Do ngây người, quay đầu nhìn Tô Tín Diệp.
Cô ấy vừa nói gì?
Tô Tín Diệp mỉm cười, chậm rãi nói: "Tôi luôn tìm kiếm hung thủ giế.t chết em gái mình. Người phụ nữ có hình xăm màu đỏ ở xương quai xanh....."
Hình xăm? Ở xương quai xanh?
Do nhớ ở xương quai xanh của Nhậm Nhiễm có một vết xăm rất mờ, chị ấy nói nó là một hình xăm, nhưng vì xấu quá nên đã đi xóa. Nhưng xóa hình xăm đúng là rất phiền lại đau, nên xóa chưa hết....
"Hóa ra, người đó chính là Nhậm Nhiễm."
Do cảm giác da đầu mình tê rần, sắc mặt trắng bệch......
"Tôi đã tìm hung thủ này rất lâu, rốt cục đã tìm thấy......Ngày đó ở trong thung lũng, tôi lấy súng của Nhậm Nhiễm, bắn chết cô ấy, sau đó nói với cô rằng, là do cô giết. Khi đó, cô với cô ấy có mâu thuẫn, nên cô đã lập tức tin, cho dù không tìm thấy súng, thì cô vẫn tin lời tôi nói, phải không?"
Do lùi lại hai bước, khó tin nhìn Tô Tín Diệp.
"Còn có, tối hôm ấy.....cái đêm cô tiêm chất ảo giác...khụ khụ...." - Tô Tín Diệp lại ho: "Thật ra, là tôi ôm cô trước."
"Tô Tín Diệp." - Cả người Do run lên: "Cô có biết đang nói cái gì không?"
Tô Tín Diệp ho dữ dội, một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ áo sơmi trắng mỏng manh của nàng.
Nàng vẫn thích mặc ít như vậy, thân hình gầy gò lúc nào cũng lảo đảo.
Tô Tín Diệp thở d.ốc, nhìn máu trên tay và trên người, trầm mặc vài giây, ngẩng đầu lên, nở nụ cười quái dị: "Thật ra, tôi đã muốn ôm cô rất lâu rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô. Tôi đã tưởng tượng làm thế nào để cởi bỏ quần áo của cô.....Tôi muốn ôm cô, hôn cô, cái gì cũng muốn! Nhưng.....Nhưng bên cạnh cô có người vướng bận, lại đúng lúc là kẻ thù mà tôi luôn tìm kiếm.....Vì thế, đến cuối cùng......khụ khụ.....là như vậy....."
Cuối cùng, Tô Tín Diệp dường như đã kiệt sức, không thể nói hết một câu. Cảnh sát giúp nàng làm thủ tục, đã quay trở lại. Khi anh đến bên cạnh Tô Tín Diệp, thì Tô Tín Diệp đột nhiên rút khẩu súng bên hông của anh ra, xoay người, nòng súng nhắm vào Do.
Động tác của Tô Tín Diệp rất nhanh, thế nhưng Do càng nhanh hơn, rút súng, "bằng" một tiếng, bắn vào bụng Tô Tín Diệp.
Máu tươi bắn ra.
"Khụ...khụ...." - Tô Tín Diệp ôm vết thương ở bụng, ngã xuống đất.
Do lúc này mới phát hiện, Tô Tín Diệp dù đang cầm súng, nhưng ngón tay không đặt lên cò súng.
Cô ấy căn bản, không hề muốn nổ súng.
Khuôn mặt Tô Tín Diệp áp vào sàn nhà lạnh lẽo, mọi thứ trước mắt dần mờ đi.
Nàng rất muốn giơ tay lên, xem sợi dây đỏ còn hay không, nhưng đã không còn sức.
Tô Tín Diệp có thể cảm giác được sinh mệnh đang từ đầu ngón tay của nàng, chảy ra ngoài.
Cuối cùng, đã đến lúc rồi sao?
Tô Tín Diệp lặng lẽ nhắm mắt, tất cả những việc trong quá khứ tái hiện trong đầu nàng. Nàng dường như gặp lại em gái, còn có rất nhiều hoa nở trong thung lũng. Mùa hè xinh đẹp, có một cơn gió ấm áp thổi qua khu vườn, từng đợt hương hoa rót vào khứu giác của nàng, làm khóe miệng nàng từ từ nhếch lên.
Đây chính là cuộc sống.
Tô Tín Diệp rất muốn sống một cuộc đời như vậy....
Nàng muốn sống một cách bình thường, năm tháng trôi qua như nước, được ở cạnh người mình yêu, bình bình an an qua một đời.
Chỉ là kiếp này, nàng không có cơ hội.
Không có được cuộc sống như thế, dù chỉ một ngày.
Đó chỉ là giấc mơ, một giấc mơ ở trong đầu nàng, để nàng tưởng tượng rồi vỡ mộng. Trong những năm tháng đen tối dài vô tận, sự rực rỡ nhất chính là giấc mơ của nàng.
Ở trong mơ, nàng có thể đến bất kỳ đâu trên thế giới, gặp bất kì ai, làm bất cứ chuyện gì. Chỉ là, mơ thì vẫn là mơ.
Cơ thể không đủ sức, đã đến lúc vứt bỏ rồi. Vứt bỏ cái thân xác tàn tạ đầy bệnh tật này đi.
Để bước vào bóng tối vĩnh hằng.
Bộ Tiểu Ngạn sau khi làm liệu pháp sốc điện, rất thành công, dần dần muốn ăn uống.
Thế nhưng chỉ ăn được hai muỗng thì sẽ ói, rất dễ tức giận. Nhưng Tân vẫn ở cạnh nàng.
Bác sĩ nói bệnh của Bộ Tiểu Ngạn không thể trị tận gốc, chỉ có thể tạm thời giảm bớt, có thể cả đời sẽ như vậy.
"Cô ấy cần người chăm sóc, cả đời."
Cả đời sao? Cả đời là khái niệm gì đây? Đó là khoảng thời gian còn lại, không thể thay đổi, một người chỉ có một lần sống.....
Không có một cuộc sống nào khác, Tân tự hỏi mình, mày đã sẵn sàng chưa?
Chuẩn bị sẵn sàng cống hiến tất cả cuộc đời cho người phụ nữ bệnh h.oạn này chưa?
Đầu hè, gió nhẹ mây tĩnh lặng.
Mặt trời cao dần, thời gian nắng cũng càng dài hơn, dài đến nỗi thời gian ban đêm chẳng còn lại bao nhiêu.
Nhịp sống của thành phố vẫn trôi nhanh như vậy, khi đi qua nó, dường như chỉ nhìn thấy nụ cười. Có vẻ như mọi người đều rất hạnh phúc.
Do lái xe ra ngoại ô, nơi đặt mộ của Nhậm Nhiễm.
Ngoài trừ Do, không ai đến thăm mộ của Nhậm Nhiễm, nói gì đến đặt một đóa hoa.
Cho nên mỗi lần đến thăm Nhậm Nhiễm, Do sẽ ôm một bó hoa bách hợp lớn, nàng không muốn chị cô đơn.
Do đặt hoa xuống, vu.ốt ve bức ảnh của Nhậm Nhiễm nói: "Hắc Huyết đã bị xóa sổ, đội trưởng đã bị kết án tử hình....."
Đột nhiên, một cơn gió mơn man vu.ốt ve nàng, giống như Nhậm Nhiễm đã nghe thấy lời nàng nói. Để gió mang theo cảm xúc của cô, nhẹ nhàng v.uốt ve gò má Do.
Mắt Do đỏ hoe.
"Em đã viết đơn từ chức, sau này không làm cảnh sát nữa. Em đã chuyển về nhà của chúng ta, nơi đó có rất nhiều cây mà chị đã trồng, chúng cần được chăm sóc. Còn có rất nhiều thứ thuộc về chị, em sẽ giữ gìn thật tốt.....Chị yên tâm, sách của chị, trò chơi của chị, album ảnh của chị, tất cả vẫn ở nguyên vị trí, em luôn dọn dẹp sạch sẽ hàng ngày, sẽ không để nó bị dính một chút bụi."
"Trong nhà không có gì thay đổi, chỉ là.....thiếu đi chị........"
Đã một thời gian kể từ khi Nhậm nhiễm rời đi, nhưng Do vẫn chưa thể nguôi ngoai nỗi đau.
"Hôm nay, có một người bạn đến tìm em, nói là đồng nghiệp của chị. Đó là một cô gái tốt, cô ấy nói em biết, người đi rồi sẽ không thể trở về, thay vì chìm đắm trong nỗi đau thương, thì chi bằng rời đi sớm. Nếu có thể quên thì quên, lại càng tốt. Cô ấy nói, em còn trẻ như vậy, có thể bắt đầu lại từ đầu, tìm một người......
"Em nói với cô ấy, chị không có rời đi. Thật ra, chị chưa từng rời đi, bởi vì chị ở trong lòng em....Mỗi ngày, khi chìm vào giấc ngủ, em đều cảm nhận được có chị bên cạnh, nhưng khi em tỉnh giấc, không nhìn thấy chị......
"Kiếp này, em không thể yêu ai khác. Tất cả tình yêu em đã dành cho chị, chị chết, tình yêu cũng đã chết...."
Nói đến đây, Do không kiềm được nước mắt: "Những câu nói này, đáng lẽ em phải nói với chị khi chị còn sống. Nhưng mà, bởi vì cái gọi là kiêu ngạo và nghiêm nghị, làm em không thể nào biểu đạt tình cảm của mình với chị...... Thật ra, em rất yêu chị, rất yêu.... Yêu đến mức nếu mất chị, em cũng giống như đã chết.... Nhưng thật trớ trêu, chị đi rồi, em vẫn còn sống."
Nghĩa trang rất rộng, có rất nhiều bậc thang, có rất nhiều ngôi mộ, mỗi ngôi mộ đều chôn cất một sinh mệnh sẽ không còn nói, hay không còn nhớ tới nữa. Những sinh mệnh này đều có một câu chuyện riêng của mình, trước bia mộ là vô số giọt nước mắt đã bị bốc hơi.
Do nói: "Em phải gặp một người trước khi em từ chức, hi vọng chị sẽ không để tâm....."
Người Do muốn gặp, là Tô Tín Diệp.
Tô Tín Diệp đang điều trị trong bệnh viện quân đội Mỹ.
Có người nói, sau khi bị Do bắn, cô ấy bệnh tới mức không thể tự chăm sóc bản thân. Tình huống hiện tại, chỉ đang chờ chết.
Do nhớ tới Tô Tín Diệp từng nói, cô ấy không thể nhìn thấy mùa hè.
Tính toán thời gian, chắc đã gần đến lúc rồi.
Thế nhưng, có một số việc Do muốn hỏi cô.
Thế là, nàng bay sang Mỹ.
Trước khi gặp Tô Tín Diệp, Do đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nghĩ rằng sẽ thấy một Tô Tín Diệp gầy trơ xương, nhưng không ngờ sắc mặt Tô Tín Diệp không tệ lắm.
Chỉ là, cô đã mù rồi.
"Tô Tín Diệp....." - Do gọi cô. Cô phản ứng rất chậm, rất lâu mới quay đầu, nhưng hai mắt cô vẫn nhắm.
"Do?"
Do ngồi bên giường cô, hỏi: "Cô thấy thế nào?"
"Thấy thế nào?" - Tô Tín Diệp cười: "Chẳng có gì tốt."
"Nhưng tinh thần của cô rất tốt, hình như cũng không còn ho."
Tô Tín Diệp rất bình tĩnh mỉm cười, nói: "Đây là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết."
Do không đáp trả chủ đề này, một lúc sau, nói: "Cô nói dối, đúng là ngốc."
"Tôi tìm thấy khẩu súng đã bắn chết Nhậm Nhiễm, trên đó có vân tay của tôi, không có của cô. Sau đó, tôi đi điều tra cctv tối đó.....Vì là bệnh viện của cảnh sát, nên tất nhiên sẽ có cctv. Nên, tôi đã thấy toàn bộ sự việc xảy ra....Tô Tín Diệp, tại sao cô lại nói dối?"
Tô Tín Diệp cười không còn thong dong nữa: "Cô, cố ý đến đây, chỉ để nói những thứ này sao?"
"Tôi chỉ.....Chỉ là muốn chính miệng cô nói cho tôi biết sự thật, tôi thật sự không muốn hiểu lầm cô. Tô Tín Diệp, cô là một người tốt....."
Nét mặt Tô Tín Diệp trở nên khó coi, bắt đầu ho đến mất kiểm soát. Do đỡ nàng, giúp nàng vỗ lưng.
"Tại sao cô lại đến đây? Cứ để cho tôi ôm theo những việc làm cô thấy có lỗi đến thế giới khác, không tốt sao? Do, cô có phải bị ngốc không?"
Do chậm rãi nói: "Cô làm vậy, không phải cũng rất ngốc sao?"
Tô Tín Diệp ngã xuống giường, khóc lớn.
Tại sao vậy? Tại sao không để tôi một mình chết đi? Để tôi không ham sống, chết đi một cách không lưu luyến, chẳng phải tốt sao? Tại sao trước khi tôi chết, cô lại cho tôi sự dịu dàng này, làm tôi chẳng muốn rời khỏi thế giới này.....
Để tôi lại bắt đầu sợ hãi cái chết......
"Mùa hè đến rồi, Tô Tín Diệp......"
"Mùa hè, đến rồi sao?"
"Tô Tín Diệp, hoa đã nở rồi, tất cả đều đã nở."
"Hoa? Hoa....đều đã nở rồi sao?"
Chỉ là, cuối cùng Tô Tín Diệp vẫn không thể nhìn thấy những bông hoa ấy.
Làm sao cô tìm thấy khẩu súng? Lúc đó tôi đã tìm rất lâu, không tìm thấy.
Súng, chôn trong tuyết. Khi tuyết tan, tự nhiên sẽ thấy.
À, thì ra đạo lý đơn giản như vậy.
Thì ra, nó đơn giản như vậy......
Tô Tín Diệp chết trong vòng tay của Do.
2
Có lẽ, cô ấy chỉ thiếu mỗi hơi ấm.
Cái ôm của Do rất ấm áp, nhưng sự ấm áp này đã thuộc về người khác, chỉ đang đưa tiễn con người đáng thương này một đoạn đường.
Nếu có kiếp sau, hi vọng cô sẽ tốt hơn. Nếu so sánh, sẽ hạnh phúc hơn kiếp này một chút.....
Tân tìm đến Bộ Tiểu Ngạn.
Nàng thấy Bộ Tiểu Ngạn vẫn như cũ, ngồi trong vườn hoa của bệnh viện.
Khi Bộ Tiểu Ngạn nghe thấy tiếng bước chân của Tân, quay đầu, nhìn thấy Tân, nở nụ cười.
Những bông hoa nở rộ vào đầu hè làm bối cảnh, ánh mặt trời chiếu lên người Bộ Tiểu Ngạn, nụ cười của nàng thật ấm áp, người còn xinh đẹp hơn hoa.
Một giây đó, Tân đã quyết định, chính là người này.
Nếu con người chỉ có một kiếp, vậy thì cứ yêu để không phải hối hận đi!
"Để mình chăm sóc cậu cả đời, không, là chăm sóc lẫn nhau. Một đời một kiếp chỉ một người, bất luận xảy ra chuyện gì, sẽ không bao giờ xa nhau nữa."
Tất cả những thăng trầm chỉ là một quá trình, cuối cùng chúng ta đều sẽ trở về với sự đơn giản.
Đừng thất vọng, sự rung động của tâm hồn đều dành cho những điều bình thường đẹp đẽ nhất.
Nụ cười của con người, luôn là thứ xinh đẹp nhất.
Hoàn!!
- -----------------
Lời tác giả: kết thúc rồi.....
Không thể nói rõ cảm xúc như thế nào, chỉ là sự bồi hồi tích tụ trong lòng.
Đây là kết thúc được sắp xếp từ khi bắt đầu, cá nhân tôi rất thích nhân vật Tô Tín Diệp, nhưng tôi là BT, nên tôi càng yêu thì càng muốn ngược, ngược đến cuối cùng chính là ngược đến chết..... Được rồi, chỉ có vậy mới có thể bày tỏ sự yêu thích sâu sắc của tôi. Xin mọi người tận tình BS tôi ==
Câu chuyện diễn ra rất chậm, cảm ơn những bạn đã kiên nhẫn đọc hết.
Cá nhân tôi thích nó, thậm chí là thích nhất. Tôi thích chủ đề này, trong bóng tối mang theo chút hi vọng, cho dù kết thúc không ở bên nhau, nhưng sẽ làm mọi người hiểu và thêm quý trọng.
Mỗi lần xong một câu chuyện, đều sẽ có trưởng thành cùng thông suốt, đây chính là nét đẹp của việc viết tiểu thuyết.
Mong rằng tất cả người yêu nhau trên thế giới, đều sẽ trở thành thân thuộc (kết hôn).
Ninh Viễn.
- ----------------
Vậy là hoàn rồi, cá nhân mình rất thích bộ này, ngăn ngắn, ngắn hơn so với những bộ mình từng edit rất nhiều, nhưng mỗi lần edit là mỗi lần cảm xúc thật khó tả. Mình ko thích truyện ngược, nhưng đây là một câu chuyện rất hay.
Tất cả mọi người trên thế giới, đều có quyền yêu và được yêu. Nên ai đang ở bên nhau, hãy trân trọng nó, vì biết đâu sau này chúng ta sẽ chẳng còn gặp lại.
Chân thành cám ơn mọi người đã đọc!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...