Hoa Thủy Tiên
Trò chơi chỉ mới bắt đầu. . .
Kinh thành.
"A, cuối cùng đã tới rồi." một giọng trong trẻo vang lên "Tiên nữ. . .chúng ta sắp gặp lại nhau rồi a ha ha. . ."
"Ngươi bị động kinh rồi hả? Điên vừa thôi a." mỗ nữ đi kế bên hét ầm lên.
"Thôi nào, đừng cải nhau nữa. Sẽ làm mất hòa khí hai bên." mỗ nam ở giữa ngăn cản.
"Hừ."
"Ái Trân, ngươi xem phía trước đã gần tới hoàng cung chưa?" Mẫu Hàn ơ giữa hai người đang chiến tranh giao khẩu, đã bất lực, mà còn cố gắng ngăn cản.
"A? Hàn ca ca~~" Ái Trân 'phặt' 1 cái liền biến thành một đệ đệ bé ngoan gọi ca ca ="= a "Hàn ca ca~~ ở phía trước rất nguy hiểm nên đệ sẽ hy sinh. . .bà cô già kế bên huynh đi lên."
Mẫu Hàn đen mặt: "Ái. . .Trân. . ."
Mỹ Du Thiên hét ầm lên: "Ngươi bảo ai là bà cô già hả? Đò con khỉ mắc phong."
Ái Trân bịt tai nhảy ra xa hét: "Cái người nào đó tự nhận mình thật là bà cô già rồi a. Ha ha ha, Hàn ca ca~~ hưu cái bà già khó tính đó đi."
Mỹ Du Thiên vừa nghe đến chữ 'hưu' đầu liền xuất hiện mấy cái gân xanh, tay rút kiếm chỉ thẳng vào Ái Trân vừa chạy tới vừa hét: "Ta phải kết liễu ngươi, Yaaaaaaaaaa. . ."
Ái Trân nhíu mày, rút kiếm ra "Có ngon thì nhào vô đi cưng."
"Ngươi bảo ai là cưng hả?"
"Ta cứ bảo đấy."
". . .xyzabc. . ."
". . .abcxyz. . ."
Mẫu Hàn im lặng ngồi ở một góc nào đó vừa ăn bánh uống trà vừa tự kỷ nặng. Mặc xác hai tên dở hơi đang đánh nhau la ôm sòm điếc hết cả tai, vẫn bình tĩnh mà ăn uống no say a.
. . .
"Mưu sát? Thật nực cười." Lưu Cơ Nhĩ vén tóc lên cười lạnh.
"Lưu thừa tướng, ngươi đừng ở đây mà làm phách này nọ." Mạnh Thi bình tản ngồi ghế nói.
"Ô, vậy sao? Hóa ra Mạnh vương gia sai người gọi ta đến phủ ngươi chỉ nói về việc này thôi đấy à? Ngươi xem ta là cái gì hả?" Lưu Cơ Nhĩ nàng rất hận rất hận hắn nhưng trái tim vẫn muốn đến. . .
"Ngươi muốn nghĩ sao thì tùy, ta không có liên quan đến." vẫn như trước, Mạnh Thi vẫn ung dung uống trà "Để xem nào, ngươi có tin là ta sẽ giết ngươi hay không?"
"Ngươi. . ." Lưu Cơ Nhĩ tức đến nghẹn miệng. Nàng nhìn hắn, chân không tự giác mà tiến gần hắn trước mặt, cái miệng xinh đẹp khẽ gọi "Thi. . ."
Đáng tiếc, chỉ vừa tiếp xúc đến gần mặt thôi. . . Bốp!
Lưu Cơ Nhĩ bị đẩy ra, ngã xuống nền thềm. Đôi tay sờ sờ đôi má nàng đã bị tát đỏ lên 5 ngón tay. Lưu Cơ Nhĩ run người tức giận "Ngươi thật sự yêu nàng mà bỏ ta?"
"Vớ vẩn. Ngay từ đầu ngươi gặp ta, ta đã hận muốn giết ngươi làm sao mà yêu ngươi. Ta chỉ lợi dụng ngươi mà thôi." Mạnh Thi nhẹ nhàng quệt môi, trừng mắt ả.
"Ngươi nhất định sẽ hối hận." Lưu Cơ Nhĩ ôm má hét lớn.
"Ngươi lúc trước đã từng nói câu này, thế mà đến tận tới bây giờ ta vẫn chưa hối hận mà càng hạnh phúc ấy chứ." Mạnh Thi nghiêng đầu cười sát ý.
"Hừ. Đáng chết." Lưu Cơ Nhĩ như muốn nổi điên, rút kiếm trên người ra, hung hăng tấn công hắn.
Keng!
Nhẹ nhàng đỡ lấy, hắn nở một nụ cười băng tuyết, như một lời nói 'ta đã rất mong ngươi rút kiếm, giờ đây ngươi hảy yên nghỉ đi'. . .
Lưu Cơ Nhĩ bỗng thấy lạnh xương sống, run tay một chút, nháy mắt mà liên tiếp đánh tới. Hai thân ảnh hắc bạch lóe sáng, âm thanh binh khí va chạm liên hồi. Một lúc sau, trước khi nàng chống không nổi liền xuất hiện một đám hắc y nhân trợ giúp nàng. Quá đông. Mạnh Thi lui ra vài bước, đôi mắt hung hiểm lóe lên ánh hỏa lam. Nhẹ nhàng trên tay xuất hiện một quả cầu lửa màu lam quái dị.
Đùng!
Âm thanh nổ rất lớn, mơ hồ bụi bay mù mịt khắp nơi. Mơ hồ mà có thể nhìn thấy bóng đen ôm lấy một cái xác trắng đầy máu. Mơ hồ mà nghe thấy giọng nói run run của bóng đen kia "Nhĩ nhi, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng. . ." nói xong, bóng đen liền biến mất cùng cái xác.
. . .
"Khụ khụ. . ." Mạnh Thi từ khi được cứu đem ra liền ho liên tục.
"Ngươi không chứ?"
Mạnh Thi mơ hồ đôi mắt mà ngẩn đầu lên, không thấy rõ người đó gương mặt. Nhưng mùi hương thân thuộc ấm áp kia buộc hắn trả lời "Ta không sao, đừng lo."
"Này. . .a?"
Mạnh Thi cảm thấy đầu choáng váng, nặng nề ngất đi. Mơ hồ trước khi lâm vào một mảnh hắc ám dày, hắn chỉ thấy được trên tay ngươi kia có một sợi xích đỏ. . . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...