Bọn họ vẫn đang đi dạo trên đường phố thì đột nhiên xuất hiện những tên mặc hắc y, mặt mũi đều được che kín mít, tay cầm theo đao.
Trông cũng tầm hơn mười người.
Sự xuất hiện của bọn người này đã khiến cho đường phố trở nên hỗn loạn, mọi người đều vội vàng bỏ chạy, người thì núp, người thì run rẩy nhanh chóng đóng cửa nhà lại.
Chỉ trong chốc lát, đường phố náo nhiệt, ồn ào đã trở nên vắng vẻ, không nột bóng người.
Chỉ còn lại những tên hắc y nhân đó đang bao vây lấy Mục Vân Kiêu và Phương Nghi.
Chỉ cần không ngốc thì ai cũng biết là bọn người đó đang muốn nhắm vào người nào.
Phương Nghi lo sợ núp sau lưng của Mục Vân Kiêu nhưng ba bên bốn phía đều bị bao vây: "Vương...!vương gia."
"Không còn cần sợ.
Có ta ở đây." Mục Vân Kiêu dường như không hề nao núng hay lo lắng, điềm tĩnh đến mức toát ra không khí lạnh khiến cho khung cảnh càng thêm căng thẳng.
Nhưng lại đem đến cho Phương Nghi một cảm giác rất an toàn.
"Rốt cuộc các người là ai?" Hắn cảnh giác cao độ nhìn bọn chúng.
"Bọn ta là ai không quan trọng, ngươi chủ cần biết, bọn ta đến đây là để lấy mạng của ngươi." Tên cầm đầu lớn giọng, vừa dứt lời đã ra lệnh cho đồng bọn lao lên.
Tuy không thể nhìn thấy mặt, nhưng qua ánh mắt đó, Mục Vân Kiêu đã cảm nhận được sự thù hận vô cùng lớn.
"Chỉ với các ngươi? Mà muốn lấy mạng ta?"
Mục Vân Kiêu đẩy Phương Nghi ra một bên, một thân một mình chiến đấu với bọn hắc y nhân kia, hơn nữa còn dùng tay không.
"Vương gia...!Vương gia!" Phương Nghi sợ hãi, nàng vô cùng lo lắng cho hắn nhưng lại không thể làm gì được ngoài đứng nhìn, cảm giác thật sự bất lực.
Mục Vân Kiêu đánh gục một tên, sau đó cướp lấy đao của hắn ta tiếp tục đánh đánh chém chém.
Ánh mắt khi chém giết của hắn sắc lẹm còn hơn cả thanh kiếm, cả cơ thể toả ra một mùi chết chóc, tanh tưởi khiến người khác phải khiếp sợ.
Khí thế của bọn hắc y nhân cộng lại cũng không bằng một phần khí thế của hắn.
Thật sự quá đáng sợ.
Chỉ một lúc sau, bọn hắc y nhân đó đã gần bị tiêu diệt hết.
Chợt, có một tên lao đến chỗ của Phương Nghi, hắn ta giơ đao lên, ánh mắt hung ác nhìn xuống tiểu cô nương đang run rẩy.
"Phập!"
Tên đó còn chưa kịp hạ đao xuống thì miệng đã chảy ra một dòng máu tươi, ngã gúc xuống trước mặt Phương Nghi, nàng sợ sệt lùi về phía sau, gương mặt trắng bệch, cắt không còn giọt máu.
"Không sao chứ?"
Thì ra Mục Vân Kiêu đã kịp thời cứu nàng, hắn bước đến đặt hai tay lên vai nàng, cố gắng trấn an nàng, nhưng mùi máu tanh trên người hắn cộng với cây đao dính đầy máu, nàng lại nhớ đến cảnh tượng kinh hãi kia.
"Phương Nghi, là ta, Mục Vân Kiêu."
Đôi mắt chân thành và lo lắng của hắn đã khiến nàng bừng tỉnh, nhưng khi nàng nhận thức ra, ở phía sau hắn...
"Cẩn thận!"
Nàng hét toáng lên, đồng tử thu nhỏ lại, nàng nhanh chóng lao người về phía trước, chắn cho hắn.
"Phập!"
Một nhát dao đâm thẳng vào ngực trái của Phương Nghi, nàng hộc ra một ngụm máu tươi và gục xuống ngay tại chỗ.
"Phương...!Phương Nghi!!!"
Hắn kinh hãi vội đỡ lấy nàng, tay hắn chợt run lên, sau đó lại trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết, hắn đặt nàng xuống, ray siết chặt cây đao trong tay, lao đến nhanh như một tia chớp chém một nhát vào lưng của tên kia.
Trong khoảng khắc đó, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, không thể để tên đó chạy thoát.
Mục Vân Kiêu dùng chân lật người tên đó lại sau đó đạp mạnh vào ngực hắn.
"Nói! Rốt cuộc ngươi là ai?" Hắn gằn giọng, cố gắng đè đi sự ức chế trong lòng mà không giết tên đó ngay.
Tên đó chợt cười phá lên, kéo tấm khăn che mặt xuống và nói với giọng bất cần: "Ngươi còn nhận ra ta không, thất vương gia?"
"Ngươi?" Mục Vân Kiêu cảm thấy gương mặt nàng rất quen thuộc, hắn phải suy nghĩ một chút mới nhớ ra: "Người của Ngô gia? Không phải người của nhà họ Ngô đã bị chu di cửu tộc rồi sao?"
"Ha, ta là Ngô Thanh, có phải ngươi không ngờ ta vẫn còn sống phải không?"
Ngô gia là một dòng họ làm quan trong triều nhiều năm, là võ tướng có nhiều công trạng nhất.
Nhưng vì là một dòng họ lớn mạnh, công lai nhiều hơn chủ nên bọn họ lại có ý định tạo phản, bán nước cầu vinh, cấu kết với ngoại quốc để chống đối Ngụy quốc.
Không ngờ việc chưa thành thì đã bị phát hiện.
Hoàng thượng biết chuyện rất tức giận, lập tức hạ lệnh chu di cửu tộc, bắt tất cả người mang họ Ngô đều phải chết.
Thiên tử lên cơn thịnh nộ là một chuyện vô cùng đáng sợ, chỉ trong một đêm, Ngô gia đã diệt vong, cả biệt viện đều bị cháy thành tro tàn, tất cả những người có liên can đều bị chết cháy trong trận lửa dữ dội đêm đó.
Mà người ra tay chính là Mục Vân Kiêu, vì Mục Vân Kiêu là người hoàng thượng tin tưởng nên đã giao nhiệm vụ lần này cho hắn.
Kể ra thì sự việc lần đó cũng đã lắng xuống lâu rồi, dù sau cũng đã qua sáu năm, không ai còn nhắc đến Ngô gia.
Vậy mà không ngờ vẫn còn sót lại tàn dư.
Trong những năm qua Ngô Thanh đã kêu gọi kẻ thù của Mục Vân Kiêu, cùng nhau bắt tay lên kế hoạch.
Nhưng như vậy thì có ích gì, người ra lệnh là hoàng thượng, mà hoàng thượng lại là người bọn họ không thể nào với tới được nên mới muốn ra tay với Mục Vân Kiêu.
Nhưng suy cho cùng bọn họ cũng là tự làm tự chịu, được sống sót, làm lại từ đầu không muốn lại muốn trả thù.
Quả là ngu xuẩn.
"Ha! Ta đúng là không biết ngươi vẫn còn sống.
Bây giờ biết rồi thì để ta tiễn ngươi một đoạn."
Mục Vân Kiêu nhếch mép, ánh mắt sắc lạnh lại sâu thăm thẳm không nhìn ra cảm xúc thật.
Hắn dứt khoát ra tay, đâm vào tim tên đó một nhát, hai nhát lại ba nhát khiến máu văng tung tóe, tên đó cũng tắt thở ngay tức khắc, không kịp nói thêm lời trăn trối nào.
"Vu...!vuo...!vương...!gia."
Nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của Phương Nghi, hắn vội vàng bỏ đao xuống chạy lại phía nàng, đỡ nàng dậy nằm trong lòng của hắn.
"Phương Nghi, Phương Nghi, nàng sao rồi? Nàng không được ngủ, sẽ nhanh có người đến đây thôi, lúc nãy ta đã gửi tín hiệu rồi." Giọng nó hắn có chút run run, đường như đang sợ hãi mà dường như cũng không phải.
"Vương...!vương gia, không kịp đâu, nô tỳ..."
Hắn nắm chặt lấy tay của nàng, quát lớn không cho nàng nói tiếp: "Đừng nói nữa, sẽ không sau đâu.
Tin ta."
"Không được, nô tỳ...!không...!không nói, sợ là không kịp nữa.
Thật ra...!nô tỳ...!nô tỳ...!rất thích vương gia.
Nô tỳ nghĩ, mình sẽ giữ kín bí mật này mãi mãi, chỉ làm một nô tỳ nhỏ bé ở bên cạnh người, là...!nô tỳ đã mãn nguyện rồi.
Nhưng xem ra...!không được nữa rồi."
Nàng cố gắng giữ nụ cười trên môi nhưng giọt lệ ấm nóng đã rơi xuống từ hốc mắt, không có cách nào kiềm chế lại.
"Được rồi, đừng nói nữa.
Nàng sẽ không sao cả.
Nàng có thể tiếp tục ở bên cạnh ta, thích ta.
Ta không cho phép nàng rời đi, càng không có phép nàng thích người khác."
Nàng vươn tay lên muốn sờ vào mặt hắn, hắn liền nắm lấy tay nàng đặt lên má.
"Người không cần phải cảm thấy áy náy vì nô tỳ đã đỡ đao cho người, mạng này của nô tỳ, vốn là nô tỳ nợ người.
Hôm đó là người tha cho nô tỳ một mạng nên nô tỳ mới có thể...!sống đến ngày hôm nay."
"Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy hả?"
Hắn ta hét lớn, giọt nước mắt cũng không biết là rơi xuống từ lúc nào.
Chợt, bàn tay của Phương Nghi rơi xuống, đôi mắt nàng nhắm nghiền.
Hắn lúc này cứng đờ ra, mặt không biểu cảm, trong lòng chợt nhói lên, đau còn hơn dao cắt.
Đây là cảm giác mất mác mà hắn chưa bao giờ được nếm trải.
"Vương gia."
Đúng lúc, Vệ Hàn dẫn người đến.
"Vương gia người...!không..."
Vệ Hàn lo lắng còn đang định hỏi hắn có sao không thì nhìn thấy tiểu cô nương nằm trong lòng hắn cả cơ thể dính đầy máu, đôi mắt nhắm nghiền.
"Phương Nghi..."
Vệ Hàn còn chưa nói gì thì hắn đã vội ngắt lời, âm sắc trầm tĩnh: "Nàng ấy không sao, nhất định không sao.
Nàng ấy sẽ tỉnh lại thôi.
Mau, mau gọi đại phu.
Gọi đại phu đến đây."
Hắn vừa nói vừa bế nàng lên, gương mặt không lộ ra bất kì biểu cảm nào nhưng tay hắn lại run rẩy.
Vệ Hàn nhìn thấy điều đó, trong lòng không khỏi bất an nhưng hắn ta không muốn vạch trần, chỉ cúi đầu tuân lệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...