Trạch Dương lái xe rời khỏi bệnh viện, một tay xoa xoa tay cô.
Đi qua một siêu thị điện máy, Cảnh Nghi quay sang.
- Em muốn mua một chiếc máy tính.
- Để làm gì?
- Em muốn đi làm.
Chẳng lẽ một chiếc máy tính anh cũng không muốn cho em.
- Em không cần vất vả như vậy? Thẻ tôi đưa chưa thấy em dùng.
Em muốn bất kì thứ gì tôi cũng cho em chứ đừng nói đến cái máy tính.
- Anh không thể nuôi em cả đời mà, phải không?
Trạch Dương hiểu ý cô nói, đúng là không biết đến bao giờ hắn sẽ chán cô nhưng bây giờ, hắn vẫn đang yêu chiều cô nhất nên đỗ xe vào vỉa hè.
Nhân viên nhìn thấy hai người thì niềm nở chào đón.
Cảnh Nghi lên tiếng.
- Tôi muốn mua một chiếc máy có cấu hình cao dùng cho việc thiết kế kiến trúc.
Nhân viên hiểu ý mang ra cho cô một chiếc máy gọn nhẹ, màu hồng vô cùng bắt mắt.
- Đây là sản phẩm mới ra mắt của Apple, cấu hình cao lại gọn nhẹ phù hợp với yêu cầu của chị, chỉ là giá thành hơi cao.
Trạch Dương kiểm tra thông số xong thì đưa cho Cảnh Nghi.
- Em xem đi có dùng được không?
- Máy này chắc là dùng được nhưng em không cần máy đắt như vậy.
Trạch Dương gấp lại, đưa cho nhân viên.
- Thanh toán đi.
Ánh mắt cậu nhân viên sáng rỡ, nhanh nhẹn lấy thẻ trên tay Trạch Dương đi thanh toán.
Rời khỏi siêu thị điện máy, Trạch Dương thấy Cảnh Nghi vẫn không cười lấy một lần thì lên tiếng.
- Tôi đưa em đi ăn tối rồi đi chơi một chút, không mệt chứ?
- Vâng, em không sao?
Trạch Dương đưa cô tới một nhà hàng của khách sạn, ngồi trên tầng thượng có thể ngắm nhìn toàn thành phố.
Cảnh Nghi có thể nhìn được những ngôi sao lấp lánh mà bên dưới không thể nhìn thấy.
Trong không gian lãng mạn này, ai nhìn vào cũng tưởng họ là một đôi tình nhân thực sự.
Bồi bàn rót rượu, hai người cùng nhau uống hết ly rượu đầu tiên.
Trạch Dương chuyển thức ăn vào bát cho cô.
Cảnh Nghi không từ chối mà nhận lấy ăn hết.
- Nghi, nếu em ngoan ngoãn ở bên tôi, tôi sẽ cho em tất cả những gì em muốn.
- Chẳng phải em đang làm như vậy sao? Còn ở đến bao giờ thì phải hỏi anh rồi.
Trạch Dương mân mê cốc rượu trong tay, ánh mắt lóe lên qua ánh nến.
- Vì em tôi có thể bỏ qua mọi chuyện nhưng chuyện Khánh Phi đã làm thì tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Nếu hắn còn tiếp tục khiêu khích, tôi sẽ thẳng tay với hắn.
Cảnh Nghi không biết phải nói sao nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi sợ vô hình.
Cô không muốn hai người họ gây chiến nhưng Khánh Phi đã muốn sát hại Trạch Dương thì bây giờ cô mà lên tiếng xin sẽ càng làm Trạch Dương nổi cáu.
Cô phải làm gì để ngăn cản họ bây giờ?
Thấy Cảnh Nghi trầm ngâm nên Trạch Dương đổi chủ đề.
- Nghi, em có yêu tôi không?
Nghe câu hỏi mà cô nghĩ mình đang loạn ngôn ngữ, Cảnh Nghi nghe được tiếng tim mình đập hoảng loạn, con ngươi đen bóng của cô tránh đi ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của anh.
Họ đã từng hỏi nhau như vậy, câu trả lời chẳng phải đã có rồi sao hôm nay anh còn nhắc lại.
- Ở bên tôi lâu như vậy mà em không động lòng?
Cô tự nhắc mình từ trước, cần biết điểm dừng nên không ngần ngại nói lại câu anh từng trả lời.
- Giữa chúng ta tuyệt đối không nên có tình yêu.
Cô uống hết cốc rượu trên bàn, dường như muốn trốn tránh chủ đề đang nói, trong lòng nhói lên cảm giác chua xót.
- Đúng vậy, em nên nhớ điều đó.
Trong lòng anh không có cô, cô cũng chỉ như những người phụ nữ khác, chơi chán thì thành người bỏ đi.
Còn trong lòng cô liệu có phải không có anh?
Giật mình khi Trạch Dương đã sang ngồi bên cạnh mình, anh ôm cô trước ngực, ôm ấp kề sát ngực vào lưng cô, cầm hai tay mềm mại của Cảnh Nghi đặt ở bụng cô, anh nghiêng mặt cọ cọ mặt cô, ra hiệu cô nhìn lên bầu trời.
- Sao băng đấy, đẹp không?
Lần đầu cô thấy bầu trời lại đẹp như vậy, ánh sáng lấp lánh của những ngôi sao đổi ngôi lướt qua bầu trời đêm vụt sáng thật diệu kì.
- Thật đẹp.
Trạch Dương nghiêng đầu hôn lên khóe môi cô đầy âu yếm.
Không thấy Cảnh Nghi phản đối, anh xoay mặt cô sang, áp hẳn môi mình xuống nuốt lấy môi cô, đầu lưỡi tách môi cô hôn say đắm, lưỡi cùng lưỡi quấn quýt nhau, trong hô hấp của anh đã trở nên dồn dập, không ai có thể làm nó dừng lại.
Cảnh Nghi cũng đem tay mình bám lấy cổ anh.
Cảnh Nghi lên xe mệt nên thiếp đi.
Về đến nhà vẫn chưa thức giấc nên Trạch Dương cũng không gọi mà cúi xuống hôn lên môi cô.
Cảnh Nghi khó thở nên tỉnh giấc, đẩy anh ra.
- Về đến nhà rồi sao anh không gọi em?
- Muốn lợi dụng em thì sao phải gọi.
Lúc nào hắn cũng nói những lời ám muội như vậy nhưng mặt thì bình thản như không.
Cảnh Nghi xuống xe, vừa định đi vào nhà thì cả người bị nhấc bổng lên.
Cô chơi vơi vội ôm lấy cổ anh, liền bị xoay vài vòng làm cho chóng mặt.
Đôi mắt anh nhìn cô âu yếm.
- Hôm nay tôi muốn em.
- Em vẫn còn mệt, để hôm khác được không?
Hắn đặt cô xuống sofa, kéo tay cô lại gần hạ thân cứng rắn của mình.
- Nhưng nó muốn.
Hắn cúi xuống hôn lên môi cô, bàn tay chậm rãi muốn cởi đồ thì nghe thấy tiếng xe lăn nên không khỏi khó chịu.
- Mun, em về rồi sao?
Cảnh Anh thấy họ đi về lại còn ôm ấp tình cảm, nói cười từ ngoài sân nên không khỏi khó chịu mà vờ ra ngoài như quan tâm Cảnh Nghi.
Cảnh Nghi nghe thấy tiếng chị thì vội vàng cài lại cúc áo, đẩy Trạch Dương ngồi dậy nhưng anh vẫn ôm ghì lấy cô, cả đầu vùi xuống ngực cô, ngồi im không nhúc nhích.
- Chị chưa ngủ sao?
- Ừ, chị lo lắng cho em nên muốn đợi em về mới ngủ.
Trạch Dương quay ra nhíu mày.
- Lo lắng hay đợi kịch hay để xem?
- Anh nói gì tôi không hiểu?
Cảnh Nghi hiểu những gì Trạch Dương nói nhưng lại không muốn Cảnh Anh khó xử nên lay Trạch Dương.
- Chúng ta về phòng thôi.
Cảnh Nghi vừa định đứng lên thì lại bị Trạch Dương bế trong tay đi thẳng lên tầng.
Cảnh Anh ngồi dưới nhìn bóng họ khuất sau lối rẽ thì hai bàn tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt.
Không ngờ rằng, sau khi họ về không những không có cãi vã còn ôm ôm ấp ấp tình cảm hơn.
Về đến phòng ngủ, Trạch Dương cố ý đưa Cảnh Nghi vào tắm thật nhanh, dục vọng là thứ không thể kiềm chế khi đã bị khơi dậy nữa.
Trạch Dương đem thân thể đã được lau khô của Cảnh Nghi đặt lên ghế tình nhân.
Hai tay anh siết chặt lấy eo, đường cong gợi cảm hiện ra, tay theo bả vai trượt xuống ngực, áp sát ngực mình trên lưng cô, giọng nói trầm ấm, khiêu gợi, hừng hực khí thế.
- Em hấp dẫn như vậy làm sao bắt tôi nhịn được đây.
Nụ hôn vờn nhẹ trên tai, xuống bả vai, từng chút một rải trên lưng cô.
Anh biết rõ mỗi điểm mẫn cảm trên người cô, bàn tay vuốt ve trên ngực, trườn dần xuống dưới ngưng lại thăm dò, nụ hôn vẫn vờn trên cổ Cảnh Nghi, đầu lưỡi ấm áp bao trùm vành tai cô, một tiếng rên khẽ từ trong miệng cô bật lên.
Bàn tay thăm dò dưới thân thể cô, Trạch Dương giật giật ngón tay, cảm giác được có thể đi vào, liền đưa dục vọng căng thẳng của mình đẩy vào trong cơ thể cô, anh hạ sâu thân thể, đem chính mình đưa vào chỗ sâu nhất của cô.
Anh nâng hai đầu gối Cảnh Nghi, ánh mắt nóng bỏng nhìn về nơi giao hoan.
Anh chuyển động, lần lượt xâm nhập, hận không thể đẩy cô hòa vào thân thể mình.
Đây là đêm điên cuồng nhất của hai người họ, anh biến đổi nhiều kiểu, thử mọi góc độ để kích thích mỗi chỗ mẫn cảm của cô, cuối cùng, người đầu hàng vẫn là cô, nằm trên ghế yên lặng, mặc cho anh đạt được ham muốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...