Hoa thiên cốt (Tập 1)

Bạch Tử Họa đánh tan ấn kí trên trán Hoa Thiên Cốt, huyết chú trên người nàng cũng biến mất trong nháy mắt, tựa như không có chuyện gì xảy ra. Mặc lại quần áo cho nàng, hắn ôm hai người vào trong lòng, bay xuyên qua vầng trăng tròn.
Lỗ đen mất đi Yêu Thần, đại thụ, băng sen và cả không gian sụp đổ tức thì.
Mọi người sớm đã mất kiên nhẫn, nơi nơi đều nôn nóng và xôn xao ầm ĩ. Bạch Tử Họa vào đã khá lâu rồi, chẳng lẽ đang đại chiến với Yêu Thần? Thời gian càng lâu, mọi người càng tuyệt vọng và bất an.
Cuối cùng cũng thấy bóng hình hoàn mĩ kia bay ra khỏi lỗ đen, chúng tiên đều mừng rỡ, còn yêu ma lại căm hận nghiến răng thở dài.
Mười sáu món thần khí lập tức vụt tắt rơi thẳng xuống. Bạch Tử Họa thu hết lại để vào trong khư đỉnh của mình.
“Yêu Thần và nghiệt đồ đều đã cúi đầu, trước trông giữ ở Trường Lưu Sơn, chúng tiên cứ yên tâm rời đi, về phần xử phạt thế nào chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn.” Bạch Tử Họa lạnh lùng nói, Nam Vô Nguyệt bị hắn nhốt trong vách sáng vẫn đang yên ổn ngủ say.
Mọi người thấy Yêu Thần chỉ là một đứa bé mới sáu, bảy tuổi, không khỏi nổi lên nghị luận.
Trừ lúc biến thân đợt trăng tròn, sau khi rời khỏi lỗ đen, Nam Vô Nguyệt sẽ không bao giờ lớn lên được nữa, vĩnh viễn giữ nguyên dáng vẻ bảy tuổi.
Đại nạn này là do Hoa Thiên Cốt tạo nên, tất cả mọi người đều biết nếu nàng về Trường Lưu tất bị phạt nặng, dựa vào môn quy nghiêm khắc, nàng có chết nghìn lần cũng không đủ. Bọn Khinh Thủy, Lạc Thập Nhất nhìn nhau, đều lo lắng cho Hoa Thiên Cốt.
Ngay lúc này bỗng Sát Thiên Mạch nổi cơn thịnh nộ chắn trước người Bạch Tử Họa, không cho hắn đi.
“Trả nhóc con lại cho ta!”
Sát Thiên Mạch và Bạch Tử Họa giằng co trên không. Mọi người xung quanh đều nín thở im lặng xem tình thế phát triển.
Sát Thiên Mạch mặc một bộ hoa phục màu tím, cổ áo lông trắng phau, từ mép tay áo tới đai lưng, từ mão đến cúc áo đều vô cùng tinh xảo, chân cưỡi hỏa phượng, tay cầm Phi Dạ kiếm mang màu đỏ trong suốt, tựa như được tạo thành từ máu, quanh thân kiếm là một vòng lửa cực nóng, cỏ cây trong vòng một trượng đều bị thiêu rụi, nước trong vòng ba thước đều bị bốc hơi.
Hắn luôn cười, bởi vì người đẹp khi cười sẽ càng đẹp hơn. Cho nên trước người trong thiên hạ hắn cười ngang ngược, trước mặt thủ hạ hắn cười nham hiểm, trước mặt kẻ địch hắn cười độc ác, trước mặt Hoa Thiên Cốt hắn cười vui vẻ… Cười thầm, cười quyến rũ, cười tủm tỉm, cười lạnh, bất cứ lúc nào hắn cũng luôn cười, những nụ cười khác nhau thể hiện tình cảm và tâm trạng khác nhau của hắn.
Nhưng lúc này, rốt cuộc Sát Thiên Mạch không cười nổi nữa, chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Tử Họa, mặt nghiêm túc và dữ tợn, tựa như đóa mẫu đơn quý phái xinh đẹp nhất bị bao phủ bởi một lớp sương trắng xóa, màu sắc lại càng tươi tắn, diễm lệ như thịnh thế phồn hoa.
Rất ít người được thấy Phi Dạ kiếm của hắn, bởi vì dựa vào khả năng của Sát Thiên Mạch cực ít khi cần xuất kiếm, càng không cần bội kiếm. Hắn nghĩ bội kiếm rất khó phối hợp với xiêm y, đeo vào sẽ không đẹp.
Hắn xuất kiếm chỉ có hai chữ: Phải giết!
Bạch Tử Họa chỉ lẳng lặng nhìn Sát Thiên Mạch, trên mặt không có chút giận dữ nào, trong con ngươi lại càng không nhìn ra cảm xúc. Một bộ trường bào Nguyệt Nha trắng đơn giản mà sạch sẽ, trên tay áo thêu những họa tiết lấp lánh ánh lên đầy màu sắc tung bay trong gió. Tóc đen như mun để thả tung, mềm như lụa, mượt như nước, không rối chút nào. Nhưng mấy ngày hôm nay đã không còn ai buộc những sợi tóc đen cho hắn nữa.
Phong thái của Bạch Tử Họa không thể chỉ dùng một mỹ từ đơn giản để khái quát và miêu tả. Thần thánh, trong trẻo nhưng lạnh lùng, không nhiễm chút bụi, luôn khiến người ta kính sợ, chỉ cần nhìn thêm một lúc đã cảm thấy tội lỗi.
Bạch Tử Họa nâng kiếm lên.
Bên nước người tựa trăng

Tay trắng như sương tuyết.
Bốn chữ “Lạnh lùng như sương” cho hắn hay cho kiếm đều cực kì thích hợp.
Thật khó để phân ai cao ai thấp, Sát Thiên Mạch có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, còn Bạch Tử Họa lại mang phong thái khiến thiên hạ phải cúi đầu, nhưng luận về năng lực và khí thế thì chẳng ai thua ai.
Với trận quyết đấu giữa hai kẻ bàn về dung mạo hay năng lực đều có một không hai trong Lục giới này, mỗi người chứng kiến đều có tâm trạng riêng.
Đám người Lam Vũ Lan Phong, Tử Huân Thiển Hạ, Xuân Thu Bất Bại hiển nhiên lòng bàn tay đều ứa đầy mồ hôi lạnh. Còn đám Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc lại điềm tĩnh thản nhiên. Tuy chính tà dễ phân, nhưng đám Hiên Viên Lãng, Khinh Thủy lại không tự chủ được cầu mong Sát Thiên Mạch thắng, nếu không tính mạng của Hoa Thiên Cốt thật đáng lo.
“Trả nhóc con cho ta!” Sát Thiên Mạch hồi tưởng lại chuyện trên trụ tru tiên nhiều năm trước, lòng càng thêm lạnh. Hắn sẽ không bao giờ để loại chuyện này xảy ra lần nữa.
“Hoa Thiên Cốt vốn là đệ tử của Trường Lưu ta, sao phải ‘trả’ cho ngươi?”
Hoa Thiên Cốt và Nam Vô Nguyệt bị nhốt trong màn sáng, từ từ bay quanh Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa ít khi động thủ với người khác, dù đã thủ sẵn tư thế ứng chiến, nhưng ngữ khí vẫn nhàn nhạt như trước.
Lúc này trời còn chưa sáng, bầu trời từ tím đã chuyển sang tối đen. Vầng trăng dường như sợ ảnh hưởng mà tránh sau làn mây, ánh sáng trên mặt biển có phần u ám, nhưng sóng vẫn dữ dội.
Đường Bảo sau khi hôn mê được Bạch Tử Họa giao cho Lạc Thập Nhất chăm sóc, từ bấy đến giờ vẫn không hề tỉnh lại. Lạc Thập Nhất lo lắng muốn làm phép để nó tỉnh, Đông Phương Úc Khanh lại lắc đầu ngăn cản, nếu không đã loạn lại càng loạn thêm.
Mọi người đều hoang mang, Đông Phương Úc Khanh nhìn Hoa Thiên Cốt và Nam Vô Nguyệt cũng mang vẻ mặt khó hiểu, dù thế nào hắn cũng không ngờ…
Cốt Đầu, có lẽ…
Đột nhiên mắt hắn ánh lên sự mừng rỡ, nếu thật là thế, hắn nguyện mạo hiểm, tôn trọng quyết định của Cốt Đầu, giao nàng cho Bạch Tử Họa xử lý.
Có điều hắn chịu, Sát Thiên Mạch sao chịu.
Biết trận này không thể không đánh, không muốn nói nhảm thêm nữa, Sát Thiên Mạch lập tức niệm tụ, xoay chuyển chân khí. Phi Dạ kiếm trong tay cũng nhẹ nhàng vung lên, cưỡi mây đạp sóng, chỉ trong chớp mắt đã ra hơn trăm chiêu, tốc độ cực nhanh, khiến người xem phải líu lưỡi. Tuy ở đây đều là tiên, ma, nhưng nhìn từ xa lại cũng chỉ thấy bóng áo tím của hắn.
Thanh kiếm Phi Dạ màu đỏ không ngừng nuốt vào nhả ra chân khí, sóng nhiệt bức người. Bạch Tử Họa quay người vút lên cao, dễ dàng mà khéo léo tránh thoát những thế công sắc bén và nguy hiểm của Sát Thiên Mạch, vững vàng dừng trên mặt biển. Hoa Thiên Cốt và Nam Vô Nguyệt vẫn lơ lửng bên hắn, không gần không xa.
Sát Thiên Mạch truy đuổi như tia chớp, ống tay áo xoay tròn, nhảy múa dưới ánh sáng rực rỡ tựa như hoa nở. Phượng Hoàng lửa cũng lượn quanh người hắn, hồng quang cùng Phi Dạ kiếm tôn nhau lên, rực rỡ lóa mắt.
Ma Nghiêm xem cuộc chiến trên không, hừ lạnh một tiếng: “Yêu nghiệt, quả nhiên có chút môn đạo.”
Bạch Tử Họa không hề hoang mang, lấy lui làm tiến, lấy thủ làm công. Sát Thiên Mạch ra trăm chiêu, hắn chỉ xuất một chiêu. Hoành Sương kiếm di chuyển thoải mái, người kiếm hợp nhất.
Sát Thiên Mạch vẫy cánh tay, bàn tay trắng nõn đung đưa, Phi Dạ kiếm vọt lên rồi đâm thẳng xuống chiến đấu dữ dội với Hoành Sương kiếm, bầu trời đột nhiên nổ vang lên một tiếng sấm, tia chớp cắt ngang qua khoảng không tối đen.

Mọi người đều căng thẳng, trán đã ướt đẫm mồ hôi, một đám nín thở thu hơi lại, tim đập càng mạnh.
Mây đen cuồn cuộn, gió lốc nổi lên, hai người nháy mắt đã đấu mấy nghìn hiệp trong cảnh sóng to gió lớn.
Bạch Tử Họa thấy công lực của Sát Thiên Mạch so với lúc tới cướp đàn Phục Hy đã tăng thêm rất nhiều, càng trở nên kỳ lạ khó lường, yêu dị sắc bén, cũng không khỏi thầm kinh ngạc. Còn hắn độc thương vừa khỏi, chân khí chưa hồi phục, nhưng há có thể giao Tiểu Cốt cho kẻ khác?
Tay phải Bạch Tử Họa kết ấn lướt qua trời đất, lập tức không trung xuất hiện vô số mảnh băng kết tinh cực nhỏ, như sóng nước cuộn trào trong cuồng phong, cảnh sắc bốn phía cũng lay động biến hình như ảnh ảo trên mặt nước. Người Sát Thiên Mạch bị giữ chặt trên không, đất trời đột nhiên cực lạnh, dường như ngay cả không khí cũng bị đông cứng. Một ngọn lửa đỏ bùng lên bên thân Phi Dạ kiếm, uốn lượn bập bùng, vây chặt lấy Hoành Sương kiếm, lực tác động cực lớn, tựa như muốn bóp cho nó biến dạng mới thôi. Băng hỏa xung đột, chỉ nghe thấy tiếng cộng hưởng “vun vút” vang lên.
Bạch Tử Họa lấy tay trái đẩy chưởng ra, kéo ngọn lửa xuống khỏi thân kiếm như bắt một con rắn dài bảy tấc, dùng sức nâng lên, biến thành một cây trường tiên mang lửa phóng thẳng về phía Sát Thiên Mạch.
Sát Thiên Mạch cũng nắm chặt lấy một đầu xích lửa, một tiếng “bùm” vang lên, ngọn lửa vụt tắt. Hắn phấn khích, bay vút lên cao rồi trở mình xuống, nâng kiếm chém một đường cực dài, không ngờ vẫn chậm một bước, sượt qua bên người Bạch Tử Họa, chém thẳng vào phía trên của bức tường sáng bao quanh Hoa Thiên Cốt và Nam Vô Nguyệt. Ngay lập tức một luồng sáng cực mạnh bùng lên, chiếu rọi cả một vùng trời.
Bạch Tử Họa sửng sốt, Sát Thiên Mạch cũng kinh sợ, cả hai đều dừng lại.
Mặc dù bình yên vô sự, Hoa Thiên Cốt đã dần tỉnh lại, tuy rằng bị nhốt trong bức màn sáng nhưng vẫn thấy rõ cảnh sắc bên ngoài. Nhất thời nàng không phản ứng kịp, rõ ràng nàng và Tiểu Nguyệt phải ở bên trong lỗ đen mới đúng! Sao đột nhiên lại ra bên ngoài?
Bạch Tử Họa quay đầu, ánh mắt hai người giao nhau, đầu Hoa Thiên Cốt lập tức mơ màng.
Mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, đối với nàng mà nói lại dài như ngàn năm vạn năm, mọi âm thanh tắt hết, cả thế giới tựa như chỉ còn lại hai thầy trò.
Chết rồi… Tim nàng như lỡ một nhịp, nhìn Tiểu Nguyệt bên cạnh. Cuối cùng vẫn bị bắt ra, không biết chúng tiên sẽ xử lý Yêu Thần Tiểu Nguyệt thế nào, nàng phải làm sao mới có thể bảo vệ thằng bé chu toàn đây? Nhưng chuyện đã đến nước này… nàng còn khó bảo toàn…
Nàng không hiểu ánh mắt Bạch Tử Họa nhìn mình, giống như từ trước tới nay nàng chưa bao giờ hiểu được người. Người như một dòng nước, không độ ấm cũng không định hình, không góc cạnh, không có gì đặc biệt. Người là người hoàn mỹ nhất thiên hạ, cũng chính bởi sự hoàn mỹ này nên ngược lại khiến người ta không có ấn tượng, không thể dùng từ ngữ gì để miêu tả được người. Sự hiện hữu của người, có đôi khi nàng nghĩ có phải quá trống trải, xa xôi và nhạt nhẽo không.
Nàng biết tất cả đã được định, vì thế nơi nào đó tự đáy lòng lại trở nên thoải mái. Quang minh chính đại về đối mặt như thế này, dù có chết, cũng tốt hơn việc tránh cả đời trong lỗ đen với Tiểu Nguyệt.
Có thể thấy sư phụ khỏe mạnh đứng trước mặt nàng, là nàng đã toại nguyện rồi.
Nhưng, vì sao sư phụ lại đánh nhau với tỷ tỷ?
Nàng ghé vào bức vách sáng, sợ hãi nhìn hai người họ.
“Nhóc con đừng sợ, tỷ tỷ sẽ cứu muội ra!” Sát Thiên Mạch cho nàng một ánh mắt dỗ dành, gập một tay lại, nhất thời khí tím tràn ngập khắp không trung.
Thừa dịp mọi người đều đang lo lắng, Xuân Thu Bất Bại nhân cơ hội này dẫn đầu yêu binh ma binh tấn công thiên binh. Gã mặc kệ sống chết của con bé kia, bây giờ ai cướp được Yêu Thần, thì kẻ đó chính là vua của Cửu Thiên, chí tôn của Lục giới.
Lập tức nơi nơi hỗn loạn, ánh kiếm bay tứ tung, ánh đao chớp giật, giáo mâu như mưa, ánh sáng bắn ra bốn phía, lửa thiêu hừng hực, tiếng chém giết rung trời. Tiên ma hỗn chiến, uy lực bên nào cũng mạnh, chân khí dào dạt, tốc độ cực nhanh, so với chiến tranh dưới nhân gian không biết dữ dội hơn bao nhiêu lần.

Trường kiếm của Bạch Tử Họa không ngừng giao đấu với Sát Thiên Mạch, băng tuyết và hoa lửa văng khắp nơi.
“Đừng đánh nữa, sư phụ! Tỷ tỷ! Đừng đánh nữa!” Hoa Thiên Cốt dựa sát vào màn sáng nhìn mọi người vì nàng mà hỗn loạn, bản thân lại không có sức ngăn cản.
Bạch Tử Họa bay nhanh như gió, ánh sáng màu bạc từ trong lòng bàn tay phóng ra. Sát Thiên Mạch tránh thoát trong gang tấc, vừa cúi đầu đã thấy toàn bộ mặt biển bị đóng băng, ngay cả sóng biển cũng đông lại thành hình nhấp nhô.
Tình hình bốn phía rối ren, Bạch Tử Họa không do dự nữa, ra tay càng hiểm hơn. Hiên Viên Lãng thấy Sát Thiên Mạch dần rơi vào thế yếu thì muốn bay lên giúp đỡ, nhưng dù sao cũng là cao thủ quyết đấu, há có thể tùy tiện nhúng tay? Binh lính Nhân giới không có hiệu lệnh của hắn nên đành án binh bất động, ngồi xem hai giới Tiên, Ma chém giết.
Bạch Tử Họa sợ thương vong quá nhiều, truyền âm cho Ma Nghiêm. Ma Nghiêm gật đầu, nói to: “Ở lại chỉ thêm thương vong vô ích, chúng tiên theo ta rút về Trường Lưu Sơn.”
Trường Lưu cách Đông Hải không xa, số lượng yêu ma quá đông, chúng tiên vừa chiến vừa lui.
“Không cho đi!” Quanh thân Sát Thiên Mạch đều có lửa vờn, chân khí như rồng cuốn bay vút lên từ khắp nơi, Bạch Tử Họa không muốn tiếp tục trận đấu vô nghĩa này với hắn nữa, dùng toàn bộ chân khí đánh một chưởng lên vai Sát Thiên Mạch. Luồng nội lực xộc thẳng vào hầu như đã khiến tất cả mạch máu và kinh mạch của hắn đông cứng đến nứt toác. Sát Thiên Mạch không tránh không né cũng tung một chưởng rực lửa lên người Bạch Tử Họa, chẳng ngờ lại giống như đánh vào mây, sâu không lường được, như chìm trong dòng nước.
“Muốn Yêu Thần, có bản lĩnh thì đến Trường Lưu Sơn cướp. Còn Hoa Thiên Cốt, đó là việc riêng của Trường Lưu, không đến lượt một kẻ ngoài như ngươi để ý tới!” Bạch Tử Họa lạnh lùng nói, rồi liên tục đánh thêm ba chưởng, đả thương tim phổi của Sát Thiên Mạch và phong kín lại phần lớn nội lực của hắn.
Sát Thiên Mạch biết rõ mình không bằng Bạch Tử Họa, nhưng vẫn cố gắng chiến đấu đến tận lúc này, sao có thể dễ dàng dừng tay.
Hắn vung trường kiếm, ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng thét thảm thiết phá nát xung quanh không ngừng vang bên tai. Bỗng những người chung quanh dù tiên hay ma bụng và ngực đều bị vỡ ra, thân thể bại liệt, hộc máu mà chết khoảng chừng hơn một ngàn người.
 
Tồi Tâm Hóa Cốt? Bạch Tử Họa giật mình, bị thương nặng như thế còn dám dùng chiêu đấy, quả thật chán sống rồi!
“Yêu nghiệt! Ta có lòng tốt giữ ngươi mà không được!” Bạch Tử Họa lớn tiếng khiển trách, chân khí toàn thân ngưng tụ lại trên thân kiếm, Hoành Sương kiếm nháy mắt trở nên trong suốt như dao băng.
Sát Thiên Mạch dùng đôi mắt sớm đã đỏ ngầu, sắp nhỏ máu đến nơi cuồng ngạo nhìn xuống mọi người, tiên ma đều hoảng sợ.
“Nàng là của ta, Bạch Tử Họa, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám để đệ tử của ngươi tổn hại nàng một phân, ta sẽ giết cả nhà ngươi, nếu ngươi dám vì người trong thiên hạ tổn hại nàng một li, ta sẽ giết cả người trong thiên hạ!”
Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp kinh người nhẹ nhàng mấp máy, nói gằn từng tiếng. Mái tóc dài bay tán loạn trong gió lốc, Phi Dạ kiếm đón gió vang lên tiếng vù vù không dứt. Hơi nước trong không khí vì Bạch Tử Họa đột nhiên thay đổi cảm xúc mà hóa thành tuyết bay đầy trời, xen lẫn vào gió, vờn quanh người Bạch Tử Họa không thôi.
Hoa Thiên Cốt kinh ngạc ngây người, mọi người xung quanh cũng đờ đẫn.
Thật im lặng, chỉ có tiếng gió nghẹn ngào. Mũi kiếm của Bạch Tử Họa khẽ buông xuống, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, nhưng lại khẽ nghiêng người về phía trước, đang định cất bước.
Chân Hoa Thiên Cốt mềm nhũn quỳ sụp xuống trong vách tường, ra sức dập đầu, vẻ mặt hoảng hốt: “Sư phụ! Xin đừng! Cầu xin người! Đây là lỗi của con, tất cả đều là lỗi của con! Không liên quan gì tới bọn họ, con theo người về chịu phạt! Con theo người về chịu phạt!”
Lúc này mọi người xung quanh mới đủ khả năng hô hấp, bắt đầu thở hổn hển. Sát khí Bạch Tử Họa vừa phát ra khoảnh khắc đó thật quá kinh người, quá đáng sợ, trời đất đều như ngừng quay, ngay cả chúng tiên cũng không khỏi rùng mình.
Bạch Tử Họa lạnh lùng liếc Hoa Thiên Cốt, không nói gì.
“Không phải xin hắn, nhóc con, tỷ tỷ mang muội đi, đi khỏi Tiên giới hay Ma giới chó má của hắn, đi khỏi Yêu Thần chó má của hắn. Tỷ tỷ mang muội đi, chúng ta chẳng cần gì hết, muội muốn đi đâu chúng ta đi đó.”
Sát Thiên Mạch loạng choạng tiến lên vài bước, dang tay ra muốn ôm thân hình nho nhỏ của Hoa Thiên Cốt, lại chỉ chạm được vào vách tường sáng lạnh như băng.
Hoa Thiên Cốt lòng đau như thắt, dán chặt tay lên tay hắn qua một bức tường sáng: “Tỷ tỷ, đồng ý với Tiểu Cốt, đừng giết người vô tội nữa, đừng quan tâm đến Tiểu Cốt nữa. Tiểu Cốt đã làm sai, cho nên phải quay về chịu phạt! Tiểu Cốt chưa từng xin tỷ bao giờ, nếu tỷ thật sự muốn giúp Tiểu Cốt, thì sau này có cơ hội, hãy thay Tiểu Cốt chăm sóc tốt đứa bé bên cạnh này!”

Sát Thiên Mạch nhìn Nam Vô Nguyệt vẫn mê man bên cạnh nàng, khẽ gật đầu.
Hoa Thiên Cốt vui vẻ gật đầu theo, làm một cái mặt quỷ với hắn như trước kia. Mũi Sát Thiên Mạch cay cay, không kìm được sắp bật khóc.
“Tỷ tỷ đừng khóc, khóc sẽ không đẹp…” Hoa Thiên Cốt gượng cười, nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc.
Bạch Tử Họa từ nãy tới giờ vẫn không nhìn hai người, thoắt cái đã bay xa hơn mười trượng. Sát Thiên Mạch không còn gì trong tay nữa, nhìn Hoa Thiên Cốt nháy mắt trôi xa theo vách sáng. Hắn vừa bước đi, người đã hơi lảo đảo nôn ra một búng máu.
“Ma quân!” Bọn Xuân Thu Bất Bại muốn bước lên dìu hắn, hắn lại đưa tay ngăn cản.
Không thể buông tay, không thể buông tay! Hắn sao có thể buông tay như vậy! Sát Thiên Mạch nhìn về phía trước, trên mặt hiện lên vẻ đau thương ngoan tuyệt động lòng người.
“Tôn thượng!” Đoàn người của Hiên Viên Lãng và Vân Ẩn vội ngăn Bạch Tử Họa lại, tuy cũng lo lắng cho an nguy của Hoa Thiên Cốt nhưng không thể mạnh bạo như yêu ma.
Bạch Tử Họa nhíu mày, cưỡi gió bay nhanh, lạnh lùng nói: “Hai vị không cần nói nhiều. Người có vương pháp, tiên có tiên quy, sau khi Tam tôn hội thẩm, Hoa Thiên Cốt sẽ bị xử lý theo môn quy của Trường Lưu.”
Hiên Viên Lãng không biết môn quy của Trường Lưu, càng không biết Tam tôn hội thẩm là cái gì, nhưng khi thấy sắc mặt tái mét trong phút chốc của Khinh Thủy và Lạc Thập Nhất thì lòng thoáng có dự cảm không lành.
“Tôn thượng, dù Thiên Cổ có phạm phải sai lầm lớn, nhưng chuyện Yêu Thần xuất thế đã ngăn được đúng lúc, hơn nữa nàng cũng cam tâm chịu phạt, xin hãy nương tay…”
“Nhiều lời vô ích, bệ hạ nên quản tốt chuyện nhân gian các người đi! Chuyện Tiên giới không đến lượt ngài nhúng tay vào.”
Chúng tiên và đệ tử Trường Lưu đều bay thẳng về Trường Lưu Sơn, việc cần bàn bạc tiếp theo là nên xử lý Hoa Thiên Cốt và Yêu Thần thế nào.
Tới ngoài vách ngăn của Trường Lưu Sơn, Bạch Tử Họa đột nhiên dừng lại: “Trường Lưu chính là Tiên giới, hơn nữa đang là thời điểm đặc thù, bệ hạ mang theo trọng binh không thể cùng vào núi.”
Hiên Viên Lãng hoảng hồn, chẳng lẽ Bạch Tử Họa đã biết trước kết quả buổi hội thẩm, cố ý đuổi hắn đi, không cho hắn vào núi, sợ hắn giận dữ sinh sự sao?
“Tôn thượng?!” Hắn tiến lên muốn tranh luận.
Hoa Thiên Cốt vội ghé sát vào vách sáng vội vàng khua tay với hắn: “Muội sẽ không sao đâu! Lãng ca ca yên tâm!” Cuối cùng nàng lại nói thêm một câu: “Giúp muội chăm sóc Khinh Thủy!”
Khinh Thủy quay đầu đi, nghẹn ngào lén gạt nước mắt. Giờ Hoa Thiên Cốt đã thành ra thế này rồi mà vẫn còn nghĩ cho nàng.
Hiên Viên Lãng tiếp tục tiến lên phía trước thì bị đệ tử Trường Lưu ngăn lại, chỉ có thể lo lắng đi loanh quanh.
Bạch Tử Họa không về Tuyệt Tình điện luôn mà đưa Hoa Thiên Cốt và Nam Vô Nguyệt đang bị nhốt bay thẳng vào chính điện Trường Lưu, bỗng nhớ tới gì đó quay đầu lại nhìn Đông Phương Úc Khanh. Trước giờ người tỉnh táo nhất chính là hắn.
Đông Phương Úc Khanh cúi người, dáng vẻ tao nhã vô hại: “Tại hạ lẻ loi một mình, không hề có ác ý, chỉ là lo lắng cho Cốt Đầu với tư cách một người bạn, muốn ở bên nàng nhiều hơn thôi. Bất kể kết quả hội thẩm là gì, cũng không hề dị nghị.”
Hai người nhìn nhau, Bạch Tử Họa biết Đông Phương Úc Khanh mới là kẻ khó đối phó nhất trong số này, nhưng dù sao Hoa Thiên Cốt và Nam Vô Nguyệt đã bị hắn nhốt chặt, dù hắn có sức mạnh to bằng trời cũng không cứu được người.
Hoa Thiên Cốt thấy Bạch Tử Họa không ngăn Đông Phương Úc Khanh nữa, cuối cùng nàng cũng có thể nhìn huynh ấy nhiều hơn, vui vẻ làm một dấu thắng. Đông Phương Úc Khanh bất đắc dĩ lắc đầu cười, nàng thật đúng là có thể tìm vui trong nỗi khổ.
“Nhốt hai người này vào tiên lao, để sau thẩm vấn.” Bạch Tử Họa phất tay áo vào điện, nhưng vẫn không hề nói một câu với Hoa Thiên Cốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui