Hoa Thiên Cốt sửng sốt trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng, tay chân cũng tê liệt, chỉ nhìn thấy gương mặt trước mắt ngập vẻ đau đớn. Nàng muốn đẩy ra, lại tê dại hết sức. Nụ hôn đó dữ dội như thế, mãnh liệt như thế, thân thể luôn lạnh như băng bắt đầu ấm lên, rượu say cả tâm trí, người trước mắt bỗng biến thành Bạch Tử Họa. Lòng đau như cắt, nàng bị động đáp lại, miệng lẩm bẩm: “Sư phụ…”
Mặc Băng tiên như bị sét đánh, run bần bật đè nàng xuống chiếc ghế nằm mềm mại trong gian đình nhỏ: “Chết tiệt! Ta không phải sư phụ nàng! Có nghe thấy không?! Ta không phải! Nàng nhìn rõ cho ta!” Hắn ép gương mặt mê man của nàng qua, lại hôn tiếp. Hương hoa xen lẫn mùi rượu, cảm giác mê người.
Sợi dây đàn căng cứng bao lâu của Hoa Thiên Cốt đứt phăng, vì sao? Vì sao nàng phải cố chấp như thế? Vì sao nàng phải nắm chặt không buông? Nếu nàng không yêu người thì sẽ không lạc bước tới ngày hôm nay, sẽ không có nhiều người chết vì nàng như thế. Vì sao tới nước này rồi, người vẫn thà hi sinh thiên hạ mà không muốn ở bên nàng, người thực sự ghét nàng tới thế ư? Nhưng vì sao nàng vẫn không chịu hết hi vọng? Vì sao nàng không thể thoải mái hơn? Nàng rõ ràng là Yêu Thần, có gì mà không làm được, vì sao phải thủ thân vì người? Dựa vào cái gì mà phải chịu người uy hiếp?
Tầm mắt mơ màng, nàng không biết người đó rốt cuộc là Bạch Tử Họa hay là Mặc Băng tiên. Nàng chỉ biết mình rất đau, rất mệt, rất cô đơn. Tất cả mọi người đều ruồng bỏ nàng, con tim đã chết giống như lại bị lóc ra một khoảng lớn, máu chảy âm ỉ, nàng cần, rất cần gì đó để bù vào. Nàng giang tay ôm chặt lấy chút ấm áp trước mắt, tựa như ra sức nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
Xiêm y theo bả vai bong ra từng lớp, người nọ oán hận vừa hôn vừa cắn lên cổ nàng, giống như Bạch Tử Họa hút máu nàng trước kia. Nàng bắt đầu thở dồn dập, mặc cho bàn tay xa lạ vuốt ve trên người, châm ngòi dục vọng khắp nơi. Nàng mệt mỏi cong lưng lên, khẽ rên rỉ.
Đột nhiên nhiệt độ xung quanh lạnh tới cực điểm, sát khí tuôn ra ào ạt. Hoa Thiên Cốt tròn mắt trong giấc mộng say, nhìn người phía xa xa, tim như bị xé nát.
Thời gian lập tức ngừng trôi, như thể quay lại lúc ban đầu, người là sư phụ của nàng, còn nàng vẫn là đệ tử của người.
Nàng xoay mình đẩy Mặc Băng tiên ra, bất chấp tất cả đuổi theo hướng người lui bước.
Mặc Băng tiên ôm chặt nàng từ phía sau, giọng như nghẹn lại: “Đừng đi…”
Mặt Hoa Thiên Cốt ngập vẻ kinh hãi, ra sức tránh hắn, vẫn lắc đầu nói xin lỗi.
Mặc Băng tiên nhìn theo bóng nàng, lấy hai tay che mặt mình, hắn không biết mình thế này rốt cuộc là vì nàng hay là vì sức mạnh Yêu Thần của nàng nữa, cười khổ: “Là ta có lỗi với nàng…”
Giống hệt như lần bị phát hiện muốn giết Nghê Mạn Thiên, nàng liên tục dập đầu trong sân, thầm mong được người tha thứ. Nàng chưa từng sợ hãi tới vậy, bởi vì nàng biết mình làm sai.
Hoa Thiên Cốt ra sức đuổi theo Bạch Tử Họa, ngay cả bước chân cũng không vững.
Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…
Nàng lặp đi lặp lại một vạn lần trong lòng, tuy rằng không biết vì sao mình lại như thế, cũng đâu cần phải nói với người, nhưng nàng thấy mình sai rồi, quá sai rồi.
Vươn tay kéo áo choàng của Bạch Tử Họa, nàng sợ hãi lại luống cuống hệt như một đứa trẻ.
Mặt Bạch Tử Họa tái mét, dường như không nói nổi nên lời, người run lẩy bẩy, vung tay tát mạnh lên mặt nàng.
Hoa Thiên Cốt không hề né tránh, quỳ rạp xuống đất.
Ngực Bạch Tử Họa phập phồng dữ dội, nhìn nàng áo quần lộn xộn, vai lộ quá nửa, một tay hắn cừng đờ trên không, một tay chỉ thẳng vào nàng, muốn nói gì đó lại không thốt nổi nên lời.
Hoa Thiên Cốt chưa bao giờ thấy người tức giận như thế, hai mắt đỏ ngầu, tựa như một cơn bão khiến người ta nghẹt thở. Giằng co, chiến tranh lạnh bấy lâu nay tới lúc này hoàn toàn bùng nổ. Chỉ vì, nàng không có tự trọng đi dan díu với một gã đàn ông khác.
Bạch Tử Họa bỗng thấy tim mình sắp bị cắn nát, cả tâm trí đều tràn ngập hình ảnh hai người kia thân mật. Hắn nuôi nàng lớn, hiểu nàng hơn bất kì kẻ nào, cho dù có thành Yêu Thần, cho dù người đời có đàm tiếu nhiều hơn nữa, hắn cũng không tin một Hoa Thiên Cốt yêu mình sâu đậm như thế sẽ chìm đắm trong trụy lạc tới mức này. Ngày mai chính là đại chiến, nếu không phải hắn lo cho nàng mà đi tìm rồi bắt gặp, thì nàng thật sự sẽ giao mình cho Mặc Băng tiên, không cần đợi tới ngày mai chắc đã thấy xác nàng rồi. Nàng biết rõ hậu quả, vậy mà vẫn hồ đồ như thế, một mực tham hoan, là vì đã thật lòng yêu gã đàn ông đó sao?
Lúc thấy tất cả, nỗi đau và sự phẫn nộ cùng cực nháy mắt ào tới lập tức nhấn chìm lòng hắn, tim cũng giống như bị róc ra từng lát mỏng. Cảm giác tuyệt vọng và bất lực này dường như cũng cắn nát hết cả hồn phách của hắn.
Hắn bỗng rất hận, hận nàng không có ý chí đấu tranh, hận nàng tới giờ vẫn không hiểu nỗi khổ của hắn, hận nàng luôn khiến hắn đau lòng, khiến hắn bận tâm, hận bao gã đàn ông hết kẻ này tới kẻ khác ở bên cạnh nàng, nàng lại không biết trên thế gian này không ai có thể hết lòng với nàng hơn hắn.
Hắn càng hận bản thân hơn, hận mình không có khả năng xoay chuyển, không có cách để nàng quay đầu, hận mình sai hết lần này tới lần khác đẩy nàng tới bước kia, hận mình từng lần lại từng lần khiến nàng tuyệt vọng, khiến nàng đau lòng.
Mà giờ khắc này điều hắn hận nhất, chính là pháp lực của mình đã mất hết, không thể bóp chết Mặc Băng tiên kia.
Hoa Thiên Cốt quỳ trước mặt hắn, vẻ mặt cầu xin, như thể sắp khóc đến nơi. Nàng biết nàng sai rồi, nàng sai rồi, nàng lại làm sai.
“Sư phụ…” Nàng không kìm lòng được khàn khàn gọi thành tiếng.
Bạch Tử Họa đờ đẫn, chỉ trong khoảnh khắc đó, tất cả phòng vệ và ngụy trang, nguyên tắc và kiên trì đều sụp đổ.
Tình yêu luôn âm thầm nảy nở trong lòng, tình yêu hắn đã hiểu từ lâu nhưng chưa bao giờ chịu đối mặt và vạch trần, giờ đây ào ạt tuôn trào không thể thu lại.
Hoa Thiên Cốt còn chưa kịp nhận ra đây là chuyện gì, thì người trước mắt đột nhiên cúi xuống hôn lên môi nàng.
Đất trời mù mịt.
Đôi môi đó nàng vô cùng quen thuộc, cũng là thứ nàng vô cùng lưu luyến, nhưng lại không hề giống trước kia, nóng bỏng mà mãnh liệt, mang theo nỗi tức giận và phẫn uất khôn cùng. Hoa Thiên Cốt mất tất cả khả năng tư duy, quỳ trên đất không còn chút sức nào tựa vào hắn, ngửa đầu thở dồn dập, mặc cho hắn xâm nhập không chút dịu dàng.
Giây phút này, nàng đã đợi ngàn năm vạn năm.
Bạch Tử Họa ghì chặt Hoa Thiên Cốt vào lòng, cướp lấy mùi hoa cùng mùi rượu trong miệng nàng. Nghĩ tới việc nàng vừa hôn một kẻ khác, nụ hôn liền biến thành cắn gặm oán hận, miệng hắn vương mùi máu tanh ngọt mới biết đã cắn nát môi nàng, lòng quặn đau, bất giác lại dịu dàng hơn.
Đầu lưỡi mềm mại liên tục triền miên, tất cả tâm trí của Bạch Tử Họa đã mơ hồ từ lâu. Nếu đây là một giấc mơ, hắn nguyện suốt đời không tỉnh. Nếu đây vẫn là sai, hắn chỉ mong khoảnh khắc này tiếp tục sai mãi.
Nụ hôn này, vừa như trừng phạt vừa như ban tặng. Lúc hắn khó khăn lắm mới tìm lại được lí trí từ từ buông nàng ra, tất cả đã không thể quay trở lại.
Loạng choạng lùi vài bước, hắn kinh hoàng nhắm chặt hai mắt, tuyệt vọng ngẩng đầu lên, không nhìn nàng nữa. Hoa Thiên Cốt cũng kinh ngạc tê liệt ngã sập xuống, mãi lâu sau vẫn không thốt nên lời.
Nàng chưa từng thấy Bạch Tử Họa đau đớn, ân hận và hoảng sợ thế này, giống như đã làm chuyện không thể tha thứ nhất trần đời vậy.
Nàng cũng không kịp nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Bạch Tử Họa tại sao phải làm vậy. Nhưng nàng biết, đây là chuyện xấu hổ nhất đời hắn, sẽ làm hắn tự vấn không nguôi.
“Đừng, đừng sợ…”
Hoa Thiên Cốt loạng choạng đứng lên, như một con rối gỗ bị hỏng.
Bạch Tử Họa chậm rãi lùi một bước, mặt cắt không còn chút máu, lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Hắn vừa làm gì?
“Đừng sợ.” Hoa Thiên Cốt lại lảo đảo tiến lên một bước, cắn chặt răng, giơ tay về phía hắn, đầu ngón tay bùng lên một luồng sáng tím chói lọi.
Bạch Tử Họa lập tức nhận ra nàng muốn làm gì, lùi nhanh lại, phẫn nộ tới mức hét lên: “Đừng xóa trí nhớ của ta nữa!”
Sao nàng dám! Sao nàng dám khiến hắn quên đi bao nhiêu lần!
Là hắn làm! Là hắn sai! Thế thì sao? Hắn tuyệt đối sẽ không dùng cách này để trốn tránh.
Bạch Tử Họa há hốc miệng thở hổn hển, chỉ thấy người mình bắt đầu đau dữ dội, đặc biệt là cánh tay trái. Cảm giác nhức nhối tận xương suýt khiến hắn ngất đi. Hắn dồn sức nắm cổ tay, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống.
Thấy hắn vì đau đớn mà co giật, Hoa Thiên Cốt kích động bước lên, lại bị hắn đẩy lùi.
“Tránh ra…” Như thể nghiến răng nhổ ra một tiếng, hắn chưa từng thấy đau như thế, ngay cả tim cũng đang run rẩy. Hoa Thiên Cốt bị vẻ mặt này dọa sợ, bất chấp tất cả ra sức giữ chặt tay hắn.
“Ta bảo ngươi đi đi!”
Tiếng vải rách vang lên cùng với tiếng mắng giận dữ của Bạch Tử Họa. Hoa Thiên Cốt sợ ngây người, hít một hơi thật sâu, kinh ngạc tột cùng nhìn cánh tay hắn.
Đó là gì?
Khắp nơi đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hai người thở hổn hển. Hoa Thiên Cốt lại ngơ ngẩn tiến lên một bước.
Bạch Tử Họa lấy tay áo kia che cánh tay bị lộ, mang theo nỗi băn khoăn tuyệt vọng: “Đừng nhìn…”
Đừng nhìn…
…
Hoa Thiên Cốt lùi lại hai bước, hít sâu một hơi, từ từ nhắm mắt lại.
Sao lại thế? Sao lại thế?
Như sét đánh giữa trời quang, đầu nàng nổ ầm ầm. Nàng không hề nhìn nhầm, đó thật sự là vết nước ao Tuyệt Tình để lại. Nhưng vết sẹo đáng sợ màu đỏ sẫm đó sao người lại có? Sao có thể có? Và từ khi nào?
“Vì sao?” Nàng giơ tay lên chạm vào môi mình, chuyện này xảy ra quá bất ngờ, bảo nàng phải tin thế nào? Nhưng khi nhìn thấy vết sẹo kia, cuối cùng nàng cũng hiểu tất cả. Nhớ lại đêm hôm đó, hắn mơ màng, luôn miệng gọi tên nàng.
Thì ra…
Hắn vẫn luôn yêu nàng.
Bạch Tử Họa bị lột trần dưới ánh mắt của nàng không chỗ trú thân, đó là một loại xấu hổ và sỉ nhục khó có thể nói rõ.
Trên cánh tay đó, chính là vết sẹo nước ao Tuyệt Tình để lại. Vốn lúc đầu hắn không biết chuyện gì xảy ra, lúc sư huynh hắt nước ao vào người, hắn không có lấy một chút cảm giác, sau mới phát hiện nó đã để lại một vệt đỏ, sau này cho tới khi vết sẹo ngày càng ăn sâu, hắn mới hiểu…
Hắn cũng thoáng khiếp sợ, nhưng lại quá tự tin về bản thân mình. Cho tới lúc rung động kia, vết sẹo mang theo nỗi đau đến muộn, đánh bại hắn hoàn toàn ngay trước mặt nàng.
Mái tóc dài của Bạch Tử Họa rủ xuống, cả người run rẩy, chịu đựng sự thất bại trước nay chưa từng có.
Phải, hắn yêu nàng, không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là thật lâu trước kia, nhưng trái tim này không biết, lí trí này không hay, cảm giác này không tới, chỉ có cơ thể là thành thật, để lại chứng cứ đó.
Có điều, hắn không phải là một người nhạy bén, cũng là một kẻ tuyệt tình. Yêu thì sao? Huống hồ lại yêu phải một người không nên yêu.
Hoa Thiên Cốt như muốn khóc lên, trong ánh mắt có kích động có vui sướng, nhưng đau đớn và tức giận lại càng nhiều hơn. Vì sao lại thế? Hắn yêu nàng, sao hắn đã yêu nàng rồi mà vẫn tàn nhẫn được đến vậy?
Đôi mắt sắc tím đau đáu nhìn hắn, vươn tay muốn xoa vết sẹo kia xoa dịu nỗi đau của hắn, nhưng tất cả hành động đó chỉ khiến Bạch Tử Họa càng xấu hổ, càng tức giận.
Hắn luôn miệng nói nàng sai.
Nhưng thật ra, hắn mới là người sai nhiều nhất. Sao hắn có thể yêu nàng?
Hắn loạng choạng lùi về hai bước, đột nhiên rút kiếm ra, không hề do dự chém tay trái mình, vết sẹo cả da lẫn thịt, đều bị hắn chặt đứt, lộ ra mảng xương trắng.
…
Thời gian ngừng trôi.
Hoa Thiên Cốt bị biến chuyển bất thình lình dọa sợ tới đờ đẫn, máu bắn lên váy nàng, đỏ au, tựa như vẩy mực vẽ hoa đào.
Chút hạnh phúc vừa mới trào dâng, trái tim vừa mới đập cứ thế bị hắn đục khoét, ruột gan lại đứt lìa thêm một lần nữa.
“Sao có thể như thế?”
Nàng thì thào lui lại hai bước, yêu nàng khiến hắn cảm thấy nhục nhã hèn hạ như vậy sao? Chứng cứ duy nhất kia, dẫu cho hi sinh một cánh tay hắn cũng muốn vứt bỏ.
“Sao chàng có thể như thế?” Hai dòng huyết lệ tuôn trào, đôi mắt trống rỗng hoang mang nhìn hắn, có gì đó trong cơ thở nàng đang muốn nổ tung.
Bạch Tử Họa cắn chặt răng, cả người vì đau mà run bần bật.
Vết sẹo này chẳng là gì cả, cũng không thể hiện bất cứ điều gì! Hắn yêu nàng thì sao, không yêu thì sao? Bọn họ không thể ở bên nhau, vĩnh viễn không thể!
Cảm nhận được sát khí của Hoa Thiên Cốt sục sôi dâng trào khắp nơi, hắn vẫn lạnh lùng nhìn nàng. Chuyện bí mật tự đáy lòng bị vạch trần, hắn tuyệt vọng và phẫn nộ. Hắn không dùng kiếm hại nàng, duy chỉ tự hại mình, nhưng những mũi kiếm trong quá khứ, nó còn khiến lòng nàng đau hơn gấp bội. Hành động điên cuồng bốc đồng ấy, chỉ vì muốn khiến nàng tỉnh táo, cũng khiến bản thân tỉnh lại.
Hai tay Hoa Thiên Cốt nắm chặt thành quyền, nghiến răng nghiến lợi lùi lại hai bước. Đời này, bất kể khi nào, cho dù ngay cả lúc Đường Bảo chết nàng cũng không cảm thấy mình hận hắn.
Nếu hắn thật sự chưa từng yêu nàng thì thôi đi. Nhưng vì sao, ngay lúc nàng khó khăn lắm mới biết hắn yêu mình, thì hắn lại ném tim nàng xuống đất giẫm đạp lên như thế? Tất cả những việc hắn làm trước kia nàng đều không hề oán trách, còn bây giờ chỉ có căm hờn. Hoa Thiên Cốt không còn chút lí trí, sự oán hận và phẫn nộ đều hóa thành vẻ tà mị lạnh lùng.
Bạch Tử Họa, chàng sẽ hối hận!
Tiếng hét phẫn nộ rung chuyển trời đất, tựa như muốn bùng phát tất cả đau đớn và oán hận trong lòng, Hoa Thiên Cốt như một sợi tơ màu trắng bạc, chớp mắt đã biến mất phía cuối chân trời.
Bạch Tử Họa đổ sụp xuống đất, vẫn run lẩy bẩy ôm cánh tay trái, máu chảy ròng ròng, hệt như hàng lệ rơi của Hoa Thiên Cốt.
Một khi bản thân đã quyết, lòng cũng yên ả hơn, chỉ cần đi làm rồi sau đó đợi kết quả.
Không muốn nghe tiếng chém giết, tiếng kêu la của thế gian và từng đợt trống trận ganh đua bên ngoài Vân cung, Hoa Thiên Cốt vung tay lên tạo kết giới, bình thản ung dung tắm rửa thay quần áo trong điện, mặc cho bên ngoài tiên ma đại chiến, gió máu mưa tanh.
Trên mặt bồn từng làn hơi trắng bay bay, còn thêm cả hương đốt ở góc điện, nơi nơi mờ ảo như chốn bồng lai tiên cảnh. Nàng chậm rãi nhắm mắt, ôm đầu gối đắm mình xuống đáy áo, bị chất lỏng ấm áp bao phủ, như thể quay lại những ngày bị giam dưới đáy biển Trường Lưu, tuy rằng cô đơn lạnh lẽo nhưng lại yên ả an bình.
Khói mỏng quẩn quanh, khoan thai để chân trần bước ra khỏi bồn như đóa sen trên mặt nước, cảnh đẹp nhất thế gian cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi. Bàn tay thon dài ngọc ngà như ngó sen vén lớp lớp màn hoa lên, quần áo bay tới mặc chỉn chu. Tua khẽ lắc lư, lộng lẫy vô cùng, bốn tấm khăn choàng bồng bềnh xoay quanh nàng giữa không trung, mái tóc đen chỉ đơn giản dùng một nhành hoa búi lên.
Thế này, đúng là bức màn kết thúc lộng lẫy.
Đi qua dãy hành lang uốn lượn, xung quanh càng ngày càng lạnh, mở cửa ngầm ra, Sát Thiên Mạch vẫn yên lặng nằm im nơi ấy.
Nàng đưa tay dịu dàng vuốt ve hai gò má hắn, nhớ lại dáng vẻ khi hắn cười.
Phượng hoàng lửa phải sải cánh khắp Cửu Thiên, không nên đậu ở một chỗ quá lâu. Hoa Thiên Cốt cúi đầu hôn lên trán hắn, khẽ thì thầm: “Tỉ tỉ, đừng ngủ nữa, tới lúc dậy rồi…”
Trong không gian rộng lớn, âm thanh vang vọng rất lâu, ấn kí yêu dã đỏ thấm như hoa ở mi tâm Sát Thiên Mạch bùng sáng rực rỡ. Hoa Thiên Cốt nhìn chăm chút vào mặt hắn hồi lâu, mỉm cười, cuối cùng vẫn quay người bỏ đi.
“Bảo trọng.”
Dù bên ngoài đang mưa rất to, bầu trời lại đông nghìn nghịt, Vân cung bị vây ba tầng trong ba tầng ngoài cực kì cẩn mật, Mặc Băng tiên lúc này đang khoanh tay đứng cạnh cửa.
Hoa Thiên Cốt thản nhiên nhìn hắn: “Ngươi tới làm gì?”
Ánh mắt Mặc Băng tiên rất phức tạp, xòe năm ngón tay ra, trên tay hiện một thanh kiếm sáng, lại không hề có sát khí.
“Đừng đi.”
Biết rõ đó là đường chết, vì sao vẫn cố chấp? Hôm nay hắn sẽ dồn toàn lực ngăn cản nàng. Đã đi thì sẽ không thể quay lại. Hiện giờ hắn không cầu gì, chỉ mong nàng có thể bình an.
Mắt Hoa Thiên Cốt lạnh lùng, bước nhanh qua: “Liên quan gì tới ngươi?”
Mặc Băng tiên lập tức ngăn trước mặt nàng, kiếm sáng bổ dài, nhưng chưa tới gần nàng được một trượng thì đã bị hất văng ra xa, mưa trút tầm tã, chẳng bao lâu đã khiến hắn ướt nhẹp.
“Trừ phi ta chết, bằng không thì không muốn thấy nàng giết người, lại càng không muốn thấy người khác giết nàng!”
Hoa Thiên Cốt có chút rề rà, Mặc Băng tiên đã tới phía sau nàng. Một luồng sáng bạc cực lớn bao nàng lại, yêu lực trong cơ thể dưới sức mạnh triệt tiêu của hắn cuộn trào mãnh liệt rồi mau chóng tan biến.
“Nực cười, thiên hạ này ai có thể giết ta!”
Hai đầu ngón tay của Hoa Thiên Cốt khẽ chạm mi tâm, một ánh sáng vàng bùng lên, đánh mạnh vào phía trên màn hào quang, sau đó nện thẳng vào ngực Mặc Băng tiên, một tiếng nổ đoàng vang lên.
“Ấn Không Động?” Mặc Băng tiên trợn tròn hai mắt kinh ngạc, hét lên rồi ngã quỵ.
Hoa Thiên Cốt tiến lên hai bước, kéo hắn vào lòng.
“Đừng đi… Đừng ngốc nữa…” Nàng dám luyện hóa mười sáu món thần khí? Mặc Băng tiên biết nàng muốn làm gì, biết chuyến này nàng đi lành ít dữ nhiều, bèn dồn sức giơ ngón tay nắm lấy áo nàng, không chịu buông ra, rồi dần tê liệt mất hết sức lực, tầm mắt ngày càng mơ hồ.
Hoa Thiên Cốt đỡ hắn vào trong phòng, khẽ nói: “Ta trước kia rất lạc quan. Cũng vì quá lạc quan cho nên khi đau đớn ập xuống mới dễ dàng bị suy sụp. Nhưng con người không thể viện cớ trốn tránh nỗi đau mà lờ đi những chuyện mình nên làm. Lần này ta muốn nắm chắc vận mệnh, tự mình chọn lựa. Bất kể ra sao, cũng cảm ơn ngươi đã ở bên ta suốt quãng thời gian khó khăn nhất này. Tuy biết rõ là giả, nhưng ta vẫn rất vui.”
Hoa Thiên Cốt thấy miệng hắn khẽ mấp máy, lại không nên tiếng, cuối cùng dần dần nhắm nghiền hai mắt. Do dự một lúc, cuối cùng nàng khẽ gật đầu, như thể đã đồng ý điều gì.
Đi ngay ra ngoài, Trúc Nhiễm lẳng lặng khom người đứng trong mưa.
“Thần tôn, Xuân Thu Bất Bại đem theo yêu ma nhị giới phản chiến trước trận, Tiên giới đã kéo quân tới trước Vân cung.”
“Biết rồi, chỉ không ngờ ngươi lại không đề phòng y.”
Trúc Nhiễm lắc đầu, ánh mắt vừa chán ngán lại vừa chờ mong. Bây giờ có thể khiến gã để ý chỉ có một việc, những chuyện khác không quan trọng.
“Dù sao kết quả cũng như nhau thôi, mỗi người đều có thứ mình muốn kiên trì.”
Hoa Thiên Cốt không nói gì, nhảy vọt lên, hai người tựa như sóng ngữ sắc của nước Dao Trì năm đó. Có điều lần này khác với lần tiên ma giằng co ở Dao Trì, tình huống nghiêng về một phía, nếu như không có Hoa Thiên Cốt, trận này thua là cái chắc.
Mưa vẫn trút xuống tầm tã, giống như đang muốn quét hết mọi dơ bẩn và tội ác của thế gian, đất trời mịt mùng, người người bắt đầu ngầm bất an và lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...