Mục Vân Kiêu tức tốc xông vào hoàng cung, điên cuồn như một kẻ bị bệnh.
Vị công công ở bên ngoài muốn ngăn cũng không ngăn nổi: "Thất vương gia, hoàng thượng đang nghị sự, không tiên gặp người, hai là có chuyện gì thì mai hẳn tới.
Thất vương gia thấy vậy có được không?"
"Cút!" Hắn đẩy công công sang một bên, tự ý xông vào trong chính điện.
"Hoàng huynh, ta có chuyện muốn nói với hoàng huynh."
Nhìn thấy hắn, các vị quan lại phải đứng hình mất ba giây.
Một người cau mày lên tiếng: "Thất vương gia, cho dù người là thất vương gia thì cũng phải có phép tắc một chút chứ."
"Ta nói chuyện với ông sao?" Hắn lạnh lẽo cất giọng, dáng vẻ ngang ngược này thật sự khiến các lại đại thần này không nhìn nổi, ai nấy đều tỏ thái độ ra mặt.
Nhưng hoàng thượng chỉ thở dài một hơi, bất lực lên tiếng: "Được rồi, hôm nay bàn đến đây thôi, chư ái khanh về nghỉ ngơi trước đi, trẫm sẽ triệu kiến sau."
Hoàng thượng đã nói vậy thì bọn họ cũng không dám xen vào, đành cáo lui.
"Được rồi, bọn họ đã đi hết rồi, đệ có gì muốn nói với trẫm?"
"Giao người cho ta."
Sự nghiêm túc của Mục Vân Kiêu càng khiến hoàng thượng khó hiểu: "Người gì? Đệ rốt cuộc đang nói gì vậy?"
"Hoàng huynh đừng giả vờ nữa, không phải hoàng huynh đã hứa với ta là sẽ tha cho Phương Nghi một mạng sao? Tại sao lại rút lời? Ta đã làm gì khiến hoàng huynh không vừa lòng sao?"
"Ta không làm gì cả.
Phương Nghi của đệ không ở trong tay ta."
"Hoàng huynh còn muốn giả vờ đến khi nào?"
"Đệ không tin ta cũng được, nhưng người thật sự không ở trong tay ta, cho dù đệ có làm loạn cũng được gì."
Hắn nhìn chằm chằm vào hoàng huynh của hắn, sự bình thản và ôn nhu của vị hoàng đến này càng khiến hắn không thể nào tin tưởng.
Hắn siết chặt hai tay, định mở miệng nói gì đó nhưng không ngờ, một giọng nói đầy uy lực đã lấn át hắn.
"Đúng vậy, hoàng huynh con không biết gì đâu, nếu con muốn gì thì đến tìm ta đây này."
Thái hậu từ tốn bước vào trong, gương mặt lạnh lùng và sắc nhọn đó...!thật khiến người ta phải rùng mình.
"Thái hậu? Ý người là sao?" Mục Vân Kiêu cau mày, sự bất an dần dâng trào.
Vì nếu là hoàng thượng, ít ra nàng sẽ được sống, còn nếu là thái hậu, hắn chưa bao giờ đánh giá thấp sự tàn nhẫn của bà ấy.
"Kiêu nhi, con thật sự nghĩ, con có thể giấu giếm được ta hay sao? Con nghĩ, thân phận của ả, mãi mãi cũng không bại lộ? Con có phải...!quá xem thường ta rồi không?"
"Rốt cuộc người đã làm gì nàng ấy rồi." Hắn cố gắng kiềm chế sự run rẩy mà nói ra từng chữ.
"Ả là công chúa của Lệ quốc, là công chúa của một đất nước bị diệt vong, từ lâu đã phải nhận án tử.
Chết sớm hay muộn đều là sự giải thoát tốt nhất."
Hắn ta không muốn nghe những lời nói đầy ẩn ý, hắn chỉ muốn biết sự thật, vì vậy hắn đã phẫn nộ mà hét lên: "Rốt cuộc người đã làm gì Phương Nghi rồi."
"Ả...!chết rồi."
Chết rồi? Hắn không tin, hắn lập tức lao ra ngoài, muốn fdi tìm nàng.
Nhưng hắn vừa ra đến cửa thì giọng nói tàn nhẫn đó đã ngăn hắn lại.
"Kiêu nhi, đừng tốn sức nữa, ta đã cho người đập đầu ả và thả xác của ả xuống sông Tử Thần.
Nước sông đó vốn chảy siết, người sống còn chưa chắc giữ được mạng thì con nghĩ, một kẻ chỉ còn một chút hơi tàn...!có sống được không?"
Thái hậu dừng lại một chút rồi cất giọng mềm dẻo nói tiếp: "Ả không đáng để con phải đau buồn đâu, bây giờ điều quan trọng nhất là nhanh chóng thành thân với Mộc Ninh Châu.
Tiếp tục trở lại mà một thất vương gia như trước đây."
Hắn thả lỏng hai tay ra, cảm thấy những lời thái hậu nói thật nực cười: "Ha! Thành thân? Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu."
Sau đó hắn đi ra khỏi hoàng cung, lập tức điều động tất cả người trong phủ đến sông Tử Thần tìm người.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, hắn không bao giờ tin là nàng đã chết, không bao giờ.
Hắn cùng Vệ Hàn tìm nàng ba ngày ba đêm không ngủ nghỉ nhưng mãi cũng không tìm được nàng.
Dường như ông trời cũng nhìn thấy sự bất lực của hắn, vì vậy trời bỗng tối sầm, một cơn mưa nặng hạt không ngừng trút xuống.
"Vương gia, chúng ta mau về thôi, mưa lớn như vậy, không tìm được đâu." Vệ Hàn muốn kéo hắn trở về nhưng có khuyên thế nào hắn cũng không chịu nghe.
"Ta không đi, chắc nàng ấy đang đợi ta đến tìm nàng, vì vậy ta không thể đi."
"Vương gia, Phương Nghi đã chết rồi, không tìm được đâu."
"Nàng ấy không chết! Ngươi mau cút ra, nếu ngươi còn ngăn cản ta tìm nàng, ta sẽ giết ngươi."
Hắn điên còn vung kiếm vào không trung, dường như đã mất hết kí trí.
Vệ Hàn vì không muốn kích động hắn thêm nữa nên hắn ta đành tránh mặt.
Sau khi Vệ Hàn đi thì hắn mới bình tĩnh lại, cơ thể nặng nề ngã khụy xuống đất, không có cách nào phân biệt giữa nước mưa và nước mắt, hắn gào thét giữa đất trời mênh mông.
Sấm chớp ầm ầm, mưa gió như muốn cuốn trôi hết tất cả, hắn chôn mình giữa giông bão, khung cảnh này...!thật đau đớn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...