Vì sao sư phụ đột nhiên lại muốn ăn canh hoa đào? Người bị bệnh hay bị thương? Nghiêm trọng lắm sao? Độc tố lần trước rõ ràng đã khử sạch rồi. Một năm qua đã xảy ra chuyện gì, có kẻ khiến người bị thương ư? Không thể nào, thế gian này làm gì có ai thắng được sư phụ.
Nàng rất muốn tự tay làm một bát canh hoa đào cho người như trước kia, tuy đơn giản, nhưng đó lại là món mà sư phụ thích nhất.
Nhưng nàng không thể, nếu nàng làm, hương vị của món canh hoa đào giống y như trước sẽ làm tất cả lộ tẩy.
Nhìn U Nhược bận rộ theo sự chỉ đạo của mình, tuy động tác hơi vụng về nhưng không rối loạn, khuôn mặt tròn trịa đỏ bừng hăng hái, trán ứa mồ hôi, nàng không rõ mình đang hâm mộ hay khổ sở nữa.
Chẳng mấy chốc đã làm xong canh hoa đào, U Nhược thử một miếng, sung sướng reo lên: “Tiểu Thất, ngươi thật giỏi, ngon quá đi mất, quả thực không thể tin được là ta làm, ha ha!”
Hoa Thiên Cốt khẽ gật đầu: “Ngươi ở trên Tuyệt Tình điện?”
“Ừ, phụ thân lo lắng, vậy nên từ khi ta tới Trường Lưu Sơn đã ở trên Tuyệt Tình điện với Tôn thượng.”
“Tôn thượng… người có tốt với ngươi không?
“Tôn thượng rất tốt, đối xử với ta cũng rất ân cần! Ta vẫn mong có cơ hội trở thành môn hạ của người, hôm nay khó khăn lắm mới thắng được Đại hội Kiếm Tiên, ta lập tức chạy tới xin Tôn thượng và Thế tôn, không ngờ người lại đồng ý!”
“Chính người đồng ý?”
“Đương nhiên rồi. Tiểu Thất, ngươi làm sao thế? Có phải khó chịu trong người không? Quay về nghỉ ngơi sớm đi thôi!”
“Ta không sao…” Hoa Thiên Cốt cười yếu ớt, nhẹ nhàng nắm tay U Nhược, “Xin ngươi… chăm sóc người cẩn thận. Nếu người còn muốn ăn canh hoa đào thì cứ làm theo những gì hôm nay ta dạy ngươi.”
“Được, cám ơn ngươi!” U Nhược cười hì hì ôm chầm lấy nàng, hôn chụt một cái: “Tặng ngươi nụ hôn của mĩ nữ. Ta phải về đây, lỡ Tôn thượng tỉnh lại mà không thấy ta ở trên Tuyệt Tình điện thì chắc sẽ sốt ruột lắm. Nếu mai rảnh ta sẽ xuống chơi với ngươi.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu, vẫy tay, nhìn U Nhược vui vẻ bay lên Tuyệt Tình điện. Bóng người màu hồng phấn đó khiến nàng muốn bật khóc.
…
Chẳng lẽ cứ về như thế này ư? Dẫu đã chấp nhận việc người nhận thêm đồ đệ, nhưng nàng sao có thể yên tâm về bệnh tình của người?
Không để người phát hiện chỉ tới gần thôi, nghe giọng người thôi được không?
Nàng ôm lấy lồng ngực đang quặn đau của mình, lưu luyến nhìn Tuyệt Tình điện, thấy U Nhược nàng đã không còn oán hận nữa, nhưng lại càng muốn gặp người hơn.
Lẽ nào phải như thế mới thực sự buông tay được?
Đau khổ đấu tranh, cuối cùng Hoa Thiên Cốt vẫn không nhịn được, bay theo thác nước lên Tuyệt Tình điện.
Người nàng như một làn khói bồng bềnh, khẽ dừng lại trên một đóa hoa đang e ấp ở cây đào trong sân, nhẹ tựa lông hồng.
Cẩn thận ẩn đi mọi hơi thở, phóng mắt nhìn xung quanh, từng nhành cây ngọn cỏ vẫn vẹn nguyên như hồi nàng cất bước. Gốc đào tỏa mùi thơm khắp sân, trong giá lạnh nở bung rực rỡ. Một hoa đào tinh đang ngủ bỗng bừng tỉnh, nhìn nàng thì kinh ngạc phát ra tiếng vo ve nghi hoặc. Hoa Thiên Cốt đưa ngón trỏ lên suỵt, nháy mắt với nó. Dường như nó nhận ra nàng là ai, lập tức vỗ đôi cánh mỏng như cánh ve nhào vào lòng nàng.
Hoa Thiên Cốt ngồi trên một cánh đào không gần không xa, ngẩn người lẳng lặng nhìn cửa phòng Bạch Tử Họa. Nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia, nàng biết bây giờ người đang ở trong phòng. Lòng nàng rối như tơ vò, tưởng như sắp nghẹt thở đến nơi. Một năm, không giây phút nào nàng nguôi nhớ người, còn người, người có nhớ nàng không?
Sư phụ, Tiểu Cốt về rồi…
Nàng nén nỗi xúc động muốn gặp người, cắn chặt môi dưới tự nói với mình không được lại gần thêm nữa, nếu không nhất định sẽ bị người phát hiện, càng không được dùng quan vi nhìn người, khiến người phát hiện ra.
Chỉ cách có mấy trượng, vì sao nàng vẫn thấy xa ngàn trùng khơi?
Tiểu Cốt rất nhớ người, người có biết không?
…
Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng ho khan, Hoa Thiên Cốt hít một hơi lạnh, đầu óc trống rỗng, vội vàng che miệng lại, ngăn tiếng nức nở vừa thốt lên.
Vì sao sư phụ lại suy yếu đến mức này?
Lòng nàng như thắt lại, sau đó có tiếng U Nhược vang lên.
“Tôn thượng, con làm xong canh hoa đào rồi, nhân lúc còn nóng người mau ăn đi.”
Một lúc sau, cuối cùng nàng cũng nghe thấy giọng nói mình hằng mong nhớ.
“Canh hoa đào? Sao lại làm canh hoa đào?”
“Tôn thượng nói muốn ăn mà.”
“Ta nói muốn ăn?”
“Dạ vâng, người nói lúc mới tỉnh lại, cho nên con bèn làm ngay.”
Trong phòng lại im lặng thật lâu.
“Xin lỗi, lúc nãy Tôn thượng ngủ mơ. Nơi này không có thức ăn, con xuống điện một mình đúng không?”
U Nhược không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng Bạch Tử Họa thở dài.
“Tuyệt đối không được lơ là, sau này tối đến không được xuống Tuyệt Tình điện một mình, biết chưa?”
“Dạ Tôn thượng, con là người bọn xấu muốn bắt nhất, nhưng giờ con lợi hại lắm, không phải đã thắng cả Đại hội Kiếm Tiên sao. Con sẽ không dễ dàng bị bắt đâu, Tôn thượng đừng lo. Người mau ăn đi, sắp nguội rồi.”
“Ta không ăn, con mang ra đi.”
“Hả? Tại sao ạ? Không phải vừa nãy Tôn thượng nói rất muốn ăn sao? Con đã thử rồi, ngon lắm!” U Nhược có chút khó hiểu và kích động.
Trong phòng lại vang lên tiếng ho khan dữ dội, mỗi tiếng đều như quất vào lòng Hoa Thiên Cốt, đau tới mức muốn bật khóc.
“Tôn thượng, người không sao chứ?” U Nhược căng thẳng hỏi, giọng như sắp khóc, “Rõ ràng mấy hôm trước còn khỏe lắm mà, tại sao hôm nay lại yếu thế này? Có phải vì trời đổ tuyết nên vết thương cũ của người tái phát không? Người có đau không, con xoa cho người nhé?”
“Không cần, hôm nay con tỉ thí cũng mệt rồi, mau về nghỉ đi.”
Từ trước tới nay Hoa Thiên Cốt chưa bao giờ thấy sư phụ dùng ngữ điệu dịu dàng và yêu chiều như thế, kể cả với nàng. Giọng người luôn hờ hững, dù là quan tâm cũng mang theo khoảng cách và ý dạy bảo, tựa như tuyết đầu mùa yên lặng rơi xuống mái hiên, lạnh lùng lại cô đơn.
Đứa bé này rất đặc biệt với người. Sư phụ chưa từng làm chuyện mình không muốn, nay U Nhược sắp trở thành đồ đệ của người, chắc người thật lòng yêu thương nó…
Nàng vội vàng điểm hai huyệt đạo trên người, gắng nuốt xuống vị tanh ngọt đang dâng lên trong họng, khẽ tựa đầu vào thân cây, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hi vọng cuối cùng của nàng đã tan biến…
Nàng ngốc nghếch ra sức thuyết phục mình rằng chuyện nhận đồ đệ là Ma Nghiêm một tay bày bố, bây giờ xem ra đó thật sự là quyết định của chính sư phụ, không một kẻ nào hoặc ngoại lực nào ép người.
Hoa Thiên Cốt không nhịn được cười khổ một tiếng, nàng sao có thể không biết, mặc dù sư phụ luôn là người lấy đại cục làm trọng, nhưng chưa chịu uy hiếp, ép bức của ai bao giờ.
Hoa Thiên Cốt nghe thấy tim mình vỡ vụn. Nàng không muốn tiếp tục đờ đẫn ở đây nữa, định bỏ đi, nhưng lại luyến tiếc. Nàng vượt bao nhiêu khó khăn, trèo đèo lội suối mới về được đây, chỉ muốn tới gần người hơn, muốn nghe người nói, muốn cảm nhận sự tồn tại của người. Nhưng điều nàng nhìn thấy lại là cảnh tượng này.
Trên bầu trời, từng bông tuyết như những chiếc lông ngỗng bay cao rồi rơi xuống, gió lạnh thổi vù vù, tay chân nàng đều lạnh cứng thành băng.
“Tôn thượng, người vẫn nên ăn một chút rồi ngủ tiếp đi, con vất vả lắm mới nấu được, không nỡ đổ.”
Nàng nhìn U Nhược mở cửa đi ra, nghịch ngợm lè lưỡi với người nào đó đang xoay lưng lại. Trong khoảnh khắc cửa mở, nàng thoáng nhìn thấy góc áo màu trắng đặt trên bàn của sư phụ.
Nhịn không được vươn tay ra, lại chỉ bắt được khoảng không vô hạn.
Nàng nhìn U Nhược tràn đầy sức sống chạy về phòng ngủ, chính là căn phòng trước kia của nàng.
Tuyệt Tình điện có nhiều phòng như thế, tại sao con bé lại cố tình ở đó? Sư phụ đã ném tất cả đồ đạc của nàng đi rồi sao? Bởi vì nàng mãi mãi sẽ không trở về?
Một bông tuyết rơi vào giữa tay nàng, lạnh buốt, thấu xương.
Hoa Thiên Cốt thu tay lại, nắm chặt quả chuông trong lòng, nắm lấy bằng chứng của quan hệ thầy trò bọn họ, như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Bây giờ, có phải nàng nên đưa quả chuông này cho U Nhược không? Nàng ngửa đầu, nhìn mưa tuyết bay đầy trời, muốn khóc mà khóc không nổi.
Hoa Thiên Cốt ngơ ngác ngồi cả đêm trên cây nhìn cửa phòng, tuyết ngày càng lớn. Đầu nàng, vai nàng đều phủ đầy tuyết, nhưng nàng vẫn không hề động đậy tựa như một người tuyết, hòa làm một với cành đào.
Trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng ho khan, đầu nàng không ngừng hiển hiện những khoảnh khắc ở bên người trước khoảng sân này. Tay chân nàng lạnh cóng như đã chết, trái tim lại lạnh lẽo tới mức ngay cả đau đớn cũng không cảm thấy nữa.
Trời sắp sáng rồi, phải đi thôi.
Nàng cứng ngắc đứng dậy, run rẩy phủi tuyết đọng trên người, bước đi loạng choạng. Bỗng một tiếng chuông vang lên, nàng chậm chạp cúi đầu nhìn, quả chuông nắm chặt không cẩn thận rơi xuống theo kẽ tay cứng đờ.
Đàn hương phảng phất, khói mỏng mịt mờ.
Trong phòng, Bạch Tử Họa ngồi cả đêm trước bát canh hoa đào, tuy biết thứ đó là để ăn chứ không phải để nhìn, nhưng lại không muốn ăn, cũng không muốn đổ đi… tựa như những kỉ niệm kia, đong đầy tất cả, không muốn chạm vào, cũng không chịu quên đi.
Đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng vang nhỏ trong ngàn vạn âm thanh, dường như truyền tới từ một không gian khác. Bạch Tử Họa vội vàng mở cửa, nhưng chỉ nhìn thấy một khoảng trống trước sân, tuyết rơi trắng xóa.
Lại nghe lầm ư, vì sao tiếng chuông cứ vang mãi bên tai?
Bạch Tử Họa mệt mỏi dựa vào cửa, ngón tay bấu chặt lấy trụ. Người vẫn lạnh lùng, cao ngạo, xuất trần như xưa, nhưng gương mặt lại tái nhợt, ánh mắt mê man không giấu được mỏi mệt.
“Thần tôn!”
Trúc Nhiễm nhìn Hoa Thiên Cốt nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt mình theo bông tuyết, như thể không có sức nặng, mép váy bay phấp phới từ từ buông xuống, không để lại chút dấu vết nào trên nền tuyết.
Thấy Trúc Nhiễm, Hoa Thiên Cốt ngỡ ngàng ngẩng đầu cười, ánh mắt xa xăm, đó là sự tĩnh lặng sau phút giây tuyệt vọng. Bóng hình nàng gầy yếu trông mỏng manh tới xót xa, không có chút sức sống nào.
Nhớ khi xưa nàng sắp chết ngã xuống trước cửa nhà gã, nàng cũng chưa bao giờ bỏ cuộc. Cho dù cùng đường bị gã đẩy xuống vực thẳm, nàng vẫn quật cường sống sót. Nhưng chỉ một chuyện nhỏ như Bạch Tử Họa nhận thêm đồ đệ lại có thể khiến nàng mất hết ý chí sinh tồn ư?
Tại sao? Gã không hiểu…
Trúc Nhiễm khẽ nắm chặt tay, vẻ mặt nàng như một khoảng nước lặng lờ, cực kì giống người ấy khi đó. Đáy lòng thoáng nhói lên, gã cụp mi xuống, khi nâng lên đã khôi phục lại vẻ kiêu ngạo ngang ngạnh bình thường.
“Người mới từ Trường Lưu về à? Không nói gì đã lén đi, Dị Hủ Quân rất lo cho người.”
Hoa Thiên Cốt hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng định thần lại: “Ngươi biết huynh ấy là ai?”
Trúc Nhiễm gật đầu, mắt có chút thâm ý.
Hoa Thiên Cốt thầm nghĩ cũng phải, Dị Hủ các tồn tại trong tối ngoài sáng cũng gần ngàn năm. Trúc Nhiễm bị đày tới man hoang tám mươi năm, dù trước kia chưa từng quen, lúc mới gặp cũng không biết là ai, nhưng ít nhiều hẳn đã nghe thấy tên Dị Hủ Quân. Hơn nữa sau khi trở về Đông Phương Úc Khanh cũng không có ý che giấu thân phận của mình, muốn biết không phải việc gì khó. Huống chi Trúc Nhiễm trời sinh tính đa nghi, đối với Đông Phương nhất định thù hằn phòng bị còn hơn cả biết ơn. Gã luôn kiêu ngạo, tự xưng là mưu kế hơn người, Đông Phương lại hơn gã một bước. Bởi huynh ấy xuất hiện, gã hoàn toàn không thể khống chế nàng nữa, đương nhiên coi Đông Phương như họa lớn, sẽ cẩn thận điều tra để biết người biết ta.
Hoa Thiên Cốt biết mình không có tâm cơ như Trúc Nhiễm, cũng không thủ đoạn như gã, lại càng không thể nhẫn nhịn như gã. Nhưng lúc nàng khó khăn nhất gã vẫn có ân với nàng, bất kể ý tốt hay xấu, tự đáy lòng nàng vẫn cảm kích vô cùng.
Hoa Thiên Cốt muốn báo đáp cho nên gã có thể lợi dụng nàng, nếu nàng còn giá trị. Nàng không để ý tới việc bị gã lợi dụng, nhưng điều kiện tiên quyết là không được làm hại người khác. Lúc mới rời khỏi man hoang nàng rất lo lắng, nhưng bây giờ nàng không sợ nữa vì đã có Đông Phương. Dù Trúc Nhiễm có lợi hại đến đâu cũng không đấu nổi huynh ấy, sống chung bao lâu ở man hoang, nàng hiểu gã, gã chắc chắn cũng hiểu nàng.
Trúc Nhiễm là kẻ thông minh, trước nay việc gì cũng tính toán cẩn thận, đặt lợi ích lên hàng đầu, không nóng nảy, không lơ là, khi gặp sự cố điều đầu tiên nghĩ tới là phải làm thế nào để bảo vệ mình. Dù dã tâm có ngóc đầu dậy, nhưng chỉ cần một ngày có Đông Phương, gã sẽ không dám lật lọng, đùa nàng trong lòng bàn tay.
“Sao ngươi cũng tới Mao Sơn, trên đảo đã xảy ra chuyện gì sao? Đấu Lan Can tiền bối và những người khác đâu?”
“Bọn họ vẫn ở trên đảo, Thần tôn không về cũng không truyền tin, tiền bối sợ có gì bất trắc nên phái ta tới xem thế nào. Đông Phương Úc Khanh nói người tới Trường Lưu Sơn một mình, không bị phát hiện chứ?”
“Không.” Hoa Thiên Cốt cúi đầu, có lẽ sâu trong nội tâm nàng mong sư phụ phát hiện ra mình, nàng muốn gặp người…
“Thái độ của những người trên đảo thế nào?”
“Bọn họ đều là những con chim ưng mới được thả khỏi lồng, tất nhiên muốn ra sức bay lên trời. Nhưng phần lớn đã lâu không vận chân khí, vừa quay về Lục giới có nhiều thứ chưa thích ứng, phải mất mười ngày nửa tháng pháp lực mới từ từ khôi phục được. Bọn họ cũng biết mình nay không bằng xưa, những ngày ở man hoang lại quá đáng sợ, họ không muốn phải về đó nên chắc sẽ không tùy tiện ra ngoài gây sự như Thanh Liên. Hơn nữa còn có Đấu Lan Can và Hủ Mộc quỷ, có lẽ tạm thời trấn áp được, người yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi, sao ngươi lại vào rừng một mình thế này? Bên ngoài tuyết rơi lạnh lắm.”
“Vừa nãy có hai đệ tử Trường Lưu tới đây, một kẻ có pháp lực rất mạnh. Ta sợ không giấu được hơi thở của mình nên ra ngoài tránh.”
“Đệ tử Trường Lưu?” Hoa Thiên Cốt thầm giật mình.
Trúc Nhiễm gật đầu, con ngươi đột nhiên trở nên u ám. “Một nam một nữ, nữ hình như tên Khinh Thủy, nam là Lạc Thập Nhất.”
Hoa Thiên Cốt vui vẻ: “Bọn họ ở đâu?”
“Vừa đi xong, người không gặp trên đường ư?”
“Không…” Hoa Thiên Cốt nhíu mày, thảo nào không thấy họ ở Trường Lưu, hóa ra là tới Mao Sơn. Nói vậy Đường Bảo cũng có thể tới…
Hoa Thiên Cốt buồn bã, không ngờ lại lỡ mất dịp gặp nhau. Nàng ngẩng đầu nhìn Trúc Nhiễm, hình như thoáng cảm thấy một luồng sát khí nhàn nhạt khác thường. Dù gã đã cố gắng che giấu, nhưng không biết có phải vì công lực chưa khôi phục hoàn toàn hay không mà dường như rất khó áp chế.
Nàng thử đoán: “Trước kia ngươi từng gặp Lạc Thập Nhất sao?”
Trúc Nhiễm hừ lạnh: “Lúc ta ở Trường Lưu Sơn nó còn chưa sinh đâu!”
“Ngươi biết huynh ấy là ai?”
“Tuy rằng ta ở man hoang đã lâu, nhưng cũng về được gần một ngày rồi, muốn biết tám mươi năm này Trường Lưu Sơn, thậm chí là Lục giới có những chuyện gì xảy ra với ta mà nói rất dễ.”
“Chính vì ngươi sốt ruột muốn biết tất cả nên mới lấy cớ ra khỏi đảo tới Mao Sơn. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, ngươi hẳn đã tới không ít nơi?”
Trúc Nhiễm nhướn mày nhìn nàng: “Thông minh.”
Hoa Thiên Cốt biết lí do Trúc Nhiễm lại phải ra khỏi điện, dựa vào khả năng của gã sao lại không che giấu được hơi thở của mình, phải là không thể khắc chế nổi luồng sát khí cuồn cuộn trong lòng mới đúng. Nhìn thấy kẻ thay thế mình trở thành đệ tử của Thế tôn đứng đầu Trường Lưu, rốt cuộc gã đang hận, ghen tị hay là không cam lòng?
Nàng tốt xấu gì vẫn là đồ đệ của sư phụ, còn gã thì đã chính thức bị trục xuất. Chỉ có thêm một tiểu sư muội mà nàng đã khó chịu đến thế này rồi, một đệ tử bị đuổi như gã chắc chắn còn khó chịu hơn?
Cùng bị nước ao Tam Sinh để lại sẹo trên người, cùng là tội nhân của Lục giới, cùng bị tàn nhẫn đày tới man hoang, lòng Hoa Thiên Cốt lại dâng lên một sự đồng cảm. Gã và nàng đều là người bị Lục giới ruồng bỏ…
Trúc Nhiễm thấy mắt nàng đột nhiên trở nên thương hại, sự kiêu ngạo và tự tôn bị tổn thương, gã cười lạnh nói: “Đừng đánh đồng ta với ngươi, là ta phản bội Trường Lưu. Ngươi cho rằng ta cũng giống mình, muốn trở thành đồ đệ của ai đó ư?”
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, nàng không biết tình cảm Trúc Nhiễm đối với Ma Nghiêm là loại gì, cũng không biết trước kia đã xảy ra chuyện gì. Nhưng rõ ràng Trúc Nhiễm rất hận Ma Nghiêm, gã nảy ra trăm phương ngàn kế dường như cũng chỉ để trả thù, mà điều đó hình như không đơn giản chỉ vì bị lưu đày. Điều khiến nàng thấy kì lạ đó là một Thế tôn luôn nghiêm khắc đáng nhẽ rất hiểu tính cách Trúc Nhiễm mới phải. Trước kia Trúc Nhiễm chắc chắn đã phạm tội nghiêm trọng mới bị trục xuất khỏi môn phái, nhưng lại không bị phế. Chẳng lẽ là Thế tôn tín niệm tình thầy trò?
Hoa Thiên Cốt bỗng nhớ tới cảnh Bạch Tử Họa cầm Đoạn Niệm không chút lưu tình đâm nàng một trăm lẻ một lần, không nhịn được rùng mình.
Nhưng dù là Trúc Nhiễm hận Ma Nghiêm, hận Trường Lưu, hay thậm chí hận cả Lục giới thì rõ ràng gã đã hận lây sang Lạc Thập Nhất. Bất kể Lạc Thập Nhất có muốn hay không, cảm giác bị kẻ khác thay thế rất khổ sở, huống chi là với một kẻ kiêu ngạo như Trúc Nhiễm. Vốn gã luôn bình tĩnh và tự chủ, giờ lại có thể sinh ra sát khí mãnh liệt như thế, đủ biết oán hận trong lòng đã dâng tới cực điểm.
Hoa Thiên Cốt ớn lạnh, nghiêm túc nói với Trúc Nhiễm: “Ta nhắc nhở ngươi, Lạc Thập Nhất là sư huynh, cũng là người bạn tốt nhất của ta, nếu ngươi dám động tới một cọng lông của huynh ấy, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Sư huynh? Bạn?
Trúc Nhiễm nhìn nàng một lúc lâu không nói lời nào, nở nụ cười khinh miệt. Gã khẽ cúi người, chẳng mấy chốc đã lấy lại dáng vẻ cung kính kia.
“Lệnh của Thần tôn, thuộc hạ không dám không nghe.”
Hoa Thiên Cốt nhíu mày, nàng thà nghe gã cuồng ngạo chỉ huy mình, chống đối mình, cũng tốt hơn là không biết gã đang tính toán gì trong lòng. Dù sao người cũng là nàng đưa ra, nàng phải chịu trách nhiệm, bảo vệ tốt Lạc Thập Nhất và Trường Lưu, tuyệt đối không thể có sơ suất gì.
Nàng vào trong điện vừa đẩy cửa ra thì một vật thể gì đó màu xanh đã bay tới, đáp thẳng lên mặt nàng. Hoa Thiên Cốt giật mình, vươn tay lên sờ, mềm mềm, tròn trịa, không phải Đường Bảo thì là ai. Tiếp theo một tiếng khóc thảm thiết long trời lở đất vang lên, sau đó là nước mắt ào ào chảy mãi không dứt.
“Mẹ Cốt Đầu… Hu hu hu… Oa oa oa…”
Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại, cảm giác trên mặt không ngừng có nước chảy xuống, không biết là nước mắt của Đường Bảo hay là của nàng nữa. Cắn chặt môi không cho khóc thành tiếng, nàng chỉ thấy người mình không ngừng run lên. Từ trước tới nay chưa bao giờ xa nhau lâu như thế, nó có biết lúc cô đơn một mình ở man hoang nàng nhớ nó tới nhường nào không? Nếu ở đó có Đường Bảo, nàng sẽ không khổ sở, không khó khăn đến thế.
“Đường Bảo…”
“Mẹ Cốt Đầu, con sẽ không bao giờ rời xa mẹ nữa.” Đường Bảo hận mình không lớn hơn để có thể ôm chặt lấy nàng mà không phải cánh mũi của nàng. Hận mình không lợi hại hơn để có thể bảo vệ nàng, không để nàng chịu bất kì vết thương nào nữa.
“Mặc dù màn trùng phùng này rất cảm động, nhưng sao ta rất mắc cười nhỉ?” Đông Phương Úc Khanh trêu trọc.
Hoa Thiên Cốt quay đầu lại, thấy Đông Phương Úc Khanh và Vân Ẩn đang vui vẻ ngồi bên bàn, trên bàn bày vài chén trà vẫn chưa nguội, có lẽ bọn Lac Thập Nhất đi chưa lâu.
Hoa Thiên Cốt dùng tay áo lau hết nước mắt nước mũi Đường Bảo để lại trên mặt. Nàng vui vẻ nhấc nó lên quan sát kĩ, nâng trong lòng bàn tay ra sức hôn, Đường Bảo mừng rỡ lăn qua lăn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...