“Các cậu xem kịch đủ chưa?”.
Ờ ha ha.
Biết rồi à, nhanh vậy, đám người hóng chuyện cũng chịu đi ra, không quên cười trêu chọc Minh Hoàng Lễ thêm nữa.
Hiếm khi có dịp, không dại gì bỏ qua chuyện hay như vậy cơ mà.
“Bọn bây là ai hả, mau gọi anh trai tôi đến”.
Chung Mai hoảng sợ.
“Bộp”.
Á
Chung Kiệm được ném vào với thương tích đầy rẫy, cả người thấm máu không nhìn thấy hình dạng ban đầu.
“Anh hai”.
Chung Hà đến đỡ anh mình.
“Chạy….chạy….”.
Hắn nhắc nhở, nếu không thì sẽ không thoát được.
Hắn không ngờ lại là người phụ nữ đáng sợ này.
Hắn vốn đang tiêu soái thì bị tập kích, thậm chí còn bị thương nặng, khi người phụ nữ đó nói ra tên thì hắn chỉ biết bỏ chạy mà thôi.
Cái tên này đã quá quen thuộc trong thế giới ngầm rồi.
“Anh hai…đừng lo, em sẽ trả thù cho anh”.
Ả chắc nhưng đinh đóng cột.
“Trả thù?”.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Chỉ sợ bọn mày không có cơ hội đó”.
Tuyết Thanh được Lục Tinh dìu đi lại, bên cạnh còn có Nhất Thiên.
“Mày…mày là ai?”.
Ả tức giận hỏi.
Khi thấy người phụ nữ xinh đẹp đó đi lại, thậm chí cái bụng còn hơi nhô lên nhìn như là mang thai.
“Tao là ai? Phu nhân của Hắc Phong.
Hay mày muốn tao dùng đến cái tên Ảnh”.
Cô đi lại gần ả.
Giọng từ tốn đến lạ thường, mong manh nhưng không hề mềm yếu.
Xoẹt.
Những ngón tay xen kẽ những chiếc phi tiêu màu đen như thường lệ.
“Ảnh…không thể nào”.
Ả lắc đầu.
“Tao đã điều tra, mày vốn là…là…”.
Cả người ả run lên bần bật không thôi, không tin đây là sự thật được.
Ả đã điều tra được, vợ của Hắc Phong chỉ là một cô gái mềm yếu? Tại sao lại như vậy?
“Đó cũng là tao.
Những ai hàng thì được sống, còn không! Tranh trừng tất cả, giết chết không tha!”.
Tuyết Thanh nhìn những tên thuộc hạ đang giơ súng có thể chiến đấu lúc nào mà nói.
“Một là sống, hai là chết”.
Đám người của trại Sở Chung Hà nghe như vậy thì nhìn nhau sau đó lần lượt ném súng xuống đất và đầu hàng.
“Bọn khốn tụi bây….”.
Ả quay phắt lại mắng chửi.
Nhưng những người đó lại như câm điếc không hề nghe thấy, khi đứng trước cái chết ai cũng không muốn chết cả, nếu được sống dại gì không sống chứ.
“Vợ…”.
Minh Hoàng Lễ khàn giọng nói.
Anh khó chịu, muốn được phóng thích mọi thứ cho cô.
Cho vợ nhỏ của anh.
Cho cô tất cả.
Tuyết Thanh liếc anh một cái.
Đồ đáng ghét! Vô dụng!
“Bọn bây…”.
Ả tức điên người? Đứng bật dậy, Lục Tinh liền đá ả một cái khiến cho ả quỳ xuống.
Tuyết Thanh ưỡn bụng đi lại.
“Mày muốn giết tao? Còn non lắm, mày phải rất may, vì tao đang mang thai nếu không ngày hôm nay cái mạng của anh em mày vốn không chỉ như vậy”.
Nếu là trước đây cô sẽ không tha cho ai nếu như có ý với người của mình, nhưng hiện tại thì lại khác, Tuyết Thanh không muốn giết hại một ai thêm nữa.
Bao năm qua đã là quá đủ.
Minh Hoàng Lễ từng nói với cô.
“Vợ anh chỉ là một bé cưng mềm mại, không tranh với đời, an nhiên làm một bé cá muối mà thôi, những việc khác đã có anh gánh vác cho em”.
Phải, cô là bé cưng của anh, là bé cưng của nhà họ Hoàng mà thôi.
Cho nên hai tay cô không thể dính thêm máu tươi của người khác được? Nhưng khi đã động đến người thân của cô thì? Đừng mong được tha thứ.
“Làm sao mày lại có thể…có thể”.
Không phải Ảnh đã chết rồi sao? Tại sao lại xuất hiện được chứ.
“Nghe nói bọn bây muốn máu của tao?”.
Tuyết Thanh khom người xuống nhìn ả.
“Có bản lĩnh lắm, nhưng đáng tiếc lại không biết thân mình”.
Cô đứng lên, khom người có một chút mà đau lưng quá đi.
Mang thai thật mệt mỏi cơ mà.
“Phế bỏ tứ chi, toàn bộ nơi này đốt sạch, thanh trừng mọi thứ tạp chất”.
“Rõ”.
“Con khốn…mày dám…”.
Á.
Lục Tinh đá mạnh vào chân của Chung Mai khiến ả đau đớn hét lên.
“Tao dám”.
Phập
Á.
Một chiếc phi tiêu được phóng vào ngay cánh tay của ả, máu liền lập tức chảy ra không ngừng.
Tiếp theo sau đó, Lục Tinh phế bỏ chân tay của ả rồi vứt xuống đất, Chung Kiệm không nói thành lời, chỉ biết giơ mắt nhìn toàn bộ trại Sở Chung Hà bị tiêu diệt mọi thứ.
Bởi vì hắn đã động đến người không nên động, không nên gây vào đám người này, nếu không hắn và trại Sở Chung Hà cũng không đi đến bước đường này cả.
Hối hận cũng đã quá muộn.
Trên đời này lại không thể quay lại quá khứ.
...
“Bé con”.
Minh Hoàng Lễ được dìu ra, anh từ từ đi lại gần vợ mình, vùi mặt vào cổ cô, cắn nhẹ.
Tham lam hít hà mùi hương trên người vợ mình, thầm nghĩ thật dễ chịu và thoải mái vô cùng.
“Anh uống đi”.
Tuyết Thanh lấy thuốc dự phòng mà Thanh Nguyệt đưa đến, vỗ nhẹ lưng anh uống nó.
“Đút anh”.
Hiếm khi anh làm nũng.
“Đồ mặt dày”.
Nhất Hoà lại lèm bèm.
Giữa nơi đông người như vậy mà không biết ngại, không biết xấu hổ! Cậu khinh!!!
“Vợ….đút anh…”.
Anh cọ cọ mạnh thêm nữa.
“Nếu không anh sẽ không uống nó”.
“Phì vô sỉ thật”.
Kiều Nam Cảnh cảm thán lại cười một phen.
Hiếm khi thấy mặt này của cậu ta cơ mà.
Nếu hôm nay bỏ qua thì thật uổng phí.
“Vợ…”.
Anh bỏ ra ngoài tay những tiếng cười đó, một lòng làm nũng với vợ mình.
Thậm chí anh còn lắc lắc đầu mình.
Tuyết Thanh cũng hết cách với anh luôn, nên liền đút anh uống, thậm chí khi uống xong, Minh Hoàng Lễ liền ngậm lấy ngón tay cô mà mút nhẹ.
“…”.
Tuyết Thanh đỏ mặt.
Bàn tay anh ôm cô chặt hơn, hai nơi kín đáo lại không ngừng cọ xát.
“Đừng…ngoan nhé”.
Tuyết Thanh xoa đầu anh, vốn đi cả một buổi nên cô hơi mệt.
“Em mệt”.
“Được”.
Nghe cô nói mệt? Anh cũng thôi chọc mà vội ôm lấy vợ mình cứ thế mà bế cô đi về nhà.
Đoàn người cũng lục đục ra về, trước khi về không quên đem theo một trăm ba mươi tám tên thuộc hạ quy hàng, số còn lại điều bị thanh trừng.
Cũng trong ngày hôm đó, các trại khác đều biết được tin tức Trại Sở Chung Hà bị tiêu diệt gọn chỉ trong một ngày mà thôi, nghe đâu phong phanh là Chung Mai ham muốn người đàn ông của Ảnh.
Ảnh là ai? Ảnh là người cách đây hai ba năm nổi tiếng vô cùng không ai là không nghe danh của cô ấy.
Không ai không biết người phụ nữ này nguy hiểm đến cỡ nào.
Động đến người của Ảnh chỉ có con đường chết mà thôi, thậm chí Chung Mai bị phế bỏ tứ chi? Trên cánh tay của ả còn có một mũi phi tiêu.
Khắc tên Ảnh.
Cô ấy không những không chết mà lại còn trở thành phu nhân của Hắc Phong là con gái của Phong Hành? Thân phận cao quý vô cùng.
Nhưng không ai lại có thể nhìn thấy mặt thật của cô ấy, mọi thứ chỉ là lời đồn đoán mà thôi, nhưng sự thật thì Trại Sở Chung Hà tiêu diệt là sự thật không thể chối cãi được.
....
Sau sự việc lần này cái tên Ảnh lại được nhắc đến đầy rầm rộ, gần hai tháng trời mới thôi nghe đến.
Nhất Hoà biết em gái mình giỏi đến như vậy thì điên cuồng tập luyện võ thuật từ đánh võ cho đến kỹ thuật gỡ bom đạn, hay cho dù bắn súng cậu điều chăm chỉ luyện tập.
Tuyết Thanh ngày ngày an nhàn dưỡng thai, cái thai nay đã được bảy tháng.
Họ điều mong chờ bé con đến với họ vào một ngày không xa.
Vào lúc này võ quán mang tên Đường Thanh Sinh được ra đời, dưới trướng là các thuộc hạ của Hắc Phong và Phong Hành.
Họ được chia làm mười sáu phòng luyện tập khác nhau, mười sáu phòng này được xuất phát từ mười sáu năm Tuyết Thanh lưu lạc.
Ban đầu nó không quá nổi tiếng, nhưng khi vài người đến học thì một truyền năm, năm truyền mười, và cứ thế Đường Thanh Sinh nổi tiếng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...