Hoa Trong Mộng - Cả Đời Vì Em
Lên phòng nằm mà chỉ thở dài mãi, anh tốt, cô biết nhưng mà vẫn cảm thấy mình không có được tự do.
Cô không hiểu sao nữa nhưng tiềm thức lại hối thúc sự tự do đó.
"Bé ơi".
Minh Hoàng Lễ gõ cửa.
"Anh vào được không em".
"Vâng ạ".
"Anh xin lỗi bé nhé! Chỉ là à không".
Minh Hoàng Lễ ngồi ngay cạnh giường.
"Sức khoẻ của em không như của người khác, em bị dị ứng phấn hoa hồng nặng và vừa mới bị tai nạn nên vẫn chưa khoẻ hẳn.
Cho nên anh mới bảo bọc em kỹ như thế".
"Được rồi! Em cũng xin lỗi anh nhé".
Cô cũng không muốn cãi nhau với anh đâu.
"Bé xin lỗi anh vì tính nóng của mình ạ".
"Ừm! Đồng phục của trường Tư Đế Thiên đã được đem đến rồi, em có muốn mặc thử không".
Minh Hoàng Lễ xoa tóc cô rồi cười nhẹ.
"Dạ dạ".
Cô gật đầu.
Anh xoay người ra ngoài rồi một lát sau trên tay cầm một túi đồ.
Hai mắt sáng lên muốn vươn tay lấy nó thì bị anh đưa ra phía sau lưng.
"...".
Tuyết Thanh trề môi!
"Hôn anh đi".
Anh cười.
"....".
Được rồi.
Họ đã hôn nhiều lần như vậy, hôn thêm cũng đâu có sao đâu? Cô nhón chân hôn lên môi anh một cái, nhưng không ngờ Minh Hoàng Lễ lại cố tình hôn sâu.
Tay còn lần mò nơi ngực cô nữa.
Tuyết Thanh cắn một cái ở viền môi rồi buông anh ra.
"Hừm!!! Đưa cho em".
Cô đưa tay ra muốn nhận lấy.
Thì anh đã cởi cúc áo của mình luôn.
"Anh giúp em thay nhé".
Giọng anh nói vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không có ý xấu gì với cô cả.
"Tự....tự em thay".
Cô che lại.
Dù sao họ cũng là nam nữ khác biệt mà.
"Hửm! Trên người em có chổ nào anh chưa hình qua đâu".
Anh cởi áo sơ mi của cô ra.
Lấy áo đồng phục cho cô mà mặc vào.
"Em là cô công chúa nhỏ của anh, anh đương nhiên phục vụ cho em mà".
Anh nói vô cùng nghiêm túc như là anh không hề có ý xấu gì cả.
Cô không nói gì cả, hu hu bộ đồ đồng phục này đẹp quá đi thôi.
Khi anh cầm lấy chân váy của của trường Tư Đế Thiên lên, rồi anh lại nhìn vào chân của bé con, rồi lại nhìn nó, mắt anh trợn trắng lên.
Moá!
Sao mà ngắn quá vậy!
Cô gái nhỏ của anh mà khom người xuống thì bị....bị lộ mông rồi còn gì! Đồng phục quái quỷ gì thế này đây?
Không được.
Làm sao anh có thể để cho bé con mặc cái này cơ chứ, muốn giết chết anh à.
"Sao thế anh".
Anh không vui sao cô hỏi.
"Ngắn quá!! Váy này quá ngắn em mà mặc sẽ bị lộ mông ".
Minh Hoàng Lễ không vui.
Mặc cho anh xem thì được.
Chứ mà mặc cho đám nhóc choai choai đó, sao anh có thể chịu được.
"Đâu!" Cô giật lấy.
"Anh cứ nói quá không à".
Tự mình mặc vào.
Chu choa..
lưng đưa về phía anh.
"Kéo khoá lên cho em với ".
Xinh quá đi thôi.
Thích nó quá đi thôi.
Minh Hoàng Lễ giúp bé con kéo khoá, say mê nhìn cô.
Bộ đồng phục của trường Tư Đế Thiên này là gồm có áo trắng sơ mi có nơ trước cổ và chân váy đỏ sọc ca rô.
Nhưng váy ngắn quá anh sờ đùi rồi vuốt ve phần đùi láng mịn đó.
"Hay anh chuyển em đến trường khác nhé bé".
"Xéo đi".
Cô liếc anh.
"Đẹp quá trời luôn mà".
Xoay xoay vài vòng.
"Bé ơi!! Anh chịu không nổi đâu ".
Anh ôm cô vào lòng hơi thở gấp gáp.
"Em mặc cũng được! Nhưng anh sẽ đổi váy dài hơn cho em.
Không bàn cãi".
"Vâng vâng".
Tuyết Thanh cũng không thích ngắn quá.
"Thích không.
Mặc cho anh ngắm nhé ".
Tay Minh Hoàng Lễ lần mò đến đùi bé con.
Anh chết mất thôi, cô bé này lớn chút nữa là anh đã đè ra mà làm liên tục!
"Lưu manh".
Cô lấy tay anh ra.
Sực tỉnh lại nữa.
Còn nhiều thứ chưa mua lắm!
"Không được!! Em phải đi mua đồ dùng học tập nữa".
Cô với tay lấy túi xách rồi muốn đi ra ngoài.
"Anh đã chuẩn bị tất cả rồi, đừng lo".
Bé con muốn đi học mà đương nhiên anh phải chuẩn bị cho đầy đủ rồi.
Thật ra hiện tại cô sống thế này rất tốt, cười rất nhiều so với khi anh gặp, khi đó rất lạnh nhạt với anh.
Giờ đây quả thật rất tốt.
Nhưng nếu khi cô nhớ lại tất cả thì sao?
Cô có rời xa anh không! Anh không muốn xa bé con đâu.
Chỉ cần cô sống tốt vui vẻ thế này là anh mãn nguyện rồi, mười sáu năm trước anh không xen vào cuộc sống được, thì hiện tại chỉ mong anh trở thành cuộc sống tốt đẹp này hơn.
Cô xứng đáng có được tất cả những điều tốt đẹp nhất.
Cả ngày hôm đó cô không rời luôn bộ đồng phục đó, còn anh thì chỉ muốn hoá thú mà thôi!
Đôi chân dài trắng nõn của cô cứ hiện ra trước mắt anh, đã vậy Minh Hoàng Lễ còn nghĩ đến cảnh hai người ân ái, chân bé con quấn lấy hông, nằm ở dưới thân anh mà rên rỉ!
Anh biết mình cũng rất chi là cầm thú nhưng không thể làm điều gì khác được hơn nữa.
Cũng tại cô gái nhỏ này cứ mặc lấy bộ đồng phục đó mà! Đâu phải tại anh đâu đúng không?
Minh Hoàng Lễ đã chuẩn bị cho cô một căn phòng à không đúng nói đúng hơn là chung với thư phòng của anh.
Khi học tập thì anh có thể nhìn thấy, muốn ở bên cô mọi lúc mọi nơi.
Cô cũng không nói gì, hôm nay rất vui vẻ.
Anh phải gọi đi ăn cơm mấy lần liền cô mới nhớ ra và đi xuống ăn cơm.
Đến khi ăn cơm, cũng không ăn tập trung nữa! Anh nén cơn giận, đút cơm cho cô ăn.
"Em tự ăn được mà".
"Em ăn như mèo!! Em không nhìn lại mình xem em ăn được bao lâu rồi.
Há miệng".
Mắng thì mắng mà anh vẫn chăm sóc cô rất tốt.
Tuyết Thanh há miệng ngoan ngoãn để anh đút cơm.
Chiều lòng người đàn ông này vậy!
Ăn cơm xong anh lên thư phòng làm việc còn cô thì nằm trong phòng ngủ lăn lộn với bộ đồng phục đó, không rời một bước.
"Vui quá, vui quá đi thôi, ý chà, thơm quá".
Tuyết Thanh lăn lộn một hồi thì vén áo trăng lên mà ngửi, rồi thích thú khen ngợi nó.
Mai là đi học rồi, cũng sẽ xa cả ngày, Minh Hoàng Lễ cũng không muốn xa cô bé của anh đâu.
Nhưng khi thấy bé con vui vẻ như thế anh cũng rất vui.
"Cậu đã chuẩn bị người đi theo phu nhân chưa".
Minh Hoàng Lễ vừa uống trà vừa hỏi Thanh Phong.
"Rồi thưa lão đại! Hai vệ sĩ nữ được giả đi học thuộc cấp SS và mười thuộc hạ nam trong đó bốn người ở lại trường học và sáu người ở bảo vệ bên ngoài."
"Ừm! Nói với họ không được lộ diện, tránh trường hợp cho phu nhân phát hiện." Bé con không thích có người đi theo mọi lúc mọi nơi, chỉ đành cho người đi lén mà thôi.
Thanh Phong gật đầu ra ngoài làm việc.
Ngày mai anh ta được đến trường Tư Đế Thiên với tư cách là anh trai của phu nhân nên cũng chuẩn bị một số việc.
Anh ngồi ở thư phòng một lúc rồi đi về phòng ngủ thì thấy cô ôm bụng nằm trên giường.
Minh Hoàng Lễ vội đi lại.
"Sao thế bé".
Anh vén chăn lên.
"Em...tới kỳ...".
Cô che chăn lại chỉ lộ ra hai con mắt.
"Hả?? Kỳ gì? Mai em mới đi học".
"Em...tới tháng ạ".
Ầm!
Một tiếng nổ trong đầu Minh Hoàng Lễ, đúng rồi là con gái mà nên sẽ có kinh nguyệt.
Anh quên mất.
"Em nằm xuống đi đã".
Anh kê gối cho cô.
"Ngoan ".
Anh vén áo lên xoa bụng cho bé con.
"Đau không bé cưng".
Cô gật đầu! Đau chết đi được vậy đó.
Hừ! Nhưng mà được anh xoa bụng thấy thoải mái quá! Tuyết Thanh híp mắt lại tận hưởng anh xoa bụng cho.
Tay anh rất to, có vết chai sần nhưng khi chạm vào bụng thì lại rất nhẹ nhàng như một bảo vật trân quý! Anh hôn lên môi cô.
"Anh giúp em thay quần áo cho thoải mái nhé bé cưng".
Cô mặc bộ đồng phục này cả ngày hôm nay rồi.
"Vâng ạ".
Anh chậm rãi cởi áo trắng và chân váy đỏ ca rô sọc đỏ ra và thay.
Nhưng khi muốn cởi luôn quần lót thì cô lại ngăn lại.
"Đừng!! Bẩn ạ em thay sao ạ".
Cô rất ngại.
Bình thường anh cũng không có việc gì quá phận cả, nhưng hôm nay tới kỳ không sạch sẽ nên cô cũng không muốn anh thấy.
"Không sao! Nhưng em phải thay nhé".
Anh cũng không cởi quần lót cô ra, chỉ không cho cô mặc áo lót mà thôi.
Minh Hoàng Lễ cảm thấy ngực của bé con to thêm thì phải.
Anh bóp bóp vài cái thì bị cô đánh cho một trận còn bị mắng là đồ dê già nữa!
Minh Hoàng Lễ cũng có muốn đâu! Nhưng anh thèm quá! Ngày ngày ôm người đẹp trong tay mà.
"Ngủ một chút đi em, đến chiều anh đưa em ra ngoài đi ăn nhé".
"Dạ vâng".
Cô ngáp một cái rồi được anh đỡ nằm xuống mà ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...