Chương 5: Thân phận bại lộ
Lúc U Nhược về Tuyệt Tình điện thì trời đã khuya, phòng Bạch Tử Họa tối đen, dường như đã nghỉ ngơi rồi.
Nguyên khí bị tổn thương quá nặng, thời gian lại có hạn, hắn không kịp từ từ tu luyện hồi phục, đành phải mượn ngoại lực bù lại hoặc dùng nội lực thúc ép. Bạch Tử Họa vốn đã mất nửa tiên thân đương nhiên không thể chịu được, thường hay rơi vào mê man.
Bạch Tử Họa thành tiên đã hơn trăm năm, dù nghỉ ngơi hay ngồi im suy nghĩ thì đều trong trạng thái vừa tu luyện vừa hấp thu linh khí của thiên địa nhật nguyệt. Nhưng không ngờ một người rất ít ngủ như hắn lại có thể nằm mơ. Tất cả những giấc mơ đều là hình ảnh hắn cầm Đoạn Niệm kiếm đâm từng nhát từng nhát lên người Hoa Thiên Cốt, trên tấm áo trắng của hắn, trên khuôn mặt nàng, đâu đâu cũng vương máu đỏ.
Lúc này Hoa Thiên Cốt đang ẩn mình trên cây đào trong sân, tâm trạng vô cùng rối loạn. Nàng quay lại vì Đường Bảo phấn khích tìm nàng, kể phút cuối đại lễ bái sư xảy ra chuyện.
“Cốt Đầu! Cốt Đầu! Tôn thượng nhận U Nhược làm môn hạ, là đệ tử thứ một trăm hai tám của Trường Lưu đấy!!!”
“Ta biết rồi, nhận thì cứ nhận, xem như có thêm một sư muội, ít ra sư phụ vẫn chịu chấp nhận ta.” Tóm lại vẫn nhận, Hoa Thiên Cốt hoàn toàn tuyệt vọng, buồn bã cúi đầu an ủi bản thân.
“Cốt Đầu ngốc, mẹ quên thế hệ của mình rồi hả?! Mẹ là đời một trăm hai mươi bảy nhớ không?! U Nhược không phải là đồ đệ của Tôn thượng! Chính là đồ đệ của mẹ đấy!”
“Hả?!” Hoa Thiên Cốt ngẩn ra như bị điểm huyệt.
Đường Bảo đánh nàng, đấm nàng, cắn nàng: “Con đã bảo sao Tôn thượng lại không giữ lời được, nuốt lời sẽ bị béo mà! Ha ha ha!” Đường Bảo thích chí, trước kia vì Bạch Tử Họa phạt Hoa Thiên Cốt mà hận người tới chết, vừa thấy đã tức điên, bây giờ tạm tha thứ cho người một chút.
Sao thế được?! U Nhược trở thành đồ đệ của nàng?! Rõ ràng nàng không ở đấy, đột nhiên mọc đâu ra một đồ đệ là sao?!
Nàng rất muốn hỏi Bạch Tử Họa nên không để ý nhiều, chớp mắt đã chạy vào Trường Lưu, bay thẳng lên Tuyệt Tình điện.
Nhưng việc duy nhất nàng có thể làm cũng chỉ là ngồi xổm trên cây như môn thần giữ nhà, đờ đẫn nhìn cửa phòng ngóng trông.
Hu hu hu, nàng muốn gặp sư phụ, muốn bổ nhào vào lòng người.
Sư phụ, người vẫn cần Tiểu Cốt thật ư?
Đúng lúc này có tiếng thét đinh tai của U Nhược vọng ra từ căn phòng cũ của nàng. Hoa Thiên Cốt giật mình, lẽ nào Sát tỉ tỉ lên Tuyệt Tình điện bắt người?!
Nàng đang định chạy vội qua thì đã thấy nó hớn hở ôm một chiếc hòm, cười đến mức người run bần bật chạy tới phòng Bạch Tử Họa.
Hoa Thiên Cốt sững sờ, miệng há hốc, mãi lâu sau vẫn không định thần lại được.
Cái, cái gì!
Chết cha!
U Nhược không thèm gõ cửa, nhảy bổ vào phòng Bạch Tử Họa.
Hoa Thiên Cốt thở hổn hển trừng mắt, nghiến răng trèo trẹo, cực kì bất mãn. Sư phụ đại nhân đang ngủ đấy! Sao nó có thể xông vào như thế! Cứ cho là không đánh thức sư phụ, nhưng nếu không cẩn thận thấy cảnh người không mặc quần áo, nàng sẽ giết con nhóc kia ngay!
“U Nhược, có chuyện gì?” Bạch Tử Họa khẽ gõ ngón tay, dạ minh châu ở bốn góc đông tây nam bắc trong phòng lập tức phát sáng, rõ như ban ngày.
“Tôn thượng! Cuối cùng hôm nay cũng bái sư, con kích động lắm, ngủ không yên nên bò dậy lật cả phòng sư phụ lên! Cuối cùng lại tìm ra chiếc hòm này trong ngăn ngầm dưới giường, chắc là trước kia sư phụ giấu nó đi.”
“Cái gì thế?”
“Tôn thượng! Là người đấy! Nhiều quá! Người xem này!”
U Nhược mở hòm ra, không ngờ bên trong lại là tất cả những bức tranh tâm huyết của Hoa Thiên Cốt, chỗ đó phải trăm tờ, mỗi tờ đều là Bạch Tử Họa. U Nhược cẩn thận mở ra, đưa cho Bạch Tử Họa xem như thể đang hiến dâng báu vật.
Ngoài kia, Hoa Thiên Cốt ngồi trên cây căng thẳng sắp điên. Có nhầm không? Thế mà nó cũng mò ra được?!
Chẳng những lên Tuyệt Tình điện này ở với sư phụ trước cả khi bái sư, có bao nhiêu phòng không chọn, lại cố ý ở ngay trong phòng mình. Ở thôi không tính, đã thế còn lục lọi linh tinh, lấy chỗ tranh nàng tập vẽ sư phụ ra bêu xấu nữa. Hu hu hu, bắt nạt người quá đáng! Hoa Thiên Cốt tức tới phì ra lửa, không kiềm nén được nỗi tức giận và ganh tị đang quay cuồng trong lòng, cực kì muốn nhảy bổ xuống cho con ranh kia một trận.
Bạch Tử Họa nghiêng người tựa vào ghế nằm, vẻ mặt không giống ban ngày, sắc mặt lại trở nên tái nhợt, cầm lấy tập tranh rồi lẳng lặng nhìn.
Quả thực đều là tranh của Tiểu Cốt, mỗi một nét bút đều vô cùng cẩn thận, không hề qua loa, tựa như sợ chỉ bất cẩn một chút thôi là sẽ không tôn trọng người trong tranh vậy. Có điều nét vẽ của nàng khi đó chưa hoàn thiện, bút pháp cũng không thành thạo, tay run liên tục, có rất nhiều nét nguệch ngoạc, y như con sâu.
Nhưng người trong tranh chính là sư phụ, nàng không thể vì một điểm thiếu hoàn hảo mà vứt cả bức tranh đi, bèn đem cất giữ cẩn thận. Chỉ thoáng một thời gian thôi mà đã có rất nhiều tranh rồi.
Thực ra Hoa Thiên Cốt không thích vẽ lắm, nàng chỉ thích vẽ sư phụ, thích vừa nghĩ tới người vừa phác ra hình dáng, khuôn mặt người. Như thể nếu để người hiện ra dưới ngòi bút của nàng thì nàng có thể tới gần người hơn một chút. Cũng chính vì thói quen xấu đó mà nàng gặp phải đại họa, bị Nghê Mạn Thiên uy hiếp trong Đại hội Kiếm Tiên.
Bạch Tử Họa lật xem từng bức tranh, xuyên qua trang giấy cảm nhận hơi ấm ngày xưa của nàng, xuyên qua những nét vẽ cảm nhận tình yêu của nàng ngưng tụ từng chút một dưới ngòi bút, bao nhiêu kỉ niệm bên nhau trong sáu năm không ngừng hiển hiện, khiến lòng hắn lại xót xa.
“Tôn thượng, người xem Hoa sư phụ của con lợi hại không này! Ngay cả vẽ cũng đẹp như thế!”
U Nhược dẩu môi, đôi tay bé nhỏ chống lên cằm, hai mắt mở to nhìn một bức tranh, mặt cực kì ngưỡng mộ. Bạch Tử Họa bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng ngờ con bé có thể nhìn ra người trong bức tranh là hắn, không hổ là cùng một giuộc với Tiểu Cốt…
“Con tìm thấy dưới giường?”
“Dạ vâng. Sư phụ giấu kĩ lắm, nhưng con vẫn tìm được.”
Thấy Bạch Tử Họa nhìn, nàng vội vàng hoa chân múa tay giải thích: “Tôn thượng yên tâm, yên tâm, con vẫn nhớ lời người dặn mà, không làm loạn tí nào luôn, cũng không hề dịch chuyển đồ đạc gì trong phòng sư phụ! Quần áo của sư phụ con cũng chưa từng mặc thử, sách chưa bao giờ lật xem, đồ trang sức cũng không lén đeo… Hơn, hơn nữa, ngày nào con cũng rất chăm chỉ quét dọn…”
U Nhược chột dạ cúi đầu, hai ngón tay trỏ chọc chọc, chọc chọc.
Bạch Tử Họa lại bất lực lắc đầu, ngay cả ngăn ngầm dưới giường con bé cũng mò ra được thì trong căn phòng đó còn chỗ nào nó chưa càn quét đây?
Gương mặt ửng đỏ của U Nhược cực kì giống Hoa Thiên Cốt lúc mới lên núi, hắn bất giác thất thần.
“Ngoài kia tuyết rơi, trên điện gió lớn, con còn chưa tu được tiên thân, xương còn yếu. Nếu đêm thấy lạnh thì không cần ngủ trên giường huyền băng kia nữa.”
“Ha ha, con không sợ, sư phụ có thể ngủ, con cũng có thể ngủ. Tôn thượng, người mới phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng suốt ngày mặc mỗi chiếc áo khoác mỏng như vậy nữa, thảo nào bệnh càng ngày càng nặng. Nếu sư phụ về thấy người như thế sẽ giận con không chăm sóc tốt cho người, sẽ không thích U Nhược.”
Về?
Bạch Tử Họa khẽ thở dài, từ từ nhắm mắt lại.
U Nhược nhìn khuôn mặt hoàn mĩ vô song của người mà không nhịn được mở to mắt, ngừng thở. A a a! Tôn thượng, người đừng đẹp tới mức đó chứ, con bé sắp phụt máu mũi rồi! Không được, nó phải cố gắng chống đỡ, không thể có suy nghĩa xấu, Tôn thượng là của một mình sư phụ!
Nó vội vàng chỉ vào bức tranh chuyển đề tài: “Bức này Tôn thượng đang gảy đàn này! Oa, bức này Tôn thượng đang viết chữ! Ha ha ha! Ngay cả cảnh Tôn thượng ngồi xuống bàn ăn cũng có! Thì ra Tôn thượng cũng ăn cơm!”
Bạch Tử Họa nhìn bức tranh kia, trong tranh có hắn, có Hoa Thiên Cốt búi hai chỏm, còn có cả Đường Bảo trên đĩa, đang ngồi quanh bàn ăn cơm.
Khi đó Tuyệt Tình điện tuy chưa tới mức đông vui, nhưng không biết vì sao luôn rất ấm áp.
“A!” Miệng U Nhược há hốc, người cứng đờ. Trời xanh ơi, đất mẹ ơi, Tôn thượng cười! Tuy chỉ hơi nhếch khóe miệng rồi biến mất ngay, nhưng quả thật đã cười! Trời ơi! Nó tới Trường Lưu hơn nửa năm, lần đầu tiên thấy Tôn thượng cười! Thì ra Tôn thượng cũng biết cười!
Bạch Tử Họa không hề nhận ra, nhìn U Nhược: “Sao thế?”
“Không, không sao… Tôn thượng, người tỉnh rồi có đói không, muốn ăn gì không ạ? Canh hoa đào hôm qua thế nào? Con đi làm nữa nhé?!” U Nhược bị một nụ cười mê hoặc thần hồn, cười híp mắt xun xoe.
Không đợi người trả lời, U Nhược đã lạch bạch chạy ra ngoài.
Bạch Tử Họa bất đắc dĩ lắc đầu, đứa bé kia lúc nào cũng hoạt bát, cái miệng nho nhỏ líu lo không ngừng, hại hắn ù cả tai. Tuy rằng đau đầu, nhưng vẫn tốt hơn ở một mình trên đại điện an tĩnh tới đáng sợ này.
Hắn khẽ ho khan hai tiếng, nhắm mắt thở dài.
Tiểu Cốt, đứa bé này rất giống con. Vi sư tự ý giúp con nhận con bé làm đồ đệ, chẳng biết con có vui không, hay là sẽ giận sư phụ…
Hoa Thiên Cốt thấy U Nhược vào phòng bếp của Tuyệt Tình điện làm loạn nửa ngày, cuối cùng hét thảm một tiếng: “Ôi thôi xong, quên béng mất cách làm rồi! Tại sao làm món này lại khó như vậy chứ? Tiểu Thất, mình phải đi tìm Tiểu Thất!”
Bóng dáng hồng phấn vụt chạy ra, lao xuống điện dưới.
Nguy rồi, Hoa Thiên Cốt nhíu mày, nếu U Nhược tới tẩm điện mà không tìm thấy nàng nhất định thân phận sẽ bị vạch trần, cùng lắm thì nàng không xuất hiện bằng bộ mặt giả nữa. Có điều hôm nay con bé vừa mới bái sư, cực kì nổi bật, yêu ma nhất định muốn bắt nó, sao nó còn dám rời khỏi Tuyệt Tình điện một mình.
Hoa Thiên Cốt hết cách thở dài một tiếng, cũng chạy theo sau.
Hừ, không phải nàng lo lắng cho nó đâu, càng không thừa nhận nó là đồ đệ, đều do sư phụ tự quyết định đấy chứ. Chẳng qua nàng là đệ tử Trường Lưu nên có trách nhiệm bảo vệ nó thôi. Nàng tới phòng bếp trước một bước, còn chưa kịp thở, U Nhược đã lấm la lấm lét mò vào.
Vừa nhìn thấy nàng, nó vui mừng khôn xiết nhảy bổ lên.
“Tiểu Thất! Ngươi đây rồi! Ta còn nghĩ nếu không thấy ngươi ta sẽ chạy tới tẩm điện tha ngươi ra!”
“Ta, ta đói, tối nào cũng phải lén ra ngoài tìm ít đồ ăn rồi mới ngủ được.”
“Ờ ờ ờ, hôm nay ngươi có nhìn thấy ta trong đại lễ bái sư không? Ta có oai không?” U Nhược đắc ý nói.
“À… Có thấy, chúc mừng, chúc mừng!” Hoa Thiên Cốt đơn điệu đáp, đầu đầy vạch đen, chúc mừng cái gì? Chúc mừng nó thành đồ đệ nàng?!
“Hê hê, Tiểu Thất…” Đột nhiên U Nhược dài giọng, túm tay Hoa Thiên Cốt lay qua lay lại, nũng nịu nói: “Ta quên cách làm canh hoa đào rồi, ngươi dạy lại được không?”
Hoa Thiên Cốt bị con bé lay đến mức đầu óc choáng váng. “Được được được, dạy dạy dạy.”
Nhưng U Nhược đang ôm eo nàng không chịu thả ra đột nhiên đánh lén, định lột lớp da giả trên mặt nàng.
Hoa Thiên Cốt lập tức bay người ra phía sau, đầu ngón tay U Nhược đúng lúc lướt qua mặt nàng, chộp vào khoảng không, rồi lập tức trở tay đánh một chưởng.
Hoa Thiên Cốt vội vàng hóa giải từng đòn tấn công của nó, nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì bị nó lột mặt nạ. Nhìn thấy gương mặt bị hủy dung này, con nhóc bị dọa chết khiếp là cái chắc.
“Rốt cuộc ngươi là ai?!” U Nhược thấy nàng mạnh như thế, biết mình không phải là đối thủ, lập tức thu chiêu, không tấn công nữa, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu lên chất vấn.
Hoa Thiên Cốt bỗng thấy buồn cười: “Ta là Tiểu Thất.”
“Nói bậy, Trường Lưu Sơn vốn không có ngươi, đêm qua ta đã nghi ngờ rồi nhưng không dám khẳng định ngay, ban ngày tới Thư Hương các quả nhiên không tìm thấy ngươi. Đêm nay ngươi còn dám lên Tuyệt Tình điện, rốt cuộc có âm mưu gì?”
Lúc này Hoa Thiên Cốt mới nhớ ra, quả thực lúc thấy con nhóc ôm đống tranh của mình lòng nàng nhất thời cuộn sóng, không cẩn thận lộ hơi thở, có lẽ bị nó phát hiện. Sau đó nó mới cố ý nói là muốn làm canh hoa đào gì đó, rồi lại rêu rao mình quên mất, cố ý dụ nàng ra.
Hoa Thiên Cốt cười khổ không nói gì, vừa nãy nàng còn lo lắng, nhưng U Nhược thông minh như thế, hôm qua vừa học thì sao đã quên được. Thì ra là trúng kế của con bé. Xem ra làm sư phụ của người ta rồi mình đột nhiên già hơn rất nhiều, trí khôn tuột dốc, không sánh bằng nó nữa.
“Ta đang hỏi đấy! Rốt cuộc ngươi là ai?!”
“Ta là người Ma giới trà trộn vào trong núi.”
“Nói dối! Ngươi lợi hại như thế, nếu là người Ma giới thì đã sớm bắt ta đi rồi!”
U Nhược cau mày, nhớ tới lúc ôm nàng lơ đãng ngửi thấy một mùi thơm kì lạ mà rất quen thuộc, rồi lại nhìn vóc dáng của Hoa Thiên Cốt. Hai lần nàng ra vào Trường Lưu Sơn như chốn không người, còn ẩn nấp trên Tuyệt Tình điện hồi lâu mà không làm gì. Chẳng lẽ…
Mắt nó sáng quắc, mừng như điên.
“Sư phụ?”
“Ai là sư phụ ngươi?!” Hoa Thiên Cốt không ngờ con bé lại thông minh đến thế, nếu ở lại Trường Lưu thì sẽ bị lộ thân phận mất. Nàng vội vàng lùi lại vài bước định thoát thân.
“Đúng là sư phụ?!” U Nhược thấy sự kinh ngạc và kích động trong mắt nàng, biết mình đoán không sai, cơ thể vì quá xúc động mà run bần bật. Ông trời ơi sao người tốt với con thế?! Hôm nay vừa bái sư xong thì đã để nó gặp sư phụ rồi!!!
“Ngươi nói vớ vẩn gì đó! Sư phụ gì cơ? Sao ta biết sư phụ ngươi là cọng hành nào!”
Hoa Thiên Cốt tung một chiêu nhanh như chớp đẩy con bé ra xa, khẽ nhón chân, bay vụt ra ngoài.
Không ngờ U Nhược nhảy phốc lên như một con cá, ôm chặt lấy chân nàng giữa trời, khóc toáng lên.
“Sư phụ đừng đi mà!!”
“Ngươi nhầm người rồi!” Hoa Thiên Cốt dồn sức cắt đuôi nó, hất ra, nhưng lại sợ xuống tay quá nặng khiến con bé bị thương. Không ngờ U Nhược lại bổ nhào về phía nàng như kẻ điên không thiết sống nữa.
Nàng đành phải cố thu chưởng lại, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, vươn tay ra bóp cổ nó. Cái cổ mảnh khảnh dường như chỉ cần bẻ một cái là gãy.
“Ngươi không muốn sống nữa à?!”
U Nhược kích động, chớp đôi mắt ầng ậc nước đáng thương nhìn nàng.
“Sư phụ, đồ nhi cuối cùng cũng gặp người…”
“Ngươi…” Hoa Thiên Cốt tức không nói nên lời, “Ta đã bảo không phải là không phải.”
Nói xong nàng nhanh chóng điểm huyệt U Nhược, thoáng cái đã trốn không thấy tăm hơi.
U Nhược đờ đẫn đứng đó như khúc gỗ, miệng run bần bật, vẻ hạnh phúc và nụ cười khúc khích vẫn choán lấy khuôn mặt.
Hồi lâu sau, xung quanh lặng ngắt như tờ, chân con bé đã bắt đầu tê. Nó cực kì buồn bực, sao trời còn chưa sáng, ai đó mau đến giải huyệt cho nó đi chứ, nó còn phải mau mau đi tìm sư phụ! Sư phụ ơi sư phụ à, khó khăn lắm mới gặp nhau, sao người nỡ bỏ U Nhược?
Đột nhiên lúc này lại có tiếng sột soạt.
Có người tới?
Không đúng, hình như là con gì đó đang bò.
A! Mẹ ơi! Rắn, rắn, rắn!
U Nhược sợ tới mức chân run lẩy bẩy, nhìn cái thứ xanh mượt đó từ từ bò vào.
Hu hu hu, sư phụ ơi! Mau tới cứu con!
U Nhược muốn khóc nhưng lại không thành tiếng, muốn chạy lại không dịch nổi bước. Sư phụ điểm huyệt kiểu gì mà nó làm thế nào cũng không giải được. Ôi thôi xong, không ngờ đường đường U Nhược đại tiểu thư lại vùi thây trong bụng một con rắn bé tí.
Nhưng Trường Lưu là nơi linh khí, sao lại có loài độc vật này?
Không đợi U Nhược nghĩ xong, con rắn kia đã bò tới chân con bé, sau đó quấn quanh chân nó leo lên từng chút một. Con rắn vừa trơn trượt vừa lạnh ngắt, U Nhược sợ tới mức da gà nổi đầy người.
Thân rắn siết chặt, chặt tới mức khiến con bé suýt ngạt thở.
Yêu quái phương nào? Mau hiện hình!
U Nhược gào thét trong lòng. Bỗng đầu con rắn kia nhô về phía nó, thè cái lưỡi đỏ tươi ươn ướt ra, cuối cùng từ từ biến thành đầu người, đặt trên cái thân rắn nhỏ đó trông cực kì buồn cười lại vô cùng đáng sợ.
Sài Du! Quả nhiên là ngươi!
Mặt U Nhược như đưa đám, chết rồi chết rồi, lần này chết thật rồi, đúng là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.
“Nhóc con, không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như thế.” Sài Du thè lưỡi, khẽ liếm lên mặt U Nhược, ghê tởm tới mức con bé suýt thì nôn hết đống đồ hôm nay vừa ăn ra.
“Ta cũng chỉ đói bụng, tiện đường tới Trường Lưu tìm ai đó giết ăn tạm thôi, nào ngờ gặp đúng ngươi. Hôm nay sao ngươi ngoan ngoãn yên lặng thế? Kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám phạt U Nhược đại tiểu thư của chúng ta đứng trong này? Haiz, đáng thương quá, tuyết lớn thế này chắc lạnh cóng rồi nhỉ? Lại đây, tỉ tỉ thương. Ngoan ngoãn về cùng tỉ tỉ nhé, đừng có chuồn đi như lần trước nữa, hôm nay không có ai tới giúp cưng đâu…”
U Nhược khóc không ra nước mắt.
Hoa Thiên Cốt cau mày đẩy cửa ra, thấy Đông Phương Úc Khanh đang ngồi trong phòng chờ mình. Hắn ngẩng đầu mỉm cười, nụ cười kia không ấm áp như ngày thường mà lại có vẻ hư ảo vô cùng, tựa như chỉ cần khẽ chạm vào là sẽ vỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...