mau xin lỗi đi!"
"Tại sao muội phải xin lỗi, là cô ta..."
"Muội còn không chịu xin lỗi, ta sẽ báo với phụ thân tháng này muội còn mười bài tập chưa làm xong, để phụ thân xử phạt muội!"
"Huynh...!huynh...!dám bênh người ngoài!"
Quân Nhu tức giận bỏ đi một nước, Từ Khiêm thở dài, thay cô ả xin lỗi ta.
"Lưu cô nương, Quân Nhu trẻ tuổi còn bồng bột, ta thay nó xin lỗi cô nương!"
"Ta không để bụng, nhưng ta gọi huynh bằng tên, huynh cũng cứ gọi ta vậy đi!"
"À, Tẫn Linh!"
"Từ Khiêm huynh, ban nãy huynh và Quân Nhu nói đưa ta đi chơi phải không, nhưng...!ta phải trở về trước buổi chiều..."
"Vậy muội đi hướng này, chúng ta đã chuẩn bị xe sẵn rồi!"
Ta và Từ Khiêm đi đến cổng sau biệt viện, đã thấy Quân Nhu ngồi trên ngựa.
"Đừng nói các ngươi bắt ta cưỡi ngựa đi chơi nhé, bổn cô nương không rảnh đâu!".
Ta nghĩ bụng.
"Tẫn Linh, bên này!"
Nhưng thật may theo hướng Từ Khiêm chỉ, còn một chiếc xe ngựa có che lọng khác, không cần phải cưỡi ngựa.
Chỉ là, ta yên vị ngồi trên xe rồi, thì phía trước Thẩm huynh muội đang cãi nhau.
"Quân Nhu, mau lên xe đi!"
"Không, ta không muốn ngồi cùng cô ta!"
"Nhưng con ngựa này của ta mà!"
"Huynh lấy con khác đi mà cưỡi! Ta muốn con này!"
"Quân Nhu, đừng có quá đáng!"
"Ta không quá đáng!"
"Từ Khiêm huynh, lên ngồi với ta đi! Không cần thêm một con ngựa nữa, ta ngồi một mình cũng buồn chán!"
Để họ đứng đó nói chắc tới tối chưa xong, ta phân xử luôn, đi sớm về sớm.
Từ Khiêm còn chưa động, Quân Nhu đã thúc ngựa chạy đi trước, bỏ lại xe ngựa đằng sau.
"Tẫn Linh, lại có lỗi với muội.
Ban đầu ta muốn chuẩn bị xe cho hai người, còn ta cưỡi ngựa, ai ngờ Quân Nhu..."
"Không có gì, mau lên đi, kẻo không đuổi kịp Thẩm muội!"
"À, đúng rồi!"
Đợi Từ Khiêm bước lên xong, xe bắt đầu chạy, Cẩn Y đưa cho ta một cái áo choàng mỏng, để giữa ta và Từ Khiêm, chỉ là lên ngồi cùng, trông hắn còn khúm núm hơn cả ta nữa.
"Chúng ta đi đâu đây?"
"Quên nói cho muội, hôm nay chúng ta đi đến một cánh đồng trồng trà, có thể thưởng thức mấy món ngon, trà của Vụ Nhĩ cũng rất nổi tiếng nữa!"
"Chỗ đó cách đây bao xa?"
"Khoảng một dặm thôi, rất nhanh sẽ tới!"
Nói rồi hắn lấy trong túi một cái khăn được bọc lại, mở hộp đưa cho ta.
"Mấy món này là ta tự mang theo, sợ Quân Nhu và muội đói bụng, tuy không đẹp lắm, muội có muốn thử không?"
Ta nhìn hộp bánh của hắn đưa, bên trong có hơn chục cái, mỗi cái bánh là một hình hoa khác nhau, tạo hình hơi méo mó và màu thì rất khó khen, ta định từ chối nhưng sợ hắn buồn nên nếm một chiếc.
"Sao vị bánh không ngọt, mà mặn mặn vậy?"
Từ Khiêm thấy ta nhăn mặt, bèn cầm một chiếc lên thử, rồi hắn lúi húi tìm bình nước đưa cho ta, đậy hộp bánh lại, để qua một bên, bẽn lẽn nói.
"Xin lỗi, là ta nhầm giữa muối và đường, có mặn lắm không?"
Ể, nhầm giữa muối và đường?
Chẳng lẽ bánh này hắn tự làm?
Ta đóng bình nước không uống, trả lại hắn, Từ Khiêm ái ngại quay đi uống ngay, chắc bây giờ cũng thấy mặn dữ lắm.
"Tiểu thư, trà của người!"
Cẩn Y đi phía dưới, chuyền cho ta một bình nước nàng chuẩn bị, ta nói nàng đưa cho mình hộp bánh sẵn trong giỏ.
Bọn ta định trưa nay đi thuyền ngắm cảnh, không nghĩ tới Thẩm huynh muội nhanh một bước mời ta đi chơi.
Ta chìa hộp tới tay Từ Khiêm, bảo hắn thử.
Từ Khiêm ăn xong một miếng, như giác ngộ ra điều gì, buột miệng nói.
"Tẫn Linh, bánh này ngon quá!"
"Chỉ cần cẩn thận thì bánh của huynh cũng ngon như vậy thôi!"
Nói rồi hắn cứ ngồi cười, ôm hộp bánh trong lòng, mải miết ăn hết sạch, ta nhìn thấy thì cũng không nỡ giật lại, thôi thì cho huynh ăn hết đi.
"Công tử, tới nơi rồi!"
Từ Khiêm bước xuống trước, Cẩn Y dìu ta xuống sau.
Hắn bảo một người tới che ô nhưng Cẩn Y đã nhanh nhẹn giành phần, nàng mở sẵn ô khi ta bước xuống.
"Thị nữ của muội chu đáo quá!"
"Từ Khiêm huynh, đi hướng nào đây!"
Chúng ta đi bộ một đoạn, thuận lợi đến một ngôi đình nhỏ nằm giữa cánh đồng trà, Quân Nhu đã đến trước, đang ngồi ăn cái gì đó.
"Chậm quá đấy!"
"Tẫn Linh, ngồi đi!"
Ta ngồi một chỗ xa Quân Nhu, không thèm ngồi chỗ đối điện ả mà Từ Khiêm đã mời.
Hắn cũng biết hiềm khích giữa hai người chúng ta, xếp ngồi đối diện để làm thêm bực hay sao.
Từ Khiêm lần nữa ái ngại ngồi xuống chỗ đó, cho người chuẩn bị trà.
Cánh đồng trà này rất rộng lớn, phủ kín một màu xanh mát mẻ, quanh ngôi đình có mấy chậu hoa trà tỏa hương thoang thoảng nhỏ nhắn rất xinh.
Trà rót ra, có một mùi thơm nhẹ dịu dàng, cộng thêm phong cảnh thanh bình trước mắt, vừa hợp.
Ta và Từ Khiêm uống trà, còn Quân Nhu chỉ muốn nước mát.
"Nóng thế này còn uống trà! Ca! Ta chờ nãy giờ, đói bụng rồi!"
"Phải ha, cho dọn món lên đi! Chắc Tẫn Linh cũng đói rồi!"
Ngoài trời hôm nay không một gợn mây, vừa trong và xanh biếc, tiếng gió thổi vi vu xua đi cái nóng của những vệt nắng buổi trưa, mùi cây trà tươi dìu dịu bốn bề xung quanh, ngồi chỗ này vô cùng thư giãn.
Nhưng...!ta không chắc nữa!
"Đừng có bỏ rau nữa coi!"
"Không được kén chọn, ăn đi!"
"Huynh làm gì thế hả?"
"Vừa ăn vừa uống, không tiêu hóa được đâu!"
"Ta bị mắc nghẹn, không uống để cho chết chắc!"
"Con...!con nhỏ hỗn láo này!"
"Á à, muốn đánh nhau à! Hôm nay không sợ người ngoài nhìn thấy nữa à!"
"Ăn cơm đi!"
"Nhát cáy!"
"Ta không nói nữa!"
"Vậy đừng nói, để yên cho ta ăn, huynh tự mà ăn cái đống rau này đi!"
Nhìn sang Từ Khiêm và Quân Nhu đang gây gổ vì mấy việc vặt vãnh, rồi gắp thức ăn vào bát của nhau, ta tự nhiên thấy hơi ghen tị, nếu ca ca cũng có ở đây chắc sẽ vui lắm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...