Hoa thiên cốt (Tập 1)

Lam Vũ Lan Phong nhìn nàng: “Ta lừa ngươi? Ta biết ơn ngươi còn không kịp nữa là, Sóc Phong của ngươi sớm đã biến mất rồi, tan thành mây khói, có làm cách gì cũng không thể quay lại, ha ha ha! Máu của ngươi chẳng qua là để hóa giải phong ấn cuối cùng thôi, phong ấn giải xong, Yêu Thần sẽ xuất thế. Thế gian này, không gì có thể ngăn cản được nữa!”
Hoa Thiên Cốt ra sức lắc đầu: “Không phải, không phải, chỉ là một giọt máu thôi, chỉ là một giọt máu thôi… Sao thế được…”
“Chuyện đã tới nước này ngươi còn không biết mình là ai sao? Nhưng nghĩ lại, ngươi không biết ngươi là ai, thế gian này cũng không ai biết, người duy nhất biết chính là Bạch Tử Họa. Nếu không phải lúc hắn hôn mê ta muốn do thám một ít bí mật Tiên giới nên xem trộm kí ức thì ta cũng không biết…”
“Ngươi muốn nói gì? Ngươi muốn nói gì?” Hoa Thiên Cốt thấy đầu mình nhức vô cùng.
Lam Vũ Lan Phong đưa mặt tới gần nàng, thấp giọng cười, từ từ nói: “Ngươi chính là Yêu Thần mà chúng thần hợp lực phong ấn, đá Nữ Oa vì ngươi mà vỡ, hợp với máu thịt của ngươi tứ tán khắp mảnh đất rộng lớn này. Hoa Thiên Cốt, ngươi là vị thần cuối cùng trên thế gian…”
Hoa Thiên Cốt loạng choạng hai cái rồi ngã phịch xuống, nhưng Bạch Tử Họa trong tay khiến nàng tự nhủ mình phải tiếp tục cầm cự, tất cả chuyện này đều là giả, ả ta thích gạt người nhất! Nàng không muốn nghe! Tất cả những gì ả ta nói đều là giả…
Đường Bảo cũng kinh ngạc sững sờ.
Lúc này mười sáu món thần khí đang ở trên không trung Đông Hải, bầu trời tối đen nháy mắt chuyển thành màu tím đậm quái dị, nước biển chảy ngược về phía lỗ đen lớn chứa mười sáu món thần khí, tạo thành một vòi rồng lớn xoay tròn ở giữa biển, giống như cơn lốc xoáy khiến không khí và bình địa xung quanh đều long trời lở đất.
Yêu quái khắp nơi đều cảm nhận thấy sự cựa mình của Yêu Thần, tất cả đều bạo loạn, làm hại nhân gian. Thiên tai, động đất, núi lửa không ngừng, người chết vô số, nhưng đây mới chỉ là điềm báo mà thôi.
Bầu trời Đông Hải hỗn loạn, tiên nhân kinh hoàng, yêu ma lại reo hò nhảy múa. Ma Nghiêm và mấy người khác thở dài, không kịp nữa rồi.
Lúc này Sát Thiên Mạch và bọn Xuân Thu Bất Bại thống lĩnh đại quân tới, tiên ma giằng co hết sức căng thẳng, khó tránh khỏi một trận khổ chiến.
Hoa Thiên Cốt không biết nên trách mình ngu ngơ hay giận bản thân vô dụng hết lần này đến lần khác bị ả lừa, muốn giết ả thì lại không còn sức.
“Ngươi có biết máu mình tại sao lại nhiều tác dụng như thế không? Biết tại sao thần khí luôn liên quan đến ngươi, rồi tất cả lại bị ngươi tập hợp không? Tới giờ ta vẫn rất tò mò ngươi và Bạch Tử Họa trúng kịch độc sao có thể trốn ra khỏi vạc Thần Nông, hơn nữa lại không bị chân hỏa của ta gây thương tích…”
Tai Hoa Thiên Cốt ong lên, không nghe rõ lắm. Thì ra sư phụ đã biết, lại không nói gì với nàng, hay dù mình là thần hay người, đối với sư phụ vẫn không thay đổi? Nhưng chính vì mệnh thần giáng thế của mình mà tai họa luôn ập đến với người xung quanh, bây giờ còn thả cả Yêu Thần ra nữa. Nếu quả thật là thần, thì chắc nàng là vị thần yếu nhất!
Hoa Thiên Cốt muốn cười, nhưng lại cười không nổi. Nàng không thể tưởng tượng ra được trận chiến thời thượng cổ ấy đã xảy ra chuyện gì, thảm thương oanh liệt thế nào mới có thể hủy diệt cả Thần tộc, chỉ còn lại mình nàng. Nàng cũng chỉ có chút hình thần chưa diệt, du đãng ngàn năm, cuối cùng có một ngày tụ được linh khí, chuyển kiếp đến nhân gian.
Nhưng sự xuất hiện của nàng chẳng qua chỉ là điềm báo cho đại kiếp hủy thiên diệt địa. Mà giờ đây, còn ai có sức mạnh phong ấn Yêu Thần?
Hoa Thiên Cốt ôm Bạch Tử Họa, vùi đầu vào ngực người khóc nức nở, bỗng thấy người hơi cử động. Yêu Thần xuất thế, tà khí nơi nơi sẽ kinh động người, người sắp tỉnh lại rồi.
“Cốt Đầu, đừng lo! Sẽ có cách thôi!” Đường Bảo sợ nàng làm ra chuyện gì điên rồ, vội vàng thấp giọng an ủi: “Đây không phải là lỗi của mẹ, mẹ có biết gì đâu, mẹ chỉ muốn cứu Tôn thượng, muốn cứu Sóc Phong thôi. Chuyện Yêu Thần sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, đó không phải là lỗi của mẹ! Mẹ đừng tự trách nữa! Nếu trước kia có thể phong ấn, thì bây giờ chắc chắn cũng có thể phong ấn!”
Hoa Thiên Cốt mê mang nhìn Bạch Tử Họa, khẽ cười: “Sư phụ luôn nói, sai chính là sai, bất kể lí do là gì. Tuy sức ta có hạn, nhưng sẽ dùng hết khả năng của mình để vớt vát, sư phụ, người phải tha thứ cho Tiểu Cốt đấy nhé!”
Hoa Thiên Cốt ôm Bạch Tử Họa ra sức bay về phía trước, bỗng thấy một hơi thở quen thuộc.
“Tử Họa?” Rất nhiều người xuống đáy biển tìm kiếm tung tích của Hoa Thiên Cốt. Tử Huân Thiển Hạ dùng cá chỉ vàng có khứu giác vô cùng nhạy bén tìm được Hoa Thiên Cốt dưới đáy biển dày đặc mùi hương, lại không ngờ Bạch Tử Họa cũng ở đó.
“Tử Họa, chàng làm sao thế?”
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên nhìn Tử Huân Thiển Hạ đang ngạc nhiên và lo lắng, cố gắng mỉm cười lắc đầu: “Sư phụ trúng độc vạc Thần Nông của Lam Vũ Lan Phong, nhờ có Tử Huân tỷ tỷ lấy thuốc giải mà Lam Vũ Lan Phong luyện cùng với độc nên cứu được sư phụ. Tiểu Cốt hoàn thành nhiệm vụ Ma quân giao, tập hợp đủ mười sáu món thần khí, Yêu Thần sắp xuất thế.”

Tử Huân Thiển Hạ hoảng sợ lắc đầu: “Tiểu Cốt, muội đang nói gì thế? Tại sao tỷ không hiểu gì cả?”
Hoa Thiên Cốt nhét mạnh Bạch Tử Họa đang hôn mê vào lòng nàng.
“Chăm sóc sư phụ muội cho tốt, nếu người có hỏi thì trả lời y như thế. Tỷ hiểu ý muội mà.”
“Nhưng…” Tử Huân Thiển Hạ kéo nàng lại, “Muội muốn đi đâu?”
“Muội đi bù đắp tội lỗi đã phạm phải, Tử Huân tỷ tỷ, coi như Tiểu Cốt cầu xin tỷ, nhất định phải nói như thế cho sư phụ.”
Sự tin tưởng và giao phó trong mắt Hoa Thiên Cốt khiến nàng không nỡ chối từ.
“Đường Bảo, ngươi cũng ở lại đây.” Hoa Thiên Cốt lấy Đường Bảo trong lỗ tai ra đặt lên vai Tử Huân Thiển Hạ.
“Con không muốn! Con không muốn! Con muốn đi theo mẹ!” Đường Bảo biết nàng định làm gì, vừa khóc vừa đá, không ngừng túm tay nàng lại.
Hoa Thiên Cốt dùng nhiếp hồn thuật, nó lăn ra bất tỉnh.
“Thiên Cốt!” Tử Huân Thiển Hạ không biết sự lo lắng này đến từ đâu, Hoa Thiên Cốt vẫn mang vóc người nhỏ nhắn hệt như trước kia, nhưng ánh mắt giờ đây lại hoàn toàn biến đổi, khiến lòng Tử Huân Thiển Hạ nặng trĩu âu lo.
Hoa Thiên Cốt nhoẻn cười xoa dịu nàng, nhưng lòng lại đau đến sắp cuộn tròn cả người lại.
Nàng cầm chặt tay Bạch Tử Họa, luyến tiếc không nỡ buông, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, xoay người xông lên khỏi mặt biển.
Lỗi của nàng thì để nàng bù đắp, dẫu có thịt nát xương tan.
Đám Lạc Thập Nhất, Sát Thiên Mạch thấy Hoa Thiên Cốt từ biển bay lên, không ai biết vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Yêu Thần giải trừ phong ấn xuất thế bằng cách nào.
Hoa Thiên Cốt nhìn bầu trời nhuốm tím, yêu khí, tà khí, chướng khí, tinh khí, ô khí, tất cả đều bị hút vào trong lỗ đen cực lớn chứa mười sáu món thần khí kia. Trên biển từng đợt sóng trào dâng, bầu trời sấm sét vang rền.
“Bắt đứa nghiệp chướng kia lại cho ta!” Ma Nghiêm nhìn Hoa Thiên Cốt giận dữ. Đề phòng bao lâu, Yêu Thần vẫn bị nó thả ra, chẳng lẽ đây chính là số trời sao?
Chúng tiên đều kinh hoảng, hoang mang lo sợ, đang định tiến đến thì Sát Thiên Mạch vung tay lên, yêu ma ngăn tất cả lại.
“Thiên Cốt!”
“Nhóc con!”

Hoa Thiên Cốt không biết có bao nhiêu tiếng gọi mình, từ từ nhìn quanh một lượt. Nàng nhìn những gương mặt quen thuộc và khung cảnh hỗn loạn, phong vân biến sắc, sau đó lao vụt vào lỗ đen kia.
Sâu dưới đáy biển, Bạch Tử Họa vẫn lơ lửng như trước, tay áo khẽ đong đưa theo làn nước lạnh, quanh thân tỏa ra một vầng sáng, tựa như đang nằm trong một cỗ quan tài bằng thủy tinh cực lớn. Tử Huân Thiển Hạ đứng bên cạnh nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn bi thương.

Tử Huân Thiển Hạ không ngừng truyền nội lực, mong hắn mau tỉnh lại, bây giờ nàng cũng chỉ có thể làm được chuyện này.
Ngẫm lại nàng lại càng sầu muộn, tuy Thiên Cốt chỉ là một đứa bé, vậy mà lại có thể vì Bạch Tử Họa mà trả giá nhiều như thế. Còn nàng, mấy trăm năm nay nàng ngoài hối hận, buông thả thì đâu có làm gì.
Nàng và Hoa Thiên Cốt đều yêu Bạch Tử Họa, nhưng từ giây phút yêu hắn, lòng nàng đã không thể chứa thêm điều gì nữa. Tiên giới, chúng sinh, thiên hạ không còn gì quan trọng. Yêu Thần có xuất thế không thì liên quan gì đến nàng? Còn Hoa Thiên Cốt yêu Bạch Tử Họa, cũng yêu cả muôn dân bá tánh chàng trông nom, quan tâm chàng, cho nên cũng quan tâm tới những gì chàng quan tâm. Nàng vì tình yêu mà mông muội, lúc nào cũng giằng xé trong đau đớn, nàng chưa từng mong sự báo đáp xa vời, chỉ cầu hắn khỏe mạnh.
So với Hoa Thiên Cốt, nàng đã sống từng ấy năm, hóa ra vẫn là uổng phí, vẫn là một đứa bé chẳng hiểu tình yêu.
Tử Huân Thiển Hạ si ngốc nhìn Bạch Tử Họa, thật ra nàng hy vọng hắn vĩnh viễn không tỉnh lại, để mình có thể mãi mãi ngắm hắn như thế này. Nhưng vì sao Hoa Thiên Cốt có thể yêu hắn thầm lặng không oán không hối, mà tình yêu của nàng lại ích kỉ đến thế?
Bạch Tử Họa cuối cùng cũng dần tỉnh lại, Tử Huân Thiển Hạ vội vàng lau lệ trên khóe mắt.
“Tiếu Cốt!” Hắn vừa tỉnh đã bật người dậy, không ngờ lại thấy Tử Huân Thiển Hạ bao năm không gặp.
Tử Huân Thiển Hạ nhìn hắn, môi run rẩy không nói nên lời.
“Tử Huân? Sao nàng lại ở đây…” Bạch Tử Họa thấy mình giống như đã ngủ lâu đến mông muội, rất nhiều chuyện không nhớ ra.
Tử Huân Thiển Hạ nhìn khuôn mặt vẫn lạnh lùng hờ hững của Bạch Tử Họa, gắng nở nụ cười, giống như nàng đã từng tưởng tượng ngàn vạn lần, khi gặp lại sẽ nở một nụ cười đẹp nhất trước mặt hắn, nhưng giờ phút này bất kể thế nào vẫn không cười nổi.
Chàng có biết, có biết bao năm nay ta vì chàng mà đớn đau biết mấy, đứa bé kia vì chàng mà khổ sở biết chừng nào… Đứa bé kia, còn ngốc hơn cả ta…
“Sao lại thế này? Độc của ta…” Bạch Tử Họa vừa vận nội lực thì kinh ngạc nhận ra độc đã được giải hết. Chuyện này sao có thể?
“Tiểu Cốt đâu? Thần khí đâu?” Dự cảm không lành càng ngày càng nhiều, tim hắn như bị bóp nghẹt.
“Không kịp nữa rồi…” Tử Huân Thiển Hạ khẽ lắc đầu.
“Cái gì… không kịp nữa?” Bạch Tử Họa nhướng mày, quan vi mặt biển, ánh trăng ảm đạm, bầu trời nhuốm một màu tím ma quỷ. Phong ấn của mười sáu món thần khí đã giải, phóng lên trên tụ lại thành một sức mạnh kinh thiên động địa, sóng cuộn ngất trời, gió giục mây vần. Trên mặt biển chi chít đầy người, đều bất lực im lặng xem tình thế phát triển.
Lòng Bạch Tử Họa chợt lạnh: “Tiểu Cốt hóa giải phong ấn đúng không?” Hắn gằn từng tiếng, trong Lục giới này người có khả năng làm việc ấy, sợ rằng chỉ có mình nàng.
Tử Huân Thiển Hạ vẫn không nhìn ra tâm trạng của Bạch Tử Họa, dù tới phút này rồi hắn vẫn bình tĩnh như trước.
“Đúng thế.” Nàng cắn răng đáp.
“Tại sao độc của ta lại giải được?”
“Chàng trúng độc vạc Thần Nông của Lam Vũ Lan Phong, may mà trước đó ả ta từng luyện chế một ít thuốc giải. Thiên Cốt tìm ta, xin ta cứu chàng. Thế nên chúng ta hợp tác dùng kế lấy được thuốc giải ở chỗ Lam Vũ Lan Phong, lúc này mới giải được độc cho chàng.” Tử Huân Thiển Hạ hít sâu một hơi, nói theo lời Hoa Thiên Cốt đã dặn, chỉ vì bọn họ đều hiểu rõ tính cách của Bạch Tử Họa.

Đôi mắt lạnh băng của hắn chiếu đến khiến tim Tử Huân Thiển Hạ nghẹn lại, không biết rốt cuộc hắn có tin hay không.
“Tiểu Cốt vì sao phải trộm thần khí, thả Yêu Thần xuất thế?” Lúc trước phát hiện ra chuyện Tiểu Cốt là thần hắn không nói với ai, chính là vì sợ yêu ma lợi dụng nàng hóa giải phong ấn, càng sợ sư huynh biết chuyện sẽ giết nàng, không ngờ cuối cùng vẫn đi tới bước này.
Tất cả là vì chàng đấy! Tử Huân Thiển Hạ rất muốn nói thế, nhưng vẫn gắng nhịn: “Mấy năm trước con bé phụng mệnh Sát Thiên Mạch trà trộn vào làm đồ đệ của chàng, mục đích chính là tìm cơ hội trộm thần khí.”
Bạch Tử Họa phất tay áo xoay người: “Nói bậy! Sau khi ta nhận Tiểu Cốt chẳng nhẽ không biết rõ tình cảnh của nàng sao? Nàng và Sát Thiên Mạch rõ ràng kết bạn sau đó!”
“Thì ra chàng cũng biết.”
“Đương nhiên là ta biết.” Mắt Bạch Tử Họa đột nhiên trở nên sắc lạnh như băng. Sao hắn không biết cái bí mật nhỏ này của Tiểu Cốt, ví như thỉnh thoảng nàng sẽ chạy ra ngoài gặp Sát Thiên Mạch, thường xuyên trao đổi thư từ với Đông Phương Úc Khanh. Tuy hai người họ không thuộc chính đạo, nhưng cũng không phải hạng gian tà. Tiểu Cốt có duyên phận với bọn họ, sư phụ như hắn hà tất phải can thiệp cả những chuyện đó?
“Chàng thật khoan dung với cô bé ấy.” Tử Huân Thiển Hạ khẽ thở dài, “Ngay cả môn quy của Trường Lưu cũng không để ý. Vậy cũng có thể là về sau hai người đó từ từ nuôi kế hoạch, Ma quân rất thích nàng, ta nghĩ chuyện này chàng cũng biết…”
“Đủ rồi!” Bạch Tử Họa lạnh mặt nói. Nàng muốn nói gì, nói Tiểu Cốt và Sát Thiên Mạch có tư tình sao?
“Tiểu Cốt giờ đang ở đâu?” Dường như lúc nãy hôn mê hắn nghe thấy tiếng Tiểu Cốt.
Bây giờ hắn không để ý được nhiều, chỉ muốn tìm nàng hỏi cho rõ ràng. Trừ phi chính nàng thừa nhận, những người khác nói hắn tuyệt đối không tin. Tại sao tiên lực đã phục hồi như trước vậy mà tìm khắp vẫn không thấy nàng? Rốt cuộc nàng trốn đi đâu?
Tử Huân Thiển Hạ cúi đầu nói không nên lời, chỉ đưa tay ra giao Đường Bảo đang hôn mê cho hắn. Bạch Tử Họa thấy Đường Bảo thì cực kì kinh ngạc, dù có đi đâu Hoa Thiên Cốt cũng mang nó theo.
“Tiểu Cốt… ở đâu?”
“Sợ chàng xử phạt, trốn rồi.” Tử Huân Thiển Hạ quay đầu đi, không muốn để Bạch Tử Họa thấy sự giằng xé trên mặt mình.
Yêu Thần xuất thế, Tiểu Cốt mất tích, mày Bạch Tử Họa nhíu càng chặt. Nhưng bây giờ chúng tiên không thể như rắn mất đầu, giải quyết chuyện Yêu Thần trước rồi nói sau.
Khi Bạch Tử Họa chuẩn bị rời đi, nhìn Tử Huân Thiển Hạ thấp giọng nói: “Cám ơn nàng…”
Tử Huân Thiển Hạ xót xa, suýt rơi nước mắt.
“Chàng không cần cám ơn ta… Không cần cám ơn ta… Không phải ta, không phải…”
“Nàng về cùng ta nhé?” Đột nhiên Bạch Tử Họa hỏi.
Tử Huân Thiển Hạ cười khổ lắc đầu: “Không về được nữa rồi, không bao giờ về được nữa…” Hiện tại ngay cả yêu ma nàng cũng không bằng.
Bạch Tử Họa quay đầu liếc nhìn nàng một cái, giống hệt như trăm năm trước, hững hờ.
Tử Huân Thiển Hạ nhìn bóng lưng Bạch Tử Họa bay về phía mặt biển cách mình ngày càng xa, lẩm bẩm: “Nếu trăm năm trước chàng đến tìm thiếp, nếu lúc ấy chàng nói với thiếp câu ấy… Nhưng chung quy, ngay cả nguyên nhân thiếp đọa tiên chàng cũng không biết, cũng không muốn biết. Đối với chàng, có lẽ thiếp còn không bằng một đệ tử bình thường ở Trường Lưu đúng không? Ít ra chàng còn có trách nhiệm với bọn họ, còn thiếp, chỉ là khách qua đường mà thôi. Bạch Tử Họa ơi là Bạch Tử Họa, chàng có biết một người thoạt nhìn lòng mang cả chúng sinh như chàng mới là vị tiên vô tình nhất Cửu Thiên. Chàng biết không, chỉ có chuyện liên quan đến Thiên Cốt, chàng mới lộ ra một ít cảm xúc khác… Nếu con bé biết mình có sức nặng trong lòng chàng như vậy, có lẽ chết cũng nhắm mắt…”
Sát Thiên Mạch đã thử xông vào lỗ đen do thần khí tạo nên bao nhiêu lần để cứu Hoa Thiên Cốt ra, nhưng lại bị một luồng sức mạnh cực lớn đẩy về, hắn nghĩ mãi vẫn không biết sao nàng có thể vào đó.
Thần khí đã ở trên trời nhấm nuốt mây gió suốt một ngày, người của hai giới Tiên, Ma gần như đã đông đủ. Đông Phương Úc Khanh chạy tới, vẫn đi một mình như trước, sau đó không ngờ Hiên Viên Lãng cũng tới, còn mang theo hơn ngàn tinh binh. Tiên giới đều kinh ngạc, đế vương chốn nhân gian chẳng những tiên thuật cực cao, hơn nữa còn bồi dưỡng một đội quân binh tinh thông pháp thuật, huấn luyện nghiêm chỉnh, khí thế bức người, ngay cả yêu binh thiên binh cũng phải kiêng nể ba phần.
Vì thế Tiên giới, Ma giới, Nhân giới vây xung quanh thần khí như cái kiềng ba chân, mỗi bên một suy nghĩ riêng, nhưng đều chỉ có thể án binh bất động. Tất cả lực chú ý đều đặt trên vấn đề bao giờ Yêu Thần xuất thế.
Yêu ma đương nhiên nóng lòng chờ mong, còn hai giới Nhân, Tiên theo dòng thời gian chuyển dịch thì càng thấp thỏm bất an. Thời điểm quan trọng Bạch Tử Họa lại không có ở đây, chúng tiên đành phải nhìn Ma Nghiêm, ngóng trông hắn quyết định hạ nhanh một mệnh lệnh. Yêu Thần chưa sống lại, cũng chưa hoàn toàn thành hình, hiện tại có lẽ còn chút hy vọng. Nếu đợi đến khi Yêu Thần thoát khỏi sồ thể[3], bước từ thần khí ra, thì thật sự đành để trăm họ lầm than.
[3] Sồ thể: Hình dạng gốc trước khi hoàn thiện.

“Sư huynh!” Sênh Tiêu Mặc nhìn Ma Nghiêm, Ma Nghiêm nhíu chặt mày, vết sẹo trên mặt càng thêm đáng sợ.
“Ta nhận thấy hơi thở của Tử Họa, chờ một chút.”
“Nhị sư huynh không sao?” Sênh Tiêu Mặc vui mừng nói, đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Khi Hiên Viên Lãng và Đông Phương Úc Khanh biết Hoa Thiên Cốt đã xông vào trong lỗ đen thì đều giật mình. Hiên Viên Lãng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết phải ngăn cản Yêu Thần xuất thế. Đông Phương Úc Khanh thì biết tất cả, cũng đoán được độc của Bạch Tử Họa đã giải xong, còn Sóc Phong… cũng đã chết.
Hiện giờ Yêu Thần vì Cốt Đầu mà sắp xuất thế, chắc chắn nàng sẽ đau đớn dằn vặt vô cùng, muốn tự dựa vào sức mình phong ấn Yêu Thần lần nữa, hoặc cũng có thể đã nghĩ tới việc đồng quy vu tận.
Đông Phương Úc Khanh thở dài, nhìn lên trời. Hắn hận thân phận của mình, càng hận bản thân dù có biết nhiều hơn nữa cũng vĩnh viễn chỉ là một người quan sát, không thể can thiệp. Nhưng trong lòng hắn vẫn ôm hy vọng tha thiết, Cốt Đầu từ trước tới nay chưa bao giờ khiến hắn thất vọng, tin chắc rằng lần này cũng sẽ như vậy!
Đúng vào lúc này, một bóng áo trắng như tuyết bay vụt từ mặt biển lên, sóng nước theo hắn dấy thành cột dài nhỏ, vút lên cho tới khoảng không cao nhất. Bạch Tử Họa đứng trên cột nước nhìn xuống chúng sinh, tay áo tung bay, vẻ mặt nghiêm nghị càng thêm vẻ thần thánh bất khả xâm phạm, tóc đen như mun, không ngừng bị gió thổi lên dung nhan tuyệt thế, con ngươi sáng như sao, lạnh lùng đảo qua mọi người, chân lũ yêu ma đều mềm nhũn, còn tiên nhân đều thần phục.
“Tôn thượng!”
Mọi người hò reo, sự lo lắng tuyệt vọng bao phủ đáy lòng giờ được bình ổn ít nhiều. Bóng áo trắng phấp phới của Bạch Tử Họa tựa như một luồng sáng, rọi lên bầu trời nhuốm sắc tím ma quỷ.
“Sư đệ, độc của đệ?” Ma Nghiêm truyền âm hỏi.
“Đã giải được rồi, không còn gì đáng ngại.”
Bạch Tử Họa nhìn lỗ đen, mở miệng nói: “Mặc dù phong ấn đã bị giải, Yêu Thần sắp xuất thế, nhưng mới chỉ giải trừ được sức mạnh của Yêu Thần trong mười sáu món thần khí mà chưa có thực thể. Để có thể chịu được sức mạnh lớn như thế, Yêu Thần cần ít nhất hai mươi mốt ngày đêm mới có thể chính thức thành hình. Chúng tiên hợp sức dù không hủy được lỗ đen, thì nhất định có thể khiến nguyên thần của nó bị thương nặng, lùi lại ngày xuất thế.”
“Được!”
Tiếng Bạch Tử Họa không lớn, nhưng lại rành mạch truyền khắp bốn phương, phía dưới vang lên tiếng phụ họa không ngừng. Yêu ma bắt đầu có chút bối rối.
“Chúng tiên nghe lệnh ta, phóng mạnh chân hỏa, bát quái kiềm sấm sét, rải ra bốn phía Đông Tây Nam Bắc phá thiên trận.”
Ngay lập tức ánh kiếm bay vun vút trên không. Yêu ma hỗn loạn, lui thành một vòng nhỏ, vây xung quanh mười sáu món thần khí, cầm lưỡi đao sắc nhọn trong tay, hướng về phía chúng tiên.
Mặt Hiên Viên Lãng biến sắc, biết Bạch Tử Họa kiên quyết, cho dù lỗ đen không sụp xuống thì cũng có thể khiến Yêu Thần bị thương khi đang lớn dần trong sồ thể. Đó cũng là phương án duy nhất bây giờ, nhưng Thiên Cốt còn ở bên trong! Làm thế nào bây giờ? Trong tình huống khó xử, Hiên Viên Lãng vung tay lên, hạ lệnh bảo vệ thần khí.
Thấy Nhân giới đột nhiên trở giáo, binh lính đứng thành một hàng với yêu ma, vững chắc vây quanh thần khí, Ma Nghiêm giận dữ: “Hiên Viên bệ hạ, đây là sao? Lẽ nào lần này ngài tới cũng là vì bảo vệ Yêu Thần xuất thế? Phải biết rằng Yêu Thần sát sinh bừa bãi, kẻ đứng mũi chịu sào chính là Nhân giới!”
Chúng binh cũng khó hiểu nhìn Hiên Viên Lãng, không biết bệ hạ có ý gì.
Hiên Viên Lãng lòng rối như tơ vò, lo lắng nhìn về phía Bạch Tử Họa: “Tôn thượng, Thiên Cổ cũng ở bên trong!”
Sắc mặt Bạch Tử Họa khẽ biến, nhìn về phía Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm, Ma Nghiêm khinh thường hừ lạnh, Sênh Tiêu Mặc cau mày khẽ gật đầu.
Bạch Tử Họa không hề suy nghĩ cất giọng lạnh tanh: “Thì sao, chẳng lẽ Yêu Thần không phải do nàng thả ra? Hoa Thiên Cốt có chết ngàn vạn lần cũng không đủ để bù đắp lỗi lầm.” Nói xong hắn vung mạnh tay lên.
“Ngươi dám!” Hai mắt Sát Thiên Mạch đỏ rực chói lóa, lại đầy tơ máu. Hắn cản trước người Bạch Tử Họa, tuốt trường kiếm ra, sát khí ngút trời. Lọn tóc rối tung không ngừng quất lên dung nhan tuyệt thế của hắn, mọi người ở đây đều lơ đễnh buông vũ khí.
Bạch Tử Họa nhớ tới lời Tử Huân Thiển Hạ vừa nói, lại nhớ mấy lần thấy Hoa Thiên Cốt ôm ôm ấp ấp với Sát Thiên Mạch, không hiểu tại sao lại có chút giận dữ.
“Ngươi thấy ta có dám không?” Bạch Tử Họa lạnh lùng nói, tuốt Hoành Sương kiếm khỏi vỏ, hai người cực kì căng thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui