Hoa Thiên Cốt bị giữ chặt, cả người đau đớn, tự nhủ giờ là chết thật rồi.
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói uy nghiêm xen lẫn tức giận từ trên không: “Ngươi không cần cả sáu cánh tay còn lại nữa phải không?”
Sài Du sửng sốt, nhất thời chân tay bủn rủn, chưa kịp phản ứng thì một luồng ánh sáng sắc như dao phóng vụt tới, vèo một cái chém đứt hết sáu cánh tay còn lại. Ả ta đau đớn, ngã lăn ra đất.
Hoa Thiên Cốt mất chỗ dựa từ từ rơi xuống, mặt trời đỏ sớm mai đồng thời cũng nhô lên khỏi đường chân trời. Nàng ngẩng đầu, một thân đỏ rực, cưỡi phượng hoàng, mái tóc tím tung bay tựa Thượng đế nhìn xuống nhân gian, không phải Sát Thiên Mạch thì là ai nữa.
“Tỷ tỷ…” Hoa Thiên Cốt cảm động, bỗng trước mắt tối sầm, không thể cầm cự được nữa.
Đột nhiên nàng rơi vào một vòng tay ấm áp, xa trông vạt áo trắng tung bay.
Sư phụ? Là người ư? Cuối cùng người cũng tới rồi!
Nàng cố gắng mở mắt, một luồng sáng màu bạc rọi thẳng đến, nàng nhìn thấy nụ cười ấm áp nhất, đẹp nhất thế gian này.
“Đông Phương! Đông Phương?! Sao huynh lại ở đây? Nơi này nguy hiểm lắm! Đi mau đi!” Hoa Thiên Cốt thấy hắn vừa mừng vừa sợ lại có chút thất vọng.
Đông Phương Úc Khanh không nói gì, chỉ mỉm cười vội vàng điểm liên tiếp mấy huyệt đạo của nàng, sau đó đút vào miệng nàng thứ gì đấy, nàng lập tức lịm đi không còn biết gì nữa.
“Ngươi là ai?” Sát Thiên Mạch cúi đầu nhìn tên thư sinh áo trắng đột nhiên chui ở đâu ra ôm nhóc con nhà hắn, giọng sặc mùi ghét bỏ. Xem ra nhóc con chẳng những biết tên đó, mà còn cực kì thân thiết.
Đông Phương Úc Khanh mắt cong như vành trăng khuyết, khóe miệng gợn lên, cười y hệt cáo già.
“Bây giờ hình như việc lấy thuốc giải cho Thiên Cốt quan trọng hơn, đúng không?”
Sát Thiên Mạch lúc này mới nhớ ra Thiên Cốt trúng kịch độc của Sài Du, đôi mắt màu đỏ sắc lạnh như dao quay sang liếc ả ta: “Thuốc giải đâu? Lấy ra đây!”
“Nhưng Ma quân, nó là người tiên giới mà, chỉ cần moi tim khoét phổi nó ra thì chúng ta sẽ có thêm mấy món thần khí nữa!”
Sát Thiên Mạch vươn tay quật mạnh, cách tầng không in hằn lên mặt ả năm dấu ngón tay, tàn nhẫn đến nỗi khiến ả nôn ra một búng máu.
“Ta bảo ngươi lấy ra!”
Trong mắt Sài Du hiện lên vẻ căm hận không cam lòng, chỉ còn chút nữa thôi thì xong việc rồi, nhưng ả sợ Sát Thiên Mạch. Trong Ma giới ai ai cũng biết, dưới gương mặt độc nhất vô nhị Lục giới ấy là bụng dạ tàn nhẫn nham hiểm đến nhường nào, đành phải đưa thuốc giải ra.
Đông Phương Úc Khanh lấy thuốc giải xong, ngay lập tức cởi thắt lưng của Hoa Thiên Cốt.
“Ngươi muốn làm gì hả?” Sát Thiên Mạch bay từ trên xuống, vội vàng kéo áo Hoa Thiên Cốt lại.
Đông Phương Úc Khanh buồn cười nói: “Không cởi áo thì bôi thuốc kiểu gì?”
Sát Thiên Mạch ôm lấy Hoa Thiên Cốt: “Nam nữ thụ thụ bất thân, để ta làm tốt hơn.”
Đông Phương Úc Khanh lắc đầu, khóe miệng khẽ giật: “Không phải vì Thiên Cốt suốt ngày gọi ngài tỷ tỷ này nọ mà ngài thực sự coi mình là phụ nữ rồi đấy chứ, Ma quân bệ hạ…”
Mặt Sát Thiên Mạch đỏ bừng, sao thằng nhãi này lại biết nhỉ?
“Thì… dù sao ngươi cũng không được.”
“Không sao, người Thiên Cốt ta đã sớm thấy hết từ đầu tới chân rồi, có nhìn thêm một lần nữa cũng không sao.”
“Cái gì?” Sát Thiên Mạch gào lên, suýt nữa thì giáng thẳng một chưởng lên người Đông Phương Úc Khanh.
“Cha, mẹ Cốt Đầu thế nào rồi?” Đường Bảo thấy Khinh Thủy gặp nguy khốn, vội vàng ra tay giúp vợ tương lai của nó đánh yêu quái, sau khi thoát khỏi hiểm cảnh liền chạy tới đây. Thấy người Hoa Thiên Cốt vì trúng kịch độc mà vừa đen vừa sưng, nó sợ tới mức hoa dung thất sắc.
Sát Thiên Mạch nghe thấy thế thì tức điên, giậm chân thình thịch. Cái gì? Đường Bảo lại gọi tên thư sinh khốn kiếp kia là cha?!
Hắn buồn bã ôm chặt Hoa Thiên Cốt vào lòng không chịu buông, được rồi, không ăn được thì đạp đổ! Sau đó hắn chỉ vào Sài Du quát tháo: “Ngươi lại đây! Bôi thuốc giải cho nhóc con!”
Sài Du bị hắn quát mà chân mềm nhũn, nơm nớp lo sợ đến gần Hoa Thiên Cốt, cởi áo nàng, lộ ra đầu vai, dùng mấy cái tay bé tí vừa mọc ra, vừa bôi thuốc, vừa nghiến răng trèo trẹo, đời này ả đầu độc bao nhiêu người, nhưng đây là lần đầu tiên phải giải độc của chính mình.
Đông Phương Úc Khanh nhìn dáng vẻ trẻ con của Sát Thiên Mạch mà buồn cười.
Khi Hoa Thiên Cốt mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là gương mặt màu xanh đáng sợ của Sài Du, nàng giật mình hét toáng lên.
Sát Thiên Mạch đá Sài Du bay sang một bên, cùng Đông Phương Úc Khanh mỗi người ôm một bên Hoa Thiên Cốt, đồng thanh nói:
“Cốt Đầu, không sao chứ?”
“Nhóc con, có sao không?”
Hoa Thiên Cốt nhìn trái nhìn phải, giơ tay áo lên lau nước mũi, cực kì cảm động gắng sức gật đầu.
Đường Bảo thấy mẹ nó không có việc gì, cuối cùng cũng yên lòng, nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng lại lăn ra cười sằng sặc.
Hoa Thiên Cốt nhéo mạnh nó một cái: “Cười cái gì hả?”
“Mẹ Cốt Đầu vừa đen lại vừa béo, trông như heo rừng ý.”
“Hả?” Hoa Thiên Cốt vội vàng sờ mặt mình, quả nhiên sưng phù y như cái đầu heo. Nhìn xuống hai tay, ngón nào ngón nấy cũng béo y như củ cải. Hu hu hu, nàng không muốn sống nữa, nếu lát sau sư phụ tới nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của nàng…
“Sài Du!” Sát Thiên Mạch lườm Sài Du, sao ả… ả lại có thể biến nhóc con đáng yêu của hắn trở thành đầu heo!
Sài Du mang theo khuôn mặt vô tội vội vàng quỳ rạp xuống đất cầu xin: “Bôi thuốc giải rồi sẽ hết sưng nhanh thôi.”
Sát Thiên Mạch vỗ nhẹ đầu Hoa Thiên Cốt: “Đừng lo, lát nữa độc tiêu hết thì sẽ về như cũ thôi.”
Hoa Thiên Cốt cố gắng gật đầu: “Tỷ tỷ, cám ơn tỷ đã tới cứu ta!” Sau đó quay đầu lại nhìn Đông Phương Úc Khanh: “Đông Phương, sao huynh cũng đến đây? Bây giờ chúng ma loạn chiến, nguy hiểm lắm, huynh mau về đi!”
Đông Phương Úc Khanh cười nói: “Đường Bảo nói nàng gặp nguy hiểm, nên đến tìm ta để cứu nàng.”
“Nhưng huynh không biết pháp thuật, nguy hiểm lắm. Được rồi, giờ ta ổn rồi, huynh mau về đi!”
Đông Phương Úc Khanh nhìn hai phe vẫn chém giết nhau như trước, phái Thái Bạch rõ ràng đang ở thế yếu, tổn thất ngày càng nặng, càng đánh càng lùi. Trên bầu trời trận mưa tên vẫn không ngừng bay qua, tất cả đều bị Sát Thiên Mạch dùng một lớp màng to chắn bên ngoài.
“Ma quân, người bảo bọn họ dừng lại trước đi, cứ đánh nhau như vậy không phải là cách hay.”
Sát Thiên Mạch nhìn ánh mắt lo lắng ọi người của nàng rồi khẽ gật đầu, bay ra giữa không trung, một luồng ánh sáng khiến tất cả mọi người đều bị giật mình.
“Tất cả dừng tay lại cho ta!”
Chúng tiên thấy dung mạo tuyệt đẹp của hắn thì đờ đẫn, bọn yêu ma thì sợ hãi quỳ rạp xuống đất: “Tham kiến Ma quân…”
Lập tức, Thái Bạch Sơn ngay cả tiếng một chiếc lá rơi chạm đất cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Vân Ế thấy hắn, trong lòng thầm kêu hỏng bét. Ngay cả Xuân Thu Bất Bại cũng nhíu chặt mày.
“Ma quân tới đây làm gì?”
Sát Thiên Mạch đứng trên không nhìn xuống, rất lâu không nói lời nào.
“Xuân Thu Bất Bại, ngươi muốn cướp thần khí, ta không phản đối, nhưng điều động cả đại quân hai giới Yêu, Ma thì hơi quá rồi đấy.”
Xuân Thu Bất Bại ngẩng đầu lên nhìn hắn, gương mặt phụ nữ biến mất dần, chỉ để lộ ra vẻ mặt đàn ông, dáng dấp cũng đẹp trai lãng tử. Hắn trầm giọng: “Ma quân cho rằng mấy năm nay thần vất vả bôn ba, không từ thủ đoạn là vì ai?”
Sát Thiên Mạch giật mình, thở dài trả lời: “Vì ta…”
Xuân Thu Bất Bại gật đầu: “Người biết là tốt rồi, những chuyện khác nếu Ma quân sợ phiền phức hay không thích thì tất cả hãy giao cho thần xử lý. Điều duy nhất Ma quân cần làm đó là tin tưởng lòng trung thành của thần, tin tưởng thần sẽ không bao giờ phản bội người. Giờ thì xin Ma quân nhường bước, đợi thần cướp thần khí rồi dâng cho người.”
“Xuân Thu Bất Bại, ngươi cũng biết là ta không muốn làm chúa tể gì gì đó của Lục giới. Nếu ngươi thích, ngay cả chức Ma quân cho ngươi cũng không sao.” Trước kia cũng là nhờ có Xuân Thu Bất Bại toàn lực giúp đỡ, hắn mới làm Ma quân, sau đó thống nhất Yêu giới, làm Yêu vương. Trăm năm qua, y vì hắn mà trải qua bao lần vào sinh ra tử, lòng trung thành như thế hắn có thể không cảm động được sao? Cho nên tất cả mọi việc của nhị giới đều để y xử lý, hắn rất ít can thiệp vào.
“Ma quân, người đừng ép thần, thần một lòng phụ tá người, chưa từng có dã tâm. Nhưng hôm nay, mấy món thần khí này Xuân Thu Bất Bại nhất định phải cướp được! Nếu Ma quân hiểu dụng tâm của thần thì sẽ không ngăn cản thần!”
Sát Thiên Mạch đứng giữa không trung, cảm thấy cực kì khó xử, một bên là Xuân Thu Bất Bại, một bên là nhóc con. Trong lòng hắn vốn dĩ chẳng phân biệt thiện ác, cho nên trước kia cho dù Xuân Thu Bất Bại san bằng Lục giới, giết hàng ngàn hàng vạn người, hắn cũng không để ý, không quan tâm. Hơn nữa Xuân Thu Bất Bại lại cực kì trung thành, không có việc gì là không vì hắn, tuy thỉnh thoảng vẫn có vài lỗi sai, ví dụ như chuyện ở Mao Sơn, hắn có muốn trách phạt nhưng vẫn không nỡ. Chỉ có điều làm những chuyện khiến nhóc con đau lòng thì tuyệt đối không thể được.
“Nếu Xuân Thu Bất Bại không chịu lui quân, chúng ta có chém giết thêm nữa thì ngoài mấy xác chết cũng chẳng được kết quả gì, để Ma quân khỏi phải khó xử, chúng ta tỉ thí để giải quyết thần khí được không?”
Đột nhiên một giọng nói văn nhã du dương truyền vào tai mọi người, là Đông Phương Úc Khanh.
“Đông Phương!” Hoa Thiên Cốt kinh ngạc nhìn hắn.
Đông Phương Úc Khanh ôm nàng vào trong lòng, vân vê búi tóc của nàng.
“Cốt Đầu, đừng sợ, ta sẽ giúp nàng lấy lại những món thần khí khác.”
Hoa Thiên Cốt sửng sốt nhìn hắn, thấy con ngươi thâm sâu lộ ra ý cười xảo quyệt ấy, không hiểu tại sao lại cảm thấy cực kì an tâm.
Xuân Thu Bất Bại nhận ra Sát Thiên Mạch rất thích tiểu nha đầu của Trường Lưu Sơn kia, dường như lần này còn cố ý đến vì nó. Hơn nữa trước đó Mạc Tiểu Thanh đã báo cáo lại cho y tại sao Thôi Ngôi lại chết, chuông Thôi Lệ và xích Thuyên Thiên bị mất ra sao nên càng chắc chắn. Nhưng thần khí ở trong khư đỉnh của nó, nếu Ma quân thích Hoa Thiên Cốt, đương nhiên sẽ không oi tim nó ra. Nếu có cách để con nhóc đó tự động giao thần khí thì là tốt nhất.
Vì thế y lớn tiếng nói: “Các ngươi muốn tỉ thí thế nào?”
Đám người Lạc Thập Nhất, Khinh Thủy, Nghê Mạn Thiên và tất cả đệ tử Thái Bạch đều lùi lại, đứng thành một hàng. Đông Phương Úc Khanh giao Hoa Thiên Cốt cho Lạc Thập Nhất. Mọi người nhìn hắn, không biết hắn là thần thánh phương nào. Thoạt nhìn thì có vẻ chỉ là một thư sinh bình thường, rõ ràng không có chút pháp lực, cũng không phải người tu tiên, nhưng nếu Hoa Thiên Cốt đã tin tưởng, bọn họ sẽ không hoài nghi.
Hoa Thiên Cốt tựa vào ngực Lạc Thập Nhất, khẽ hỏi: “Sư phụ, người sắp tới chưa?”
Lạc Thập Nhất nhìn nàng liều mạng đến nông nỗi này, không khỏi đau lòng, gắng sức gật đầu: “Sắp rồi, sắp tới rồi.”
Đông Phương Úc Khanh thong thả tiến lên phía trước vài bước, quạt giấy trong tay khẽ động.
“Nếu ta đoán không sai, ngoài búa Bàn Cổ Lam Vũ Lan Phong mang đi, trong tay các người giờ chỉ còn lại ba món thần khí là kính Côn Luân, tiêu Đoạt Hồn và tháp Hạo Thiên chưa hóa giải phong ấn. Mà chúng ta có Phù Trầm châu, xích Thuyên Thiên, hũ Luyện Yêu, chuông Thôi Lệ và đàn Phục Hy. Hai phe chúng ta mỗi phe phái ba người tham chiến, ba trận thắng hai, bên thắng sẽ có ba món thần khí của đối phương, thế nào?”
Xuân Thu Bất Bại cười lạnh, kẻ này là ai, sao lại nắm rõ tình hình của bọn chúng trong lòng bàn tay như thế?
“Được, nếu chúng ta thắng, ta muốn xích Thuyên Thiên, chuông Thôi Lệ và đàn Phục Hy.”
“Không được, các ngươi chỉ có một thần khí đã hóa giải phong ấn lại muốn ba món đã hóa giải phong ấn của chúng ta, không công bằng. Nếu các ngươi thắng thì có hủy diệt cả trời đất cũng được, muốn giết chúng ta dễ như trở bàn tay. Chúng ta lấy Phù Trầm châu, hũ Luyện Yêu và xích Thuyên Thiên đặt cược, đồng ý không?”
Vân Ế thầm thì bên tai Xuân Thu Bất Bại điều gì đó, Xuân Thu Bất Bại gật đầu: “Được, đã xong.”
Đông Phương Úc Khanh cười nói: “Nhất ngôn cửu đỉnh, Ma quân làm chứng.” Hai người cùng nhìn về phía Sát Thiên Mạch đang cau mày giữa không trung, hắn khẽ gật đầu.
“Được, trận đầu Khoáng Dã Thiên ra tỉ thí. Bên ngươi chọn ai?”
Mọi người nhìn quanh, bọn họ tử chiến một đêm, ai cũng bị thương, huống hồ trong này không có ai là đối thủ của Khoáng Dã Thiên. Trận đấu liên quan đến thần khí, tuyệt đối không thể thua. Lạc Thập Nhất vừa định nói mình sẽ ứng chiến, lại nghe thấy Đông Phương Úc Khanh lên tiếng.
“Tại hạ bất tài, trận đầu cứ để tại hạ thử được không?”
“Đông Phương, huynh có biết pháp thuật đâu!”
Hoa Thiên Cốt và Đường Bảo hoảng sợ, tuy biết Đông Phương Úc Khanh chuyên dùng mưu kế, người mang dị thuật, nhưng đây là thực chiến, một thư sinh chân yếu tay mềm sao làm đối thủ của bọn yêu ma được? Bằng bất kì giá nào nàng cũng không thể để huynh ấy gặp nguy hiểm!
Đông Phương Úc Khanh nháy mắt với nàng, dịu dàng cười, mọi người đều cảm thấy ấm lòng, không biết tại sao lại bắt đầu tin tưởng hắn.
Khoáng Dã Thiên bay lên trời nhìn xuống, cười lớn nói: “Một kẻ phàm nhân như ngươi, chạy tới Thái Bạch Sơn làm gì?”
Đông Phương Úc Khanh chắp tay đáp: “Tại hạ cũng vì tình thế bắt buộc, Khoáng Dã Thiên tiên sinh là người đứng đầu Thập yêu, pháp lực hơn người, chiến công huy hoàng, bàn về tay nghề chế tạo trên đời không có đối thủ, đáng lẽ phải thống lĩnh Yêu giới mới đúng, sao giờ lại cam phận làm chó săn?”
Khoáng Dã Thiên bị nói đúng chỗ đau, mặt mày lúc đỏ lúc trắng, cả giận nói: “Liên quan khỉ gì đến tiểu tử ngươi? Nói đi, ngươi muốn tỉ thí kiểu gì? Để người khác không nói ta cậy lớn hiếp bé, ngươi tự chọn ình một cách chết thoải mái nhất đi!”
“Sở trường của tiên sinh là gì, chúng ta sẽ tỉ thí cái đó.”
“Sở trường của ông đây chính là chế tạo vũ khí, hay ngươi muốn so tài chế tạo vũ khí với ta? Nực cười, có lẽ pháp thuật của ta không mạnh bằng một số người, nhưng luận về vũ khí, cả Lục giới này ta đều chưa bại bởi tay ai, thế mà ngươi lại dám khiêu chiến với ta, ngươi chán sống rồi đúng không?”
Đông Phương Úc Khanh vẫn bình thản như trước: “Tại hạ mặc dù không biết pháp thuật, nhưng lại có nhiều nghiên cứu với những thứ kỳ lạ này, ví dụ như vũ khí, bát quái, tử vi lá số… Tiên sinh, mời!”
Khoáng Dã Thiên cười lạnh, lấy mười tám người gỗ to như người thật từ trong khư đỉnh ra, vây quanh Đông Phương Úc Khanh.
“Mấy con rối gỗ này cực kì chắc chắn, lửa không thiêu nổi, đao không chém được, cũng không bị pháp thuật ảnh hưởng, càng không biết đau, ngay cả Đại La Kim tiên cũng không có cách nào với bọn chúng, một khi đã khởi động, không có lệnh của ta tuyệt đối sẽ không dừng lại.”
Đông Phương Úc Khanh nhìn mười tám con rối gỗ bày trận pháp Càn Khôn, giơ tay lên, lấy một dụng cụ kỳ lạ bằng sắt có tận mấy đầu.
“Trận pháp này đã quá lỗi thời rồi.”
Không ai nhìn rõ hắn ra khỏi trận bằng cách nào, không dùng tốc độ cũng không dùng pháp thuật, mà là một bộ cước pháp kỳ quái. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đấu được một chiêu với từng người gỗ. Qua mười tám chiêu, lũ rối gỗ còn muốn tiếp tục, ai ngờ vừa dịch một bước tất cả đã cùng đổ sập xuống, rơi rụng thành một đống gỗ vụn.
Tất cả đều sợ ngây người, Khoáng Dã Thiên há hốc miệng không nói nên lời. Mười tám con rối gỗ này trải qua trăm trận cùng hắn, chưa bao giờ bị thương chút nào, hơn nữa còn vây Bạch Tử Họa trong trận đánh hơn trăm chiêu, sau đó Bạch Tử Họa may mắn mới thoát được.
Nhưng… nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị tên kia phá nát!
“Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?”
“Tại hạ là Đông Phương Úc Khanh.”
Khoáng Dã Thiên ôm đống gỗ vụn lòng đau như cắt, những thứ này chính là bảo bối ngày đêm nấu cơm cho hắn ăn, giặt quần áo cho hắn mặc, chiều chiều còn đấm lưng cho hắn nữa.
Hắn không cam lòng lấy hơn mười món vật phẩm và ám khí cực kỳ tinh xảo từ trong khư đỉnh ra, đủ loại hình dạng, đủ loại vật liệu. Nhưng từng món từng món lần lượt đều bị Đông Phương Úc Khanh tách rời, hơn nữa chỉ cần liếc một cái là hắn có thể nhìn ra nhược điểm của chúng ở vị trí nào.
Khoáng Dã Thiên tức đến suýt không nói nên lời: “Chỉ biết phá đồ thì có tài cán gì chứ!”
Đông Phương Úc Khanh cười nói: “Lắp ráp thì càng dễ, chỉ có điều ta sợ tiên sinh hối hận.”
Đông Phương Úc Khanh nhanh chóng lắp ráp xong một con rối gỗ, con rối kia giương tay đá chân, sau đó điên cuồng chạy tới đánh Khoáng Dã Thiên.
Bất cứ pháp thuật gì cũng không có tác dụng với nó, Khoáng Dã Thiên thử mấy bận cũng không xử lý được con rối Đông Phương Úc Khanh lắp ráp. Vừa gọi bảo bối bảo bối, là ta đây, là ta đây mà, ta mới là chủ nhân của ngươi, vừa bị nó đánh cho trốn chui trốn nhủi.
Tất cả mọi người đều cười sặc sụa.
Đông Phương Úc Khanh áy náy nhìn hắn: “Tại hạ đã bảo tiên sinh sẽ hối hận rồi mà, người gỗ này chỉ nghe lệnh của tại hạ. Đi thôi, tiểu Mộc Đầu, chúng ta về nào, mẹ đang ở bên kia chờ con.”
Nói xong hắn vui vẻ dắt Mộc Đầu về. Hoa Thiên Cốt thấy người gỗ kia thú vị như vậy, chọc trái chọc phải, Mộc Đầu kéo nàng ra khỏi người Lạc Thập Nhất, ôm nàng vào trong lòng, đầu cọ cọ lên người nàng, khiến Thiên Cốt cười khúc khích.
“Hay quá Đông Phương, huynh làm kiểu gì thế? Thì ra huynh lại giỏi như vậy!”
“Thích không? Tặng cho nàng chơi đấy. Chỉ cần nàng muốn, dù là chạy trên trời hay bơi dưới nước, ta đều có thể làm cho nàng hết.”
Hoa Thiên Cốt cười vui vẻ ra sức gật đầu.
Đường Bảo nhảy phắt lên đầu người gỗ: “Con không muốn em trai! Con không thích em trai! Mẹ Cốt Đầu có Mộc Đầu rồi sẽ không cần Đường Bảo nữa! Hu hu hu, cha, cha cũng sẽ không thương con nữa!”
Đông Phương Úc Khanh cười xách nó đặt trong lòng bàn tay mình rồi thơm mấy cái: “Sao thế được, cha vẫn thương Bảo Bảo nhất.”
Lạc Thập Nhất đứng bên cạnh nhìn mà răng ngứa ngáy, có nhầm không đấy, hóa ra đây mới là dáng vẻ của cha Đường Bảo!
Xuân Thu Bất Bại thật không ngờ trên đời này lại có người giỏi chế tạo hơn cả Khoáng Dã Thiên.
Vân Ế nhìn gã, nếu trận sau lại thua thì nguy mất: “Sài Du bị thương, Lam Vũ còn chưa về, trận này để ta, bên chúng không còn ai dùng được nữa.”
Xuân Thu Bất Bại gật đầu, nhìn Sát Thiên Mạch và mái tóc tím tung bay tựa thần tiên, đột nhiên muốn biết, rốt cuộc là người muốn bọn họ thua hay thắng? Đông Phương Úc Khanh trảm một nhát là xong, chỉ sợ người nhất thời mềm lòng nên phải để người đứng ngoài. Bởi lẽ nếu Sát Thiên Mạch ra tay, bên kia thắng là chắc chắn. Tên Đông Phương Úc Khanh nắm rõ mọi chuyện như lòng bàn tay, lại liệu sự như thần, chẳng biết là thần thánh phương nào, tuyệt đối không thể là một thư sinh bình thường đơn giản được.
Hoa Thiên Cốt thấy Xuân Thu Bất Bại phái Vân Ế ra trận thứ hai thì không khỏi lúng túng, bản lĩnh của Vân Ế nàng đã từng được trải qua.
“Làm sao bây giờ? Ai đánh trận thứ hai?”
“Bẩm chưởng môn, để đệ tử.”
Hoa Thiên Cốt không thể tin nhìn Vân Ẩn đột nhiên xuất hiện, kích động đến nỗi thiếu chút nữa xông ra ôm hắn: “Huynh đến đây từ lúc nào?”
“Đệ tử vừa mới tới, trên đường gặp Đông Phương tiên sinh, Đông Phương tiên sinh đoán trận thứ hai Xuân Thu Bất Bại sẽ phái sư huynh của đệ tử xuất chiến, nên dặn đệ tử không được xuất hiện trước.”
Hoa Thiên Cốt ngây ngẩn nhìn Đông Phương Úc Khanh: “Hu hu hu, Đông Phương, ta càng ngày càng sùng bái huynh…”
Đông Phương Úc Khanh mỉm cười vuốt đầu nàng.
Lúc Vân Ẩn lên đài, tất cả mọi người đều dại ra.
Bởi vì trên đài lại có hai người giống nhau như đúc.
Vân Ế hoảng sợ lảo đảo lùi lại mấy bước.
Vân Ẩn bình tĩnh nhìn y: “Sư huynh… đã lâu không gặp…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...