Hoa thiên cốt (Tập 2)

Ma Nghiêm đập mạnh lên bàn, tức đến nỗi môi run bần bật. Hắn sao không hiểu tính Bạch Tử Họa, chức chưởng môn chỉ là chuyện nhỏ, một thời gian sau trả lại cũng được, nhưng sáu mươi tư cây đinh Tiêu Hồn kia, dù có lấy tu vi thượng tiên cũng không thể bình an vô sự. Ngươi tưởng ngươi là thần sao? Hay là có tấm thân bất tử?
Có điều Bạch Tử Họa đã quyết, tự trói mình lại trên trụ Tru Tiên. Thủ tọa của Giới Luật các nhìn Ma Nghiêm, Ma Nghiêm bất đắc dĩ nhắm mắt lại, mệt mỏi vung tay lên.
Đinh Tiêu Hồn hết cây này tới cây khác lần lượt cắm lên người Bạch Tử Họa. Hắn im lặng nhắm hai mắt lại, không lên tiếng như chẳng hề cảm thấy đau đớn. Mới đầu sau khi mấy cây đinh cắm vào, nhờ vào tiên lực cực mạnh mà có thể tự động cầm máu khôi phục như cũ. Nhưng khi đinh Tiêu Hồn ngày càng nhiều, tiên lực của hắn trút xuống ngày càng mau, máu nhuốm đỏ vạt áo trắng từng chút một, so với Hoa Thiên Cốt còn kinh hoàng hơn.
Khi cây đinh thứ năm mươi mốt cắm xuống, hắn mất tri giác một lúc, đang mê man thì hình như nghe thấy tiếng chuông bạc và tiếng ai la lên. Bạch Tử Họa mơ màng mở mắt, nhìn đâu cũng thấy người khóc rấm rứt. Để giảm bớt đau đớn cho hắn, đinh Tiêu Hồn cắm ngày càng nhanh, nhanh tới mức hắn dường như không thấy có gì đang xuyên qua người mình nữa. Máu chảy vào kẽ hở trên trụ Tru Tiên, hòa với chỗ máu chưa khô của Hoa Thiên Cốt, phủ thành một lớp cực dày.
Cuối cùng hình phạt cũng chấm dứt, hắn vẫn rất tỉnh táo, chầm chậm rơi xuống mặt đất, rút mấy cây đinh Tiêu Hồn không xuyên qua hắn mà cắm tận sâu vào xương ra.
“Tôn thượng!” Mọi người muốn tới dìu hắn, hắn lại phất tay.
“Hình phạt đã xong, chuyện này chấm dứt. Chúng tiên nếu còn ý kiến gì thì đề đạt sau. Yêu ma vẫn chưa từ bỏ ý định, tấn công Trường Lưu bao lâu vẫn chưa chịu rút quân, xin chư vị an tâm nghỉ tạm ở Trường Lưu trước, sau đó chúng ta cùng thảo luận kế sách đánh lui địch.”
Bạch Tử Họa lạnh lùng nói vài câu, sau đó chắp tay xoay người đi vào trong nội điện.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nói không nên lời, trên đời này chưa từng có ai lên trụ Tru Tiên mà không cần người đỡ xuống. Cuối cùng họ cũng biết tu vi của Bạch Tử Họa giờ đã cao đến mức nào.
Ma Nghiêm chỉ dặn dò vài câu đơn giản rồi lao người bay vào hậu viện đuổi theo Bạch Tử Họa. Quả nhiên thấy hắn loạng choạng được vài bước, rồi tựa vào một cây cột từ từ trượt xuống. Hắn bay vụt ra đằng sau đỡ lấy Bạch Tử Họa, điểm huyệt cầm máu, sau đó không ngừng truyền chân khí cho sư đệ.
Nhìn dáng vẻ yếu ớt này, Ma Nghiêm không khỏi giận dữ: “Ta biết một ngày nào đó nó sẽ hại đệ!”
Bạch Tử Họa mặt cắt không còn giọt máu lắc đầu, muốn nói gì đó lại không thể cầm cự được, người mềm nhũn, lâm vào mê man.
“Tử Họa!” Ma Nghiêm nghiến răng, bao năm qua, hắn vẫn chỉ khiến sư huynh này phải lo lắng!
Ma Nghiêm ôm Bạch Tử Họa bay vụt tới Tham Lam điện, lúc chữa trị mới phát hiện ra lúc hắn đối chiến với Sát Thiên Mạch cũng đã bị thương. Từ trước tới giờ vẫn vậy, chuyện gì hắn cũng chịu một mình. Hơn nữa giờ còn vì một con nhóc mà hủy đạo hạnh trăm năm. Dù hắn không nghĩ cho Trường Lưu thì cũng phải nghĩ cho đại cục, cả Tiên giới coi hắn là thủ lĩnh, giờ tiên lực đã mất phân nửa, yêu ma không nhân cơ hội này làm loạn mới là lạ. Ngộ nhỡ khi tranh đoạt Yêu Thần lại có chuyện gì xảy ra thì sao? Từ khi nào hắn lại trở nên bốc đồng như thế?!
Ma Nghiêm nổi giận đùng đùng, trông dáng vẻ đẫm máu cực kì chối mắt của Bạch Tử Họa, bèn gọi đệ tử vào thay đồ cho hắn rồi mang ít thuốc đến. Dù ngoại thương đã khỏi, nhưng dẫu Bạch Tử Họa lợi hại tới đâu, nếu không tĩnh dưỡng hơn tháng, thì ngay cả nguyên khí cơ bản nhất cũng không thể hồi phục được.
Bên ngoài trời đất vẫn mịt mù, cuồng phong gào thét, tiên ma hỗn chiến. Tuy rằng hắn rất tin vào khả năng của Sênh Tiêu Mặc, nhưng không chừng Sát Thiên Mạch lại giở trò quỷ kế. Hắn càng nghĩ càng lo lắng, thế nên tự mình bay ra xem tình hình.
Lúc này Sát Thiên Mạch và Hiên Viên Lãng đã quan vi thấy hình ảnh Hoa Thiên Cốt bị thương nặng tới mức đó, tim như bị dao cắt, bất chấp tất cả, giết người đỏ mắt như kẻ điên. Nhưng sức Hiên Viên Lãng cũng có hạn, Sát Thiên Mạch lại bị trọng thương trong trận chiến với Bạch Tử Họa, hơn nữa Sênh Tiêu Mặc quá lợi hại, dù hai người có liên thủ thì vẫn bị lép vế.
Thấy Hoa Thiên Cốt sau khi bị đinh hình, Bạch Tử Họa chủ động lên lĩnh tội, Sênh Tiêu Mặc nhất thời hơi bối rối. Hai bên đánh ngang tay, mãi vẫn không phân thắng bại. Không ngờ đúng lúc này Ma Nghiêm lại xuất hiện, bất tuân đạo nghĩa lén ra tay với Sát Thiên Mạch và Hiên Viên Lãng. Hắn không nói không rằng trói chặt hai người ở bên trong vách sáng, ép yêu ma và nhân giới lui binh. Bọn Xuân Thu Bất Bại và Liệt Hành Vân hết cách đành tạm thời rút quân.
“Ma Nghiêm! Ngươi là đồ đê tiện!” Sát Thiên Mạch căm phẫn, mặc sức gào thét, khác hẳn với vẻ tao nhã thường ngày.
Ma Nghiêm hừ lạnh: “Đối phó với yêu ma quỷ quái các ngươi cần gì phải đường đường chính chính.”
“Thả nàng ra!” Hiên Viên Lãng phát uy, vẻ kiêu ngạo ngút trời khiến Ma Nghiêm ngây người.
“Bệ hạ, tội gì vì một nữ tử mà làm bạn với yêu ma, thành địch với toàn Tiên giới, tôn sư của ngài mà biết nhất định sẽ cực kì thất vọng.”

“Đừng có lôi sư phụ ra ép ta! Các ngươi đã phạt nàng rồi! Ta không cần biết nàng đúng hay sai! Thả ra ngay!”
Ma Nghiêm lắc đầu, quay người: “Nếu ngay cả bệ hạ cũng cố chấp như thế, vậy đừng trách ta bất kính. Người đâu, giải hai kẻ này xuống!”
Dù hai người có gào thét chửi bới thế nào Ma Nghiêm cũng làm như không thấy. Tuy phải tránh việc mấy giới hỗn loạn, suy nghĩ cho đại cục nên hắn không thể làm gì bọn họ, nhưng tạm thời cứ giữ làm con tin, ngừa lũ yêu ma lại rục rịch.
“Đại sư huynh! Nhị sư huynh sao rồi?” Sênh Tiêu Mặc lo lắng nhìn hắn, tận sáu mươi tư cây đinh Tiêu Hồn đấy! Dù có dựa vào pháp lực của bản thân, chỉ sợ cũng khó chống đỡ.
Ma Nghiêm cứng lại, lắc đầu.
Hai người lại bay về Tham Lam điện, nhưng Bạch Tử Họa đã không còn ở trên ghế nằm.
Cửa lao mở, khóa rơi trên mặt đất, Bạch Tử Họa lảo đảo bước vào.
Hoa Thiên Cốt đang thoi thóp nằm mê man trong đống rơm góc phòng. Đệ tử áp giải nhất định không nỡ nhìn cảnh này nên đã phạm lệnh mà cầm máu cho nàng.
Hắn không thể giải thích nổi cảm giác lúc này trong mình, đường đường là thượng tiên một giới, vậy mà ngay cả khả năng bảo vệ đệ tử chu toàn cũng không có, thật nực cười.
Hắn đến trước mặt nàng, cẩn thận kiểm tra vết thương, quả nhiên tất cả gân mạch bị chặt đứt đều đã bắt đầu dần khép miệng. Hiện giờ nàng không còn chút nội lực nào, thậm chí còn chẳng bằng một kẻ phàm trần, nếu người khác thấy chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.
Tuy hắn đã phế hết chỗ công lực mấy năm nay truyền thụ, nhưng sức mạnh của Yêu Thần bị phong ấn vẫn đang ở trong người nàng, huống hồ nàng có thần mệnh, chắc chắn không thể chết dễ dàng như thế. Dẫu biết vậy, nhưng lúc giơ kiếm lên, Bạch Tử Họa vẫn không kiềm được mà run rẩy, đây là đồ nhi bao năm qua hắn yêu thương dạy dỗ, nào phải người dưng…
Bạch Tử Họa đưa tay ra vuốt đầu nàng, thấy nàng hôn mê mà vẫn nắm chặt hai cung linh kia.
Sai chính là sai, bất kể lí do gì.
Tiểu Cốt, ta biết ngươi không cam lòng, có oán, thì hãy oán sư phụ đi…
Hoa Thiên Cốt trong mơ màng cảm thấy có ai đang làm gì đó trên người mình, một lớp lành lạnh được người ấy thong thả dịu dàng quét lên những vết thương, cảm giác đau đớn và bỏng rát lập tức tan đi phân nửa. Sau đó nguồn nội lực cuồn cuộn đổ tới, sưởi ấm lục phủ ngũ tạng của nàng.
Nàng mơ màng mở mắt ra, thấy bóng trắng trước mặt, nhưng mãi vẫn không thể nhìn rõ được.
Sư phụ? Là sư phụ ư?
Nàng khẽ run lên dưới bàn tay của người, lui lại thành một đống nhỏ.
Bạch Tử Họa tưởng nàng lạnh, vội vàng mặc quần áo cho nàng, dịu dàng cẩn thận ôm nàng vào lòng tựa như đang ôm búp bê.
Một trăm lẻ một vết kiếm lưu lại khắp người nàng như châm đâm mạnh vào mắt hắn. Lúc đó rốt cuộc hắn thế nào mà xuống tay được?
“Ta muốn Hoa Hoa…” Nam Vô Nguyệt không ngừng khóc, Đường Bảo có dỗ thế nào cũng không được.
“Mẹ Cốt Đầu sao rồi?” Mặt Đường Bảo buồn rười rượi, vừa lo lắng lại vừa khó chịu.

Đông Phương Úc Khanh cười an ủi rồi vỗ nhẹ lên đầu Nam Vô Nguyệt, chẳng mấy chốc thằng bé đã lăn ra ngủ.
“Đừng lo, Cốt Đầu đã không sao rồi.” Hắn thở dài, chung quy Bạch Tử Họa vẫn không làm hắn thất vọng.
Chưa nói tới việc thích hay không thích, bằng tính cách của mình sao Bạch Tử Họa có thể để đồ đệ yêu hồn phi phách tán được. Hắn thà mắc sai lầm lớn, vi phạm nguyên tắc vốn có của bản thân, ngầm phong ấn sức mạnh của Yêu Thần trong nàng, đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn nàng chết. Mặt khác, dù biết rõ Nam Vô Nguyệt không phải Yêu Thần, nhưng vẫn để thằng bé gánh tội thay Cốt Đầu. Có lẽ đó chỉ là sách lược nhất thời, hắn cũng đã nghĩ cách kéo dài thời gian xử lí Nam Vô Nguyệt, hẳn là sẽ không để thằng bé phải uổng mạng. Chỉ nội chuyện này thôi đã có thể thấy Cốt Đầu quan trọng với hắn, quan trọng tới mức có thể khiến một Bạch Tử Họa tâm lạnh như băng bỏ tất cả, chỉ để bảo vệ nàng bình an.
Đông Phương Úc Khanh khẽ thở dài, tựa như thấy Hoa Thiên Cốt cách mình ngày càng xa.
Cốt Đầu, có lẽ tất cả những gì Bạch Tử Họa đã vứt bỏ, phản bội, trả giá còn nặng hơn nàng rất nhiều.
Sênh Tiêu Mặc đặt Đoạn Niệm kiếm lên chiếc bàn trước mặt.
Bạch Tử Họa nhắm mắt lại không thèm liếc một cái. Hắn vốn đã suy yếu đến tận cùng, lại vì chữa thương cho Hoa Thiên Cốt mà hao tổn rất nhiều nội lực, nên cả khuôn mặt trắng bệch kinh người.
“Kiếm của huynh.” Sênh Tiêu Mặc thương hắn vì đã gánh sáu mươi tư cây đinh Tiêu Hồn cho Hoa Thiên Cốt, nhưng lại có chút vui sướng khi hắn làm như thế. Ở cạnh nhau bao năm, Sênh Tiêu Mặc hiểu rất rõ tính cách của sư huynh, đó không phải là sự lạnh lùng vô tình mà hắn luôn tỏ ra trước mặt mọi người. Hắn luôn lấy cách bản thân cho là đúng để dịu dàng bảo vệ người hắn quan tâm trân trọng, giống như hồi nhỏ Bạch Tử Họa bảo vệ Sênh Tiêu Mặc, có khổ đến thế nào cũng không lên tiếng.
“Vứt.” Bạch Tử Họa vẫn im lặng ngồi đó, không hề mở mắt.
“Nó là sư phụ tự tay truyền cho huynh, ngay cả sau khi đã làm chưởng môn huynh vẫn luôn đem theo bên mình, không phải rất thích nó sao?”
“Thế gian này không có thứ gì khiến ta thích, thuận theo tự nhiên mà thôi. Huống chi lại là một thanh kiếm bỏ đi, làm gì được nữa?”
“Nếu huynh đã tặng cho Thiên Cốt thì nó chính là của nàng, nào có thể để huynh nói vứt là vứt.”
Bạch Tử Họa không đáp.
Sênh Tiêu Mặc khẽ thở dài: “Đệ biết huynh cố ý tổn thương nàng, huynh phải biết chưa chắc nàng sẽ hận hay hiểu được nỗi khổ tâm của huynh.”
“Ta không hiểu đệ đang nói gì, ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Sênh Tiêu Mặc bất đắc dĩ lắc đầu: “Huynh sai ở chỗ quá thông minh, tội gì phải biết tất cả?”
Hắn đóng cửa đi ra ngoài, Đoạn Niệm kiếm giờ đã mất hết hào quang, linh tính không còn, chỉ như một thanh sắt vụn nằm ngang trên bàn. Bạch Tử Họa mở mắt lẳng lặng nhìn vài giây, một vài hình ảnh hiện lên trong đầu, khẽ thở dài một tiếng, lại nhắm chặt hai mắt.
Khinh Thủy kéo Lạc Thập Nhất: “Thế nào rồi? Vẫn không cho người vào thăm à? Làm sao bây giờ? Cậu ấy bị thương nặng như thế!” Rồi bắt đầu nức nở.
Hủ Mộc Thanh Lưu vỗ vỗ vai nàng: “Đừng lo, nếu Tôn thượng đã cứu nàng thì chắc chắn sẽ không để nàng chết.”
“Nhưng Sóc Phong cũng không thấy đâu! Cậu ấy mất tích cùng Thiên Cốt! Rốt cuộc đi đâu rồi? Cậu ấy là người tỉnh táo nhất, thông minh nhất. Nếu cậu ấy ở đây, không chừng lại có cách!”

Mắt Lạc Thập Nhất ánh lên vẻ đau đớn, nhíu mày do dự không biết nên nói cho nàng hay không.
“Huynh vừa làm phép tìm, không nơi nào có hơi thở của Sóc Phong, đá Nghiệm Sinh cũng không có phản ứng, Sóc Phong… có lẽ đã chết rồi.”
Khinh Thủy nghe xong ngất lịm.
Trải qua mấy ngày đại chiến, mọi người đều mệt mỏi vô cùng. Trăng tròn mới lên, bóng đêm lại bao phủ mặt đất. Có điều Trường Lưu vẫn không bình yên, Vân Ẩn vài lần muốn cầu kiến Bạch Tử Họa nhưng bị từ chối vì lí do không khỏe, lại có người truyền lời cho hắn, chỉ cần một ngày Hoa Thiên Cốt chưa bị trục xuất khỏi sư môn, thì nàng vẫn là người của Trường Lưu, phải chịu sự quản giáo của Trường Lưu, đừng mơ đưa nàng về Mao Sơn.
Nửa đêm, Ma Nghiêm một mình đứng lặng yên trước cửa sổ, một giọng trầm vang lên: “Sư tổ, đệ tử Nghê Mạn Thiên cầu kiến.”
Trong màn đêm, Ma Nghiêm mở mắt ra, tựa như hổ phách lóe lên kim quang, cực kì đáng sợ.
“Khuya quá rồi, có chuyện gì?”
“Có chuyện quan trọng cần bẩm báo ngay với sư tổ.” Nghê Mạn Thiên lấy hết can đảm nói, dù sao nàng cũng có vài phần kính sợ với vị Thế tôn nghiêm khắc này.
“Vào đi.” Ma Nghiêm búng tay, thắp sáng đèn.
Nghê Mạn Thiên đẩy cửa bước vào, kính cẩn quỳ xuống lạy: “Con xin lỗi, trễ thế này còn quấy rầy sư tổ nghỉ ngơi.”
“Có chuyện gì nói mau.”
“Xin hỏi sư tổ, chuyện của tiểu sư thúc sau này phải xử lí thế nào?”
“Ngươi nói Hoa Thiên Cốt?”
“Dạ vâng.”
“Hừ, xử lí thế nào đâu tới lượt ta làm chủ, nó là đồ đệ của người ta, người ta sẽ cực kì không vui khi có người nhúng tay vào!” Ma Nghiêm vì chuyện này mà nổi nóng.
Khóe miệng Nghê Mạn Thiên hơi lộ ra ý cười: “Sư tổ bớt giận, Tôn thượng vốn là người khoan dung đại lượng, huống chi lại là đồ đệ tự tay mình dạy dỗ, khó tránh khỏi có chút tình cảm.”
Ma Nghiêm nghe thấy thế lại nổi trận lôi đình, lớn tiếng trách cứ: “Hắn có khoan dung cũng không nên lấy nửa cái mạng của mình để đổi lấy con nhóc kia! Giờ còn thành ra thế này!” Miễn tội cho con nhóc kia thì đã đành, lại còn cố tình cậy mạnh thay nó chịu bao nhiêu đinh Tiêu Hồn. Bản thân đã khó bảo toàn, lại còn cố gắng đi chữa thương cho nó nữa!
Nghê Mạn Thiên thấy buồn, nghĩ lại, nếu người trên trụ Tru Tiên là mình, e rằng Lạc Thập Nhất chỉ lạnh lùng nghiêm mặt chẳng thèm quan tâm. Bỗng chốc nàng càng hận, Hoa Thiên Cốt có gì mà Lạc Thập Nhất và mọi người trong thiên hạ lại đối xử với nàng ta tốt như thế, vì nàng ta mà chẳng quản sống chết. Vốn tưởng giờ đây, nàng ta cuối cùng cũng có thể hoàn toàn biến mất khỏi mắt nàng, sẽ không còn ai tranh giành với nàng nữa, không ngờ lại được Tôn thượng cứu, được ở lại Trường Lưu Sơn như xưa.
“Việc này cứ trôi qua như thế ạ?”
“Không thì còn muốn thế nào?” Ma Nghiêm bực mình, sở dĩ từ trước tới giờ chuyện gì Bạch Tử Họa cũng nghe theo Ma Nghiêm là vì hắn vô dục vô cầu, chuyện gì cũng không ảnh hưởng tới hắn, nhưng nếu như hắn đã quyết định thì cả thiên hạ này không ai có thể khuyên nhủ.
“Đệ tử… đệ tử có một việc muốn bẩm báo, nhưng không biết có nên nói hay không, cũng không biết phải nói thế nào.”
“Ngươi cứ nói, đừng có dông dài, không ai trách phạt ngươi đâu.”
Nghê Mạn Thiên cúi đầu cười quỷ dị: “Việc này rất quan trọng, xin sư tổ hãy đi theo con.”
Ma Nghiêm cùng nàng xuống Tham Lam điện, đi thẳng vào trong thiên lao, xuống tầng dưới cùng.
Bởi vì thiên lao chủ yếu là dựa vào pháp thuật bảo vệ, cho nên ngoài hai đệ tử đứng ngoài cửa thì cơ bản không cần ai khác trông giữ. Còn tầng cuối cùng vì giam giữ Hoa Thiên Cốt nên tăng thêm hai đệ tử nữa mà thôi.

“Tham kiến Thế tôn!” Hai đệ tử thấy Ma Nghiêm tới lúc đêm hôm khuya khoắt, có chút lúng túng.
Ma Nghiêm nhìn về phía Nghê Mạn Thiên. Nàng ta muốn hắn tới gặp Hoa Thiên Cốt?
Nghê Mạn Thiên gật đầu: “Chúng ta muốn vào, mở cửa ra.”
Hai đệ tử quỳ bái, mặt căng thẳng, khó xử nói: “Tôn thượng có lệnh, bất kể là ai cũng không được vào thăm.”
Ma Nghiêm nheo mắt lại: “Ngay cả ta cũng không được?”
Hai đệ tử mặt cầu xin: “Đặc biệt là Thế tôn, Tôn thượng đã dặn dò nếu Thế tôn đến lập tức báo cho người.”
Ma Nghiêm vừa nghe đã nổi đóa, hắn ngày càng quá đáng. Đúng lúc này Nghê Mạn Thiên giơ tay lên vụt đánh hai đệ tử ngất xỉu, lấy chìa khóa từ trên người họ ra mở cửa nhà lao.
“Sư tổ, mời.” Nghê Mạn Thiên cung kính khom lưng. Ma Nghiêm nhìn nàng ta chằm chằm không nói gì, phất tay áo tiếp tục xuống dưới.
Hai người vào nhà lao giam giữ Hoa Thiên Cốt, không gian kín bưng, tối tăm ngột ngạt. Hoa Thiên Cốt bị thương quá nặng, vẫn hôn mê bất tỉnh nằm ở trong góc.
Ma Nghiêm nhìn khắp người nàng mà không khỏi giật mình, nàng không còn chút tiên lực nào, thậm chí ngay cả phàm nhân cũng không bằng, vậy mà chỗ gân mạch bị đứt đã bắt đầu khép miệng, xương thịt bên trong đã mọc lại. Bạch Tử Họa rốt cuộc đã hao tổn bao nhiêu nội lực chữa trị cho nàng, mang bao nhiêu linh đan diệu dược tới cho nàng ăn? Nghiệt đồ này thật sự khiến hắn lo lắng như thế? Lửa giận lại bắt đầu nhen nhóm trong lòng Ma Nghiêm.
Nghê Mạn Thiên vừa thấy thế cũng ngẩn người, không ngờ trải qua kiếp nạn lớn như thế mà nàng lại có thể gặp dữ hóa lành? Cảm giác không cam lòng và phẫn uất càng khiến quyết định của nàng ta thêm vững vàng.
“Ngươi muốn nói gì với ta? Là chuyện về nghiệt đồ này ư?”
Nghê Mạn Thiên gật đầu, cực kì oán hận. Làm chú thuật không cho ta nói thì có ích gì, ta tự có cách khiến người khác biết. Nàng bất chợt lấy một chiếc bình bạc trong ngực, mở ra trình tới trước mặt Ma Nghiêm.
“Xin sư tổ xem, đây là nước ao Tuyệt Tình, không hề pha với loại nước nào khác, là đệ tử tự mình đến miệng tượng thần thú cổ trên Tuyệt Tình điện lấy.”
“Thì sao?” Ma Nghiêm lười truy vấn.
Bỗng Nghê Mạn Thiên tiến lên hai bước tới trước mặt Hoa Thiên Cốt. Hoa Thiên Cốt đương mê man cảm giác được có người lại gần mình nhưng không hề biết đại họa đã cận kề. Nàng vùng vẫy muốn mở mắt ra, sư phụ? Là sư phụ sao?
Nghê Mạn Thiên dừng lại một lát, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn. Chiếc bình bạc vừa nghiêng, cả một lọ nước ao Tuyệt Tình liền đổ xuống mặt và người nàng.
“A!!!”
Một tiếng thét cực kì thảm thiết vang vọng mãi trong phòng giam, còn cả thanh âm “tách tách” nghe như tiếng làn da bị một loạt chất lỏng ăn mòn, như miếng thịt đặt trên tấm sắt nóng đỏ, khiến người nghe phải kinh hãi.
Nghê Mạn Thiên cũng bị dọa, không ngờ nàng ta lại có phản ứng dữ dội với nước ao tới mức này. Chiếc bình bạc rơi khỏi tay lăn xuống đất, nàng ta sợ hãi lui lại mấy bước.
Ma Nghiêm cũng ngây người, rồi lập tức thi pháp phong tỏa chặt chẽ chỗ này, nếu không cẩn thận bị Bạch Tử Họa hay người khác quan vi thấy…
Đúng lúc này Bạch Tử Họa, Đông Phương Úc Khanh, Sát Thiên Mạch, Hiên Viên Lãng, Đường Bảo và cả Nam Vô Nguyệt đều cảm thấy điều gì đó bất thường, nhưng nháy mắt đã biến mất.
Hoa Thiên Cốt đang mơ màng ngủ thì giật mình tỉnh giấc, đau đến mức quay cuồng trên đất, nhưng ngay cả động tác giơ tay lên che mặt nàng cũng không làm được.
Đau, đau quá, so với cảm giác đinh Tiêu Hồn xuyên qua cơ thể còn đau hơn vạn lần. Cả da, cả máu, cả thịt như bị tróc ra, thối rữa, phản ứng cực kì mạnh với nước ao Tuyệt Tình. Từng bọt khí to cuồn cuộn nổi lên, ghê tởm như cóc nhái, sau đó tiếp tục ăn mòn vào sâu hơn. Trên cổ nàng có mấy chỗ bị dội cực kì nghiêm trọng, xương quai xanh lộ cả ra ngoài, da thịt đều nát rữa tróc xuống.
Nàng liên tục kêu thảm thiết, quay cuồng lăn lộn trên mặt đất, người co lại thành một nhúm, không ngừng run rẩy. Cảnh tượng khủng khiếp đó ngay cả Ma Nghiêm cũng phải hít sâu một hơi khí lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui