Chương 31. Say xe ký
Quả nhiên chưa đến hai ngày, trưởng phòng mặt lạnh đã tuyên bố tin tức trọng đại, hôm sau đi leo núi.
Mọi người đều vui mừng, duy nhất Mộc Cận bi thương.
Hôm sau Mộc Cận dậy rất sớm, xách hành lý hôm qua đã sắp xếp xong định ra ngoài. Không ngờ chưa kịp xuống lầu đã bị Bạc Tam chặn lại ở cầu thang.
Anh vẫn mặc đồ ngủ, nghi ngờ nhìn cô: “Em làm gì đây?”
“Bảy giờ tập trung dưới lầu công ty.” Mộc Cận trừng mắt, đột nhiên nhớ ra, “Anh không đi xe công ty à?”
Bạc Tam vươn tay cầm lấy túi xách của cô, quay người đi về phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Hai hôm trước anh đã xem danh sách số người đi, vừa vặn quá mất hai người. Cho nên anh quyết định tự mình lái xe, em đi cùng anh.”
Mộc Cận chán nản vò đầu, nhăn nhó đi theo sau anh: “Em bảo, như thế không hay? Nói thế nào cũng là hoạt động tập thể của công ty…”
Bạc Tam ngoảnh đầu lại, đôi mày rậm nhướng lên: “Hoạt động tập thể thì sao?”
Khóe miệng Mộc Cận run run, âm thầm hận người nào đó trước mặt ngốc thật hay là giả ngu: “Thế này không phải là tổn hại đến hình tượng to lớn vĩ đại của anh sao…”
Khóe miệng Bạc Tam hơi run rẩy, đuôi mày khẽ nhếch lên, xoay người tiếp tục đi về phòng ngủ: “Không sao, anh không chê.”
Mộc Cận gãi đầu, quay người xuống lầu hâm nóng sữa bò.
Ăn xong bữa sáng, cô rất tự giác ôm hành lý xuống dưới nhà. Đến khi xuống lần nữa để thay giày, đúng lúc Bạc Tam từ trong phòng đi ra.
Bạc Tam đứng ở cửa, một tay đỡ lấy hành lý từ tay Mộc Cận, tay kia rất tự nhiên ôm eo cô.
Mộc Cận khẽ giật mình, kinh ngạc giương mắt nhìn anh.
Bờ môi Bạc Tam hơi mím lại, cúi đầu xuống nhìn Mộc Cận đang ngây người. Đột nhiên anh nhíu mày: “Em còn chờ cái gì nữa?”
Mộc Cận nuốt nước miếng, cười hì hì, cố nuốt hết một chuỗi lời nói vừa hiện lên trong đầu vào bụng.
Buổi sáng ngồi xe của ông chủ đến công ty, dọc đường, Mộc Cận đã thuyết phục mình vô số lần rằng đó chỉ là trùng hợp… Trùng hợp mà thôi…
May là lúc đến trước cửa công ty, Bạc Tam đưa tay ấn chặt tay Mộc Cận đang muốn mở cửa xe, khẽ gật đầu với cô: “Không cần xuống, cứ ngồi đây.”
Đương nhiên Mộc Cận cam tâm tình nguyện, híp mắt cười.
Bạc Tam cũng không xuống xe, lấy điện thoại ra nói vài câu với trưởng phòng tài chính, sau khi cúp điện thoại liền hỏi cô: “Em đi Thiên Sơn bao giờ chưa?”
Mộc Cận lắc đầu.
Bạc Tam cũng chau mày: “Anh cũng chưa đi.”
Mộc Cận hớn hở, ánh mắt nhìn anh có phần khinh bỉ: “Chưa đi bao giờ mà còn dám lái xe? Hay là em qua xe kia ngồi, đổi một người biết đường sang đây với anh?”
Bạc Tam liếc mắt nhìn cô, coi cô như kẻ ngốc: “Chúng ta đi theo sau xe công ty, không biết đường cũng không sao.”
Mộc Cận cắn môi, lại lui về ghế của mình.
Cô đang mệt mỏi thu lu, điện thoại bất ngờ đổ chuông, là tin nhắn của Tiểu Ảnh: “Khà khà, cô gái, đi cùng ông chủ nhất định phải vui sướng nha vui sướng!”
Mộc Cận than thầm, ông chủ này chắc chắn là từ hành tinh “không nghẹn chết người không bỏ qua” di dân tới, sao có thể để cho người khác sung sướng ở cùng được?
Đang nghĩ ngợi, xe buýt phía trước chậm chạp chuyển động, Bạc Tam cũng nổ máy, đi theo.
Nghe nói từ đây đến Thiên Sơn phải đi mất mười một tiếng. Nói cách khác, sáng tám giờ xuất phát thì bảy giờ tối mới đến nơi.
Khoảng qua mười một giờ, xe xuống đến đường cao tốc, đường cái phía trước đã cũ nên xe đi rất lắc lư. Mộc Cận bị xóc quá choáng váng đầu óc, tiện tay với chiếc đĩa bật lên nghe.
Vừa đúng bài hát đã nghe lần trước. Giọng nam ẩn chứa nỗi ưu sầu nhẹ nhàng hát: “Liệu em có run rẩy, nếu tôi chạm vào bờ môi kia? Hay em sẽ bật cười, xin hãy nói tôi hay. Em sẽ sẵn sàng chết vì người em yêu chứ? Xin em hãy ôm tôi trong vòng tay, đêm nay.”
Mộc Cận cười cười: “Giọng hát này nghe cũng không có sức lực gì, sao có thể là anh hùng chứ… Muốn hát thì phải hát thế này, chúa biết rằng, những giấc mơ thật khó để theo đuổi…” (*)
(*) Đoạn 1: “Would you tremble, if I touched your lips? Would you laugh, oh please tell me this. Now would you die for the one you loved? Hold me in your arms, tonight.” – Hero – Enrique Iglesias
Đoạn 2: “lord knows, dreams are hard to follow” – Hero – Mariah Carey
Bạc Tam liếc mắt nhìn cô, với tay đổi một chiếc đĩa khác: “Cái này nghe không hay, đổi cái khác đi.”
Mộc Cận giật mình, bất ngờ cười: “Có phải anh đã thăm dò địa thế từ trước rồi không, biết rõ đường không dễ đi, nên mới đổi thành xe việt dã?”
Bạc Tam hạ cửa sổ xe xuống, cười nói: “Gầm xe này cao hơn một chút, đi đường xe tiện hơn. Hôm nay trời đẹp thật.”
Mộc Cận cầm chiếc đĩa vốn đã ở trên xe anh từ trước, lật qua lật lại nhìn hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Cũng không chắc, mùa hè quá trưa mà có mây mưa cũng là chuyện bình thường.”
Đường càng ngày càng khó đi, ban đầu vẫn là đường nhựa cũ, dần dần tiến vào núi, uốn lượn quanh co bò chậm rãi hướng lên.
Có lẽ do xóc quá, càng ngày Mộc Cận càng cảm thấy tức ngực khó chịu, dạ dày như muốn lộn tùng phèo cả lên, mở cửa xe hết cỡ nhưng vẫn không kiềm chế được cảm giác buồn nôn. Cô ghé đầu vào cửa sổ, không buồn nhúc nhích, chỉ cắn răng chịu đựng.
Cuối cùng Bạc Tam phát hiện thấy Mộc Cận không thoải mái, vội giảm tốc độ xe, một tay quấy nhiễu gãi gãi cổ cô: “Em sao thế? Say xe à?”
Mộc Cận nhăn nhó quay lại nhìn anh, khuôn mặt phờ phạc trắng bệch, lông mày nhíu chặt, càng nổi lên đôi mắt đen nhánh.
Bạc Tam vừa trông thấy cô như vậy, liền tấp xe vào bên đường. Anh xuống xe, vòng sang mở cửa xe cho cô, đôi mày rậm vẫn chau lại, trong giọng nói có vài phần trách cứ: “Say xe sao em không nói sớm?”
Mộc Cận hơi ngại, mặt vẫn nhăn nhó, nói khẽ: “Anh không biết đường mà… Muốn dừng thì tất cả mọi người lại đều phải dừng…”
Bạc Tam nghe vậy, nỗi bực tức thoáng cái đã bùng lên. Khóe miệng anh hơi trễ xuống: “Chỉ vì sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy đi cùng với anh, cho nên say xe khó chịu mà vẫn cắn răng chịu đựng sao?”
Một tiếng đùng đoàng rộn lên từ phía chân trời, tiếng sấm vô cùng thức thời phối hợp với Bạc Tam vang lên.
Mộc Cận đang nhăn mày liền bật cười, chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, để đầu chôn sâu xuống dưới.
Bạc Tam đứng bên cạnh nhìn cô hồi lâu, rốt cục vẫn không yên tâm, cúi người xuống hỏi: “Em muốn uống nước không?”
Mộc Cận vẫn chưa trả lời, những hạt mưa đã bắt đầu lộp bộp rơi xuống.
Bạc Tam vội vàng đỡ cô lên xe.
Mưa càng lúc càng to, ban đầu nửa bầu trời vẫn sáng sủa, Bạc Tam chỉ nghĩ là mây mưa, thấy khuôn mặt Mộc Cận vẫn trắng bệch, vẫn vô cùng khó chịu, anh cũng không vội xuất phát, chờ đến khi mưa ngừng.
Không ngờ từ mưa to đã chuyển thành mưa đá, đập vào nóc xe đồm độp; mưa đá qua đi rồi, trời vẫn âm u, mưa cũng không ngừng, trái lại còn càng ngày càng lớn.
Dần dần Mộc Cận đã cảm thấy dễ chịu hơn, cô lấy trong túi mấy miếng ngừng ngậm vào miệng, cuối cùng sắc mặt tốt lên rất nhiều.
Nhưng Bạc Tam lại thẫn thờ nhíu mày nhìn dòng nước dưới mặt đất gồ ghề. Mộc Cận gãi gãi đầu: “Hay là đi thôi, em không sao đâu.”
Bạc Tam liếc nhìn sang, vươn tay qua vuốt ve khuôn mặt cô, nói: “Anh nghe nói say xe là do dạ dày với xe cộng hưởng, hay là chúng ta vừa đi em vừa ăn gì đó?”
Mộc Cận nghi hoặc nhìn anh: “Thật hay giả, anh nghe ai nói, có đáng tin cậy không?”
Bạc Tam phì cười: “Ngày trước có người bạn cũng bị say xe chóng mặt dữ dội lắm, mỗi lần ngồi xe cô ấy sẽ mua một đống đồ ăn vặt để ăn trên đường, nói là ăn vào không bị say xe nữa.”
Mộc Cận chép miệng: “Em không sao đâu, đi thôi. Xem ra trời hôm nay không thể một lát là tạnh được, đường cũng không dễ đi, mau tranh thủ thời gian đuổi kịp xe đằng trước. À đúng rồi, hay là anh gọi điện thoại cho trường phòng, bảo xe họ đi chậm lại một chút?”
Bạc Tam nhún vai: “Anh vừa nhìn rồi, ở đây điện thoại không có sóng. Cứ xuôi theo đường này mà đi thôi.”
Mộc Cận vừa nhìn mưa ngoài cửa sổ vừa phân tâm, trong lòng ôm một túi khoai tây chiên lớn, thỉnh thoảng cắn một miếng, trong xe yên tĩnh vang lên tiếng rắc rắc khẽ khàng.
Bên ngoài mưa xối xả, bên trong ấm cúng như mùa xuân.
Mưa lớn, đường lại khó đi, Bạc Tam đi với tốc độ rất chậm nhưng thỉnh thoảng vẫn bị trượt. Anh lại tiếp tục ngồi thẳng, đang cau mày gắng sức nhìn rõ tình hình giao thông phía trước, đột nhiên Mộc Cận nói: “Ông chủ, có phải anh chưa bao giờ gặp sự cố xui xẻo thế này không?”
Bạc Tam bật cười: “Ai nói vậy?”
Mộc Cận trề môi, liếc nhìn anh: “Nhìn nét mặt của anh bây giờ mà xem, nhìn xem, biết ngay là từ trong nhung lụa mà ra, chưa từng nếm trải một chút gian khổ nào. Chậc chậc, nhưng mà cũng đúng, như anh mà còn phải chịu đựng khổ cực thì bọn em chẳng thể sống nổi rồi.”
Khóe miệng Bạc Tam hơi nhếch lên: “Lúc anh thi đại học, vì công việc mà cãi nhau với bố anh một trận ầm ĩ, thế là liền ra nước ngoài học đại học. Bố anh nổi giận không được, một xu cũng không cho anh, anh lại cũng cứng đầu, không muốn nhận tiền của mẹ. Dù là học phí đại học hay là sinh hoạt phí, đều là tiền anh làm thuê kiếm được. Lúc ấy thật khó khăn, mới đầu chỉ có một ít tiền, thuê một căn phòng tồi tàn, tan học thì đi làm thuê cho quán cơm Trung Quốc.”
Mộc Cận trợn mắt há hốc mồm: “Không phải chứ ông chủ, anh mà cũng phải đi làm thuê ở nhà hàng? Rửa bát?”
Bạc Tam khẽ cười: “Nhưng ngày đầu tiên anh đã làm rơi vỡ ba cái đĩa, bị đuổi việc. Sau đó anh cũng nhận thấy như thế không được, vì thế đi tìm việc ở một công ty về công nghệ thông tin. Ban đầu người ta không cần anh, nên cũng không cho cơ hội. Nhưng tiền lương của công việc đó thực sự rất cao, anh mất hai ngày ba đêm viết ra một chương trình, năm lần bảy lượt chạy đến công ty đó, xin người ta cho anh một cơ hội.”
Mộc Cận kinh ngạc, quay đầu nhìn anh. Chỉ thấy Bạc Tam hờ hững, khóe miệng dường như khẽ cười, bỗng dưng cô cảm thấy lòng mình chua xót. Cô vội vã quay mặt ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Sau đó người ta có nhận anh không?”
Bạc Tam nói: “Không. Người ta cho anh cơ hội, nhưng lúc anh tưởng rằng đã có thể hài lòng thì người ta lại nói, chương trình và ngôn ngữ của anh quá cũ, lỗi thời, quá rườm rà, lộn xộn, quá kém.”
Lòng Mộc Cận thắt lại, tự cấu vào tay, gượng gạo kéo ra một nụ cười: “Đả kích đến anh rồi?”
“Đả kích chứ. Khi đó ở trường trung học, anh cũng được coi như một cao thủ máy tính, không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng như vậy, thật mỉa mai giễu cợt, anh thực sự không cam lòng.” Bạc Tam cười đùa, “Nhưng mà hơn nửa năm sau, anh lấy được chứng chỉ cấp cao CCIE (*) không một chút khó khăn, cũng coi như mở mày mở mặt một chút.”
(*) CCIE (Cisco Certified Internetwork Expert): chứng chỉ cấp độ cao nhất của Cisco System về mạng, đây được coi là một trong những chứng chỉ nghề Công nghệ thông tin có giá trị nhất trên thế giới và cũng là chứng chỉ khó đạt nhất trong hệ thống chứng chỉ của Cisco.
Mộc Cận bật cười: “Anh đi Mỹ à?”
Nhưng Bạc Tam lại lắc đầu: “Không, anh đi Pháp.”
Mộc Cận “Ồ” một tiếng: “Ở pháp có đại học nào tốt? Em cứ tưởng anh phải đến Harvard, Yale, Cambridge gì đó chẳng hạn, học về kinh doanh, lăn lộn vài năm, mấy trường đó rất có tiếng. Nếu học Cambridge, sau này ra còn có thể ra vẻ là một thi nhân, hơi một tí là ta phất ống tay áo, không mang đi một đám mây màu các kiểu. (*)
(*) huy nhất huy y tụ, bất đái tẩu nhất phiến vân thải
Bạc Tam lặng im rất lâu mới nói: “Lúc ấy bố anh cũng nói ủng hộ việc anh ra nước ngoài học, nhưng chỉ có thể chọn một trong hai nước, Mỹ và Anh.”
Mộc Cận cắn môi, nghiêng đầu nhìn anh, nghĩ lại dáng vẻ lúc anh rất nghiêm túc cố gắng, không nén được nụ cười mỉm.
Anh giống như một khối nam châm cực lớn, ung dung thản nhiên mà khống chế toàn bộ vũ trụ.
Người như vậy, thực chất bên trong rốt cục là kiêu hãnh và quật cường đến thế nào.Chương 32. Mờ ám ký
Tiếp tục đi thẳng không bao lâu, hai người gặp được một ngã ba. Một trái một phải rẽ ra đẹp rung động lòng người, hớn hở đắc ý khi thấy người gặp họa.
Bạc Tam chau mày, bất đắc dĩ nhìn Mộc Cận: “Mưa xối xuống đường, giờ không thể nhìn rõ là có xe đi qua hay không.”
Mộc Cận lấy di động ra, quay trái quay phải dò tín hiệu, vận lộn một lúc lâu, cuối cùng chán nản nói: “Chẳng có tí sóng nào.”
Hai tay Bạc Tam vẫn để trên tay lái, bỗng quay sang hỏi cô: “Em có ấn tượng chút nào không, bọn họ nói là leo lên ngọn núi chính…”
“Đi bên ngoài!” Mộc Cận chỉ vào con đường phía bên phải, nói, “Nếu như bình thường, lối này chắc chắn sẽ thông đến chân ngọn núi chính đúng không?”
Bạc Tam nhìn hai mắt Mộc Cận sáng long lanh, mỉm cười với cô, tay trái dùng lực đánh vô-lăng về bên phải.
Con đường Mộc Cận chọn cũng không khó đi, trái lại, càng đi càng mở ra nhiều dấu hiệu. Cô không khỏi đắc ý, vừa sờ cằm vừa cắn một miếng khoai tây chiên, âm thanh “răng rắc” giòn giã vang lên.
Bạc Tam cười cười.
Mộc Cận thấy anh cười thì cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, rụt cổ không nói chuyện.
Bạc Tam mỉm cười hỏi cô: “Không chóng mặt nữa hả?”
“Hả?” Lúc này Mộc Cận mới nhớ ra, “Không sao nữa. Phù, không hiểu hết say xe từ lúc nào?”
Bạc Tam quay mặt nhìn cô, sắc trời âm u, không nhìn rõ được vẻ mặt của anh, chỉ thấy được một đôi mắt đen sáng lấp lánh, giống như ánh sáng từ đá quý, rất rực rỡ: “Chắc kinh nghiệm bản thân đã bắt đầu có hiệu quả.”
Thực sự Bạc Tam cười rộ lên nhìn vô cùng đẹp, mày rậm, mắt to, các đường nét, góc cạnh khuôn mặt rất hoàn mỹ. Lúc này anh đang cười dịu dàng, không giống như dáng vẻ lạnh lùng khi ở công ty, cũng không còn vẻ ranh mãnh như thường ngày, giống như phong cách nhẹ nhàng của người quân tử, trong mắt chứa chan nét dịu dàng.
Mộc Cận bỗng nhiên đỏ mặt, nuốt nuốt nước miếng không dám nhìn anh, đưa tay gãi đầu, cố sức chân chó để xây dựng không khí thoải mái: “Ông chủ anh rất có tinh thần cống hiến!”
Bạc Tam nghe xong liền bật cười, ánh mắt nhìn Mộc Cận cũng mang vẻ hài lòng: “Ừ, thế nên em cũng phải có tinh thần cống hiến đi.”
Rớt nước mắt… Sao lại tự đâm đầu vào thế này.
Cô ngượng ngập hầm hừ, trong lòng thầm xỉ vả, lẩm bẩm mấy câu ra vẻ vô cùng tán thành với ông chủ, sau đó lại miệt mài tấn công gói khoai tây chiên còn non nửa.
Không ngờ Bạc Tam vươn tay sang, vuốt vuốt tóc cô, sau đó nắm tay cô thật chặt.
Mộc Cận cảm thấy nhiệt độ trong xe bỗng tăng cao, mặt đỏ lên như bị thiêu đốt, rất lâu sau mà hơi nóng vẫn chưa tiêu tan. Cô không dám nhìn Bạc Tam, tay ôm túi khoai tây chiên giống cũng giống như tâm hồn, lơ đễnh, không biết đã trôi về phương nào, ngơ ngác để cho Bạc Tam nắm tay. Ánh mắt cô từ trên gói khoai tây chiên trượt xuống, thấy ngón tay thon dài của Bạc Tam đang vuốt ve lòng bàn tay cô, ngoài ra không có động tác nào thừa thãi, cứ thể yên ổn nắm lấy.
Nhưng chỉ mới nắm tay như vậy đã khiến cô cảm thấy tim đập khó khăn, thậm chí trước đây những lúc hai người thân mật hơn thế này, tim cũng không đập nhanh đến thế, rất rõ ràng.
Mộc Cận nuốt khan, khẽ cắn môi, mồ hôi ở lòng bàn tay dần dần rịn ra ướt đẫm.
Bạc Tam vẫn chậm rãi lái xe, nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt thoáng nhìn về phía cô lại mang vẻ trầm lắng khó tả. Sự nhanh mồm nhanh miệng thường ngày của Mộc Cận như biến đi đâu mất, thậm chí cô còn có chút hi vọng con đường này cứ như vậy mà đi, ngoài cửa sổ xe tiếng mưa rơi tí tách, trong xe ấm áp yên ổn, vừa có chút ngọt ngào, lại vừa có chút bất an xao động.
Nhưng Bạc Tam cũng không nắm quá lâu.
Một lúc sau, anh vân vê lòng bàn tay cô, chậm rãi rút tay về, lại đặt lên bánh lái. Mộc Cận vô ý thức úp tay lên mặt, mặt nóng, tay cũng nóng, hình như còn lưu lại mùi hương dễ chịu trên bàn tay Bạc Tam.
Mộc Cận lấy tay quạt, xoa lung tung khắp mặt, muốn làm tan đi không khí nóng bừng ban nãy. Nhưng bất ngờ Bạc Tam lại vươn tay sang, bắt lấy cổ tay cô.
Mộc Cận theo bản năng quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh mỉm cười, trong mắt chứa đựng hơi ấm dịu dàng, sau đó nắm tay cô áp lên mặt mình.
Mộc Cận ngơ ngác nhìn mu bàn tay cô chạm vào mặt Bạc Tam, cảm thấy mặt anh cũng cực kỳ nóng.
Mưa u ám, trong xe mập mờ, bàn tay với má mờ ám.
Còn có tim đập ám muội.
Xe vẫn đang leo chậm rãi, đôi mắt Bạc Tam vẫn nhìn thẳng phía trước, nhưng không khí trong xe đã đi qua hết trạng thái này sang trạng thái khác.
Bạc Tam từ từ nhấc tay Mộc Cận rời khỏi mặt, ánh mắt vẫn không dịch chuyển, xe vẫn không ngừng, nhưng anh lại nghiêng đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.
Mộc Cận run rẩy, ngay sau đó cảm thấy cả người bị đổ dồn về bên phải.
Bạc Tam nhanh chóng phanh xe, nắm tay Mộc Cận, dùng sức kéo cô ôm chầm vào lòng anh, ôm rất chặt. Trong lúc mơ mơ màng màng, Mộc Cận nghĩ, từ bao giờ ông chủ lại dễ dàng khiến cho tim người khác đập rộn lên như vậy?
Mộc Cận được Bạc Tam che chở trong lòng, chờ một lúc không thấy có động tĩnh gì, nhịn không được liền bật cười. Bạc Tam chậm rãi buông lỏng cô ra, trên mặt cũng không nhịn được hơi mỉm cười. Mộc Cận sờ mũi, níu lấy cánh tay anh, xoay người hạ cửa sổ xe nhìn ra ngoài.
Thực ra cũng không phải vấn đề gì lớn, trên cửa kính xe đầy hơi nước mờ mịt, Bạc Tam lái xe lại phân tâm, bánh xe trước bên phải bị lún xuống một vũng bùn khá lớn. Bạc Tam sáp đến nhìn thoáng qua cửa sổ bên Mộc Cận, bèn xoay người mở cửa xe, không khỏi nhíu mày khi thấy đường bên ngoài lầy lội kinh khủng.
Cuối cùng anh không tiếp tục đứng đó, lại nổ máy khởi động xe, đập mạnh chân ga, định dùng lực của xe để bò ra khỏi vũng bùn.
Nhưng vũng bùn đó thực sự quá sâu, gần như toàn bộ bánh trước bên phải đã bị lún xuống, xe thì ở trong trạng thái nghiêng ngả giữa đường. Bạc Tam cố gắng nhiều lần, cuối cùng vẫn thất bại.
Mộc Cận nhíu mày nhìn anh: “Hay là em…”
Bạc Tam đẩy cửa xe: “Em ở lại trên xe, anh xuống xem một chút.”
Bạc Tam đang xuống xe, đột nhiên Mộc Cận nảy ra một ý, vươn tay túm chặt ống tay áo anh, giơ lên một cái túi ni-lông: “Cái này!”
Loay hoay một lúc lâu, Bạc Tam nhìn chằm chằm vào hai cái túi ni-lông to đùng buộc trên chân, không nhịn được chau mày: “Như thế này sẽ không bị trơn à?”
Mộc Cận cười cười, mắt lấp lánh: “Trên lý thuyết mà nói, sẽ rất trơn. Nhưng mà ông chủ, anh có thể cẩn thận một chút là được mà, như thế ít nhất sẽ không bị dính bùn lên…”
Cô bày ra vẻ mặt cho anh chọn một trong hai, khiến Bạc Tam hơi thất thần. Anh nhìn xuống hai chân trắng như tuyết, không ngần ngại bước ra ngoài.
Mưa vẫn rất to.
Bạc Tam đứng cạnh vũng bùn xem xét mức độ nông sâu, thấy Mộc Cận cũng mở cửa sổ thò đầu ra xem, mưa vì thế cũng hắt vào trong xe, khiến cho trán cô với áo quần trước ngực đều ướt đẫm, anh giơ tay đẩy đầu cô: “Quay vào quay vào, đóng cửa sổ lại.”
Mộc Cận cắn răng: “Không sao, em nhìn xem.”
Bạc Tam chau mày: “Bảo em vào thì vào đi, đừng lề mà lề mề, nhanh lên!”
Giọng điệu như dạy dỗ trẻ nhỏ.
Mộc Cận cắn môi rụt đầu vào, cách một lớp kính xe nhìn Bạc Tam loay hoay tìm xem có vật gì có thể kê vào dưới hố. Kính xe mờ mịt hơi nước, trời lại bắt đầu tối, mơ hồ không thấy rõ nét mặt anh, chỉ sơ sơ thấy một bóng đen hình tròn xa xa.
Trong lòng cô chợt cảm thấy thật ấm áp.
Không lâu sau Bạc Tam gõ cửa xe. Mộc Cận vội vàng hạ kính xuống hỏi: “Có cách gì chưa?”
Bạc Tam nhíu mày, cả người bị mưa xối ướt đẫm, tóc mềm bết vào da đầu, nhìn ngốc ngốc núc ních đáng yêu. Anh nhăn mặt hỏi: “Em biết lái xe không?”
Mộc Cận do dự: “Biết, trên cơ bản là biết.”
Anh nói: “Thế thì tốt, em lái xe đi, anh ở bên này đẩy, xem có đẩy được không. Trời mưa lâu quá, gần đây lại không có vật gì kê được vào cái hố to này.”
Mộc Cận khẽ gật đầu, lại đóng cửa sổ xe, trèo sang ghế lái.
Nổ máy.
Đồng thời đạp côn và phanh.
Thả lỏng phanh.
Từ từ tăng côn…
Cố lên… Cố lên… Cố lên…
Cuối cùng Mộc Cận vẫn phải tắt máy, mở cửa sổ xe nói với Bạc Tam: “Không được.”
Bạc Tam vòng sang bên trái, mở cửa sau ngồi vào xe, nói: “Lún sâu quá, anh đẩy mà vẫn không xê dịch được tí nào.”
Mộc Cận nhíu mày nhìn anh: “Vậy làm sao bây giờ? Ở đây trước không đến thôn, sau không đến điếm (*), hai chúng ta cũng không thể đợi vũng bùn này khô đi được?”
(*) tiền bất trước thôn, hậu bất trước điếm: ý nói nơi đồng không mông quạnh, hoang vu, không có nơi nào tạm trú,…
Bạc Tam nhìn sắc trời, mặt cũng u ám, một lúc sau mới nói: “Em ở trong xe chờ, khóa chặt cửa lại, đừng ra ngoài. Vừa rồi ở dưới anh thấy đất chỗ này xốp lạ lắm, giống như mới bị người ta xới lên. Anh đi lên trước xem thử, không chừng gần đây cũng có nhà.”
Mộc Cận kéo cánh tay Bạc Tam, mặt hơi nhợt nhạt: “Em đi cùng anh.”
Đôi mày rậm của Bạc Tam nhíu lại: “Mưa lớn như vậy, em cứ ở trong xe chờ anh, cẩn thận ra ngoài lại nhiễm lạnh.”
“Em đi cùng anh.” Mộc Cận vẫn kéo cánh tay Bạc Tam không buông, “Em sợ lắm.”
Bạc Tam hơi mỉm cười, cởi chiếc áo sơ mi vốn đã ướt đẫm ra, chùm lên đầu Mộc Cận: “Chùm lên, coi như cái ô.”
Mộc Cận thấy trên người anh chỉ còn mỗi chiếc áo ba lỗ, cũng đã bị ướt hết rồi, sống chết không chịu. Bạc Tam sầm mặt, kéo áo sơ mi dúi vào lòng cô, một mình mở cửa xuống xe.
Mộc Cận vội vàng rút chìa khóa xe, ôm quần áo xuống theo. Chân Bạc Tam vẫn buộc túi ni-lông, tay trái giữ cánh tay cô ôm vào ngực, tay phải nhanh chóng giúp cô căng áo sơ mi ra che trên đầu. Mộc Cận thoáng do dự, rồi hai tay liền ôm lấy eo anh, sít sao núp vào trong ngực anh.
Bạc Tam cong cong khóe miệng cười, ôm cô đi về phía trước. Mộc Cận núp trong lòng anh, chỉ nhìn chăm chăm mặt đất, cũng mặc cho anh đưa cô đi đến đâu, chỉ theo chân anh tiếp tục bước.
Con đường vô cùng lầy lội, chân Bạc Tam lại buộc túi ni-lông nên rất trơn. Mộc Cận cũng bị trượt mấy lần, dưới đế giày bám bùn dày đặc, chẳng khác gì đi giày cao gót. Lúc đầu là Bạc Tam đỡ Mộc Cận, dần dần càng về sau trở thành hai người vịn vào nhau, lảo đảo đi về phía trước.
Mưa vẫn không ngớt, nặng hạt lại mau tuôn không ngừng, rơi xuống cây cối bốn bề tạo nên âm thanh xào xạc.
Mộc Cận nấp dưới ngực Bạc Tam lắng nghe tiếng mưa rơi, cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ, ấm áp trên người anh, bỗng thấy hoảng hốt như hồi còn bé. Trong ấn tượng của cô, có một lần trời mưa rất lớn, không có bố mẹ bên cạnh, một mình cô lại không mang theo ô, khi chạy về đến nhà toàn thân đã ướt sũng. Lúc ấy cô cảm thấy rất tủi thân, giương mắt nhìn bạn bè bên cạnh đều được phụ huynh đón về, duy chỉ có cô lẻ loi trơ trọi đứng dưới mái hiên lớp học, cuối cùng đành phải xông vào màn mưa, mưa to như trút nước, dường như giội vào cả tâm can cô, lạnh buốt.
Lúc đó không biết có nghĩ tới, sau này phải tìm một bờ vai thật ấm áp, vừa ôm vừa dùng áo, che chở cho cô giống như một chiếc dù như lúc này?
Không biết đã đi bao lâu, hình như cũng không xa lắm, Mộc Cận chợt nghe thấy tiếng nói mừng rỡ của Bạc Tam: “Phía trước có ánh đèn!”
Cô ngẩng đầu, trông thấy đằng trước không xa, rất nhiều ngọn đèn sáng tỏ, trải thành một bầu trời rực rỡ ánh sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...