Hoa thiên cốt (Tập 1)

Tử Huân Thiển Hạ nheo mắt nhìn Hoa Thiên Cốt, vẻ kinh ngạc lướt qua đáy mắt. Có vẻ nàng ta đã coi thường cô bé này rồi, tuy nhỏ tuổi nhưng dù sao cũng là đồ nhi của Tử Họa.
Vì thế nàng ta lấy túi hương thứ hai từ trong khư đỉnh ra.
“Tên mùi hương này là Đồ Mê Huân Phong, gặp gió tán hương, lặng gió vô vị.”
Hoa Thiên Cốt nhận lấy, đón gió thổi tới. Mùi hương kia có năng lực vô cùng kỳ quái, bay theo gió nhưng không tản ra khắp nơi, lướt qua lá cây nhiễm màu xanh biếc, lướt qua hoa hồng lại dính hồng nhan, dưới ánh trăng chúng biến thành những sợi sương ảo màu sắc rực rỡ tung bay. Người thấy thì ưu thương, cỏ cây lại vui sướng, rung rinh lá cành trong gió, mặc sức vui vẻ nhảy múa. Hoa Thiên Cốt càng thấy khâm phục Tử Huân Thiển Hạ.
“Thế gian này có mùi hương thấu hiểu vạn vật, quả nhiên là cực phẩm. Hương Đồ Mê Huân Phong này là hỗn hợp của hai mươi bốn loài hoa đến mùa nở ở trong giai đoạn cực thịnh sắp tàn, mỗi loại một chỉ, hơn nữa còn có Trầm Thủy hương, Đinh Tử hương, Kê Cốt hương, Đâu Lâu Bà hương, Giáp hương, Huân Lục hương, Bạch Đàn hương, Thục Tiệp hương, Thán Mạt mỗi loại hai lạng. Linh Lăng hương, Hoắc hương, Thanh Quế hương, Bạch Tiệm hương, Thanh Mộc hương, Cam Tùng hương mỗi loại một lạng. Tước Đầu hương, Tô Hợp hương, An Tức hương, Xạ hương, Yến hương mỗi loại nửa lạng. Ngoài Thán Mạt, tất cả đều trộn lẫn với rượu xay nhuyễn, sau đó khử mùi rượu đi, hòa vào mật trắng, để trong bình sứ, lấy giấy dầu bịt kín lại, không được để hở. Đến tháng Mười Một thì lấy ra dùng, tỷ tỷ, ta nói đúng không?”
Mặt Tử Huân Thiển Hạ càng tái mét: “Đúng, rất đúng, không sai chỗ nào.” Chẳng lẽ trên đời này lại có người có khả năng điều chế hương hơn nàng ư?
“Túi hương cuối cùng này, tên là Quỷ Họa Thương Lụy. Người đau lòng có thể ngửi thấy, người không đau không thấy, đau càng sâu mùi càng đậm, càng ngửi càng thấy bi thương.”
Hoa Thiên Cốt nắm trong tay, ngửi đi ngửi lại như một con thú nhỏ tìm kiếm thức ăn, thế nhưng vẫn không ngửi ra mùi, không khỏi căng thẳng. Nàng bình ổn tâm trí, nhắm mắt lại, cố gắng ngửi. Bỗng gương mặt của sư phụ hiện lên, trái tim nàng như quặn thắt, đau đến không gượng người dậy nổi, đồng thời mùi hương cũng phả vào mặt, xốc thẳng lên làm mũi nàng cay cay, chỉ muốn bật khóc. Hoa Thiên Cốt vội vàng trả lại túi hương cho Tử Huân Thiển Hạ, phong bế khứu giác của mình. Trong ba mùi hương, loại này là tuyệt nhất, nhưng không hiểu sao nàng lại không thích nhất, chỉ miễn cưỡng cười nhạt một tiếng.
“Mùi này ta cũng đoán được, tỷ tỷ dùng nửa lạng Hắc Giáp Trầm, một chỉ Đinh Hương, một chỉ vụn trà Tích, năm phần trấu rang với Uất Kim đỏ. Một muỗng Xạ hương, một đấu Định Phấn, một chỉ mật ong trắng. Hương cỏ Mao một lạng năm chỉ, Tế Tân một lạng năm chỉ, Linh Lăng hương một chỉ ba phần, táo rừng một lạng, Xuyên Tiêu hai lạng năm chỉ, Hoắc hương một chỉ sáu phần, cỏ Thiên Kim ba chỉ sáu phần, Nga Truật một lạng bảy chỉ ba phần. Sau đó nghiền vụn tất cả, đầu tiên cho Xạ hương hòa vào nước trà Tích đã lọc sạch, sau đó bỏ Trầm hương, rồi Đinh hương, Uất Kim. Tiếp theo cho Định Phấn, Tế Tân, mật ong đến khi hỗn hợp trở nên sền sệt, cho tiếp vào ấm Tử Sa, ủ hơn một tháng rồi lấy ra đốt. Khi đốt lấy đá Vân Mẫu hoặc Ngân Diệp Sấn Chi, bắc trên ba hòn đá lửa, không thể để lửa tắt, giữ càng lâu càng tốt, cuối cùng cho thêm nước hoa Tường Vi vào nữa. Tỷ tỷ, ta nói đúng không?”
Tử Huân Thiển Hạ nhắm mắt lại, nét mệt mỏi thoáng qua làm nàng ta già đi rất nhiều. Dù sao nàng cũng sống lâu hơn cô bé kia, trăm năm qua, bao lần vượt núi non, bao lần tới chân trời, mỗi loại thảo dược nàng đều tự mình nếm, mỗi loại hương đều là nàng đích thân tạo ra, nhưng cô bé mười hai, mười ba tuổi trước mặt nàng đây đã nhìn thấy gì, trải qua những gì mà lại có tài điều hương đến thế. Thiên phú đến vậy, nàng có muốn ghen tị cũng không được.
Tử Huân Thiển Hạ khẽ lắc đầu: “Còn thiếu một thứ.”
Hoa Thiên Cốt nhìn nàng ta mỉm cười: “Thứ còn lại, chính là nước mắt của Tử Huân tỷ tỷ, cho nên khi ngửi mới thấy vị đắng cay trong đó, cũng bởi vậy mùi hương này mới có thể khiến người ngửi đau đớn như thế.”
Tử Huân Thiển Hạ thở dài một tiếng: “Tiếc là ngươi đã thành môn hạ của Tử Họa, nếu không ta thật muốn nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi thông minh lại đáng yêu như thế, chàng tất nhiên sẽ không chịu nhường ta. Thôi, đến lượt ngươi.”
Bọn Khinh Thủy, Lạc Thập Nhất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cho dù Tử Huân Thiển Hạ có đoán được hết, thì bọn họ cũng hòa chứ không thua.
Nghê Mạn Thiên không thể tin nhìn chằm chằm vào Hoa Thiên Cốt, không ngờ nàng lại phân biệt được nhiều loại hương như thế. Nhìn vẻ bội phục tràn ngập trên mặt mọi người, nàng ta vừa căm ghét lại không cam lòng, bao nhiêu uy phong hôm nay đều bị Hoa Thiên Cốt cướp hết!
Hoa Thiên Cốt xoay bên trái rồi lại xoay bên phải, cuối cùng đưa một chiếc túi hương màu trắng vừa rơi xuống từ tay áo.
“Tỷ tỷ, đây là mùi hương ta điều chế trước kia, nhưng không có tên, nếu những mùi hương của tỷ tỷ đều có những cái tên hay như thế, chi bằng gọi nó là Ám Ảnh Lưu Quang nhé!”
Hoa Thiên Cốt ném qua cho Tử Huân Thiển Hạ, Tử Huân Thiển Hạ nắm để trước ngực, cúi đầu khẽ ngửi, bỗng thấy ngực thít chặt. Mùi hương thanh nhã đến vậy nàng chưa bao giờ được ngửi qua, giống như khai thông tất cả lỗ chân lông trên người, thoải mái nói không nên lời. Mùi hương tỏa rộng mà kéo dài, tựa như từ thời viễn cổ trôi tới. Cảm giác ấm áp mà thoải mái, an ủi vết thương trong lòng nàng, bản thân bỗng trở nên tỉnh táo, tâm trí cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Thiên Cốt, chỉ một đứa bé như thế, một tâm hồn trong sáng như thế mới tạo ra được mùi hương khiến người ta kinh ngạc dường đó. Đây là mùi hương trị thương, là mùi hương của hạnh phúc. Không cần đoán thành phần và cách chế tạo, chỉ riêng việc Hoa Thiên Cốt có thể chế ra mùi hương này thôi, nàng đã thua rồi.
Tử Huân Thiển Hạ say đắm ngửi túi hương kia, thật lâu vẫn không muốn buông. Hoa Thiên Cốt cầu còn chẳng được, không giục nàng ta chút nào, trong lòng thầm mong trời mau sáng đi.

“Tử Huân tiên tử, mau lên, đừng lãng phí thời gian nữa.” Vân Ế không chịu được, đành phải lên tiếng. Nếu kéo dài đến mai khi chúng tiên kéo đến, việc cướp thần khí càng trở nên khó khăn.
Tử Huân Thiển Hạ khôi phục tinh thần, tỉnh lại từ trong hương.
“Mùi hương này dùng nửa cân Hoàng Thục hương, hai chỉ quất thái lát. Bạch Phụ Tử, hương cỏ Mao mỗi loại nửa cân. vỏ cây Đinh Hương hai lạng, lá Hoắc hương, Linh Lăng hương, Bạch Chỉ, Sinh Kết hương mỗi loại bốn lạng. Hai lạng Hồi hương, Cam Tùng hai lạng rưỡi, Nhũ hương một lạng, Trầm hương hai lạng. Đơm vào túi lụa rồi để giữa ấm, không cho chạm đáy, ngâm trong nước mật, đun một ngày. Hai lạng Đàn hương hòa vào trong nước chè xanh, rồi ột lạng Long Tiên hương, hai lạng Xạ hương, một chỉ Giáp hương vào. Sau đó gột qua bằng nước ao Tam Sinh, lấy cánh hoa đào phủ thành nhiều lớp lên, đậy kín ngâm trong nước trăm ngày…”
Ngoài ra còn có chút gì đó, nhưng nàng không thể nói rõ, vừa quen thuộc vô cùng, lại cực kì xa lạ. Xem ra nàng già thật rồi, ngay cả khứu giác cũng thoái hóa. Trận đấu này, nàng thua.
“Còn hai vị không đoán ra được. Tỷ tỷ nhận thua…”
Hoa Thiên Cốt nháy mắt mấy cái, mừng rỡ ra mặt.
“Tỷ tỷ quả thực rất giỏi, những cái khác đều đoán đúng. Còn hai vị trong hỗn hợp đó mà tỷ tỷ không đoán được chính là mùi hương trong tay áo ta và mùi hương bên gối sư phụ. Tỷ tỷ chưa từng ngửi thấy, không đoán được cũng không thể trách.”
Lòng Hoa Thiên Cốt không khỏi có chút áy náy, thật ra lần này cũng xem như nàng gian lận, nhưng nếu không vậy sao có thể thắng Tử Huân Thiển Hạ được. So ra thì việc bảo vệ đàn Phục Hy vẫn quan trọng hơn.
Tử Huân Thiển Hạ lảo đảo lùi lại hai bước, suýt chút nữa ngã từ trên không xuống.
Phải rồi, phải rồi, thảo nào nàng thấy nó vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, bởi vì đó là mùi của Tử Họa và Hoa Thiên Cốt. Nàng tính đi tính lại, nghiên cứu tỉ mỉ, không ngờ lại xem nhẹ mùi hương cơ thể bọn họ.
“Mùi hương bên gối của sư phụ… sư phụ ngươi?”
“Đúng thế, sau khi làm xong túi hương, ta lén giấu trong gối của sư phụ, để lâu rồi mới mang ra đeo.” Hoa Thiên Cốt cười đắc ý, trước đây khi nàng đọc “Thất tuyệt phổ” nghiên cứu cách điều hương đã cố ý làm chiếc túi thơm chuyên hút mùi hương của sư phụ rồi mang theo bên người. Như vậy có thể cảm thấy sư phụ luôn ở bên nàng vậy.
Tử Huân Thiển Hạ nhìn túi hương kia ngẩn người, nắm chặt tay. Mùi hương của Tử Họa… Tử Họa…
“Thiên Cốt, đúng rồi, ta sẽ gọi muội là Thiên Cốt nhé, tỷ tỷ… tỷ tỷ lấy thứ gì đấy đổi lấy túi hương này của muội được không? Muội muốn gì cũng được tất! ‘Điều hương bí lục’ nhé? À không, muội đã giỏi lắm rồi, không cần thứ đó nữa. Thế, kiếm phổ hoặc là trăm năm công lực của tỷ tỷ được không? Bằng không, a phải rồi, chẳng phải mọi người muốn thần khí sao? Tỷ tỷ có Phù Trầm châu, vì mới chiếm được nên chưa kịp giải phong ấn, tỷ tỷ dùng Phù Trầm châu đổi lấy túi hương của muội được không?”
Tử Huân Thiển Hạ đột nhiên nói năng lộn xộn, làm tất cả mọi người đều sợ choáng váng.
Bọn Vân Ế và Sài Du vội vàng bay tới sợ nàng nhất thời kích động làm ra chuyện ngu ngốc. Tuy Phù Trầm châu là do một mình nàng giành được nhưng cũng không thể tặng không bọn chúng, há chẳng phải bọn họ điều động đại quân đến đây cũng thành vô nghĩa sao.
“Tử Huân tiên tử, ngươi điên à?”
Tử Huân Thiển Hạ quay đầu lại, mặt lạnh như băng, vung một tay lên, sấm sét vang trời, bọn Vân Ế đều bị đánh bay hơn mấy thước.
“Cút! Ai dám cản ta, ta giết kẻ đấy!”
Hoa Thiên Cốt thấy ấn kí giữa mi tâm nàng chuyển từ đen sang đỏ rực như máu, không nhịn được rùng mình một cái. Tuy sớm nhận ra Tử Huân Thiển Hạ đem lòng yêu sư phụ, nhưng nàng không ngờ chấp niệm lại sâu đến thế, ngay cả thần khí cũng cam tâm tình nguyện mang ra trao đổi, chỉ để lấy một cái túi hương nho nhỏ có mùi của sư phụ.

Chẳng hiểu vì sao, lòng nàng lại quặn đau, bỗng thấy cảm thông tột độ.
“Nếu tỷ tỷ thích, ta tặng cho tỷ tỷ cũng được, không cần lấy thần khí ra đổi.”
“Thiên Cốt!” Đám người Lạc Thập Nhất ở dưới điện sốt ruột gọi nàng, sợ nàng sẽ hành động theo cảm tính.
“Cám ơn muội…” Tử Huân Thiển Hạ mừng rỡ, lóng ngóng mỉm cười với nàng, đây là lần đầu tiên Hoa Thiên Cốt nhìn thấy trên gương mặt bi ai của nàng ấy lại có nét rực rỡ tỏa nắng như vậy.
“Chỉ có điều tỷ tỷ nói được làm được, món thần khí này muội cầm đi. Nếu không ta cũng không đành lòng nhận túi hương này.”
Tử Huân Thiển Hạ vung tay lên, lấy một viên ngọc xanh biếc vô cùng tinh xảo từ trong khư đỉnh ra đưa cho nàng. Hoa Thiên Cốt cẩn thận nhận lấy, hưng phấn nói không nên lời. Mọi người trong điện cũng không kìm được reo hò ầm ĩ.
“Làm sao bây giờ?” Vân Ế nhỏ giọng hỏi Xuân Thu Bất Bại.
Xuân Thu Bất Bại cười lạnh: “Sợ gì, tạm thời cho con nhóc đấy giữ, chút nữa chẳng phải chúng ta sẽ đoạt tất cả thần khí lại một thể sao?”
Sau trận đấu của Tử Huân Thiển Hạ và Hoa Thiên Cốt, Tử Huân Thiển Hạ cầm túi hương lui về sau màn, không quan tâm đến việc bên ngoài nữa.
Hai bên lại rơi vào tình cảnh vô cùng căng thẳng. Hoa Thiên Cốt tiếp tục đàn, ngăn cản đám yêu ma đang rục rịch. Nàng nhìn chân trời phía xa, thở phào một hơi, sắp sáng rồi.
Bỗng một bóng người màu xanh bay tới, đáp xuống bên phe địch. Xem ra người nọ có tu vi rất cao, trong lòng nàng không khỏi lo lắng.
“Cuối cùng ngươi cũng về rồi.” Người Xuân Thu Bất Bại chờ chính là Khoáng Dã Thiên, có y ở đây, cho dù là đàn Phục Hy cũng không ngăn được bọn chúng.
“Từ đó đến giờ vẫn chưa giải quyết xong à?” Giọng Khoáng Dã Thiên như tiếng chuông lớn, thân hình cường tráng, nửa cánh tay lộ ra ngoài, hiện lên một vầng sáng.
“Bọn chúng có đàn Phục Hy, dùng sóng âm ngăn cản, chúng ta căn bản đến lực đạo tấn công cũng không có, đang chờ ngươi đây. Bên kia thế nào rồi?”
“Yên tâm, mấy vạn thiên binh đã bị ta hạ hết. Người đang gảy đàn Phục Hy không là Bạch Tử Họa thì phải?”
“Đó là đồ đệ hắn mới nhận. Bạch Tử Họa đã bị chúng ta dụ tới Lao Sơn, giờ có lẽ cũng đang cưỡi gió sang đây. Ta bảo Lam Vũ mang thần khí theo để cản bước hắn, nhưng chắc chắn không thể giữ chân được lâu. Chúng ta phải hành động nhanh lên, nếu hắn mà tới thì thành công cốc hết.”
“Hả? Bạch Tử Họa chịu nhận đồ đệ? Lại còn nhận một con nhóc mới tí tuổi đầu như thế? Được đấy, hay là ta cũng nhận một đứa như con bé kia nhỉ, rồi để chúng nó đánh nhau? Ta không thắng nổi hắn thì để đồ đệ của ta thắng đồ đệ của hắn đi, nếu thế cuối cùng ta vẫn hòa, ha ha.”
“Ngươi đừng đặt thắng bại nhất thời trong lòng mãi như vậy, Yêu Thần xuất thế mới là chuyện thật sự quan trọng, đến lúc đó rồi cả Lục giới đều là của chúng ta.”
“Ngươi định bảo ta làm gì?”

“Vật có sinh mệnh sẽ bị đàn Phục Hy khống chế, nhưng vật chết thì không.”
“Ý của ngươi là?”
“Thế nên chúng ta mới đợi ngươi chứ.” Khi Xuân Thu Bất Bại tính kế luôn dùng giọng nữ nũng nịu.
“Tuy không bị tiếng đàn ảnh hưởng, nhưng nếu trúng sóng âm thì vẫn sẽ nát thây.”
“Còn kính Côn Luân nữa cơ mà, dùng mấy thứ nhỏ thôi, nhân trời tối chuyển động nháy mắt ra sau lưng nó, sao nó có thể phát hiện ra ngay lập tức được.”
“Ý hay, quá tuyệt.”
“Mau hành động đi, trong vòng nửa canh giờ chắc chắn sẽ xong.”
Khoáng Dã Thiên gật đầu, lấy một chiếc rương từ khư đỉnh ra, bên trong chất đầy các loại gỗ và các vật dụng đóng chi chít đinh. Ngón tay thô to của hắn thao tác linh hoạt còn hơn người thường đến mấy lần, chỉ chốc lát sau từ đống gỗ hắn đã đẽo gọt ra một con muỗi nhỏ xíu. Con muỗi gỗ này tuy nhỏ nhưng lại đầy đủ ngũ tạng, tất cả một trăm lẻ tám khớp xương trên thân đều có thể cử động.
Khoáng Dã Thiên mở lòng bàn tay ra, con muỗi nhỏ gãi chân, lắc cái đầu, đôi cánh trong suốt, giống hệt một sinh vật sống. Hắn giỏi nhất chính là làm thủ công, hoàn toàn không dựa vào pháp thuật cho nên chưa bao giờ bị người khác nhận ra, bất luận từ thứ nhỏ nhặt như ám khí đến chiến xa công thành to lớn, hắn hoàn toàn có thể dựa vào tay nghề điêu luyện bậc nhất của mình khai triển uy lực và độ chính xác đến tận cùng.
Sài Du đặt bàn tay xanh biếc lên mình con muỗi, tức thì cả người con muỗi bị biến thành màu xanh, sau đó ả chiếu kính Côn Luân, nó ngay lập tức biến mất trước mắt mọi người.
“Không sao chứ?”
“Trong người nó chứa đầy chất kịch độc mà ta đã tỉ mỉ điều chế, chỉ cần bị dính một chút thôi, con bé kia nhất định sẽ không thấy được mặt trời nữa.” Sài Du cười quyến rũ.
Hoa Thiên Cốt bỗng cảm thấy trên lưng mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, dự cảm không lành khiến nàng nôn nóng. Chợt nàng thấy người vừa tới kia lấy ra hơn trăm cái nỏ gỗ đủ mọi kích thước.
Hoa Thiên Cốt thầm than không ổn, tuy pháp lực của bọn chúng rất mạnh nhưng không thể động thủ được dưới tiếng đàn Phục Hy, còn chỗ cung nỏ này không cần pháp thuật. Ngồi trong cơn mưa tên ào ào hết đợt này đến đợt khác như thế, liệu nàng có thể cầm cự được tới bao giờ?
Khoáng Dã Thiên vung một tay lên, trăm chiếc nỏ đồng loạt phóng tên, mỗi chiếc bắn một phát được cả trăm mũi, sức công phá rất mạnh, tầm bắn cực xa. Hắn dùng tốc độ kinh người xé toạc bầu trời đêm, mỗi lần cả vạn mũi tên lao đi đều như muốn bắn chết tất cả những người liên quan đến Thái Bạch Sơn.
“Tất cả mau vào trong điện, đóng hết cửa lại!” Hoa Thiên Cốt hét về phía bọn Lạc Thập Nhất.
Không dám chậm trễ một giây, tay nàng vội vàng lướt trên dây đàn chống đỡ, âm tên đánh nhau, từng đợt từng đợt mưa tên đều bị bẻ nát giữa không trung.
Nhưng nó vẫn lao lên ào ạt, không cho người ta có thời gian để thở.
Chỗ chân khí ít ỏi còn lại trong người Hoa Thiên Cốt cứ bị tiêu hao như thế, một mình nàng ở trên cao nghênh chiến với màn mưa tên rợn ngợp. Thiên không càng lúc càng sáng, mặt trời từ từ nhô ra khỏi đường chân trời, nàng cắn chặt răng liều mạng cầm cự. Nhưng đúng vào lúc quan trọng nhất, Hoa Thiên Cốt bỗng cảm thấy bên vai nhoi nhói, tay chân lập tức bủn rủn, không đánh được đàn nữa.
Chỉ nửa khắc sau, mưa tên không gặp trở ngại gì ào ào trút xuống, lực đâm cực mạnh. Hoa Thiên Cốt bị ba mũi tên ở giữa, hai mũi đằng trước đâm thẳng qua bụng và chân. Lần thứ ba bị bắn xuyên bả vai, nàng đau tới mức lăn từ trên không xuống, dùng chút sức cuối cùng cố gắng nhét đàn Phục Hy vào khư đỉnh.
Xong đời rồi, thật không ngờ nàng lại chết dưới làn mưa tên, nàng vẫn chưa được nhìn sư phụ lần cuối, nàng không muốn chết!
Đột nhiên quanh người hiện lên một lớp chắn sáng, nàng cúi đầu nhìn xuống, là do toàn bộ đệ tử phái Thái Bạch cùng Lạc Thập Nhất, Sóc Phong, Nghê Mạn Thiên bắn ra, ngăn cản trận mưa tên cho nàng. Tiểu Hồng và Tiểu Bạch cảm giác được chủ nhân gặp nguy hiểm nên dẫn theo một đội quỷ binh tới hỗ trợ.
“Đổi thành tên lửa.” Khoáng Dã Thiên ra lệnh, lập tức ánh đuốc như sao băng không ngừng lướt qua bầu trời.

Không còn đàn Phục Hy cản trở, yêu ma đồng loạt xông lên. Ba nghìn đệ tử Thái Bạch cùng lao vào trận mưa tên chém giết yêu ma, ánh đao ánh lửa bập bùng, cảnh tượng đáng sợ đến rùng rợn.
Hoa Thiên Cốt trôi bồng bềnh giữa không trung, lá chắn sáng tạo thành từ sức mạnh của đám người Lạc Thập Nhất, Sóc Phong, nhưng giờ họ cũng phải chiến đấu với yêu ma, sợ không cầm cự được bao lâu nữa.
Nàng nhìn móng tay mình đang chuyển dần sang màu đen, biết bản thân bị trúng độc, nhưng người lại không còn chút sức lực nào. Hoa Thiên Cốt từ từ thôi chuyển chân khí mà sư phụ truyền vào trong người nàng vận công ngăn cản, cố gắng cầm cự không để bị ngất.
“Mau vào đại điện.” Khinh Thủy vừa đánh vừa bay đến bên nàng, muốn kéo nàng vào trong điện.
“Cẩn thận phía sau!” Hoa Thiên Cốt hoảng sợ hét lên.
Khinh Thủy kéo nàng nên không kịp tránh, tuy trên người vẫn có vầng sáng bảo vệ, nhưng vẫn bị tên đâm xuyên qua tay.
“Tớ ổn mà, sao cậu lại trúng độc? Có nặng lắm không? Hoa cầm máu và Hồi Thanh đan đâu? Mau lấy ra đi!”
Hoa Thiên Cốt yếu ớt lấy chúng ra từ trong khư đỉnh, Khinh Thủy cuống quít giúp nàng uống, thấy ngay cả môi Hoa Thiên Cốt cũng biến thành màu đen, biết nàng trúng độc không nhẹ, căng thẳng đến mức bật khóc.
“Thiên Cốt, cậu đừng làm tớ sợ, viện binh sắp tới rồi, Tôn thượng cũng đang bay tới đây, cậu phải cố lên!”
Hoa Thiên Cốt gắng gượng mở mắt: “Sư phụ? Sư phụ sắp tới thật sao?”
“Đúng thế, người cách ngàn dặm truyền âm tới Lạc sư thúc hỏi tình hình chiến đấu bên này thế nào, hình như Lam Vũ Lan Phong mang thần khí tới cản đường, cho nên thời gian bị trì hoãn. Nhưng giờ thần khí đã lấy lại được, Tôn thượng đang đến đây với tốc độ nhanh nhất, cậu cố lên, một lúc nữa là người đến rồi!”
Hoa Thiên Cốt mặc dù trúng độc nặng, nhưng loại độc này của Sài Du nàng biết, cũng nắm được cách giải, chẳng qua chưa thể kiếm được thuốc giải ngay lập tức nên chỉ có thể vận nội công áp chế, không biết còn cầm cự được bao lâu. Nàng bỗng nhận ra điều gì đó, dùng hết sức đẩy mạnh Khinh Thủy lùi xa.
“Khinh Thủy, mau chạy đi!”
Khinh Thủy đang không hiểu tại sao, bỗng một bóng người xanh biếc hiện lên ở vị trí nàng vừa đứng lúc nãy.
“Không ngờ ngươi còn tỉnh táo như vậy.” Sài Du liếm ngón tay của mình, tí nữa thôi là ả móc được quả tim của con nhóc kia rồi.
Hoa Thiên Cốt biết không còn đàn Phục Hy cố thủ, mục tiêu đầu tiên của bọn chúng nhất định là tóm lấy nàng, moi tim khoét phổi cướp mấy món thần khí trong khư đỉnh.
“Ngươi chưa chết sao?” Sài Du cực kì hứng thú nhìn nàng, chưa có ai dính độc của ả mà cầm cự được lâu đến thế.
“Nực cười, ta mang tiên thân, chút độc của ngươi sao có thể làm khó ta được?” Hoa Thiên Cốt nhìn chằm chằm vào ả.
Khinh Thủy muốn bay tới cứu nàng lại bị Vân Ế chặn đứng.
Sài Du gật đầu cười: “Phải, phải, phải! Đợi đến khi ta moi tim ngươi, rồi nhìn xem quả tim tiên của ngươi được làm bằng gì nhé?”
Tay Sài Du xuyên thẳng qua lớp màng chắn, nháy mắt đã tới trước ngực Hoa Thiên Cốt. Bỗng một ánh sáng tím chợt lóe lên, ả vừa cúi đầu đã thấy tay bị chặt đứt.
Sửng sốt một lát, ả nhìn Hoa Thiên Cốt đang thở dốc không ngừng mà cười sặc sụa: “Được, được lắm, trúng độc nặng như thế còn điều khiển kiếm được. Hôm nay ngươi chém đứt hai cánh tay của ta, thù này không báo, ta không phải Sài Du!”
Hai mắt Sài Du bỗng đỏ thẫm lại, lưỡi trong miệng khè ra dài như lưỡi rắn. Sáu cánh tay còn lại, một tay bóp chặt cổ Hoa Thiên Cốt, bốn tay khác nắm lấy hai chân và hai tay nàng, như muốn xé xác nàng ra làm năm mảnh, cánh tay còn lại đang chuẩn bị xộc thẳng vào lồng ngực trái Hoa Thiên Cốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui