Hoàng đế Lý Thanh Hà lên ngôi đã hơn một năm.
Từ nhỏ, Lý Thanh Hà nổi tiếng tư chất thông minh.
Đến khi trưởng thành, hắn chẳng những tuấn tú chết người, còn thao lược toàn tài, rất có khí chất đế vương.
Hoàng đế tuổi trẻ, hậu cung chưa có một bóng nữ nhân.
Mười dặm kinh thành Thăng Long rải rác vô số giấc mộng hoài xuân của thiếu nữ với hoàng đế.
Các hoàng đế đời trước 20 tuổi hậu cung ba ngàn giai lệ, mà đến đời vị hoàng đế này, hắn chưa lập phi, cũng không có thiếp.
Có lẽ, hắn không mặn mà gì với nữ sắc.
Tuổi trẻ của hắn, nhiệt huyết của hắn đã dành trọn vẹn cho giang sơn Đại Việt.
Dưới sự cai quản của hắn, đất nước Đại Việt thái bình thịnh vượng.
Cuộc sống của vị hoàng đế trẻ rất đơn giản, đến mức nhàm chán.
Sau khi mỗi giờ thiết triều, hắn đều trở về Ngọc Lan cung đọc sách, nhàn rỗi lại chạy ra thao trường cưỡi ngựa bắn tên.
Người ngoài chỉ biết hắn là ôn hòa nho nhã, nhưng tiếp xúc gần mới biết, thái độ của hắn đối với ai cũng đều nhàn nhạt cách xa.
Có lẽ hắn cao ngạo lạnh lùng, tính cách cổ quái khó ưa, nên đến bây giờ vẫn chưa chấp nhận cô nương nào bên cạnh.
Thái hoàng thái hậu đã từng gợi ý về chuyện chăn gối cho hắn, nhưng đều bị hắn chối khéo hoặc cố tình lờ đi.
Thoắt cái thời gian trôi qua, hắn đã 20 tuổi.
Bằng tuổi hắn, bao người đã có thê thiếp đầy nhà, con cái đông vui.
Hắn là đế vương một quốc, cớ gì lại lẻ loi cô độc giữa muôn người?
Thái hoàng thái hậu sốt ruột muốn có cháu bế, bà không thèm hỏi ý kiến hắn nữa, bèn tự mình mở các đợt tuyển tú cho hắn.
Mấy cô nương xinh đẹp như hoa, phẩm hạnh đoan trang được lựa chọn kĩ được đưa đến Ngọc Lan cung, hoàng đế bệ hạ cau mày.
Trông sắc mặt đoán lòng quân, có lẽ hắn không hề vui vẻ.
Hắn sai người đuổi các nàng đi.
Hắn còn nói.
"Nếu để trẫm thấy các nàng lần hai, trẫm sẽ giết các nàng."
Thái hoàng thái hậu nghe tin, giận đến điên người.
Bữa tối trước mắt toàn sơn hào hải vị mà bà không nuốt trôi.
Bà đã già quá nửa đời người, cung đấu gì đó đều như khói mây, chỉ hi vọng hắn có người kế tự.
Nhưng hắn làm bà thất vọng cùng cực.
Khi bà tức giận tới Ngọc Lan cung, hoàng đế cũng không ngạc nhiên.
Hắn quỳ xuống thỉnh tội trước thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.
"Tại sao lại đuổi các nàng?"
Dù sao đó cũng là những cô nương do bà đích thân lựa chọn, hắn dám từ chối thẳng thừng, mặt mũi Thái hoàng thái hậu biết bỏ đi đâu?
Chỉ trách, tiên hoàng hậu đã bao bọc đứa trẻ này quá tốt.
Bao bọc đứa trẻ này đến nỗi, tuy hắn sinh ra ở gia đình đế vương, nhưng vẫn còn giữ được nét ngây thơ hồn nhiên của tuổi mới lớn.
Hoàng đế trầm mặc một lúc, hắn cắn răng nói.
"Nhi thần chỉ muốn cưới một người duy nhất, là người nhi thần yêu thật lòng.
Nhi thần muốn cùng người đó một đời một kiếp, mãi không chia lìa."
Thái hậu nghe xong, giận đến mức đau tim.
Bà luôn nghĩ hoàng tôn của bà lý trí, nhưng xem ra bà sai rồi.
Đế vương một quốc, muốn một đời một kiếp, quả là hồ đồ đến hoang đường!
Ngực Thái hoàng thái hậu phập phồng lên xuống vì tức giận, bà lạnh giọng nói.
"Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Ngươi muốn làm ai gia tức chết sao? Nếu đã ngu muội như vậy, ngươi hãy quỳ trước thái miếu cho ai gia, quỳ đến khi tỉnh ngộ thì thôi."
Đôi mắt hoàng đế lạnh nhạt không nhìn ra cảm xúc.
Chỉ nghe hắn ngoan ngoãn đáp lại.
"Nhi thần tuân chỉ."
Thái hoàng thái hậu vốn con nhà võ, tính cách bộc trực thẳng thắn.
Lúc gặp tiên đế, bà là một cô nương xinh đẹp đầy anh khí, tiên đế lúc ấy còn là một chàng trai tài hoa hơn người.
Chỉ trách lúc hai người gặp được nhau, hậu cung tiên đế đã khá đủ đầy.
Tuy nhiên từ sau khi nạp Thái hoàng thái hậu vào cung, tiên đế không nạp thêm người nào nữa.
Hai người yêu nhau thật lòng, nhưng tiên đế là đế vương, có những chuyện phải đặt trên tình yêu nam nữ.
Thái hoàng thái hậu ở trong thâm cung nguy hiểm, tuy có được tình yêu và sự bảo hộ của hoàng đế nhưng chút mơ mộng thiếu nữ ngày nào đã bị bóp nát.
Từ một cô nương xinh đẹp anh khí với trái tim nóng bỏng nhiệt thành, bà chẳng còn đặt mấy hi vọng về tình yêu lứa đôi, chỉ còn sự ăn ý và tin tưởng dành cho tiên đế.
Hoàng đế nói muốn một đời một kiếp, quả thực hồ đồ đến hoang đường.
Thái hoàng thái hậu sầu não không thôi, chẳng biết khuyên nhủ hoàng đế thế nào, định vời các trọng thần hỏi kế sách.
Người đầu tiên được Thái hoàng Thái hậu triệu kiến là Thừa tướng đương triều Trần Lê Nhật Phong.
Thừa tướng lấy cớ đau người không dám vào triệu kiến.
Thái hoàng thái hậu không bỏ cuộc, lại cho vời quan tư đồ cơ trí Lê Minh Thành.
Lê Minh Thành dập đầu nghìn lạy xin thưa, có chết cũng không dám đắc tội với hoàng đế, sụt sùi trình bày với Thái hoàng thái hậu chỉ có kế giữ yên xã tắc, tuyệt không có kế sách duy trì dòng dõi hoàng tộc!!
Lúc ấy ở Từ Ninh cung, nghe nói trong cơn giận dữ, Thái Hoàng Thái hậu đã đập bàn mắng bọn quần thần ăn hại chỉ biết hưởng lộc vua ban, đến lúc cần thì không ai nghĩ ra được kế sách gì.
Tối hôm ấy, trời đổ mưa to.
Hoàng đế vẫn ngoan ngoãn quỳ trước thái miếu, hứng mưa chịu lạnh.
Cho dù mình đồng da sắt, hoàng đế cũng không thể chịu đựng được.
Đêm đó hoàng đế được dìu vào cung, quần thần bị dọa một phen sợ toát mồ hôi hột.
Hoàng đế đã không gần mỹ sắc, chẳng may lại đối đầu với nguy cơ tuyệt tự thì sao?
Tuy thế, quả không hổ danh hoàng đế Đại Việt, dù đã sốt đến thần trí mơ hồ, hắn vẫn cương quyết đuổi hết kẻ hầu người hạ, run run rẩy rẩy định ra ngoài quỳ tiếp đến khi Thái hoàng thái hậu miễn quỳ mới thôi.
Nhìn hoàng đế tuy sắc mặt nhợt nhạt mà vẫn can đảm chịu phạt, chúng thần thương xót để đâu cho hết?
Các cung nữ, thị vệ cảm động đến rơi lệ, Không ngừng ngăn cản hoàng đế.
Người níu chân, kẻ níu tay, không sợ chết cầu hoàng đế giữ gìn long thể! Hoàng cung được thể một phen hỗn nháo!
Thái hoàng thái hậu biết hoàng đế bị cảm, tức giận tan theo khói mây, bà vừa lo cho hoàng đế lại hối hận vì bản thân bồng bột.
Bà chỉ có hắn là đứa cháu duy nhất, chăm hắn từ thuở khi tiên hoàng hậu mất, dù giận nhưng tình cảm dành cho hắn đâu phải là ít? Hắn lại là hoàng đế một nước, hắn có mệnh hệ gì, thì thân già này phải chịu nghìn tội trước thái miếu.
Từ đó, Thái hoàng thái hậu không dám hé răng về chuyện tuyển mỹ nữ cho hoàng đế nữa, nhưng sâu trong lòng, sốt ruột muốn điên!!
Thái hoàng thái hậu vắt óc nghĩ cách, sực nhớ ra một người có thể tin cậy được.
Hắn là đại học sĩ Nguyễn Vu Quân, nổi tiếng quỷ quái tinh ma, chước kế khôn lường.
Nghe nói từ khi hoàng đế đăng cơ, giữa hoàng đế và Nguyễn Vu Quân sớm có lườm với nguýt, triệu Nguyễn Vu Quân đến, chắc vô tư đi?
Nguyễn Vu Quân triệu kiến, Thái hoàng thái hậu mừng rỡ, khen lấy khen để đại học sĩ quả là trọng thần đương triều, luôn quên mình lo nghĩ cho đất nước.
Tên đó cũng nhân cơ hội múa mép nịnh bợ Thái hoàng thái hậu, tâng công đức của bà lên trời khiến bà hài lòng lắm.
Thái Hoàng Thái Hậu hứa rằng chỉ cần Nguyễn Vu Quân làm thế nào cho Hoàng đế gần nữ nhân, phú quý vinh hoa của hắn sẽ càng rộng mở.
Dòng máu hoàng tộc không có nguy cơ tuyệt tự, Nguyễn Vu Quân chẳng những có công lớn với Đại Việt, mà thần dân Đại Việt cũng biết ơn hắn vô cùng.
Nguyễn Vu Quân cười nhạt, gật đầu xin vâng.
Cuộc trò chuyện của Thái hoàng thái hậu và Nguyễn Vu Quân, người tung hứng kẻ tiếp lời, muôn phần ăn ý vui vẻ.
Ít lâu sau, có tin tức cấp báo Tây quốc quẫy nhiễu Đại Việt.
Hoàng đế Lý Thanh Hà ngồi trên long sàng, cau mày hỏi.
"Chúng ái khanh có ai muốn đem binh đi dẹp loạn?"
Nguyễn Vu Quân lập tức bước ra, khẳng khái quỳ tâu.
"Khởi bẩm bệ hạ, thần tuy là quan văn, nhưng bản thân xuất thân từ con nhà võ.
Nếu bệ hạ tin tưởng, thần xin nguyện đem binh dẹp giặc.
Nếu thất bại, thần xin chịu tội chết."
Quần thần một phen ngỡ ngàng về ý chí và lòng quyết tâm của Nguyễn Vu Quân.
Chỉ có vị hoàng đế nổi tia nghi ngờ.
Nguyễn Vu Quân này trước giờ chẳng màng đến thế sự, hôm nay vì cớ gì lại đột nhiên tỏ vẻ trung quân ái quốc, vì nghĩa quên mình?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...