Hoa Tuyết
Sau bao nhiêu ngày ròng rã. Cô cuối cùng cũng được trở về học viện. Đặt chân đứng trước cửa khu ở, cô nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Thấy Sahara vẫn còn ngủ, không muốn Sahara vì mình mà tỉnh giấc, nên cô lại ra ngoài đi dạo.
Cô ngồi trên ghế cẩm thạch, gió thổi nhè nhẹ qua mái tóc cô khẽ bay bay. Cảm giác này thật lạ, cô cứ thế lặng lẽ nhìn mây trời.
Không biết cảm giác này còn có thể tồn tại được bao lâu. Cô ngồi đó rất lâu, để cho thời gian trôi chầm chậm, từ từ tận hưởng cảnh đẹp dưới ánh nắng và những hàng cây, hương hoa thoảng bay. Thật dịu nhẹ, lại làm cho người ta có cảm giác buồn bực, muộn phiền trong người sẽ bị chúng thổi bay đi, cùng với một cơn gió.
Mãi 12 giờ trưa cô mới về khu ở. Nhìn thấy cô vào, Sahara liền chạy tới ôm chầm:
"Ranmina bạn có biết là mình nhớ bạn lắm không, bạn cứ như vậy không một lời nào đã bỏ đi huhu."
"Được rồi Sahara sau này mình sẽ không như vậy nữa." Nhẹ nhàng vỗ sau lưng Sahara.
"Hứa rồi nha"
"Ừm." Cô khẽ gật đầu
Lúc này cô mới thôi không ôm nữa mà nhìn cô:
Sahara hơi nhíu mày lại, giọng chất vấn:
"Ranmina mới đi có vài ngày sao lại ốm như thế này hả hả." Hai tay Sahara đặt lên vai cô.
"Mình không sao." Cô hơi né tránh.
"Không sao làm sao được, chắc là mấy cô gái kia lại ăn hiếp bạn đúng không???" Mặt Sahara có nhiều phần nghiêm túc và lo lắng xen kẽ.
"Không có đâu tại mình kén ăn nên mới ốm."
"Thật không."
"Thật mà." Cô gật đầu chắc nịch.
"Vậy được rồi tạm tha cho bạn đó, đi ăn thôi mình sẽ biến bạn thành một con heo tham ăn, để chữa bệnh lười ăn của bạn hihi.” Rồi dắt cô ra ngoài.
…
Tại nhà ăn.
"Ranmina bạn muốn ăn gì nào?" Đưa menu cho cô.
"Để mình xem."
Bỗng phía trước dãy nhà ăn bên kia rất ồn ào. Cô không nhìn mà Sahara ngước lên hỏi Sahara:
"Sahara bên kia có gì mà ồn ào vậy?"
Sahara nhìn qua liền nhảy cẫng lên:
"Á, là học tỷ Inaju đó, cô ấy rất nổi tiếng nha."
"Mình không biết."
"Mình quên mất bạn mới vào đây học, không biết cũng đúng thôi." Sahara cười cười.
Sahara nhìn ra phía xa xa, nơi học tỷ Inaju bị một đám cô gái lẫn chàng trai vây quanh rồi nhớ ra cái gì đó, quay lại nhìn cô:
"Thảo nào lúc đầu gặp bạn mình cứ thấy quen mắt, nhưng không nhớ ra là ai hóa ra là bạn hơi giống học tỷ, mình có nhiều lúc đang định hỏi bạn là, không biết là bạn có họ hàng gì với học tỷ Inaju hong nữa kìa."
Cô suy nghĩ một lúc:
"Có sao???"
"Ây ya là mình quên hỏi mất."
"Làm sao học tỷ mà hơi giống mình được???" Ánh mắt cô không rời menu tay vẫn lật đều đều.
"Bạn không tin sao, Ranmina bạn xem." Rồi kéo cô đứng lên, xoay người cô lại.
Khoảnh khắc ấy khi 2 ánh mắt chạm nhau. Cô chỉ thoáng bất ngờ thôi "không ngờ trên đời lại có người gần giống với mình như vậy". Nhưng cô gái bên kia lại một tia cảm giác sợ hãi tột độ.
…
Inaju nhớ lại lúc dạo chơi ven bờ hồ thì gặp một bà lão kì quái, bà ta nhìn xoáy vào đôi mắt Inaju mà phán:
"Cô gái, đường tình duyên của cô vốn không tốt, sau này cũng không thể ở bên cạnh người mà mình yêu đời đời kiếp kiếp."
"Bà có ý gì." Nhìn bà ta nghi hoặc.
"Sau này cô sẽ gặp một cô gái thoạt nhìn giống như cô, cô ta chính là mấu chốt. Nên nhớ cô ta không ai có thể giết được chỉ có thể dựa vào cái này để cô ta từ từ biến mất thôi."
Bà ta lấy trong túi ra một lọ thủy tinh đựng chất lỏng đỏ thẫm đưa cho Inaju.
"Giết hay không giết." Rồi biến mất.
Để Inaju lại một mình ngơ ngác, âm thanh ấy vẫn vọng lại bên tai Inaju.
"Giết hay không giết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...