Hoa và bướm

Chương 11. Uy hiếp ký

Có thể tưởng tượng được một nam thanh niên đã trưởng thành, bề ngoài giống như thiếu niên anh tài uy vũ phi phàm, mời khách ăn cơm lại có thể đưa đến nhà hàng KFC không? Càng khiến người ta tức lộn ruột chính là, người bị mời lại là một thiếu nữ như hoa như ngọc, như bách hợp trong hang núi, chính là diệu linh thiếu nữ.
Mộc Cận ngồi trên ghế, đối với vẻ mặt cười cượt lâu không bị ăn đòn của người nào đó, chỉ biết im lặng khóc ròng, cộng thêm YY chính mình hóa thân thành thiếu nữ xinh đẹp vô địch vũ trụ ôm chặt lấy băng ghế.
Tôi đâm, tôi đâm, tôi đâm đâm đâm!
Đại khái là biểu cảm của cô quá nghiêm túc và trang trọng lại kỳ quái, cuối cùng Bạc Tam từ đĩa cánh gà nướng ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn cô: “Không ăn sao?”
Mộc Cận sa sầm mặt, vồ lấy cốc cà phê tuyết, mở nắp ra, dùng một chiếc thìa nhỏ ra sức múc một thìa kem to, một ngụm nuốt xuống.
Kết quả, nuốt vội quá, kem lạnh đánh thẳng lên huyệt Thái Dương như muốn nổ tung.
Bạc Tam thấy cô nhe răng trợn mắt ấn huyệt Thái Dương, nhịn không được nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Mộc Cận nhăn nhó, thoáng liếc mắt qua anh: “Ăn nhanh quá.”
Quả nhiên đồ của đại ác ma, không thể đụng lung tung… Lực sát thương gần như bằng cái đó cái đó.
Ai ngờ trong lúc Mộc Cận đang không vui vì Bạc Tam cười nhạo mình, anh đột nhiên duỗi tay qua, ngay khi cô đang không để ý, hai ngón cái đưa lên ấn nhẹ hai huyệt Thái Dương của cô. 
Bàn ghế ở KFC này rất chật chội, anh lại dựa vào rất gần, Mộc Cận cúi đầu, cảm nhận được hơi thở của anh ở trên đầu mình, hai tay còn cuốn lấy tóc cô trêu chọc. Trên người Bạc Tam có hương thơm nhàn nhạt mát rượi, lại xen lẫn một chút mùi thuốc lá, khiến cho cô hơi choáng váng bất thường.
Trong phút chốc Mộc Cận không biết phải làm sao, ngay cả phản kháng cũng không, cứ để tùy ý anh ôm trong tư thế mập mờ đó.
Đùi mát quá. Trên đùi tự nhiên thấy mát mẻ. Đùi sao lại mát như thế được…
Mộc Cận bỗng nhiên kịp phản ứng, đẩy Bạc Tam ra, tay chân luống cuống lau cà phê bị đổ ra trên quần.
Bạc Tam thu tay về, nhíu mày nhìn cô cầm giấy lau chùi quần áo, mở miệng ra vẫn là khẩu khí có thể khiến người ta nghẹn chết: “Mộc Cận, em sao lại ngốc như vậy?”
Mộc Cận oán hận trừng mắt kẻ đầu sỏ: “Còn không phải…” Lời vừa thốt ra, nhưng lại không biết nên nói tiếp thế nào.
Bạc Tam vẻ mặt trêu đùa: “Còn không phải cái gì?”
Mộc Cận khinh khỉnh nhìn anh, lại thoáng cúi đầu lau chùi quần.
Còn không phải anh. Nếu không phải anh muốn chết tự dưng trêu chọc tôi thì có ra nông nỗi này không?
Tay Mộc Cận lau quần áo dần dần cũng dừng lại. Nhận thức này giống như sét đánh, chính xác đánh trúng vào cô, khiến cô miệng đắng lưỡi khô, dường như bỗng nhiên tay cũng không biết nên để vào đâu.
Cô bình tĩnh đứng lên, chán nản nhìn xuống quần mình, cất giọng rầu rĩ: “Tôi vào toilet.”
Nói xong cũng không nhìn Bạc Tam liền xoay người mà đi.
Sắc ửng hồng đáng ngờ cùng vẻ bối rối của Mộc Cận đã thu hết vào đáy mắt Bạc Tam, anh nhìn chăm chú bóng lưng cô đi xa, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn, như đang suy nghĩ điều gì mà khóe miệng giương lên.
Xem thái độ này, vốn còn tưởng là một lô cốt, không trông mong gì được, thậm chí ngay cả một chút đỉnh cũng không có.
Đạo hạnh quả nhiên không đủ. Bạc Tam tổng kết lại, cắn một miếng cánh gà nướng.
Nguội mất rồi, anh nghĩ.
Ngay sau đó, anh cầm phần cánh gà vẫn còn hơn phân nửa vứt vào một cái túi không.
Mộc Cận đùng đùng chạy vội tới trước bồn rửa tay, hứng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt mình. Sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn trái nhìn phải một phen, khi nhìn vào trong gương, người kia sắc mặt bình thường hồng nhuận phơn phớt, nhìn đến khi không nhìn ra được thần sắc bất thường nào mới thôi.
Trong lúc đang hong khô tay, tâm tư cô ngẩn ngơ, lại nghĩ đến tiếng sét ngang trời lúc nãy.
Chính lúc hồn đang phiêu du chân trời nào, sau lưng cô chợt vang lên một thanh âm dịu dàng: “Cô này, máy sấy đã ngừng lâu rồi, không lẽ cô định cứ như vậy thổi xuống dưới sao.”
Mộc Cận lấy lại tinh thần, vội vàng rút tay ra, cảm thấy hơi có lỗi nhìn về hướng vừa phát ra thanh âm kia.

Vừa nhìn thấy, cô đã trừng lớn mắt, như trông thấy quỷ mà nghẹn họng trân trối.
Cố Tuân Nghiêu mặc một chiếc áo sơ mi màu xám sáng, tay áo tùy tiện xắn lên, vật màu bạc trên cổ tay thoạt nhìn thật chói mắt. Anh cười rộ lên vẫn giống y như lúc trước, nước chảy mây trôi, dường như không quan tâm tới việc gì, lại dường như tự kiềm chế hờ hững đã tính toán từ trước.
Mộc Cận ngây người trong một giây đồng hồ, một giây sau giống như phản xạ có điều kiện ra sức đá anh ta: “Cái đồ không có lương tâm, còn có gan quay về?”
Cố Tuấn Nghiêu rất nhanh đã tránh được: “Mộc Cận, em có thể sáng tạo chút được không? Làm sao bao nhiêu lần vẫn đều là một chiêu này.”
Ừ đấy, vài năm không đá anh ta, động tác cũng thấy chậm chạp hơn. Mộc Cận cúi đầu dò xét Cố Tuấn Nghiêu, nhếch miệng “Xùy” một tiếng cười cười: “Haiz, cách ăn mặc của anh vẫn dạng chó hình người, vẫn y như vậy. Nói mau, sao bỗng nhiên lại trở về?”
Cố Tuấn Nghiêu cũng đánh giá cô, ánh mắt vẫn đầy vẻ khinh bỉ: “Chậc chậc chậc, đã nhiều năm như vậy, em rõ ràng vẫn chẳng có đẳng cấp. Nhìn xem, một cô nương như hoa như ngọc, cách ăn mặc lại giống như một bác gái trung niên.”
“Quên đi.” Mộc Cận cười mắng, “Hôm trước đi trong trường học còn có người hỏi em có phải sinh viên năm thứ nhất, anh không cần dùng chiêu này vây Ngụy cứu Triệu. Nói, tự nhiên quay về để làm gì?”
Cố Tuấn Nghiêu cười cười, trong mắt một vẻ dịu dàng: “Còn có thể làm gì, nhớ em, nên quay về chứ sao.”
Một câu nói, Mộc Cận lại sững sờ. Mới mẻ quá nhỉ, Cố Tuấn Nghiêu kiêu ngạo năm đó, lại có thể mặt không đổi sắc nói nhớ cô.
Có điều những lời này, vừa vặn đã muộn bốn năm.
Mộc Cận dẹt miệng cười: “Này, hít thở dưới bầu trời nước Đức vài năm, vẫn là một chiêu dỗ ngon dỗ ngọt này. Nói mau, có phải lại hay bàn tay trắng, đến quà gặp mặt cũng không mang cho em, còn mong chờ đến nhà em ăn uống chùa?”
Cố Tuấn Nghiêu cười híp mắt, khóe miệng ẩn ẩn có má lúm đồng tiền: “Tiểu Cận quả không tồi, trả lời chính xác. Haiz, đã đến nước này, em chắc phải chịu nhiều khổ sở đúng không? Yên tâm đi, sau này anh bảo kê cho em.”
Mộc Cận khinh thường lườm anh, bỗng nhiên nhìn tới biển báo nhà vệ sinh nữ to đùng…
“Đi thôi đi thôi.” Mộc Cận rất tự nhiên kéo cánh tay Cố Tuấn Nghiêu, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện. Lại nói, anh làm sao lại ở đây?”
Cố Tuấn Nghiêu để cô tùy ý kéo đi, đáp lời: “Chiều nay anh đến đàm phán hợp đồng với Thực Huy, biết em đang thực tập ở đây nên tới sớm qua thăm một chút.”
“Vậy anh làm sao biết được em đang ở KFC?”
Cố Tuấn Nghiêu bày ra nét mặt giả ngu: “Tiểu Cận, anh tưởng em cũng có điểm thông minh, không ngờ vẫn ngốc như vậy. Điện thoại chỉ dùng để xem giờ hay sao?”
Điện thoại…
Mộc Cận chợt nhớ đến điện thoại di động của mình vẫn để trên bàn, mà người bạn trai mập mờ hư hư thực thực ngồi đối diện lại chính là đại BOSS của công ty… Bạc Thanh Hàn.
Cô vô ý thực định bỏ cánh tay Cố Tuấn Nghiêu ra, chưa kịp xoay người đã đối diện với ánh mắt Bạc Tam.
Mộc Cận nhìn Bạc Tam khuôn mặt bình tĩnh nhưng tối sầm cos Bao Công, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, âm thầm kêu một tiếng thảm thiết.
Đã thế Cố Tuấn Nghiêu đáng chết kia còn chen vào nói chọc thêm: “Tiểu Cận bây giờ em ở đâu? Buổi tối anh đến chỗ em ở được không?”
Giọng nói của anh cũng không cao, thế nhưng Bạc Tam nhất định là đã nghe được. Mộc Cận mắt thấy nét mặt Bạc Tam vẫn tối sầm như trước, ánh mắt di chuyển từ cánh tay cô đang kéo Cố Tuấn Nghiêu, chậm rãi nhìn lên mặt cô.
Mộc Cận còn chưa kịp giải thích, hai thanh đao nhọn không chút do dự “Xoẹt” một tiếng, đâm thẳng vào lồng ngực gầy yếu của cô.
“Đây là hàng xóm từ nhỏ đến lớn của tôi bốn năm trước đi Đức cũng không biết khi nào sẽ đột nhiên trở về hôm nay tôi cũng lần đầu gặp lại anh ta vẫn biết giường không ở khách sạn nên mới hỏi tôi đang ở đâu ông chủ à anh nhất định phải tin tưởng chúng tôi là quan hệ nam nữ trong sáng thuần khiết.”
Mộc Cận thở dốc một hơi, sắp nghẹn chết rồi…
Cứ cho là kìm nén mà chết, cũng còn tốt hơn bị dao nhọn đâm chết.
Bạc Tam nét mặt từ tốn, vươn tay về phía Cố Tuấn Nghiêu: “Xin chào.”
Cố Tuấn Nghiêu mỉm cười đưa tay lên bắt: “Xin chào, tôi là Cố Tuấn Nghiêu.”
Trong ánh mắt bức người của Bạc Tam, Mộc Cận lặng lẽ mở bàn tay đang bám trên cánh tay Cố Tuấn Nghiêu, sau đó mới dám vụng trộm liếc nhìn anh.
“Tiểu Cận, vị này là…”
“À anh ấy là sếp của em.” Mộc Cận nhỏ lệ, chỉ lo giải thích, lại quên giới thiệu, uy thế của đại ác ma quả nhiên quá bức người, “Bạc Thanh Hàn.”

Cố Tuấn Nghiêu quay sang Mộc Cận mỉm cười: “À, sếp. Nếu chỉ là sếp, Tiểu Cận em có cần phải giải thích rõ ràng thế không?”
Quả nhiên, ánh mặt lạnh lẽo của Bạc Tam lại một lần nữa phóng về phía Mộc Cận.
Khóe miệng Mộc Cận run run, thật muốn cầm cục gạch đập chết tên tai họa Cố Tuấn Nghiêu này.
Thế nhưng kẻ gây họa hết lần này tới lần khác vẫn không bỏ qua, nghiêm trang hỏi: “Anh cũng không phải gian phu của em, em sao phải vội vã phủi sạch quan hệ với anh như vậy?”
Lần này không chỉ là ánh mắt của Bạc Tam đâm cô nữa, chỉ sợ phải hàng vạn mũi tên xuyên tâm mới có thể gỡ bỏ mối hận trong lòng.
Mộc Cận lén lút liếc nhìn Bạc Tam, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, duy chỉ có đôi mắt đang nhìn cô từ trên xuống dưới, trong ánh mắt viết rất rõ: em – chết – chắc…
Ầm ầm…
Khiến cho cô tự động loại bỏ những cảnh bạo lực không phù hợp…
Đúng lúc Mộc Cận đang đấu tranh với những cảnh bạo lực không phù hợp trong đầu, Bạc Tam bất ngờ lên tiếng: “Buổi chiều tôi còn có việc, không quấy rầy cuộc hẹn của hai người.”
Đại ác ma lại có thể chủ động nói phải đi… Mộc Cận cảm động rơi nước mắt, đang muốn chân chó tán dương Bạc Tam một chút lại nghe thấy tiếng anh nói bên tai cô: “Mộc Cận, trưa nay đã nghỉ làm sớm, nếu dám trò chuyện lâu trễ giờ làm buổi chiều…”
Câu còn chưa nói hết mà lực chấn động đã rất mạnh, Mộc Cận chỉ biết nói không dám không dám, buổi chiều sẽ đi làm đúng giờ, thấy Bạc Tam gật đầu nhẹ với Cố Tuấn Nghiêu rồi xoay người đi ra ngoài.
Mãi đến khi nhìn Bạc Tam đã đi xa, Mộc Cận mới sực tỉnh: buổi sáng nghỉ sớm là do ngài muốn đi ăn cơm đấy boss đại nhân!
Cố Tuấn Nghiêu cười hắc hắc kéo Mộc Cận về chỗ ngồi, một tay chống cằm hỏi: “Bạn trai à?”
“Xì.” Mộc Cận mắt trắng không còn giọt máu, “Ánh mắt của anh đúng là quá kém, đó là sếp của em.”
“Sếp?” Cố Tuấn Nghiêu khẽ nhướn mày nghi hoặc, “Sao anh lại cảm thấy ông sếp này hơi kì lạ…”
Mộc Cận vội vàng chuyển chủ đề: “Anh về lúc nào?”
“Tháng trước.” Cố Tuấn Nghiêu xắn tay áo, lấy một tấm danh thiếp đưa cho cô, “Công ty khai thác thị trường, anh chủ động đề nghị trở về.”
“Tổng Giám đốc khu vực Trung Quốc đại lục.” Mộc Cận nhớ kỹ, “Oa, mũ lớn thật. Tổng Giám đốc đang làm gì?”
Cố Tuấn Nghiêu không đáp, nhìn Mộc Cận hất cằm: “Một cái cánh gà nướng với hai quả trứng, còn muốn cái gì nữa?”
Mộc Cận gãi đầu: “Cà phê tuyết, không thêm gì nữa.”
Cố Tuấn Nghiêu gật gật đầu, đứng dậy đi gọi món.
Ánh mắt Mộc Cận nhìn theo anh.
Nháy mắt đã qua bốn năm, nam sinh trên người tổng hợp mùi mồ hôi bẩn bẩn trong trí nhớ giờ đã nhanh chóng trưởng thành, trở thành một soái ca chất lượng cao, khiến người ta có cảm giác không ổn định.
Khi đó tất cả đều còn nhỏ, ban đầu chính cô cũng là cái đuôi nhỏ của Cố Tuấn Nghiêu, ngày ngày ầm ĩ theo sau mông anh, cũng không biết rằng rốt cuộc anh không nhẫn nại được mới kéo cô xuống trường cấp ba.
Mộc Cận lắc đầu, than thở, thân phận của anh trai Cố Tuấn Nghiêu này đích thực là rất cao.
 Chương 12. Tăng ca ký

Cố Tuấn Nghiêu bưng chén đĩa, vừa quay đầu lại thấy Mộc Cận đang rung đùi đắc ý mãnh liệt nhìn mình, anh nhịn không được lại cười: “Trông ngốc chưa kìa, chẳng lẽ thấy anh bất ngờ về nước vui đến mức cười choáng váng luôn hả?”
“Đi mau.” Mộc Cận lao ra cực kỳ nhanh, “Anh nghĩ thì hay lắm, em cho anh biết, năm đó là anh vứt bỏ em, bây giờ đừng có trông chờ gì hết.”
Ánh mắt Cố Tuấn Nghiêu tối lại nhưng bất chợt nở nụ cười: “Năm đó anh là một con thỏ ngoan, thấu hiểu đạo lý thỏ không ăn cỏ gần hang. Bây giờ thì tốt rồi, hai chúng ta cũng không ở gần nhau, em sao có thể đối xử tàn nhẫn với anh như thế?”

Mộc Cận lại gãi đầu, cúi xuống mãnh liệt hút một hơi cà phê rồi nuốt xuống bụng.
Cố Tuấn Nghiêu cau mày, nhẹ giọng trách cứ: “Uống chậm một chút, coi chừng đau bụng.”
Chỉ một câu nói, lại khiến cho Mộc Cận thiếu chút nữa thất thần, một ngụm chất lỏng lạnh như băng nghẹn lại trên yết hầu, cô bắt đầu ho sặc sụa.
Khi Cố Tuấn Nghiêu tốt nghiệp đại học năm thứ tư, Mộc Cận vẫn còn đang học cấp ba, trong đầu đơn giản chỉ có mấy kiến thức tiếng anh, chính trị, sử, địa, đột nhiên nghe tin Cố Tuấn Nghiêu muốn ra nước ngoài, lúc đó cô rúc vào trong chăn khóc đến trời đất mịt mù.
Khóc xong cô mang đôi mắt đỏ như hai quả hạch đào, đứng dậy cầm áo khoác xuống lầu gặp Cố Tuấn Nghiêu, sống chết kéo anh tới tiệm KFC ở gần nhà.
Hai người ngồi xuống yên vị, Mộc Cận ra sức múc một thìa kem lớn nuốt vào bụng, giống như là để lấy dũng khí, sau đó mới nói với Cố Tuấn Nghiêu một câu: “Cố Tuấn Nghiêu, em thích anh.”
Cho tới khi đó, Mộc Cận cũng chưa từng gọi cả tên họ Cố Tuấn Nghiêu như vậy, chỉ gọi anh là anh hai.
Không ngờ Cố Tuấn Nghiêu chỉ mỉm cười với cô, một bàn tay vỗ nhẹ lên đầu: “Mộc Cận ngốc, học trò này ở đâu vậy?”
Mộc Cận như bị giáng một cái tát, cau mày thu mình trên ghế, buồn bã mong chờ nhìn anh: “Nghe mẹ em nói anh muốn xuất ngoại.”
“Đúng.” Cố Tuấn Nghiêu nhẹ gật đầu, “Anh muốn sang Đức. Nhưng bây giờ liên lạc cũng thuận tiện, em không cần phải trình diễn một màn bi kịch như vậy? Hơn nữa, xem thân hình nhỏ bé của em, sử dụng mỹ nhân kế hãy còn quá sớm.”
Anh cứ một mực như vậy, không che giấu, không xem cô là phụ nữ.
Mộc Cận xấu hổ liếm liếm môi, lại ra sức múc một thìa kem to đút vào miệng.
Kết quả, cô đúng là không phụ kì vọng, bị đau bụng.
Lần đau bụng đó là nghiêm trọng nhất từ trước tới giờ, cả người như nhũn ra, giống như bị buộc vào một sợi dây treo trên không trung, sau đó bị người ta dùng roi hung hăng mà quật vào. Mộc Cận đau đến mức trán vã mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch không còn giọt máu, môi tím tái.
Cố Tuấn Nghiêu vội vàng phát hiện ra, ôm ngang người cô cõng trên lưng, vừa chạy về nhà vừa quở trách, gần như là gào lên: “Mộc Cận em sao lại không hiểu chuyện như vậy? Là ngày mấy mà còn dám ăn đồ lạnh, không muốn sống nữa sao!”
Mộc Cận áp sát trên lưng anh, dường như đã mất đi ý thức, trước mắt một mảng tối đen. Rất lâu sau cô mới mờ mịt có phản ứng, hóa ra cô vẫn còn đang trong kỳ sinh lý.
Còn có tình huống xấu hổ nào mà anh không biết? Ngay lần đầu tiên bà dì tới thăm chính cô cũng không biết, một mảng lớn vết máu đỏ trên quần, may còn có Cố Tuấn Nghiêu để cho cô mặc đồng phục của anh về nhà. Mộc Cận chóng mặt, đầu nặng trĩu, dù sao sự cố này anh cũng đã gặp qua, chết thì cũng chết rồi, tất cả chỉ còn lại cái xác.
Nghĩ đến đó cô chợt nảy ra, có phải mình cư xử quá ngốc nghếch, ngu dốt, nên Cố Tuấn Nghiêu mới không thích?
Nếu là như vậy, sau này cô thay đổi không được sao?
Đúng là Mộc Cận còn chưa phát triển đầy đủ thành thiếu nữ, Cố Tuấn Nghiêu đã đi rồi. Ngày anh đi, Mộc Cận không đưa tiễn, trái lại cô ngồi một mình trong công viên gần quán KFC ăn hết một ly kem.
Sau khi ăn xong, cô cầm cái ly không tiện đường đi tản bộ, cuối cùng đứng bên hồ nhân tạo cạnh công viên, nói rất có khí phách: Cố Tuấn Nghiêu, anh không quan tâm tới Chúa, tất Chúa sẽ có cách trừng trị! Đừng tưởng em còn có thể nhớ tới anh tại hồ sen Đại Minh này!
Sau đó ly kem rỗng bị ném xuống hồ, chao đảo đung đưa theo gợn sóng trôi xa.
***
Chẳng mấy chốc đã hết giờ làm buổi chiều, Mộc Cận nhận được thông báo từ cấp trên trực tiếp, kể từ hôm nay bộ phận tài chính tăng ca tập thể.
Cô vốn định đến giờ cơm tối gọi điện mời Cố Tuấn Nghiêu đi ăn, thế nhưng vừa mới cầm điện thoại lên, điện thoại nội bộ trên bàn làm việc chợt đổ chuông.
“Xin chào.”
“Đến tầng hai mươi, nhanh lên.” Bạc Tam chỉ nói ra sáu từ, vô cùng phóng khoáng cúp điện thoại.
Mộc Cận cầm ống nghe ngẩn người, đây là ý gì?
Cô cố chờ đến lúc tất cả đồng nghiệp đi ăn cơm mới vụng trộm đi tìm Bạc Tam. Kết quả vừa đẩy cửa đã thấy anh ngồi ngả nghiêng trên ghế làm việc rộng lớn, quấn quanh cổ là một đại mỹ nhân.
Hai tay mỹ nhân ôm lấy cổ Bạc Tam, mặt ghé sát vào mặt anh, môi hơi cong lên vẻ hờn dỗi, hình như đang nói gì đó. Trái lại thần sắc Bạc Tam lãnh đạm, không đẩy ra, cũng không thấy được có biết bao thân mật, có vẻ như mỹ nhân một mực dán sát vào người anh.
Hai người nghe tiếng cửa phòng mở, đồng thời ngẩng đầu nhìn ra phía cửa. Trong ánh mắt mỹ nhân hơi mang theo sự tức giận, ánh mắt Bạc Tam lại thờ ơ lạnh lùng, xuyên thẳng vào người Mộc Cận.
Mộc Cận vẫn còn đang vịn tay trên nắm cửa, mặt đỏ tới tận mang tai, nghẹn họng nhìn trân trối, cô xấu hổ đứng ngay cửa, tiến lên cũng không được, lùi lại cũng không xong. Một lúc sau cô mới có phản ứng, ngượng ngùng cười cười: “Hai người tiếp tục, tiếp tục…” Vừa nói vừa định đóng cửa đi ra ngoài.
Không ngờ Bạc Tam đột nhiên lên tiếng: “Mộc Cận.”
Cô vẫn đứng ở cửa, xấu hổ cười nhìn Bạc Tam: “Sếp đang bận, tôi xuống tiếp tục cống hiến xương máu cho công ty, khi nào anh xong việc thì hãy xuống…”
Khóe miệng Bạc Tam giật giật, đẩy mỹ nhân trong ngực ra, lại quay sang Mộc Cận nhẹ gật đầu: “Vào đi.”
Mộc Cận xoay gót tiến vào văn phòng, nhìn mỹ nhân cười nịnh nọt: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Mỹ nhân phong tình vạn chủng củng mỉm cười với cô: “Không sao, công việc quan trọng hơn.”

Công việc? Bạc Tam gọi cô lên đây có thể có việc gì?
Mộc Cận nghi hoặc liếc sang Bạc Tam, chỉ thấy anh hơi thẳng người trên ghế ngồi, trong ánh mắt dường như cũng mang ý thắc mắc: “Cô đến tìm tôi, có chuyện gì không?”
Phụt… Mộc Cận run rẩy dùng ánh mắt thể hiện sự phẫn nộ, rõ rành chính anh bảo tôi đi lên…
Thấy bộ dạng Mộc Cận nghiến răng nghiến lợi kiềm chế, Bạc Tam thản nhiên ngả người ra ghế dựa, khóe miệng vẽ nên nét cười xa lạ, hỏi lại: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Mộc Cận vụng trộm liếc mắt nhìn mỹ nhân đứng gần đó, lại trừng mắt nhìn anh, phát ngôn bắt đầu lung tung: “À tôi lên đây hỏi thử buổi sáng tôi vì việc công mà về sớm liệu có bị khấu trừ toàn bộ tiền thưởng hay không.”
Đã là nhân viên thực tập còn muốn toàn bộ tiền thưởng… Một cánh tay Bạc Tam chống trên bàn làm việc, ngón cái đỡ tại xương gò má, bàn tay hơi vươn ra vừa đủ che khuất nửa dưới khuôn mặt, giọng nói có phần xa cách truyền tới, vẫn là lạnh lùng lãnh đạm: “Cái này không thuộc quản lí của tôi.”
Mộc Cận trừng mắt, bò theo bậc thang đi xuống: “À vậy là không do sếp quản lí, đều tại Tiểu Phương chết tiệt kia nói tôi nên đi tìm anh, việc kia anh cứ mặc kệ, không cận bận tâm, chào sếp, tôi đi trước.”
Nói xong nhanh như chớp, cô lại quay sang mỹ nhân khẽ gật đầu, xoay người tiện thể vội vàng đi ra cửa.
Kết quả trong nháy máy cửa khép lại, Mộc Cận nghe thấy tiếng mỹ nhân nũng nịu cất lời: “Cô ta thực sự là nhân viên công ty anh sao? Sao lại không hiểu chuyện như vậy?”
Khóe miệng Mộc Cận co giật, mỹ nhân thân mến à, không hiểu chuyện chính là cái con người trước mắt cô ấy?
Ngay sau đó giọng nói lạnh lùng của Bạc Tam truyền đến: “Em về đi, ngày khác lại mời em đi uống trà.”
Mộc Cận dừng lại, cảm thấy buồn nôn, chợt nghe thấy tiếng mỹ nhân oan oan ức ức nói: “Tam thiếu gia, đến bao giờ anh mới nghiêm túc liếc nhìn em một cái?”
Mộc Cận trốn ngoài cửa sờ sờ cằm, rõ ràng đối với mỹ nhân yêu thương nhung nhớ lại thờ ơ như vậy, chẳng lẽ anh ta là một tên Liễu Hạ Huệ?
Đang lúc cô miên man suy nghĩ, cửa văn phòng Bạc Tam mở ra. Mỹ nhân nhìn thấy Mộc Cận ngoài cửa thì hơi nghi hoặc, nhướn đôi mày tinh xảo, nghiêng nghiêng đầu ngó cô: “Sao cô vẫn còn ở đây?”
Mộc Cận ngẩn ngơ, mặt nhăn nhó cười khổ: “Tôi… Chân tôi đau…”
Cô vừa dứt lời, Bạc Tam liền xuất hiện ở cửa, cau mày liếc xéo Mộc Cận, giọng nói vẫn nhàn nhạt: “Xảy ra chuyện gì?”
Xong rồi xong rồi… Trong lòng Mộc Cận âm thầm run rẩy, trên mặt vẫn không thể không giả vờ tỏ ra vài phần thống khổ: “Giám đốc, gót giầy tôi cao quá, bị trẹo chân…”
Bạc Tam liếc nhìn đôi “giày cao gót” không đến ba centimet của Mộc Cận, nhịn không được khóe miệng thoáng co giật. Trái lại mỹ nhân bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Giày như vậy mà trẹo chân vào lúc này, sẽ không phải là có cái gì…”
Mộc Cận đưa mắt thấy ngay đôi giày gót nhỏ xíu gần bảy phân của mỹ nhân, nhếch nhếch miệng, cuối cùng không nói gì.
“Được rồi.” Rốt cuộc Bạc Tam cũng lên tiếng, thay Mộc Cận giải vây, “Em đi về trước đi.”
Mỹ nhân nhướn mày trừng mắt với kẻ địch Mộc Cận, lại buồn bã ai oán nhìn Bạc Tam, sau nhấc chân tiến vào thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng lại, Bạc Tam sải bước đã đến trước mặt Mộc Cận, trong ánh mắt phảng phất có nét uể oải ngờ vực: “Em sao lại ngốc như vậy?” Vừa nói xong, anh ôm ngang Mộc Cận chân đau đang vịn vào tường bế lên.
Mộc Cận đâm lao phải theo lao, muốn giãy dụa lại không dám giãy dụa, chỉ có thể để mặc cho Bạc Tam bế vào văn phòng.
Bạc Tam ôm Mộc Cận đặt xuống sô pha, vươn tay muốn giúp cô cởi giày.
Mộc Cận nhận thấy tư thế này không đúng, vội vàng ngăn lại: “Không có gì to tát, không dám phiền đến giám đốc.”
“Sao?” Bạc Tam dừng tay một chút, ngẩng đầu nhìn cô, “Gọi anh là gì?”
Ôi trời? Mộc Cận ngốc…
Bạc Tam dáng vẻ đã hiểu rõ, cúi đầu đỡ lấy chân giúp Mộc Cận cởi giày, ở bên cạnh nhàn nhạt mở miệng: “Xem ra em vẫn còn cần phải được nhấn mạnh ấn tượng về ba điều đầu tiên này…”
Mộc Cận kịp phản ứng, vừa co chân về vừa ngăn lại bàn tay Bạc Tam đang nắm ở cổ chân cô: “Không cần không cần, thật sự không cần…”
Một tay Bạc Tam một phát đã bắt được tay Mộc Cận, tay kia chuẩn xác nắm lấy cổ chân cô. Đến khi giữ chặt được cổ chân, anh thoáng dừng lại động tác, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Mộc Cận bị Bạc Tam nhìn chằm chằm, cả khuôn mặt đỏ bừng, chỉ biết run run cười giả lả: “Giám đốc thật sự không cần, tôi chỉ hơi sái chân một chút, cũng không cần nhọc đến anh đích thân quan tâm.”
Bạc Tam không nói lời nào, từ từ nới lỏng nắm tay giữ ở cổ chân, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn cô, khiến cho Mộc Cận toàn thân phát sợ.
Lại nói tiếp, cô chợt nghe tiếng Bạc Tam cười nhẹ, trong thanh âm dường như ẩn hơi lạnh: “Không nhìn ra Mộc Cận em còn rất có bản lĩnh, nói dối gạt người mà mặt không đỏ, tim không đập.”
Mộc Cận lúng túng, nhếch nhếch miệng cười: “Thực ra tôi không cố ý… Nói đến ba điều kia…”
Bạc Tam lại đứng dậy, quay người đi về phía bàn làm việc bên cạnh, giọng nói lạnh lùng: “Không có việc gì thì em xuống làm việc tiếp đi.”
Mộc Cận nhìn bóng lưng anh thè lưỡi rồi rụt cổ lại chạy ra khỏi văn phòng. Cô vừa chạy vừa không thèm nhìn lại thế nhưng trong lòng thầm nghĩ, dựa vào cái gì tôi phải tuân thủ ba điều kia, mà anh lại có thể cùng mỹ nữ liếc mắt đưa tình, dựa vào cái gì bắt tôi phải làm thánh nữ mà anh lại có thể nhẹ nhàng bay qua muôn ngàn vạn hoa, hai chúng ta quan hệ tốt như vậy từ lúc nào chứ…
Trong văn phòng, ngay lúc cánh cửa khép, Bạc Tam cũng xoay người lại. Khóe miệng anh kéo lên một đường cong, tay sít sao siết thành quyền, đối với cánh cửa đóng kỹ kia cất tiếng thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận