Chúng tôi đã chia tay như vậy.
Nghĩ lại, hắn đối với tôi thật sự rất tốt, chiều tôi, sủng tôi, đem mình phân ra làm hai, một nửa cho công việc, một nửa cho tôi.
Thế nhưng tôi chính là, bị giữ trong lồng lâu năm, liền muốn bay ra ngoài.
Kết quả bay ra ngoài một vòng, lại phát hiện tâm tình của mình đã sớm thay đổi.
Tôi nhìn thấy cảnh quan xinh đẹp, phản ứng đầu tiên chính là chia sẻ với người bên cạnh, vươn tay thất bại mới nhận ra, tôi đã đem người kia bỏ lại.
Sông núi hồ nước trong mắt tôi giống như ảm đạm đi rất nhiều, tự do nhàn nhã lúc trước đã không còn tồn tại, chỉ còn cô đơn, tưởng niệm, và lo lắng bất an khó nhịn được.
Tôi nhìn thấy hoa anh đào liền muốn gặp Đàm Cảnh Thạc, trông thấy thảo nguyên muốn gặp Đàm Cảnh Thạc, trông thấy sa mạc cũng muốn gặp Đàm Cảnh Thạc, nhìn thấy tuyết lại muốn chui vào lồng ngực của Đàm Cảnh Thạc.
Tôi chỉ coi đây là vừa tách nhau ra nên chưa quen, thế là gượng chống đỡ một năm.
Một năm sao mà dài dằng dặc, đến cuối cùng, lại phát hiện nhớ nhung không giảm trái lại còn tăng.
Tôi chịu không nổi, thế là trở về tìm Đàm Cảnh Thạc.
Tôi chưa từng nhai lại cỏ bao giờ, ai ở bên cạnh tôi, sau khi chia tay,tôi đều ném ra sau đầu, những người kia tại cuộc đời của tôi tựa như cơn mưa đi ngang qua, chỉ rơi xuống, không lưu lại vết tích.
Đàm Cảnh Thạc là núi, một khi bước ra liền khiến cho núi lỡ đất nứt, đem thế giới của tôi nện đến tất cả đều là hố.
Cảnh đẹp của những chiếc hố này không thể lấp đầy, chỉ có thể trở lại bên cạnh hắn, để hắn tự mình lấp.
-
Nhưng hắn thật sự giống như, giống như tôi trước đây, bước ra ngoài rất dễ dàng.
Tôi giống như một đầm xuân thủy trong cuộc đời của hắn, khi những viên đá tình yêu ném vào, sóng nước lăn tăn.
Sau khi tôi rời đi, bọt nước lắng lại, hết thảy khôi phục như ban đầu.
Hắn vẫn theo quỹ đạo của mình tiến về phía trước, năm nay hắn 30 tuổi, người nhà hẳn là đang giục cưới.
Lúc này, hắn gặp tiểu hộ sĩ trong khoa, tiểu hộ sĩ ngây thơ hoạt bát, lại dính người, là một người rất thích hợp để ở bên, thế là hắn chậm rãi tiếp nhận tấm lòng của cô ấy, muốn cùng cô ấy tiếp tục phát triển.
Về phần tôi.
Hắn không muốn nữa.
....
Tôi không nhịn được khóc lên, khóc lóc om sòm trong phòng khám: "Đàm Cảnh Thạc, em sai rồi, anh đừng kết hôn với người khác, anh cưới em đi.
Một năm rời khỏi anh, em không vui vẻ chút nào, em nhìn thấy gì cũng nghĩ đến anh, phong cảnh trong mắt em biến thành thứ nhàm chán.
Em giống như đã chọn sai rồi, em không thể rời khỏi anh.
Anh phải phụ trách em."
Tiểu hộ sĩ cùng Đàm Cảnh Thạc bị hành động đột nhiên khóc lớn của tôi làm cho sững sờ, đều một mặt si ngốc nhìn tôi.
"Mà vào ngày chia tay đó, thật ra là sinh nhật của em.
J thị anh đã đáp ứng em rất nhiều lần, kết quả mỗi lần đều không đi được, lần đó cuối cùng anh cũng có thời gian rảnh để đi, hoa anh đào đều đã sớm rụng hết rồi."
"Cho nên em mới làm như vậy, ai biết anh cũng không níu kéo em, cứ như vậy để cho em đi.
Đều tại anh, chúng ta chia tay tất cả đều là lỗi của anh."
"Cho nên anh dựa vào cái gì mà không để ý đến em, dựa vào cái gì trách em!"
Đàm Cảnh Thạc nghẹn họng nhìn trân trối.
Đen tôi còn có thể nói thành trắng.
Tiểu hộ sĩ cũng ngây ngẩn cả người: "Anh họ...đây chính là chị dâu mà anh thích rất nhiều năm sao?"
"Đúng vậy! Đợi đã...Cô nói cái gì? Anh họ...Chị dâu?" Tôi lau nước mũi, "Cô không phải là người theo đuổi Đàm Cảnh Thạc sao?"
Tiểu hộ sĩ gãi gãi đầu: "Không phải."
Tôi:...
Trầm mặc chính là tôi của giờ phút này.
Tôi có thể giả vờ choáng váng không?
"Nhạc Vi." Đàm Cảnh Thạc đậy nắp hộp cơm.
"Em cầu hôn anh đi."
"Hả?"
Em vừa nãy không phải mới nói, không muốn anh cùng người khác cầu hôn sao." Đàm Cảnh Thạc giương mắt ra hiệu tiểu hộ sĩ ra ngoài, sau đó lại nhìn về phía tôi, "Thế thì em gả cho anh đi."
Tôi bĩu môi: "Thế nhưng em chưa chuẩn bị gì cả."
Đàm Cảnh Thạc từ trong túi xách móc ra một chiếc hộp nhung đỏ đưa cho tôi: "Hiện tại đã có."
"Vậy cũng phải có tràng cảnh gì đó..." Tôi không phải không muốn cầu hôn, cũng không phải không muốn gả cho hắn.
Một năm này tôi xem như đã suy nghĩ kỹ càng, tôi đã triệt để trồng lên người hắn.
Tôi thực sự cảm thấy, cầu hôn không thể tùy tiện như vậy đi?
Tôi nói: "Ngày mai em sẽ cầu hôn, anh để em chuẩn bị một chút."
"Không được." Đàm Cảnh Thạc hiếm khi cứng rắn, "Hôm nay đi."
Sau đó đứng lên kéo tôi đi xuống tầng hầm đậu xe, một đường nhanh như chớp lái xe về nhà, đem tôi đưa đến trước một nhà xe màu trắng.
Hắn nói: "Vào đi."
Tôi làm theo.
Sau đó tôi nhìn thấy một chiếc xe toàn là màu hồng, phía trên treo rất nhiều ảnh chụp chung của chúng tôi, đủ loại kiểu dáng.
Bao hoa làm thành hoa khô, còn giữ được màu sắc nguyên thủy, ảnh chụp thì có chút ố vàng.
Bong bóng dán trên cửa sổ xe đã bị xẹp.
Bao hoa là tên gọi chung để chỉ đài hoa và tràng hoa, là phần nằm bên ngoài bộ nhị và bộ nhụy, có tác dụng bảo vệ bộ phận sinh sản khi hoa còn ở dạng nụ; và thu hút, dẫn dụ côn trùng bay tới hoa để thụ phấn khi hoa đã nở.
Ở giữa hoa cùng những tấm ảnh, có một cái bàn, phía trên là một quyển sổ hộ khẩu.
Rõ ràng, không phải là mới làm gần đây.
Trong đầu tôi thoáng hiện lên một suy đoán, "Những cái này...anh đã chuẩn bị vào ngày chúng ta chia tay?"
"Ừm." Đàm Cảnh Thạc cụp mắt xuống, che giấu nỗi khổ sở, "Ngày đó anh nghĩ là, em nhìn thấy những cái này, không muốn cùng anh kết hôn, nên mới muốn chia tay."
"Anh cho rằng em vừa biết được anh muốn cùng em kết hôn, liền muốn trốn."
Hắn nói: "Anh không dám níu kéo..."
"Anh sợ anh không giữ được em ở lại."
"Giữ lại được." Mũi tôi cay cay, ôm chặt lấy anh ấy, "Giữ được.
Đàm Cảnh Thạc, em cầu hôn với anh, xin hỏi..."
Tôi buông hắn ra, cầm lấy chiếc nhẫn, nửa quỳ trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: "Bạn học Tiểu Đàm thân ái, xin hỏi em có may mắn, có thể cùng anh vượt qua quãng đời còn lại không?"
Đàm Cảnh Thạc khóc rồi.
Nước mắt anh ấy đã rơi xuống.
Thường xuyên nhìn thấy anh ấy khóc.
Nhưng tôi rất yêu anh ấy.
Nước mắt cũng trào ra khóe mắt tôi.
"Cực kỳ vinh hạnh." Đàm Cảnh Thạc nhẹ nhàng vươn tay, tôi từng chút đeo nhẫn vào tay anh ấy.
Chúng tôi đều lấp lánh nước mắt, lóa mắt như những vì sao.
---------HOÀNCHÍNH VĂN--------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...