Hỏa Tịch Hàn Huyết
"Mùa đông lại đến rồi ư?", thấp thoáng đâu đó thân ảnh nữ tử trong bóng tối.
"Vào đi" Giọng nói đầy lạnh lẽo vang lên.
Cánh cửa Hoàn Thiên Điện mở ra, đâu đâu cũng thấy chúng đệ tử vận bạch y. Không khí náo nhiệt dần thay đổi từ lúc nàng bước vào, tạp âm bắt đầu vang lên.
Nàng chỉ cúi đầu bước đi không chút lưỡng lự. Một thân ảnh xuất hiện trước mắt, nàng ngước lên nhìn hắn. Là một lão nhân tóc bạc trắng, lão cũng khoác lên người bộ bạch y.
"To gan! Thấy Khương Vũ Đạo Trưởng còn không quỳ xuống. Đúng thật hỗn xược".
Một tên trong hàng ngũ tiên gia lớn tiếng. Không hiểu vì lẽ gì, nàng vẫn đứng đó bất động.
" Hỗn xược. Không dạy ngươi một bài học thì thật mất mặt", Diệp An bừng bừng nộ khí rút kiếm xông đến chỗ nàng. Mọi người đều tản ra duy chỉ còn nàng vẫn như tượng đá trơ mắt đứng đó.
Diệp An lao đến với tốc độ kinh người, tay y nắm chặt trường kiếm như muốn một nhát lấy mạng nàng. Thân ảnh bé nhỏ chuyển động, khí tức xung quanh nàng thay đổi, ngọn lửa bùng lên bao lấy nàng.
Diệp An khả kinh lui về, bất giác thổ huyết. Y thậm chí chưa chạm vào ngọn lửa đó.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng. Kinh ngạc có, nghi hoặc có, phẫn nộ có sợ hãi cũng có.
" Còn ngây ra đó à? Chúng môn đệ nghe lệnh bất kì ai giết được yêu nữ kia đều sẽ được ban thưởng. " Khương Vũ ra lệnh. Đám môn đệ đều nghe lệnh hành sự.
"Đám người ngu dốt". Nàng nhếch môi vung tay, hỏa kiếm hiện ra. Đám người tu tiên kia vẫn một mực muốn lấy mạng nàng.
Ngọn lửa tiếp tục lớn lên, nàng tiến lên từng nhát từng nhát đều chí mạng. Thần điện tràn ngật mùi máu tanh, không khí trở nên nặng nề. Mọi thứ đều diễn ra trước mặt nàng nhưng tại sao nàng không cảm thấy gì. Suy cho cùng chỉ có đau đớn cùng cô đơn bao quanh nàng.
Khuôn mặt của Diệp An và Khương Vũ đều tái nhợt, không ngờ vẫn có người dùng được hỏa tịch. "Không lẽ nó là".
" Rầm". Thân thể nàng đông cứng, khí tức hoàn toàn bị chặn lại. Trước mắt nàng bây giờ là một bức tường, à không, một khối băng. Sự nóng rát ngọn lửa mang lại cũng biến mất, nàng không thể cử động đến cả vận khí cũng không. Thứ gì có thể phong ấn được ngọn lửa của nàng cơ chứ.
Kẻ thù đã bị trấn áp, tất cả các môn đệ đều dừng lại, đưa ánh mắt lên vị trí cao nhất trong thần điện. Quả nhiên không ai khác, Hàm Uyễn trưởng môn Tiêu Thương Phái.
Hàm Uyễn ngồi trên chiếc ghế trưởng môn Tiêu Thương Phái cũng đã được ba trăm năm, tuy chỉ trong thời gian ngắn đó, nàng đã đưa môn phái trở nên tiếng tăm bậc nhất Đại Minh.
Tính cách nàng vô cùng quái gở, ngày ngày chỉ uống rượu, thần trí không bao giờ ở trong người. Dường như trí nhớ của nàng chỉ để trưng, ngoài rượu ra nàng chẳng nhớ gì cả.
Nàng lại có nhan sắc huynh quốc huynh thành( Chỉ có vòng một là hơi quá >.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...