Ngày hôm sau.
Khi Mục Vân Kiêu chuẩn bị ra ngoài thì nàng lại xuất hiện trước mặt hắn, hôm nay nàng cố tình ăn mặc và trang điểm chững chạc hơn, vì tối hôm qua hắn đã nói nàng trẻ con.
Nhưng hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một cái, vô cùng lạnh lùng.
"Chàng định ra ngoài sao? Đi đâu vậy?"
"Ta đi đâu cũng phải báo cáo với nàng sao?" Hắn lạnh giọng.
Nàng có chút buồn bã nhưng nàng lại nhanh chóng mỉm cười: "Không...!không phải, thiếp chỉ là lo lắng cho chàng thôi."
"Ta cần nàng lo lắng? Rõ ràng là nàng đang muốn kiểm soát ta.
Có phải nàng đã đề cao vị trí của nàng quá rồi không? Nàng nghĩ nàng quan trọng đến mức ta sẽ luôn dịu dàng, quan tâm nàng à? Ta nói cho nàng biết, bây giờ ta phải cùng công chúa ra ngoài đi dạo phố, nàng tốt nhất đừng làm phiền ta.
Sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."
Nói xong, hắn liền bỏ đi, bỏ lại Phương Nghi đứng ngơ ngác ở đó.
Cô thật sự không ngờ hắn lại thay đổi nhanh như vậy, rõ ràng hôm qua còn rất bình thường, sau bây giờ...
Không lẽ hắn thật sự chán ghét nàng rồi? Hắn muốn cùng công chúa thành thân?
Nàng vội lắc đầu: "Không đâu, có lẽ đây là ý của thái hậu và hoàng thượng.
Vì bị ép buộc nên mới bực dọc như vậy."
...
Mục Vân Kiêu đúng là bị thái hậu ép buộc, muốn hắn và công chúa Lan quốc bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng hắn vốn đã đẩy chuyện này sang cho bát vương gia, lúc nảy, hắn chỉ là giả vờ lạnh lùng với Phương Nghi, hắn muốn đẩy nàng ra xa mình.
Muốn nàng không đặt tình cảm vào hắn nữa, như vậy...!sẽ không đau lòng.
Khi rời khỏi vương phủ, lòng hắn chất đầy phiền muộn, vì vậy hắn đã đến tửu lâu uống rượu.
Âm nhạc, vũ nữ, mỹ nhân cứ lượng lờ trước mắt hắn nhưng hắn chẳng để vào mắt, chỉ thở dài rồi uống cạn chung rượu, hết chung này đến chung khác.
...
Ở một nơi khác.
Mộc Ninh Châu vẫn đang đứng trên phố đợi Mục Vân Kiêu nhưng người đến không phải hắn mà là bát vương gia - Mục Dự.
Công chúa Lan quốc vốn đã đoán ra được việc hắn không đến nhưng không ngờ còn có người đến thay.
"Nhìn thấy ta, công chúa thất vọng lắm sao?" Hắn ta vừa đi đến đã mỉm cười tươi rói.
"Có một chút." Nàng ấy đáp.
"Thật ra, nếu công chúa không thích đi cùng ta cũng không sao, bây giờ ta sẽ lập tức biến ngay, chắc chắn không làm công chúa chướng mắt." Hắn ta nói lời đùa giỡn.
"Thật ra thứ mà ta quan tâm không hẳn là thất vương gia của Ngụy quốc, ta chỉ muốn được đi chơi thôi.
Nếu hắn đã không đến, vậy bát vương gia, làm phiền rồi."
Hắn ta nhìn thấy đôi mất long lanh của nàng ấy, cùng với nụ cười ngọt ngào, rõ ràng là không quan tâm thật.
Hắn ta cảm thấy có chút thú vị, vì nếu là những nữ nhân khác thì họ đã tức giận đến mức mặt đỏ bừng rồi.
"Không phiền." Hắn ta nhếch mép nói.
Vậy là hắn ta đã cùng Mộc Ninh Châu đi dạo phố, hắn ta giới thiệu cho nàng rất nhiều thứ mà Lan quốc không có, còn mua rất nhiều bánh ngon cho nàng ấy.
Ngụy Quốc đối với Mộc Ninh Châu là một nơi lạ lẫm, nó càng khiến nàng tò mò, vừa khiến nàng thích thú mà chạy nhảy lung tung.
Nhiều lúc, Mục Dự còn xấu tính trêu chọc nàng, khiến nàng tức giận rồi lại bật cười.
Đi chơi cùng Ninh Châu, dường như Mục Dự phát hiện ra, vị công chúa này vô cùng đơn thuần, ngoài việc xinh đẹp và tài năng ra thì nàng vẫn là một đứa trẻ, có lẽ là do hoàng thượng Lan quốc đã bảo bọc nàng rất kĩ.
"Vị công chúa này...!cũng thật đáng yêu, thất ca có phúc như vậy mà không biết hưởng.
Vậy thì đừng trách đệ cướp mất."
....
Đến tối, Mục Vân Kiêu mớ trở về vương phủ, chỉ là cả người nồng nặc mùi rượu, bước đi cũng không vững.
"Vương gia, sao chàng lại uống say như vậy?" Phương Nghi lo lắng, vội vàng đến đỡ lấy hắn nhưng lại bị hắn đẩy ra.
"Đừng lại gần ta, thật phiền phức."
Phương Nghi không để ý đến lời nói của hắn, nàng định xuống bếp nấu cho hắn canh giải rượu nhưng câu nói tiếp theo của hắn đã khiến nàng khựng lại: "Hôm nay ta cùng công chúa đi dạo vô cùng vui.
Bởi vậy ta mới phát hiện ra...!công chúa quả là công chúa, một tỳ nữ như ngươi, thật sự không so được.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy buồn nôn."
"Vương gia...!chàng say rồi." Nàng không tin hắn thật sự chán ghét nàng, nàng chỉ nghĩ là do hắn đã uống nhiều rượu nên mới nói linh tinh.
"Ta không say.
Ta rất tỉnh táo, tỉnh táo đến mức có thể nhận ra rằng, công chúa mới là người xứng đáng được ta nâng niu, chứ không phải là ngươi."
Nàng quay người lại, vội vàng đi đến trước mặt hắn, đôi mắt rưng rưng: "Chàng nói vậy là sao chứ? Không phải chàng nói sẽ bảo vệ thiếp sao?"
"Ha! Bảo vệ? Đúng là ta từng nói vậy, nhưng ta có từng nói yêu ngươi không? Ta đối với ngươi, chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, còn bây giờ, chỉ có chán ghét."
"Không, không phải như vậy.
Chàng chỉ là say rồi nên mới nói vậy thôi, đúng không?" Nàng nắm lấy tay hắn nhưng hắn lại hất mạnh khiến nàng ngã xuống đất.
Đột nhiên hắn bật cười rồi cúi người xuống nâng cằm nàng lên, giọng nói lạnh lùng cứa vào tim Phương Nghi: "Quách Phương Nghi à Quách Phương Nghi, ngươi nên tỉnh táo lại đi.
Hãy xem xem thân phận của bản thân ngươi là gì.
Đừng tự mình đa tình nữa."
Sau đó hắn hấy cằm nàng rồi đứng dậy nhìn nàng bằng nữa con mắt: "Cút ra ngoài, đừng khiến ta phải nổi nóng."
Phương Nghi cúi đầu, nàng vội vàng lau đi nước mắt đang tuôn rơi rồi nhanh chóng đứng dậy, bỏ chạy đi mất.
Nàng thật sự rất đau lòng và hắn cũng vậy, nhưng hắn thật sự không còn cách nào khác.
Thà hắn để nàng hận hắn còn hơn là hắn phải nhìn nàng mất mạng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...