Cảnh Nghi như chết đứng một chỗ, thiết kế cô đã tính toán vô cùng tỉ mỉ và cẩn thận thì làm sao có chuyện xảy ra lỗi như vậy.
Cô chẳng trả lời Khả Minh mà đi vào phòng trưởng phòng Hạnh.
Trong phòng đã có mặt cả giám đốc.
Mặt ông ta đỏ au, bừng bừng lửa giận.
Vừa thấy Cảnh Nghi, tập thiết kế trên bàn đã bay vèo đến người cô.
- Cô làm thế nào để giải quyết đây.
Lần này thì lớn chuyện rồi, ai còn muốn hợp tác với chúng ta nữa.
Trưởng phòng Hạnh không hài lòng với giám đốc, chị lên tiếng với giọng nói khó chịu.
- Anh đừng có cáu lên như vậy, cô ấy cũng có muốn đâu.
Chẳng phải đền bù là xong à?
- Đền bù sao? Ai đền? Cô hay cô ta đi mà đền chứ đừng bắt công ty này đền.
Cảnh Nghi nhặt giấy tờ bay trên đất lên đặt ở mặt bàn.
- Tôi sẽ tìm cách giải quyết, mong giám đốc bớt giận.
Chị Hạnh liếc nhìn giám đốc Vương ghét bỏ nhưng vẫn phải nhẹ giọng.
- Phòng thiết kế của chúng tôi sẽ tìm phương án giải quyết.
Ông cho chúng tôi thời gian đi.
Giám đốc Vương hậm hực rời khỏi phòng, liếc nhìn Cảnh Nghi không thiện cảm.
Cô biết sóng gió đã bắt đầu nổi lên rồi.
- Chị, rõ ràng thiết kế không có vấn đề mà.
Tại sao bây giờ lại phát sinh vấn đề lớn như vậy?
Chị Hạnh thở dài, ngồi xuống ghế vẻ mặt đầy lo âu.
- Có lẽ chúng ta đã sơ xuất khi tin tưởng bên sản xuất.
Chị đã gọi điện xuống, họ nói đã làm đúng theo thiết kế của chúng ta.
Nhưng bên nhà thầu nhất định không nhận vì báo sản phẩm lỗi.
- Được rồi, để em đi gặp nhà thầu và kiểm tra sản phẩm một lượt.
Chúng ta sẽ thương lượng với bên đối tác để giảm bớt việc đền bù.
- Đó là cách duy nhất, nếu không thì số tiền đền bù rất lớn.
Lão giám đốc sẽ không vì chúng ta mà đẩy công ty vào bờ vực phá sản đâu.
Em lên gặp ông ta để nhờ ông ta hẹn gặp bên kia.
Sau khi đã hẹn được phía đối tác, Cảnh Nghi vào trong một tòa nhà cao chọc trời của Nghiêm Dương.
Thư kí dẫn cô lên phòng tổng giám đốc nhưng anh ta đang bận nên cô đành phải chờ.
Chờ đến hơn một giờ vẫn chưa được gọi vào.
Cô suốt ruột đi đến bàn thư kí.
- Cô có thể hỏi lại tổng giám đốc cho tôi gặp được không?
Thư kí nhìn Cảnh Nghi với ánh mắt vô cảm, môi mím lại như không quan tâm.
- Tổng giám đốc bảo khi nào anh ấy gọi thì sẽ cho cô vào.
Cảnh Nghi biết mục đích mình đến đây là gì nên lại về chỗ đợi.
So với việc phải bồi thường số tiền lớn thì cô phải có trách nhiệm giảm tối đa tổn thất.
Sau gần ba giờ chờ đợi, cuối cùng cô cũng được vào gặp.
Vào trong phòng, cô chỉ thấy chiếc ghế xoay về phía mình, về cơ bản không thấy người chỉ thấy ngón tay anh ta đang kẹp thuốc, khói thuốc lan ra khắp phòng.
Khi ánh mắt chạm vào bảng tên trên bàn, cô giật mình lùi lại, chân không đứng vững nhưng cố trấn an tinh thần, có thể chỉ là trung tên thôi.
- Xin lỗi, tôi đại diện cho bên thiết kế...
Chiếc ghế quay lại, lời nói của cô bị nhốt lại trong không gian.
Căn phòng rộng như vậy nhưng cô thấy ô xi như cạn mất.
Người mất trọng lực rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Hi vọng cuối cùng của cô đã hoàn toàn dập tắt.
Trạch Dương đặt điếu thuốc xuống gạt tàn, đưa ánh mắt lạnh lẽo như tiết trời ngoài kia chiếu lên người Cảnh Nghi.
Hắn không có ý định nói mà chỉ nhìn như muốn dọa người.
Mồ hôi lạnh trên thái dương Cảnh Nghi nhỏ giọt, cô túm chặt mớ giấy tờ trong tay mà không biết rằng mình sắp vò nát nó.
Giọng nói khó điều chỉnh âm lượng mà lắp bắp.
- Tổng giám đốc Dương, tôi....đến...
- Thấy tôi rồi thì đã biết lí do chưa?
Cảnh Nghi đã hiểu toàn bộ khi thấy anh ta là đối tác.
Lời anh ta cảnh cáo hôm trước nay đã thành sự thật.
Cô hiểu rằng, bản thiết kế của mình về cơ bản chẳng có lỗi gì cả.
Nhưng với anh ta, để tạo ra lỗi thì chẳng có gì khó cả.
Sự thất vọng tràn đầy trong đáy mắt, chẳng lẽ, cô muốn sống một cuộc sống bình thường cũng khó vậy sao.
Ngẩng mặt nhìn Trạch Dương, cô nắm chặt hai tay.
- Tôi sẽ đi kiểm tra lại sản phẩm và báo cáo lại.
Tôi không tin anh có thể biến không thành có được.
Vừa quay lưng bước đi, cô nghe thấy tiếng cười của hắn.
- Cô ngây thơ hay là ngu ngốc vậy.
Đời này có tiền là đúng còn không tiền là sai.
Cô cứ làm những gì cô muốn đi.
Sự ngây thơ của cô đến lúc nên bị dẫm nát rồi.
Chẳng thèm nhìn lại, cô bước nhanh chốn chạy khỏi nơi ấy.
Trạch Dương nhìn Cảnh Nghi, rõ ràng là cô tức giận, nhưng lại nhẫn nhịn không bộc phát, anh cười cười, hơi tò mò, đây là một cô gái như thế nào, anh muốn nhìn xem, sức chịu đựng của cô đến đâu khi bị dồn đến ngõ cụt.
Cảnh Nghi bước trên đường dành cho người đi bộ.
Bản thân không hiểu vì sao hắn cứ nhất mực phải chèn ép cô đến như thế? Hắn có thể vung tay một cái rất nhiều phụ nữ sẵn sàng đến với hắn tại sao cứ là cô vậy?
Điện thoại đến là của trưởng phòng Hạnh, cô lau nước mắt nhanh chóng nghe máy.
- Chị, em đây ạ.
- Nghi, em về công ty đi.
- Có chuyện gì vậy chị?
- Em cứ về đi, yên tâm mọi việc được giải quyết rồi.
Cảnh Nghi vui mừng, chạy ra ngoài bắt xe đi về công ty.
Có lẽ hắn đã thay đổi quyết định, sẽ không làm khó cô nữa rồi.
Cảnh Nghi vui sướng chạy một mạch về đến công ty, lên văn phòng chị Hạnh thì có cả giám đốc Vương.
- Cô về rồi hả?
- Vâng giám đốc.
- Cô Nghi này, tôi cũng rất trân quý tài năng của cô, dù mới vào làm nhưng cô đã thể hiện mình là người rất có năng lực.
Chuyện lần này công ty sẽ giải quyết.
Cảnh Nghi vì quá vui mừng mà không nhận ra ánh mắt bất thường của giám đốc Vương.
Khuôn mặt giãn ra, nụ cười như nắng đầy biết ơn.
- Cảm ơn giám đốc.
- Cô không phải cảm ơn tôi nhưng để chuyện này không xảy ra nữa, cũng không ảnh hưởng đến người khác thì...
Nhìn chị Hạnh đang lơ đễnh nhìn đi chỗ khác mà không nhìn mình, Cảnh Nghi dường như đã hiểu cánh cửa sắp đóng sầm lại.
Cảm giác bức bối trong lòng lại xuất hiện, cô buột miệng.
- Ông muốn tôi thôi việc.
Giám đốc Vương lên tiếng.
- Tôi cũng hết cách rồi, công ty này không thể...
Cảnh Nghi cắt lời ông.
- Vâng, tôi hiểu rồi.
Tôi sẽ thôi việc.
Cảnh Nghi suy sụp hoàn toàn, chẳng còn gì để bấu víu nữa.
Cứ hi vọng rồi lại thất vọng, cô dần học được cách đối diện với hiện thực khắc nghiệt của cuộc sống.
Hiểu thế nào là chơi với lửa.
Rời khỏi công ty, Cảnh Nghi ngồi lặng mình ở bến xe buýt rất lâu.
Cô không tin mình sẽ thua anh ta như vậy, cô sẽ bắt đầu lại.
Sẽ tiếp tục tìm việc, dù sao tiền dự trữ trong nhà vẫn còn, cô vẫn có thể duy trì trong lúc tìm việc.
Về đến trước cửa nhà, cô khôi phục lại tâm trạng mới mở cửa ra.
Mẹ và Cảnh Anh đang làm bánh, mùi nướng bánh thơm lừng cả nhà.
- Nghi, hôm nay em về sớm hả?
- Dạ, mẹ với chị làm bánh gì ngon vậy? Em đói quá!
Cảnh Nghi sà vào ôm lưng mẹ để bà đút miếng bánh vừa ra khỏi lò.
Mọi lo lắng tạm thời tan biến khi về nhà.
Vì hai người họ, cô sẽ tiếp tục cố gắng hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...