Hoa thiên cốt (Tập 1)

Chương 2: Khi còn nhỏ
Hai kẻ gà mờ đi quanh khu rừng mấy lần nhưng vẫn không thể ra được. Mặt trời đã khuất núi, khắp nơi đều yên tĩnh.
Hoa Thiên Cốt bối rối: “Ngươi đừng để ý tới ta nữa! Tự mình tìm đường đi, cứ thẳng hướng Bắc là có thể ra khỏi rừng. Ở cạnh ta, có đi thêm mấy vòng nữa cũng không ra được.”
Nàng nghĩ mình lại bị quỷ ám, nếu Hiên Viên Lãng đi một mình có lẽ sẽ ra ngoài được.
“Ngươi thật ngốc, đây không phải ma quỷ mà là Thất Tinh mê trận do con rùa chết tiệt kia bố trí, bên ngoài không thể vào, mà bên trong cũng không thể ra. Đồ khốn khiếp đó muốn giam ta tới lúc chết đói, làm sư phụ không thể tìm thấy. Ta đã đánh nó bị thương, lại có long khí hộ thể nên con rùa đó chỉ có thể nghĩ cách khiến ta phải khổ sở. Ngươi cứ xem ta mà bắt được nó thì sẽ trả đũa thế nào!”
“Có cách gì phá trận pháp đó không?”
“Ta cũng không biết cách phá, trận pháp này có lẽ đồ khốn kia đã để mai rùa ở bên ngoài, trên đấy là các loại trận pháp của ngũ hành bát quái, biến hóa hàng ngàn hàng vạn kiểu. Thật ra nó cũng không có gì lợi hại, chỉ dựa vào mấy trận đồ quấy phá khắp nơi ấy mà. Nhưng sao ngươi lại vào được đây?”
“Ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ngươi nên xông vào.”
“Thảm thiết cái con khỉ!” Hiên Viên Lãng tức điên, đánh bốp một cái vào đầu Hoa Thiên Cốt, “Ta chỉ kêu thử một chút để xem sư phụ có nghe thấy không thôi.”
Hoa Thiên Cốt vô tội sờ cái đầu rối tung rối bù của mình, dáng vẻ bẩn bẩn này của nàng có lẽ thật sự cũng giống ăn mày đầu đường xó chợ.
“Người tên Dị Hủ Quân đưa cho ta một thứ, ngươi xem có phải nó mang ta vào không?” Hoa Thiên Cốt đưa Thiên Thủy Tích cho hắn xem.
Hiên Viên Lãng đặt Thiên Thủy Tích trong lòng bàn tay, giống như đang cầm một giọt lệ lạnh lẽo. Tơ máu bên trong từ từ xoay tròn, uốn lượn, phát ra ánh sáng như một vật thể sống.
“Mặc dù có pháp lực rất mạnh bên trong, nhưng sao ta chỉ cảm thấy nó là yêu vật nhỉ? Ngươi đi tìm Dị Hủ Quân làm gì? Truyền thuyết nói hắn chuyên ăn lưỡi người đã chết, tính tình giả dối, kỳ quặc lại thất thường, là quái vật không hơn không kém.”
“Không phải! Tuy ông ta có chút đáng sợ, nhưng kỳ thật rất tốt, luôn đối xử bình đẳng với những người gặp khó khăn cần giúp đỡ hay muốn biết chân tướng chuyện gì đấy. Ngươi trả thứ này lại cho ta để ta lên núi!”
“Mẹ kiếp! Nói như ngươi thì lão ta lấy việc giúp người làm niềm vui à?” Hiên Viên Lãng bất lực. Đã nhiều năm rồi, đối với hoàng cung đại nội mà nói, Dị Hủ các chính là một thế lực phản động còn khủng khiếp hơn cả yêu ma quỷ quái.
Bao án oan hành thích vua, bao tranh đấu lục đục, bao lần đổi trắng thay đen, ngay cả lịch sử cũng có thể bị sửa đổi, sự thật gì thiên tử cũng có thể một tay che trời. Nhưng Dị Hủ các, bởi vì có sự tồn tại của nó, không gì có thể hoàn toàn biến mất. Cho nên từ quan lại đến phi tần, từ thái giám tới cung nữ, chỉ biết ít nhiều chuyện quan trọng, lúc hạ táng đều bị phụ hoàng cho người tới cắt lưỡi.
Khi hắn còn bé, lúc kéo chân không cho phụ hoàng đến gần di thể của mẫu thân, người chỉ nói: “Bí mật sở dĩ gọi là bí mật, bởi vì không thể để cho người thứ ba biết. Lãng, đến lúc con đăng cơ, phụ hoàng đã chết đi rồi, cũng phải nhớ cắt lưỡi thiêu thành tro. Đây là gia huấn tổ tông đời đời truyền lại, đừng nên hỏi vì sao.”
Hắn không hiểu lắm, nhưng từ ngày ấy đã quyết định, đời này nhất định phải trở thành một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, tấm lòng trong sạch. Không có gì phải che giấu hay tránh né, sau khi chết cũng chẳng phải sợ kẻ nào tới cắt lưỡi mình.
Đã là bí mật, nhất định không phải chuyện gì tốt, cho nên hắn không cần!
Hoa Thiên Cốt hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ rối rắm của hắn, chỉ lấy lại Thiên Thủy Tích rồi đeo lên cổ, lẩm bẩm: “Chẳng sao cả, cảm giác mách bảo ta ông ấy không phải là người xấu, sẽ không hại ta, bằng không ông ấy việc gì phải giúp ta.”
“Ngươi đã đưa gì cho ông ta?”
“Hả?”
“Ta hỏi ngươi đã đưa gì cho ông ta? Ông ta là loại người chỉ thích trục lợi.”
“Không gì cả, chỉ nói cho ông ấy biết tên và bát tự thôi.”
Hiên Viên Lãng chau mày, càng cảm thấy không ổn: “Sau này không được nói bát tự cho người khác, nếu gặp phải kẻ có tà thuật cao siêu, sẽ giết hoặc khống chế ngươi rất dễ dàng.”
“Ừm, ta biết rồi.” Hoa Thiên Cốt sờ bụng, đói quá, đi không nổi.

“Cho dù thế nào, ngươi lên được Mao Sơn thì hãy ném ngay thứ này đi, không nên mang theo, hiểu không?”
“Được, được, được…” Hoa Thiên Cốt bất đắc dĩ gật đầu, người này đúng là quen ra lệnh cho người khác.
“Dù sao cũng không ra được, hay là chúng ta nghỉ tạm ở nơi này một đêm đi, ta đói rồi.”
“Được, nhóm lửa trước đã, ngươi qua bên kia kiếm ít củi về đây. Ta đi xem có thỏ hoang hay gà rừng gì đó ăn được không.”
“Nhưng bên kia tối lắm, nhỡ có quỷ thì sẽ bị ăn thịt đấy…” Hoa Thiên Cốt do dự, nàng sợ bóng tối nhất, đêm đến không bao giờ dám chạy lung tung.
“Nói hươu nói vượn, quỷ chứ có phải là yêu quái đâu, ăn thịt ngươi làm gì?! Đứng thẳng lên, nhìn cái dáng vẻ run như cầy sấy của ngươi thật chẳng giống nam nhân gì cả!”
“Ta vốn dĩ có phải nam nhân đâu…” Hoa Thiên Cốt nhỏ giọng nói thầm, nhưng cũng lười giải thích. Trương đại phu dặn một mình ra ngoài phải chú ý đề phòng, giả nam tử sẽ an toàn hơn một chút. Ông còn đặc biệt nhấn mạnh rằng nam hay nữ cũng giống nhau, không phải vì mình là con gái mà cần người khác chăm sóc nhiều hơn.
Hoa Thiên Cốt có chút giận, nhưng chốc lát sau đã thấy Hiên Viên Lãng bắt được mấy con gà rừng.
Bởi vì hai năm nay màn trời chiếu đất đi theo Hà Đông, Hiên Viên Lãng từ lâu đã không còn tính kiêu căng nữa.
“Cho ngươi nếm thử món tủ của ta.” Hắn nhanh nhẹn vặt sạch lông, cho gia vị và hương liệu vào bụng gà, sau đó bọc lá cây, vùi xuống đống lửa.
Hoa Thiên Cốt đứng một bên thèm rỏ dãi, hai tháng nay nàng ăn gió nằm sương, không được nếm thứ gì ngon lành.
Đêm ở Mao Sơn đẹp và tĩnh mịch, bên cạnh có người nên nàng không phải lo lắng hay sợ hãi như trước. Hoa Thiên Cốt vốn không quen nhiều người, sau khi cha mất lại càng thêm cô độc, nhưng mãi cũng thành quen. Từ nhỏ nàng không có bạn bè, lũ trẻ cùng thôn vâng lời cha mẹ không dám đến gần Hoa Thiên Cốt vì sợ gặp phải điềm xấu. Lớn lên trong sự cô độc như thế, nàng không biết cách ở bên cạnh ngươi khác, chỉ cần người tốt với ta, ta tốt lại với người là được, nhưng không nên quá thân cận vì có thể làm hại đối phương, hơn nữa sẽ khiến bản thân trở nên yếu đuối, vướng bận. Dù sau cuối cùng số kiếp nàng vẫn chỉ gắn liền với hai chữ cô đơn mà thôi.
Thế nhưng nhìn thiếu niên tính khí trẻ con này, không biết tại sao Hoa Thiên Cốt lại vô cùng an tâm, cảm giác tin cậy một người như vậy nàng chưa từng biết tới.
“Con yêu tinh kia có khi nào lại trốn ở đâu đó quanh đây định hại ngươi không?”
“Nó chưa đủ khả năng, thậm chí còn không đủ tư cách chạm tới một sợi lông của ta. Sở dĩ bẫy ta ở đây là muốn sư phụ phải đi khắp nơi tìm ta, nó sẽ có cơ hội trốn xa hơn, để ta có ra được ngoài thì cũng không thể nào đuổi theo kịp, bởi vậy giữ chân ta được ngày nào hay ngày ấy.”
“Lúc nào cũng phải tiếp xúc với mấy thứ này, còn phải giết chúng nó, ngươi không sợ sao?” Hoa Thiên Cốt chẳng hề biết nếu làm đạo sĩ sẽ phải trừ yêu diệt ma như thế, nàng chỉ mong có một cái phòng nho nhỏ để hàng đêm không có tiểu quỷ đến làm phiền, được yên giấc là tốt lắm rồi. Tuy không có nghĩa khí, nhưng nàng ước mơ đơn giản vậy thôi.
“Nói thật, lúc đầu đương nhiên sẽ sợ. Từ nhỏ tới lớn ta đều có người bảo vệ, chẳng cần quan tâm đến bất cứ điều gì, vì vậy lúc gặp nguy hiểm hoảng đến nỗi không biết phải làm sao. Khi ấy ta không hiểu nỗi khổ tâm của cha, ông đuổi ta ra khỏi nhà hơn nữa hai năm chẳng thèm đoái hoài, lẽ nào ông không sợ ta chết ở bên ngoài sao? Nhưng sau đó dần dần ta hiểu ra, có lẽ nơi đó mới là chỗ nguy hiểm nhất. Ông ấy hy vọng khi ta trở về đã đủ mạnh, không còn gì phải sợ nữa.”
Hoa Thiên Cốt nhìn đôi mắt lấp lánh như sao của hắn, gương mặt như ẩn hiện sự cao quý và khí phách. Khi đó nàng vẫn chưa biết cái gọi là khí chất vương giả, nhưng rất nhiều năm sau, khi nàng nhìn lại đôi mắt kia, bằng cảm giác rung động và thần phục không nói nên lời, nàng biết hắn hoàn toàn có thể dựa vào thực lực bản thân nắm giữ cả một thiên hạ. Càng đáng quý và khiến nàng nể phục chính là sự kiên định không đổi cùng tấm lòng sắt son của hắn.
“Ừm, ta lên Mao Sơn cũng là hy vọng có một ngày không nhát gan như vậy nữa. Cha ta nói làm người phải không sợ thứ gì, phải tôn trọng người khác. Ngươi cố gắng trừ yêu diệt ma, tự rèn luyện bản thân như vậy, sau này nhất định sẽ trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.”
“Phải không sợ thứ gì, phải tôn trọng người khác sao?” Hiên Viên Lãng thì thào tự nói, gắng sức gật đầu, nhìn Hoa Thiên Cốt kiên định nói: “Đến lúc đó ta sẽ tới Mao Sơn tìm ngươi.”
“Ha ha, được, nói không chừng khi đó ta rất lợi hại rồi đó!” Hoa Thiên Cốt nhìn lên trời cao, không hề biết thế gian này mọi sự khó lường.
“Trăng thật đẹp! Mao Sơn cao lắm à? Sao trăng lại to được như vậy nhỉ? Ta đói lắm rồi, không biết đã ăn được chưa?”
“Chắc là được rồi.” Hiên Viên Lãng lấy gà nướng từ trong đống lửa ra, mùi thơm tỏa khắp nơi.
Nước miếng Hoa Thiên Cốt chảy ròng ròng: “Có mấy miếng bánh mì, cùng nướng ăn đi.”
Hai người vừa ăn ngấu nghiến vừa kể cho nhau nghe những lần mình gặp quỷ, cười đến sái quai hàm.
“Thật không ngờ lại có người dễ bị quỷ ám như ngươi, ha ha ha.”

“Đúng thế, lần đó con quỷ đói ám trên người ta ba ngày ba đêm, có làm thế nào cũng không chịu bỏ đi. Gần như trong nhà có gì ta đều ăn sạch, cả một vại cơm lớn đấy, suýt chút nữa bị chết vì bội thực. Sau đó cha ta cầm sáu bảy vò rượu tới cho ta uống, uống xong say bất tỉnh nhân sự, hòa thượng mới tới đuổi con quỷ đó đi. Hại ta tăng vài cân liền, từ đó ta có một tật xấu, uống rượu sẽ say, ăn no xong là buồn ngủ.”
Hoa Thiên Cốt ngáp một cái: “Cho nên khi ăn cơm ta chỉ ăn gần no, không dám ăn cố, nhưng hôm nay gà ngươi nướng thật sự quá ngon…”
Nói xong lảo đà lảo đảo ngã sấp xuống, nàng ngủ khì, trong tay vẫn cầm cánh gà, miếng thịt vừa cắn còn chưa kịp nuốt xuống, thò một nửa ra ngoài.
Hiên Viên Lãng cười đau cả bụng, ngồi xổm xuống nhìn cái miệng bóng nhẫy của nàng, vẻ mặt sung sướng hạnh phúc vì được ăn no, nơi ấm áp nào đó trong lòng như tan ra.
Lấy thịt gà từ trong miệng ra, hắn không chút ngại ngần dùng tay áo mình lau miệng và mặt cho nàng, một gương mặt búp bê trắng nõn hiện ra.
“Thật giống một tiểu cô nương.” Hiên Viên Lãng nhìn bộ dạng giả nam, lại thấy nàng một lòng muốn lên Mao Sơn tu đạo, liền nhận định đây hẳn là một cậu nhóc.
Lấy cánh gà trong tay nàng ra tiếp tục gặm, lưng tựa vào gốc cây, sợ Hoa Thiên Cốt ngủ không thoải mái, hắn đặt đầu nàng gối lên chân mình. Nhìn phía cuối trời xa xôi dưới ánh trăng vằng vặc, Hiên Viên Lãng từ từ đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, đang nửa mê nửa tỉnh, hắn bị đá một cú ngã thẳng xuống đất.
“Đừng làm ồn, để ta ngủ tiếp…” Hiên Viên Lãng quay cuồng trên đất hai vòng rưỡi, sau đó ôm lấy vật thể mềm mại bên người tiếp tục ngủ.
Sau lưng lại bị đá thêm cái nữa, còn có một tiếng gầm như sét đánh.
“Tên nhóc chết tiệt, sao ngươi có thể ngủ ngon như thế hả? Mau đứng lên cho ta!”
Hiên Viên Lãng miễn cưỡng mở mắt, phát hiện mình không biết từ khi nào đã ôm Hoa Thiên Cốt vào trong lòng, sợ tới mức giật bắn mình, xoay người lại chợt nhìn thấy vị sư phụ mình nhớ mong điên cuồng hai ngày nay.
“A! Hà Đông! Cuối cùng ngươi cũng tìm thấy ta rồi!” Tên kia kích động nước mắt ầng ậng.
Nam tử hán tóc vàng trước mặt lại phi lên, linh hoạt né sang một bên.
“Ta đã nói bao nhiêu lần phải gọi là sư phụ rồi cơ mà! Có hiểu thế nào là tôn sư trọng đạo không hả? Ta thật không hiểu Lạc Hà Đông ta sao có thể dạy dỗ ra được một đệ tử không chịu thua kém ai như ngươi, thế nên mới bị một con yêu tinh vớ vẩn lừa cho. Chuyện này mà truyền ra ngoài xem như mặt mũi ta mất hết!”
Đột nhiên lão thấy có gì đó không đúng, bèn đá đá vật thể dưới chân.
“Này, đây là cái gì thế?”
Hiên Viên Lãng vội vàng bảo vệ Hoa Thiên Cốt, “Cậu ta không phải là ta, ngươi đừng tùy tiện như vậy, nhỡ đá hỏng luôn người ta thì sao. Aiz, sao tên này ngủ như lợn vậy, bị đạp thế còn không tỉnh!”
Cơ thể khổng lồ của Hà Đông ngồi xổm xuống, lão cao gấp đôi Hiên Viên Lãng, hệt như một ngọn núi nhỏ.
Vạch mí mắt của Hoa Thiên Cốt lên xem, lão bắt mạch: “Không sao đâu, chẳng qua là mất chút tinh khí, hơi suy nhược.”
Hiên Viên Lãng sợ hãi: “Làm sao có thể! Ta ở bên cậu ta cả đêm, không thấy có yêu nghiệt nào quấy phá.”
“Không phải yêu nghiệt, là sợi dây chuyền trên cổ cậu ta.” Lạc Hà Đông chỉ vào Thiên Thủy Tích.
“Ta biết cái này không phải là thứ gì tốt mà, lại còn hút máu người nữa!” Hiên Viên Lãng hổn hà hổn hển vận công định phá nát Thiên Thủy Tích.
“Đừng, đừng, đừng!” Lạc Hà Đông vội vàng kéo tay hắn, “Nhất định không được phá hủy, đây là thứ tốt, chỉ hút chút tinh khí mà thôi, không chết đâu. Này này, tỉnh đi!”

Hoa Thiên Cốt cảm thấy một bàn tay lớn đang vỗ mặt mình, bèn mơ màng mở mắt ra. Thật thoải mái, lâu lắm rồi mới có một đêm ngủ ngon như vậy.
A, ai đang ở trước mặt thế này? Chẳng nhẽ lại là quỷ?
Hoa Thiên Cốt nhìn gương mặt hung thần ác sát kia mà sợ hãi lui lại hai bước, người run bần bật. Lạc Hà Đông tóc màu vàng, còn để râu quai nón, lông mày lưỡi mác, mắt như chuông đồng, mở miệng ra giống như sư tử đang gầm, quả thật khiến người ta vô cùng sợ hãi. Cho nên rất nhiều yêu ma quỷ quái bình thường nghe thấy tiếng, nhìn thấy bóng lão đều sợ tới mức tè ra quần.
“Đừng sợ, đây là sư phụ của ta.” Hiên Viên Lãng ôm nàng vào trong lòng. Hoa Thiên Cốt gầy như vậy, đột nhiên hắn rất muốn giữ nàng bên cạnh để bảo vệ.
“Sư phụ, người cũng biết dáng vẻ Thần Chung Quỳ[1] của mình là thế nào mà, đừng đến gần dọa người khác được không? Cậu ấy chính là người đã cứu ta hôm qua, bằng không ta còn bị con yêu tinh đáng chém ngàn lần kia treo trên cây! Hừ, đợi đấy, xem ta có tìm thấy cái đồ rùa rụt cổ nhà hắn không!”
[1] Thần Chung Quỳ: Là một môn thần có hình dáng rất dữ tợn trong truyền thuyết dân gia Trung Quốc. Nghe nói ông có thể trảm yêu trừ ma, do đó người dân đều thích treo tranh vẽ ông ngay cửa, để đuổi quỷ trừ tà.
Lạc Hà Đông ném bộp một vật xuống dưới đất.
“Chờ đến khi ông nội ngươi ra được thì không biết hắn đã chạy tới nơi nào trên biển Đông hưởng phúc rồi!”
“Oa, mai rùa!” Hiên Viên Lãng nhặt thứ như cái vung từ dưới đất lên, vuốt ve từng chút, từng chút một kinh văn cùng trận đồ bát quái trên bề mặt.
“Ngươi bắt được nó sao?”
“Ta mà không tóm nó thì sao tìm thấy ngươi được. Tiểu tử ngươi sau này nếu lại lỗ mãng như vậy thì cứ để yêu quái ăn thịt cho xong, đừng nói là đồ đệ của ta, mất mặt lắm. Mấy năm nay coi như công cốc dạy ngươi!”
“Ta vốn định tự tay bắt nó báo thù! Xem như con yêu quái kia may mắn!” Hiên Viên Lãng cầm cái mai kia gõ đông gõ tây.
Lạc Hà Đông lại bay lên đá một phát vào mông hắn: “Tiểu tử chết tiệt! Cái tốt không học, học toàn cái xấu! Nhất là miệng lưỡi thô tục, bộ dáng không coi ai ra gì, ngươi nói ta mang ngươi về báo cáo kết quả công tác với ông già nhà ngươi như thế nào đây?” Lạc Hà Đông bất lực hỏi trời xanh, không biết do cách dạy của mình có vấn đề hay đồ đệ này không ra gì, tại sao chỉ trong hai năm ngắn ngủi từ một thái tử cao quý sống nội tâm lại trở thành một thằng nhóc nhà quê hiếu thắng? Lúc về không bị ông già nhà nó giết hơi phí.
 
“Ôi dào, sau này ta sẽ chú ý là được. Đúng rồi, sư phụ, tên cậu ta là Hoa Thiên Cổ, muốn tới Mao Sơn bái sư. Người viết cho cậu ta một bức thư giới thiệu đi, để Thanh Hư đạo trưởng nhận cậu ta làm đồ đệ!”
“Phải, phải.” Hoa Thiên Cốt đứng bên cạnh răm rắp gật đầu, cảm kích nhìn lão.
“Mẹ kiếp, ngươi là heo à? Ngoài vẽ bùa ra ngươi có thấy sư phụ ngươi viết chữ bao giờ chưa? Ngay cả tên mình ta còn không biết viết, giới thiệu cái con khỉ!”
Hiên Viên Lãng và Hoa Thiên Cốt nhìn nhau, không biết nói gì hơn.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Có cách khác, cậu ta đã cứu ngươi một mạng, ta cũng giúp một chút vậy.” Sau đó lão lấy một vỏ ốc bươu từ trong ngực ra, gõ hai cái, hét lớn.
“Thanh Hư đạo trưởng, Lạc Hà Đông ta muốn gửi một đồ nhi cho ngươi! Ngươi không muốn nhận cũng phải nhận! Gần đây bận bịu, lần sau tới tìm ngươi uống rượu!”
Hoa Thiên Cốt và Hiên Viên Lãng bỏ tay bịt tai xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Đây là ốc truyền âm, ngươi đưa cho Thanh Hư đạo trưởng là ông ta sẽ biết.”
“Sư phụ, này, này…”
“Mẹ kiếp, sao cả ngươi cũng giả vờ nũng nịu ngại ngùng thế hả, có rắm thì mau thả đi!”
Hiên Viên Lãng nhìn Hoa Thiên Cốt đang sung sướng cầm ốc truyền âm: “Chúng ta đã đến đây rồi thì tiện đường đưa cậu ta lên Mao Sơn luôn đi.” Không biết vì sao đột nhiên hắn cảm thấy rất luyến tiếc.
“Không được!” Lạc Hà Đông nhíu màu. “Ông già ngươi hôm qua gửi thư khẩn tới, bảo chúng ta mau mau quay về. Gần đây thiên hạ xảy ra nhiều chuyện lạ, không biết trong cung có phải cũng xảy ra chuyện gì không! Chúng ta phải khởi hành ngay lập tức!”
Hai năm ông ấy không hề hỏi thăm gì, hôm nay lại vội vã như thế, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Hiên Viên Lãng cầm tay Hoa Thiên Cốt nói: “Ta và sư phụ phải quay về gấp, không thể đưa ngươi lên núi, ngươi phải cẩn thận một chút. Nếu xảy ra chuyện gì, cứ mang mảnh ngọc kia đến gặp quan phủ, hoặc là bảo họ gửi thư nói muốn tìm ta, hiểu không?”
“Được.” Hoa Thiên Cốt vô cùng cảm kích nhìn hắn, “Ngươi yên tâm, từ trước tới nay đều là ta tự đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

“Đáng tiếc ngươi lại là nam…” Hiên Viên Lãng cúi đầu thì thào.
“Thật ra ta là…”
“Bằng không ta sẽ lấy ngươi làm vợ.” Hiên Viên Lãng chòng ghẹo nói.
Hoa Thiên Cốt sợ tới mức nửa câu sau nghẹn ứ trong cổ họng, không dám nói tiếp.
“Ngươi bái ta làm huynh đi.” Hắn chưa bao giờ thử qua cảm giác vừa gặp đã như thân quen thế này, cố gắng muốn dùng thứ gì đó duy trì sự ràng buộc giữa hai người.
“Được! Lãng ca ca!” Hoa Thiên Cốt không tức giận nữa, vui vẻ cười. Không kiềm được mà cầm chặt tay Hiên Viên Lãng, cuối cùng nàng cũng có được một người thân rồi ư?
Lạc Hà Đông đứng bên cạnh khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ lên tiếng thúc giục.
“Được rồi, cáo biệt xong thì đi thôi!”
“Ừ, Thiên Cổ, sau này gặp lại.”
“Sau này gặp lại.”
Hoa Thiên Cốt trợn tròn mắt nhìn Lạc Hà Đông lấy hồ lô bên người xuống rồi biến nó ra thật lớn, lơ lửng giữa không trung, kéo Hiên Viên Lãng ngồi lên rồi sau đó hai thầy trò bay đi mất.
Hiên Viên Lãng nhìn chiếc bóng càng lúc càng nhỏ vẫn đang cố gắng vẫy tay với mình, trong lòng lại thấy xót xa. Mặc dù mới quen biết một ngày, nhưng không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy cậu nhóc đó rất quan trọng.
“Chờ ta xong chuyện sẽ tới Mao Sơn tìm ngươi! Ngươi đợi ta đấy!” Hiên Viên Lãng hét to.
“Được!” Hoa Thiên Cốt trông hắn càng lúc càng xa khuất tầng mây. Nàng buồn bã nhìn ốc truyền tin trong tay, sau đó chuẩn bị tiếp tục hành trình của mình. Ha ha, Mao Sơn ở ngay trước mắt rồi! Nàng sắp thành đạo sĩ rồi! Sau này cũng có thể bay giống Lãng ca ca và sư phụ hắn!
“Tiểu tử, đừng dính líu nhiều với nàng, sẽ rất bất lợi cho ngươi!” Lạc Hà Đông đã sớm nhận ra Hoa Thiên Cốt là một cô nương, nhưng không nói gì.
“Tại sao?”
“Nàng sinh ra đã mang điềm xấu trong người, tốt nhất sau này không gặp lại!”
Hiên Viên Lãng nhìn mây bay trên trời, lạnh nhạt nói: “Ta không quan tâm, thiên hạ nằm trong tay ta, còn sợ không dịch chuyển được cái Càn Khôn nhỏ bé này?”
Lạc Hà Đông giật mình, quay đầu nhìn Hiên Viên Lãng, vui mừng khôn xiết. Hiên Viên Thương à, xem ra ngươi không phí công giao con trai mình cho ta rồi!
Đường lên núi vô cùng thuận lợi, tới mức khiến Hoa Thiên Cốt sợ hãi. Nàng chưa từng thấy ngọn núi nào như vậy, chẳng những yên tĩnh tuyệt đối, trong không khí còn mang theo áp lực nặng nề khó lòng chịu nổi.
Đừng nói người, ngay cả một bóng chim cũng không thấy.
Điều khác lạ giữa một vùng cỏ cây đó là màu xanh biếc phản chiếu từ đỉnh Mao Sơn kia đậm như thể mực trong tranh bị rơi xuống, khiến người ta cảm thấy gượng gạo.
Không biết tại sao, Hoa Thiên Cốt luôn loáng thoáng trong mình một dự cảm bất thường, nhưng lại không giống cảm giác gặp quỷ trước kia.
Thềm đá lên đỉnh núi uốn lượn quanh co, nhìn xuống sâu hun hút, vươn tay là có thể chạm tới mây bay bên người.
Càng đi lâu Hoa Thiên Cốt càng sợ hãi, bởi nàng nhận ra ngọn núi này là một ngọn núi chết, dường như không có lấy một sinh linh tồn tại.
Sao lại như vậy? Chẳng lẽ tiên cảnh trong truyền thuyết đều thế này ư?
Cuối cùng cũng tới trước đại điện của Cửu Tiêu Vạn Phúc cung, khắp nơi đều yên lặng tới mức tiếng thở cũng trở nên rõ ràng.
“Có ai không? Đệ tử tới Mao Sơn cầu đạo! Xin hỏi có ai không?” Trả lời nàng chỉ có vài tiếng vọng đứt quãng trong không khí.
Kiên trì đi vào trong đại điện, lại phát hiện bên trong nguy nga lộng lẫy, khói lửa chưa tàn nhưng không có lấy một bóng người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui