Hoa và bướm

Chương 45. Điện thoại ký
Bạc Thanh Hàn phì cười, đứng trước sô-pha bộ dạng như đang xem kịch vui: “Hở?”
“Hở cái gì mà hở!” Mộc Cận trừng mắt lườm anh, “Nói, cô ta là ai! Chính sách của Đảng là thật thà được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, anh mau khai ra!”
Nói xong ánh mắt cô sáng ngời nhìn Bạc Thanh Hàn chăm chú.
Bạc Thanh Hàn cười ha ha, đưa tay cầm ly nước ban nãy của Mộc Cận lên uống một hớp, dừng lại mới nói: “Một người bạn của anh. Năm ngoái không phải anh đã nói với em là anh có một người bạn làm người mẫu, mới ở nước ngoài về, có lẽ xung quanh sẽ không thiếu người đẹp còn gì. Chính là cô ấy!” 
“Xì.” Mộc Cận khinh thường, “Anh định lừa ai, có bạn nào mà tự dưng lại đi hôn nhau không!”
Anh đứng trước mặt Mộc Cận ngẩn người một lúc lâu, đột nhiên quay người đi lên lầu. Lúc đi đến đầu cầu thang, anh chợt quay người lại nhìn cô, mỉm cười nói: “Em có thể có một tiểu trúc mã, chẳng lẽ anh lại không thể có tiểu thanh mai sao? Mộc Cận, Đảng đã giáo dục nhân dân chúng ta phải đối xử công bằng.”
“Hừ! Em nhắc lại lần nữa, em với Cố Tuấn Nghiêu là quan hệ nam nữ trong sáng! Nếu anh thật sự rảnh rỗi như thế, không muốn suy nghĩ lộn xộn thì che giấu cho kỹ vào, đừng để em biết được tư tưởng xấu xa của anh!” Mộc Cận hung dữ mắng.
Trái lại, Bạc Thanh Hàn phớt lờ, nhíu mày nhìn cô, nghiêng đầu chỉ phía trên lầu: “Cùng lên thay quần áo không?”
“Vô sỉ!” Mộc Cận đỏ mặt, quay đầu vặn vẹo đi sang hướng khác không thèm nhìn anh.
Một lúc sau cô thấy phía sau không có động tĩnh, vừa nghiêng đầu thì thấy Bạc Thanh Hàn vẫn đứng ở đầu cầu thang cười cười, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. Khóe miệng anh hơi cong lên, lại mang theo vẻ dịu dàng không thể tưởng tượng nổi, như một dòng sông êm đềm, tĩnh lặng.
Mộc Cận lại đỏ mặt: “Anh không đi lên thay quần áo à, còn lề mề cái gì!”
Bạc Thanh Hàn cũng không đáp, đột nhiên hỏi: “Buổi tối chúng ta ăn gì?”
Bỗng nhiên hỏi câu này khiến Mộc Cận hơi ngẩn ra, trừng mắt nhìn anh thì mới nhớ, hôm nay là giao thừa.
Cô gãi gãi đầu: “Không biết, anh chưa ăn cơm sao?”
Bạc Thanh Hàn lắc đầu.
“Chưa ăn cơm mà đêm hôm khuya khoắt anh đi đâu về muộn vậy!” Mộc Cận bực mình.
Bạc Thanh Hàn quay người đi lên lầu, thanh âm bồng bềnh đung đưa truyền tới: “Nấu sủi cảo ăn đi, trong tủ lạnh có sủi cảo hôm qua nhà bếp ở nhà gửi tới. Hộp bên trái là bánh chay bà Lý bảo anh mang về cho em, anh đã ăn ở mấy quán trong nội thành thì thấy bà Lý làm là ngon nhất, em nếm thử đi.”
“Này…” Mộc Cận gọi Bạc Thanh Hàn, “Năm mới anh không về nhà sao?”
Ai ngờ anh làm như không nghe thấy, không trả lời cô, bóng dáng biến mất sau cầu thang trên lầu.
Mộc Cận nhìn ra bên ngoài, mười giờ tối, đúng khoảng thời gian náo nhiệt nhất. Các căn hộ trong khu cư xá đều có hiệu quả cách âm rất tốt, ngoài cửa sổ rất im lặng, một tiếng động cũng không có. Cô thở dài, đứng dậy mở vô tuyến, quay người chui vào phòng bếp.
Trong tủ lạnh đúng là có sủi cảo, đều một loại giống nhau to nhỏ, xếp ngay ngắn trong hai chiếc hộp. Mộc Cận đổ nước vào nồi, đậy nắp, quay người ra ngoài rửa tay.
Bạc Thanh Hàn vẫn chưa xuống lầu, vô tuyến ngoài phòng khách đang ồn ào, sắc màu rực rỡ, âm nhạc vui vẻ sôi động, rất hợp với không khí đón năm mới. Nhưng quay đầu nhìn lại đây, căn nhà rộng lạnh lẽo, tổng cộng chỉ có hai người một trên một dưới, gần như không một chút động tĩnh.
Mộc Cận lại thở dài, tra tấn như vậy, suy cho cùng là vì cái gì?
Cô rửa tay xong lại đi vào bếp, tìm kiếm trong tủ lạnh một lát, ngoài cà chua anh đào với dưa chuột ra thì không còn gì khác. Mộc Cận cầm trong tay thứ duy nhất có thể mang ra làm đồ ăn là dưa chuột, không khỏi nhíu mày, Bạc Thanh Hàn anh thật sự định sống qua cả năm thanh đạm sao? Thanh đạm thì cũng không thể thanh đạm đến mức này chứ!
Bây giờ ra ngoài mua thức ăn thì chắc là không được rồi, Mộc Cận mang mấy quả cà chua đi ngâm nước, trong lúc đó rửa sạch dưa chuột, cắt thành những miếng nhỏ. Kỹ thuật dùng dao của cô không được tốt, quả thực là rất kém, có hai quả dưa chuột mà cắt mất hơn nửa ngày thì không nói, các miếng lại xấu xí không đều, nhìn rất không có thẩm mỹ. Cũng may là làm đẹp thì cũng chỉ để mình ăn, trái lại Mộc Cận rất ung dung, vừa cắt còn vừa khẽ ngâm nga bài hát theo tiếng nhạc từ phòng khách truyền đến.

Hồi trước ở nhà, Mộc Cận vẫn được mệnh danh là cao thủ trộn dưa chuột, ngoại trừ nhìn không được đẹp, nhưng hương thơm và mùi vị đều rất tuyệt vời. Cô cũng không dùng đến đĩa nhỏ mà dùng luôn chiếc bát thủy tinh to, cho thêm giấm với gia vị, sau khi trộn xong nếm nếm một lúc rồi lẩm nhẩm một mình: “Nếu có thêm tương ớt thì tuyệt.”
“Trong tủ bếp phía trên bên trái có.” Từ cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Mộc Cận quay đầu lại nhìn, thấy Bạc Thanh Hàn đã thay một bộ quần áo sáng màu, vai dựa vào khung cửa, một chân chống đỡ sức nặng của toàn bộ cơ thể, chân còn lại vắt chéo đằng trước, mũi chân nhàn nhã chạm đất. Rõ ràng thoạt nhìn anh là bộ dạng mây trôi nước chảy của người đàn ông luôn tránh xa nhà bếp, nhưng ánh mắt lúc nào cũng u ám thâm trầm lại như có ánh sáng mơ hồ lóe lên, cực kỳ giống hai ngọn nến trên bàn trong ngày lễ tình nhân hôm đó.
“Được rồi, anh lấy giúp em.” Bạc Thanh Hàn nhíu mày, nhanh chóng khôi phục vẻ thờ ơ thường thấy, bước nhanh tới, đặt điện thoại trong tay xuống cạnh đó, hai tay với vào tủ bếp lấy ra một cái chai nhỏ nhét vào tay Mộc Cận, cau mày ra vẻ ghét bỏ, rất nhanh lại đi ra khỏi phòng bếp. Anh đi vừa nhanh vừa vội, đầu cũng không quay lại, chỉ có thanh âm cất lên: “Em cẩn thận một chút, đừng để tay bị bỏng.”
Mộc Cận phì cười, nhìn anh đi ra ngoài rồi mới vặn mở chai tương ớt trong tay ra ngửi thử. Bên ngoài chai để trần không có bao bì nhưng hương vị lại nồng khác lạ, mùi hương xộc vào mũi, có một chút mùi hạt tiêu và ngũ vị hương, càng thêm nồng đậm.
Trộn xong dưa chuột, rửa xong chỗ cà chua, lúc này Mộc Cận mới nhớ ra mình vốn định nấu sủi cảo – cô quay đầu lại nhìn, không nén được tiếng than thở, lại quên không bật bếp! Vì vậy cô loẹt xoẹt đi qua bật lửa, đợi nước sôi rồi nấu sủi cảo.
Ai ngờ trong lúc chờ đợi, điện thoại Bạc Thanh Hàn quên mang ra đột nhiên rung lên ầm ầm.
Mộc Cận lại gần xem, chỉ có một cái tên rất thân mật: Tiểu tiên nữ.
Điện thoại vẫn đang rung, màn hình lóe sáng đến chói mắt. Mộc Cận cắn răng, mở ra, đưa di động tới bên tai.
Đầu bên kia là một giọng nữ hấp tấp, vang lên lanh lảnh, nhưng lại mềm mại ngọt ngào, ngay cả chào hỏi cũng không đã trực tiếp hỏi: “Bạc Thanh Hàn anh xảy ra chuyện gì vậy! Không phải vừa mới nói em đi đón A Đồng rồi anh đến ngay sao, em với A Đồng đã đến rồi sao anh vẫn chưa quay lại!”
Mộc Cận luống cuống tay chân dập máy, cảm thấy toàn thân như đang run rẩy, vừa bất an vừa áy náy, nước trong nồi đang sôi mà cô cũng không để ý.
Rất nhanh sau đó điện thoại lại rung, Mộc Cận quay người đi tắt bếp, vừa đi ra ngoài vừa cất giọng gọi: “Bạc Tam, điện thoại!”
Bạc Thanh Hàn nhận điện thoại, lại nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Mộc Cận. Anh “Ừ” hai tiếng, liếc mắt nhìn cô, dừng một chút mới nói: “Vừa rồi điện thoại hết pin, tự động tắt.”
Mộc Cận chỉ cắn môi đứng trước mặt anh.
“Em nói với ở nhà một tiếng, đêm nay anh không về. Sáng sớm mai anh sẽ về nhà chúc Tết! Còn nữa, nói với A Đồng, con bé muốn quà gì thì cứ chọn, khi nào về anh sẽ trả tiền.” Bạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói, “Anh ngại trong nhà đông người, ồn ào đau đầu lắm. Cứ như vậy đi, em cũng không cần khách khí, cứ coi như nhà mình, chơi vui vẻ lên chút. À còn nữa, buổi tối chơi mạt chược với anh trai và chị dâu anh đừng có thua, đừng để sư phụ đây bực mình, nhỡ mà thua thì bọn họ lại quay sang cười nhạo sư phụ như anh không biết cách dạy dỗ.”
Đầu bên kia không biết lại nói gì, Bạc Thanh Hàn miễn cưỡng đáp: “Được cứ như vậy đi, sáng mai anh sẽ về đón mọi người.”
Cúp điện thoại, Bạc Thanh Hàn ngẩng đầu giải thích với Mộc Cận: “Nhà anh.”
Mộc Cận cắn môi, đôi mắt đen trắng rõ ràng, thậm chí có vài phần do dự: “Hay là… Anh về nhà đi.”
Bạc Thanh Hàn nhướng mày, liếc mắt nhìn cô một lượt, đột nhiên chau mày đuổi cô: “Mau đi nấu sủi cảo đi, anh đói sắp chết rồi.”
“Không.” Mộc Cận bướng bỉnh, “Em phải về trường học. Anh mau về nhà ăn cơm đi, đêm nay hiệu trưởng và bí thư đều ở trường đón năm mới cùng sinh viên, em cũng phải về xem xem.”
“Mộc Cận!” Bạc Thanh Hàn rõ ràng đã nổi giận, đôi mày rậm nhíu lại, toàn thân toát lên sự lạnh lẽo và phẫn nộ: “Em không muốn ở cùng với anh nên mới thế này phải không?”
Mộc Cận cắn môi không nói lời nào.
Bạc Thanh Hàn cũng không nói, tiện tay ném điện thoại qua một bên, tiếp tục xem ti vi.
Hai người cứ căng thẳng như vậy một lúc lâu, trong không khí như có tiếng hít thở rất khẽ, rõ ràng đang giữa mùa đông giá rét, lò sưởi cũng không quá ấm nhưng lại khiến Mộc Cận cảm thấy toàn thân nóng rực bất an. Thỉnh thoảng cô lại liếc mắt nhìn Bạc Thanh Hàn, xem động tĩnh của anh, ai ngờ Bạc Thanh Hàn cứ thế mặt không biểu cảm như núi Thái Sơn, nhàn nhã thong thả ngồi trên ghế sa-lông, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình ti vi, không nhúc nhích.
Nhưng dù anh cứ bất động như vậy, Mộc Cận vẫn cảm thấy anh đang rất tức giận, tức giận không thể hiểu được.

Mộc Cận hạ quyết tâm mấy lần, cuối cùng cũng mở miệng: “Trước đó cô ấy gọi một lần, em đã nghe. Thật xin lỗi.”
“Anh biết.” Bạc Thanh Hàn trả lời vô cùng chậm, nhưng ánh mắt nhìn Mộc Cận có vẻ trêu chọc, “Nghe thì nghe.”
“Em chưa hề lên tiếng.” Mộc Cận lại giải thích.
“Hả?” Lông mày Bạc Thanh Hàn nhíu lại, trong mắt chất chứa lửa giận, gần như nghiến răng nghiến lợi, “Mộc Cận, em vội vàng phủi sạch quan hệ cùng anh như thế sao?”
“Không có!” Mộc Cận nhanh trí trả lời dứt khoát, “Em vốn chẳng có quan hệ gì với anh!”
Một câu này của cô coi như đã chọc vào thuốc nổ, Bạc Thanh Hàn giận quá lại thành cười, khóe miệng khẽ nhếch lên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ, thanh âm dồn nén, “Rất tốt, rất tốt.”
Mộc Cận há hốc miệng, thốt ra một câu: “Bạc Thanh Hàn, anh đã tức giận như thế, vậy anh nói cho em biết, em với anh là quan hệ như thế nào? Anh dùng cái gì để chứng minh cho em xem, em không phải để anh gọi đến là đến đuổi đi là đi như một thứ đồ vật có thể tùy tiện vứt bỏ?”
Bạc Thanh Hàn đột nhiên trầm mặc.
Mộc Cận cũng đi tới ngồi xuống ghế sa-lông, hai chân co lại, cằm đặt trên đầu gối, mặt quay về phía Bạc Thanh Hàn: “Em không muốn cãi nhau với anh, anh vẫn nên về đi. Một phần trái tim anh vẫn để lại chỗ này, em cũng đã rất thỏa mãn.”
Cô khe khẽ nở nụ cười, tiếng cười khàn khàn, cùng với tiếng ồn ào vui vẻ trên ti vi truyền tới nghe vô cùng chói tai: “Nghĩ lại em thật đúng là bi thảm, ngu ngốc trở thành kẻ thứ ba. Đã vậy, lại còn không biết thân biết phận, chẳng có tố chất chuyên nghiệp làm kẻ thứ ba. Bạc Thanh Hàn, bây giờ nếu anh ở lại đây, cẩn thận sau này em sống chết quấn quít lấy anh không buông, quấn đến nỗi anh sứt đầu mẻ trán. Dù gì hàng ngày em cũng phải rèn luyện cho chuyên nghiệp, còn vơ vét lại một chút trên người anh.”
“Anh nói xem, em nói rất đúng phải không?” Cô vẫn đặt tựa trên đầu gối, trên mặt là nụ cười sáng lạn, lặng im giống như một đóa hoa nở giữa đêm khuya, lại ẩn chứa những cái gai sắc nhọn, từng câu đâm vào người, từng chữ nhỏ máu.
Bạc Thanh Hàn cũng dựa trên ghế sa-lông, đưa tay tắt ti vi. Trong nháy mắt phòng khách trở nên u ám, chỉ có một tia sáng lạnh lẽo từ cửa phòng bếp. Vẻ mặt anh trong bóng đêm nhìn không rõ lắm, giọng nói mang theo chút mỏi mệt: “Không phải như vậy, Mộc Cận, không phải như em nghĩ.”
“Trước đây rất lâu anh đã nói với em, cô ấy và anh cùng nhau lớn lên từ nhỏ.” Hồi lâu sau, anh khe khẽ thở dài, “Nếu mà không tìm hiểu, ban đầu có lẽ đã cho rằng cô ấy là người xuất sắc nhất trong tất cả các cô gái. Xinh đẹp, bất cứ lúc nào cũng đều rất lễ phép, nhưng cô ấy không hề yếu ớt. Khi còn bé, bọn họ cùng đám con trai chơi trò so lòng dũng cảm, Tô Niệm Ảnh, Nhan Khinh đều không được, duy có mình cô ấy, chỉ biết âm thầm cắn răng chịu đòn, mày cũng không nhíu lại.”
“Thành tích của cô ấy cũng cao nhất trong tất cả. Thực ra khi còn bé, thành tích của mọi người cũng không chêch lệch lắm, đều khá cao, nhưng đến khi lên cấp ba, cô ấy đã bỏ lại bọn anh xa lắc xa lơ. Thực ra nói vậy cũng không đúng, thành tích của tất cả mọi người cũng không quá khác nhau, chỉ là không ai có thể học Vật lý tốt như cô ấy. Năm đó Tưởng Nhị đứng đầu ban tự nhiên, nhưng môn Vật lý không thể không nói rằng Tiểu An lợi hại hơn cậu ta. Cứ như vậy, bọn anh đều cho rằng Tiểu An sẽ thuận lợi nắm chắc huy chương vàng Vật lý quốc tế Orsay, nhưng đến khi xuất ngoại, cô ấy lại chọn làm người mẫu.”
Trên môi Bạc Thanh Hàn là nụ cười thản nhiên, ánh mắt xa xăm giống như quay trở lại năm đó: “Phải biết rằng, trong thi đấu Olympic vật lý quốc tế, nếu quốc gia nào có đại diện tham gia là nữ sinh, toàn bộ cá nhân tham gia thi đấu đều sẽ đứng dậy vỗ tay cho nữ sinh ấy. Một cô bé có được thành tích trong Vật lý học, thật sự vô cùng khó khăn, nhưng cô ấy nói vứt bỏ là vứt bỏ, nói không cần là không cần. Tất cả mọi người đều khuyên nhủ, nhưng có lẽ cô ấy đã hạ quyết tâm, ung dung học đại học ngành quản lý, tốt nghiệp xong là ra nước ngoài.”
“Lần này nếu không phải mẹ cô ấy không được khỏe, có lẽ cô ấy cũng không chịu trở về.” Bạc Thanh Hàn quay đầu nhìn sang Mộc Cận, mỉm cười với cô, “Là vậy đấy.”
Một cô gái xinh đẹp như vậy, lại còn có thể vô cùng xuất sắc. Thời thiếu niên, có nam sinh nào ánh mắt sẽ không lưu luyến người con gái ấy? Cho dù bề ngoài tỏ ra điềm nhiên, đáy lòng cũng sẽ âm thầm ca ngợi cô, bị cô thuyết phục chứ?
Mộc Cận im lặng cùng Bạc Thanh Hàn nhìn nhau, lại nhẹ nhàng quay đầu, ánh mắt dời lên màn hình ti vi: “Ừm.”
Cô không nói lời nào, Bạc Thanh Hàn cũng không nói thêm gì nữa. Dường như anh vừa rơi vào một quãng hồi ức, ánh mắt không biết đang lưu lại ở nơi đâu, ngẩn ngơ, thất thần.
Mộc Cận vụng trộm nghiêng đầu nhìn anh, không nén nổi ý nghĩ muốn thăm dò xem anh đang suy nghĩ gì. Đang hoài niệm quá khứ? Hay đang nhớ nhung tình cảm đơn thuần kia? Có phải đang nghĩ đến khuôn mặt khiến người ta thảng thốt đó, nghĩ đến một thời anh đã từng dao động?
Giao thừa u ám, lòng Mộc Cận thoáng chùng xuống. Giống như một sợi dây cung lỏng lẻo, đột nhiên bị kéo căng, sau đó khẽ gẩy nhẹ – không đau, nhưng lại ầm một tiếng, hết lần này đến lần khác vang vọng kinh thiên động địa. Vốn cho rằng chỉ cần cố gắng, chỉ cần có thể từng chút từng chút làm tan anh, làm tan đi một phần khối u đã chôn sâu tại đáy lòng, một ngày nào đó anh có thể dứt bỏ tâm tư, một ngày nào đó anh có thể bị tình yêu của cô làm cho cảm động – nhưng ai mà ngờ, bây giờ đến một chút hi vọng nhỏ nhoi, cũng không còn nữa.
Nếu hồi đó, biết rõ thời điểm Bạc Thanh Hàn tiếp cận cô là vì sao, là đau lòng, là nuối tiếc, vậy thì dù bây giờ được chính miệng anh xác nhận đúng là như vậy thì cô cũng vẫn còn có dũng khí để xóa bỏ, không còn ý nghĩa, không còn niềm tin, không còn chỗ duy nhất cô có thể dựa vào – trên danh nghĩa của tình yêu.
 Hết chương 45Chương 46. Tỏ tình ký

Cô đang nhìn Bạc Thanh Hàn đến thất thần, anh đột nhiên xoay người lại, trong bóng tối cô thấy đôi mắt anh lóe sáng, chăm chú nhìn cô chằm chằm, thâm trầm như một nước hồ sâu thẳm, lờ mờ khiến Mộc Cận nhớ đến chiếc cúc áo màu đen nhìn thấy trước ngực Cố Tuấn Nghiêu hôm đó. Cô dời mắt đi chỗ khác, bàn trà bằng thủy tinh, tối không thể phân biệt được đâu là sàn nhà, góc ti vi sắc nhọn, từng vật đều quen thuộc như nhà của chính cô, nhưng chỉ khiến cô cảm thấy lạ lẫm.
Bạc Thanh Hàn bỗng thở dài, chậm rãi vươn tay tới ôm lấy Mộc Cận. Anh tựa đầu vào vai cô, khẽ ngả vào nhưng không thả lỏng toàn bộ, giống như sợ cô bị đè nặng, chỉ là tạm thời tìm một chốn nghỉ ngơi; nhưng tay anh rõ ràng siết rất chặt, thậm chí chặt đến nỗi Mộc Cận thấy hơi đau. 
Đêm khuya như vậy, anh như vậy, khiến trái tim cô dần dần đập nhanh. Biết rất rõ ràng là không thể, không thể làm thế, nhưng vẫn không thể khống chế được lòng mình – không khống chế được cái gọi là đau lòng, giống như nước lan tràn ra bốn phía, đến tận khi bao phủ toàn bộ từ đầu đến chân cô.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy không có chỗ dựa.
Hai người cứ dựa vào nhau hồi lâu, bả vai Mộc Cận vừa đau vừa mỏi, nhưng không ai nói lời nào. Cuối cùng Mộc Cận không chịu được nữa: “Bạc Tam, anh biết không, lần đó khi công ty đi leo núi, lúc anh bị sốt mê man đã kéo tay em, hỏi một câu: Tiểu An, em đã trở về rồi?”
Trong mũi Bạc Thanh Hàn trầm thấp “Ừ” một tiếng.
“Cô ấy chính là đi Pháp.” Mộc Cận lại nói.
“Ừ.” Bạc Thanh Hàn lại ừ một tiếng.
Trên mặt Mộc Cận hiện lên một nụ cười nhạt, trái tim như bị một chiếc bàn là chậm rãi ủi qua, từng câu từng chữ đều cảm thấy đau đớn: “Cô ấy bây giờ đã trở về, sao anh còn không nắm chắc lấy cơ hội?”
Lần này Bạc Thanh Hàn không trả lời, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Lại cách hồi lâu sau, anh đột nhiên ngồi thẳng người dậy nhìn Mộc Cận, muốn nói lại thôi, quan sát cô một lượt, rồi lại lần nữa nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Ngực anh rất ấm, mang theo mùi hương thoang thoảng của riêng anh, khiến cho người ta say đắm mơ màng. Hô hấp của anh đều đều khe khẽ, trong không gian yên tĩnh chậm rãi phập phồng, có chút không chân thực cũng làm cô hoảng sợ.
Mộc Cận gần như muốn trốn tránh, giống như muốn vô ý thức chạy thoát khỏi đây. Nếu như không thể yêu, nếu như không thể có tình yêu, như vậy cố chấp dốc toàn lực cũng chỉ mang đến thất bại thảm hại, chỉ còn biết bị anh hung hăng giẫm đạp không chút lưu tình. Cô đã hối hận… Cô đã hối hận lúc trước cứ liều lĩnh kiên trì, kiên trì tin tưởng vào tình yêu, tin tưởng mình sẽ được yêu, có thể được yêu trong hạnh phúc.
Nhưng bây giờ xem ra sự kiên trì đó thật ngây thơ, nực cười biết bao. Mộc Cận mỉm cười nhàn nhạt, tại sao cô có thể đơn thuần ngây thơ cho rằng, trên thế giới này không có bất kỳ thứ gì có thể so sánh được với tình yêu? Tại sao cô có thể cho rằng, trong lòng Bạc Thanh Hàn chắc chắn không có một ai?
Chẳng qua khi đó cô không biết mà thôi. Không biết anh từng vì cô ấy mà cãi nhau, trở mặt với người trong nhà, không biết anh vì cô ấy mà ở Pháp xắn tay áo đi rửa bát trong nhà hàng, vì cô ấy mà thức đêm viết chương trình, thậm chí trong khi bị bệnh cũng nghĩ đến cô ấy… Không biết rốt cuộc là yêu sâu đậm cỡ nào, mới có thể khiến một người như Bạc Thanh Hàn kìm nén nỗi nhớ, chôn sâu vào tận đáy lòng, qua bao nhiêu năm cũng chưa từng lãng quên.
Cô đang do dự, giọng nói trầm thấp của Bạc Thanh Hàn truyền tới: “Mộc Cận, anh phải nắm chắc người đó, anh nhất định phải nắm thật chắc.”
Mộc Cận sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh, trên môi còn lộ ra nụ cười nhẹ: “Vậy sao? Thế thì tốt.”
Đôi mày đẹp của anh nhíu lại, đột nhiên mỉm cười với cô. Bạc Thanh Hàn rất ít khi cười như vậy, giống như cởi bỏ tất cả mặt nạ, từ tận đáy lòng là sự dịu dàng, mềm mại, đừng đường cong trên khuôn mặt êm dịu lạ lùng, ngay cả khóe môi, nét mặt đều ẩn chứa niềm vui nho nhỏ.
Đây là lần thứ ba Mộc Cận nhìn thấy vẻ mặt đó của Bạc Thanh Hàn.
Cô khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng, môi Bạc Thanh Hàn đã rơi xuống môi cô.
Không hề ngang ngược, chỉ còn lại cảm giác ấm áp. Môi anh mát nhè nhẹ, dường như còn có mùi thuốc lá thoang thoảng, lúc phủ lên môi Mộc Cận khiến cô khẽ run run. Bạc Thanh Hàn ngay lập tức nắm lấy sự lương lự của cô, một tay đưa tới đỡ đằng sau gáy, một tay ôm eo cô rất chặt, nhưng không hề sốt ruột đắm sâu vào nụ hôn, mà chỉ nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô vẫn còn đang chớp chớp.
Cảm giác man mát từ mi mắt truyền tới, giống như một cây kem giữa ngày hè, vừa ngọt vừa mát, trong lúc người ta không phòng bị đã nhanh chóng đánh trúng điểm mấu chốt cuối cùng trong lòng. Thanh âm Bạc Thanh Hàn trong bóng tối mơ hồ như mê hoặc: “Vĩnh viễn không nên tin vào con mắt của em, Mộc Cận, thứ mà anh nắm chắc từ rất lâu rất lâu trước khi bắt đầu, cũng chỉ có em.”
Chỉ có em.
Một câu nói kia giống như tiếng chuông chiều, từng tiếng lanh cach rung động trong đầu Mộc Cận. Cô định nắm lấy một chút lý trí còn tỉnh táo, hỏi Bạc Thanh Hàn rốt cục anh có ý gì, nhưng ngay sau đó, nụ hôn của anh dồn dập rơi xuống, sự mát lạnh ban nãy giờ đây giống như củi lửa thiêu đốt, dễ dàng cháy bùng lý trí của Mộc Cận.
Cô gần như vô ý thức vươn tay ôm lấy anh, lúc đầu ngón tay cô chặt chẽ tiếp xúc với Bạc Thanh Hàn, trong đầu Mộc Cận trầm thấp tự nói với chính mình: cứ như vậy đi, nếu như còn có thể tin tưởng, lúc này đây thật sự thật sự thật sự lại đánh bạc một lần, thật sự là lần cuối cùng.
Lần này thật sự là một lần cuối cùng.
Quyết định gấp gáp còn chưa hoàn toàn hình thành, hai tay Mộc Cận đã bán đứng cô. Bạc Thanh Hàn thoáng buông lỏng cô, buông lỏng bàn tay đỡ sau gáy cô, ngược lại bắt đầu lộn xộn trêu chọc cái trán, vầng trán trắng nõn, trong ánh sáng tờ mờ, làn da Mộc Cận càng trở nên vô cùng trắng, giống như một món đồ sứ bằng ngọc, tĩnh lặng mà đẹp đẽ.
Mộc Cận mỉm cười với anh, chủ động ôm lấy cổ anh, vươn người đặt môi cô lên.
Nửa đêm Mộc Cận tỉnh lại, thấy Bạc Thanh Hàn nằm bên cạnh vẫn còn ngủ say, một tay còn đặt quanh hông cô. Cô nhẹ nhàng nhấc tay anh ra, mặc vào chiếc áo phông của anh lúc trước, mở cửa đi ra sân thượng.
Giao thừa năm nay trôi qua thật không có hương vị, không có bữa cơm đoàn viên, không có pháo hoa, không có liên hoan đêm giao thừa – thậm chí vốn định nấu sủi cảo, cũng vì có “công chuyện nào đó” mà bị bỏ qua. Mộc Cận đứng trên ban công nhìn ra ngoài, đèn đường vẫn lờ mờ sáng, chiếu trên mặt đất giống như những bông tuyết; từ hướng ngược lại, có thể nhìn thấy một chiếc đèn lồng đỏ chót, mang đến cho đêm giao thừa chút không khí ấm áp.

Trong tay Mộc Cận cầm ly nước ấm, trong đầu toàn là một câu nói của Bạc Thanh Hàn: chỉ có em.
Bạc Thanh Hàn chưa từng nói như vậy với Mộc Cận, anh đối tối với cô, nhưng những cái tốt đó đều khiến cô cảm thấy không chân thực, tựa như bây giờ càng tốt, sau này sẽ càng làm người ta đau. Nhưng khi đó rõ ràng anh nói rất nghiêm túc, nét mặt dịu dàng, ánh mắt sáng ngời giống như khắp người anh tỏa ra một tầng ánh nắng hài hòa, mang theo hơi ấm, chiếu rọi bốn phương, rực rỡ vô vàn.
Tựa như nhà nhà đều thắp đèn, duy chỉ có một chiếc này vì cô mà sáng.
Mộc Cận đứng yên trên ban công rất lâu, cho đến nửa đêm hơi ấm không còn đủ nữa, cô cảm thấy lạnh mới định quay vào. Không ngờ cô đang định quay người, đột nhiên phát hiện ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu lên thứ gì đó li ti, hóa ra tuyết rơi thật. Rõ ràng buổi trưa trời vẫn còn cao, mây nhẹ, ai ngờ bây giờ có thể có tuyết rơi.
Cô quay người rót một ly nước ấm khác, miệng nhỏ nhắn vừa hớp một ngụm, vừa ghé vào bên cửa sổ ngắm nhìn.
Tuyết ban đêm hóa ra là như thế này. Những bông tuyết lặng lẽ chầm chậm bay bay, giống như không hề vội vã muốn rơi xuống, trái lại như đang hưởng thụ quá trình hạ xuống này, bồng bềnh, linh động, trong sáng, đong đưa. Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, thậm chí Mộc Cận cảm thấy ngọn đèn đường kia cũng trở nên dịu dàng, trong lòng như bị tuyết phủ lên, thoáng man mát, nhưng lại vô cùng dễ chịu.
Mộc Cận đứng trong bóng đêm hồi lâu, không biết rốt cuộc là đang suy nghĩ gì, chẳng qua cứ đứng như vậy. Trong đêm tối dường như xuất hiện những suy nghĩ mà ngày thường chưa từng có, có buồn có vui, mỗi một suy nghĩ đều nhuốm màu ẩm ướt và lạnh lẽo, chậm rãi lướt qua, nhưng không bắt được một điểm mấu chốt.
Đột nhiên, tiếng Bạc Thanh Hàn từ phía sau cô vang lên, còn ồm ồm như đang buồn ngủ: “Mộc Cận? Em ở đây làm gì?”
Mộc Cận quay đầu nhìn anh, vì áo phông của anh đang bị cô mặc, anh cởi trần, cũng không kêu lạnh, cứ như vậy đứng ở cửa ban công. Cô cười cười: “Tuyết rơi.”
Bạc Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn cửa sổ, ừ một tiếng: “Đúng là rơi thật. Em mặc ít như vậy không lạnh sao, nhanh vào ngủ đi.”
Mộc Cận uống một hơi cạn sạch nước trong ly, tiện tay nhét chiếc ly vào trong tay Bạc Thanh Hàn, không quay đầu lại mà đi vào luôn. Ngược lại, Bạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm chiếc ly trong tay, dường như còn lưu lại hơi ấm, anh khẽ nở nụ cười.
*
Năm mới thời gian trôi qua nhanh chóng, sau khi khai giảng, Mộc Cận bắt đầu chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, nháy máy đã lại là tháng sáu giữa mùa hè.
Hôm cuối cùng sau khi bảo vệ xong, cô cùng Đâu Đâu vừa đi vừa tán gẫu. Đâu Đâu thi nghiên cứu sinh thuận lợi, kết quả vòng hai rất tốt; lão đại và Đào Tử cũng đã ký hợp đồng từ năm ngoái, chỉ còn Mộc Cận chưa tìm được việc, thi nghiên cứu thì đã không được, sắp tốt nghiệp mà vẫn chưa có dự tính gì.
Mộc Cận đang phàn nàn với Đâu Đâu lúc bảo vệ máy tính đột nhiên gặp trục trặc, loay hoay một lúc mới mở được Power Point, đột nhiên điện thoại reo lên. Cô nhìn màn hình, là Bạc Thanh Hàn.
Từ sau Tết âm lịch, Mộc Cận rất ít khi liên lạc với Bạc Thanh Hàn, tựa như hai ngày đó giống như một ngọn lửa, đốt sạch tất cả dưỡng khí thì dần dần lụi tắt. Mộc Cận ra sức trốn tránh anh, trái lại anh thường xuyên quấy rối cô, nhưng hình như công việc đột nhiên bận rộn, cơ hội gặp mặt càng ít đi.
Nghe có vẻ tâm trạng anh đang rất tốt: “Mộc Cận, bảo vệ thế nào rồi? Buổi tối anh đưa em đi ăn cơm!”
Mộc Cận không ngờ anh vẫn nhớ rõ hôm nay cô bảo vệ, sửng sốt một lúc mới trả lời: “À, cũng tạm được. Tối anh không có việc gì sao?”
“Không có việc gì.” Anh nói, “Sáu giờ anh đến trường đón em.”
“Được.”
Buổi chiều Mộc Cận ra đến cổng trường mới có năm rưỡi, cô đang định gọi điện cho Bạc Thanh Hàn hỏi xem anh đang ở đâu thì đột nhiên anh lại gọi tới.
Ai có thể giải thích một chút cái gì gọi là ra đường gặp sự cố không thể đến được, sửa hẹn thành buổi tối không? Sớm biết thì tối đã đi ăn chực ở chỗ Đâu Đâu rồi a a a! Mộc Cận đang ăn mặc quần áo ngắn mát mẻ, suýt nữa đã nổi trận lôi đình.
Cuối cùng cô vẫn giơ một tay lên, gọi xe đi đến nhà Bạc Thanh Hàn.
Trong nhà đúng là không có ai.
Mộc Cận đi xung quanh một vòng, lên lầu tìm vài chiếc đĩa nhạc, nghe đến khi buồn ngủ, đúng lúc bụng kêu ọt ọt hai tiếng, lấy điện thoại ra xem, đã hơn chín giờ ba mươi, vì thế cô đứng dậy xuống phòng bếp tìm đồ ăn.
Trong tủ lạnh quả nhiên vẫn trống rỗng. Mộc Cận chống hông đứng trước tủ lạnh nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, Bạc Thanh Hàn là thần tiên hay sao mà trong nhà một chút khỏi lửa cũng không có, ngoài nước ra thì chẳng có thứ gì có thể lấp đầy bao tử!
Sau khi đấu tranh một hồi, Mộc Cận cầm tiền chuẩn bị ra ngoài, đến siêu thị hai bốn giờ gần đó mua ít đồ. Cô vừa thay giày vừa nghĩ, đêm khuya Bạc Thanh Hàn về nhà nhìn thấy một tủ lạnh đầy đồ ăn, có cảm thấy rất vui mừng không nhỉ?
Ha ha, ha ha ha. Mộc Cận sờ cằm đi ra cửa, trước khi đi cô còn quay lại phía nhà bếp hô một tiếng: “Thay mặt ánh trăng tiêu diệt các ngươi!”
 Hết chương 46


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui