Đọc sách tới trưa, ăn vài món đồ ăn nhẹ xong ta chợp mắt một chút, kẻo tới tối lại buồn ngủ sớm, ba người bên ngoài tự nhiên cũng không còn ồn ào nữa.
Lúc giật nảy mình tỉnh dậy, điều đầu tiên ta làm là lập tức mở cửa sổ ra xem.
Sau khung cửa, cảnh vật ngày cũ hiện rõ nét dần dần, ta nhìn vật thể phía xa càng lúc càng gần mình, khẽ hỏi.
“Kia là cổng thành phải không, Cẩn Y?”
“Dạ?”
Cẩn Y dụi dụi mắt nhìn theo hướng tay ta chỉ, rồi nàng vui mừng reo lên: “Đúng ạ!”
Một người bên ngoài báo sắp tiến vào cổng thành, trong mắt ta không giấu nổi vui sướng, giục Cẩn Y nhìn lại một vòng xem có chỗ nào không tươm tất hay không để còn kịp chỉnh trang lại.
“Không có ạ!”
“Đưa ta cái gương!”. Vừa rồi có ăn nên chắc chắn phải thoa lại son, ta cẩn thận bặm bặm môi.
Đoàn xe qua khỏi cổng thành, Vu Tử Ưu liền phóng ngựa đi trước, chắc chắn là đem rượu đến tặng cho Thẩm Quân Nhu, nghe nói nàng đã về nhà trước ta vài ngày.
Nhóm thuộc hạ của Khương Hựu Thạc cũng nghe lệnh hắn tản đi, trở về phủ hắn trước, chỉ còn Khương Hựu Thạc và Diêu Phù Dung dẫn đầu đưa ta tới Lưu phủ.
À mà thật ra kinh thành cũng có ám vệ của phụ thân, một mình Cận An đánh xe về vẫn ổn.
Nhưng thôi, sao cũng được.
Ta ngồi trong xe hết sức vui vẻ khi sắp tới sẽ được ở trong nhà của mình, nghĩ qua thôi đã vô cùng mong chờ.
Thêm một đoạn đường quen thuộc trôi qua, xe ngựa cũng dừng trước cửa Lưu phủ, Cẩn Y bước xuống trước, đeo cái nải nhỏ bằng lụa đỡ tay ta xuống.
“A Linh!”
Chân vừa chạm đất, ta nghe được tiếng ca ca gọi thì vội xoay người, không thể nhầm được.
Ca ca đứng ngoài cổng, thân mặc y phục bình thường chứ không phải chiến giáp gì cả, thật tốt quá!
“Ca!”
Ta liền chạy qua đó, cười sáng rỡ. Ca ca nhắc ta.
“Đừng chạy loạn, kẻo ngã!”
“Không ngã!”
Khương Hựu Thạc và Diêu Phù Dung cũng xuống ngựa, theo phép đi tới chào hỏi.
“Tiểu Lưu… Lưu Tướng quân, đã lâu không gặp!”
“Tướng quân!”. Diêu Phù Dung chỉ gật đầu rồi lùi về sau, đưa mắt nhìn vài chậu cây xua muỗi gần đó. Nàng có vẻ không thích nói nhiều với người lạ.
Hừm, vậy tại sao mấy lúc ở trạm dừng nàng ta cứ gọi ta như thân thiết lắm, thật khó hiểu!
Khương Hựu Thạc như mọi người, gọi ca ca ta là Tiểu Lưu Tướng quân, vì Lưu Tướng quân là danh xưng của phụ thân ta.
Nhưng hắn có vẻ ngập ngừng nhỉ?
“Cảm ơn Khương Tướng quân đã đưa muội muội ta về nhà an toàn! Nay đã muộn, hẹn khi khác ta sẽ bồi rượu Tướng quân!”
“Lưu Tướng quân quá lời, đây cũng vốn là trách nhiệm của ta… khụ… của tổ phụ ta giao cho ta!”. Hắn đột ngột hắng giọng.
Hai chữ trách nhiệm Khương Hựu Thạc nói ra xong, ta thấy ánh mắt của ca ca không còn thân thiện mấy đối với hắn thì phải.
Ờm thì… vừa rồi ca ca có hơi nâng cao đuôi mày.
Chứng tỏ huynh ấy đang không hài lòng một vấn đề gì đó, trước tới giờ luôn vậy. Ta nhớ rất rõ.
“Tẫn Linh, ta về nhé!”
“Ơ… hai người đi đường cẩn thận!”. Ta đáp lại Khương Hựu Thạc.
Khương Hựu Thạc quay sang ta cười một cái rồi lên ngựa đi: “Ta nhớ rồi!”
Hai con ngựa rời khỏi cổng Lưu phủ, bọn nô tài trong phủ cũng chạy ra giúp Cận An và Cẩn Y mang đồ đạc của ta vào phòng.
“Chúng ta vào nhà thôi, sương xuống dễ cảm lạnh!”
“Vâng!”
“Ta còn dở vài việc, lát nữa ăn tối lại gặp!”
“Vậy huynh đi đi!”
Ca ca băng qua sân mất hút, ta từ từ đi vào trong.
Hôm nay phụ thân không có ở nhà, ta định sang viện chào mẫu thân thì gặp Lũy quản gia ngay hành lang.
“Tiểu thư, người về rồi!”
Lũy quản gia nói với ta mẫu thân đang mệt, đã đi nghỉ trước, mẫu thân còn dặn ta về thì hãy ăn chút cơm tối rồi ngủ, người đã phân phó nhà bếp làm vài món ta thích. Ta đành gật đầu quay đi, theo lối vào phòng mình ngồi nghỉ trước.
Lưu phủ vẫn như cũ.
Sân chính có thêm vài mẫu núi giả xếp ở một góc, chắc hẳn phụ thân đang muốn xây thêm một khu nào đó để thưởng trà rồi.
Ta rẽ phải.
Dọc hai bên hành lang là đèn lồng sáng rực, hình như cũng là kiểu dáng mới, trông tinh xảo hơn kiểu cũ nhiều, nét vẽ cũng rất đẹp. Xuyên qua tiểu viện của ta còn điểm xuyến một vài chậu lan con con to chỉ bằng nắm tay, treo đu đưa bằng dây đồng sợi mảnh.
Hương hoa dìu dịu trong hành lang cũng khiến ta thấy dễ chịu.
Cẩn Y chỉ huy bọn nô tỳ sắp xếp đồ đạc đâu vào đó xong thì nhắc ta tới giờ dùng bữa, cũng bởi vì ta nằm trên giường mình quá thoải mái mà suýt ngủ quên luôn.
Cơm tối chỉ có ta và ca ca nhưng lại có hơn tám chín món, hai người ăn không bao nhiêu, chủ yếu là nói chuyện.
“Sao hả, lần này huynh được về mấy tiếng đây?”
“Cái gì mà mấy tiếng?”
“Không phải huynh luôn bận sao, hôm nay mặt thường phục đón muội, còn ngồi ăn tối nữa, thật là lạ lắm!”
Ca ca phì cười, xòe ba ngón tay ra vẻ tự hào.
“Huynh trưởng của muội được nghỉ phép, có cả ba ngày ở nhà đấy nhé!”
“Thật sao?”
“Thật!”
“Tướng quân!”
Huynh trưởng đúng là huynh trưởng!
Vừa dứt câu khoe mình có ba ngày phép liền phải bỏ cơm tối để giải quyết công vụ mới, còn vội vàng mang một hộp gỗ đặt trên bàn, nói là quà cho ta.
Ta không muốn ăn thêm gì nên lại về phòng mình. Tắm rửa xong thì gần nửa đêm, Cẩn Y buông màn rồi khép cửa như thường lệ.
Đường dài mệt nhoài, ta buồn ngủ nên rất nhanh đã rơi vào mộng, còn lẩm bẩm một mình.
“Đúng là không đâu bằng nhà!”
Chăn ấm, nệm êm, giường và gối còn có hương thơm thoang thoảng…
Bỗng xoay lưng nhìn được lờ mờ trước mắt có hai bóng người, miệng họ không ngớt gọi ta.
“Tẫn Linh, dậy đi chứ!”
“Tẫn Linh tỷ… hình như còn ngủ ấy ạ!”
“Ngủ ta mới kêu dậy chứ!”
“Có phiền tỷ ấy không ạ?”
“Có!”. Ta phất tay, trùm chăn lên trước khi Thẩm Quân Nhu kịp giật khỏi ta.
Đến sớm như vậy.
“A… ngươi dậy rồi còn trốn hả?”
Thẩm Quân Nhu gào lên, nhảy lên giường lấy thế giật cái chăn ra.
Sức ta vẫn là thua nàng, đành nằm co ro ôm tạm cái gối.
“Ta muốn ngủ!”
“Dậy… dậy đi!”. Thẩm Quân Nhu nào chịu, nàng xổm dậy, nắm hai bả vai ta lắc lư không ngừng.
“Làm gì thế hả?”. Ta làu bàu, thật sự muốn ngủ thêm chút nữa, hai tay kiên trì ôm gối vào lòng.
“Đi mua sắm cùng nhau đi! Ngươi giúp chúng ta lựa vài món đồ đi mà!”
Ta nằm ngửa trên giường, mắt khép lại.
“Có thể để muộn một chút không, ta giờ chỉ muốn nằm thôi!”
“Hôm nay có một cửa hàng mới mở, đi trễ sẽ không còn nhiều đồ tốt đâu!”
“Mặc kệ, các ngươi muốn thứ gì ta đều biết chỗ có đồ tốt hơn!”
“Nhưng bọn ta muốn đi cái đó, hơn nữa chiều nay ta và Thanh Phi cũng muốn đi bơi, còn đang định rủ ngươi đây!”
“Đúng ạ!”. Thanh Phi chen vào, nàng vốn không có ý muốn gọi ta dậy, chỉ có ý hùa theo chủ ý của Thẩm Quân Nhu thôi.
“Ta mệt lắm! Không đi đâu!”. Ta lắc đầu.
“Tẫn Linh, phụ thân ta vừa mua một biệt viện có suối nước nóng tự nhiên, đảm bảo ngươi sẽ thích!”
“Vậy sao?”. Ta hờ hững đáp.
Thấy ta chẳng thèm rời giường, đột nhiên Thẩm Quân Nhu không chèo kéo ta nữa. Nàng ung dung bước xuống, xoa xoa hai lòng bàn tay với nhau.
“Ngươi không đi cùng bọn ta thì ta sẽ xem như ngươi có hẹn với Khương Hựu Thạc!”
“Gì hả?”. Ta ngồi bật dậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...