Đám Lạc Thập Nhất và Sóc Phong kinh hãi, không thể ngờ rằng phàm nhân cũng biết điều khiển kiếm điệu nghệ như thế. Suy nghĩ vừa lóe, bèn chuẩn bị dùng pháp thuật phá vòng vây.
Nhưng đột nhiên kẻ đã giải vây được kia lại xoay người cung kính hành lễ với Hoa Thiên Cốt, lớn tiếng nói: “Ngô hoàng tại thượng, thiên thu thánh minh!”
Quan binh xung quanh cũng ngây người, vội vàng quỳ xuống theo, lớn tiếng hô: “Ngô hoàng tại thượng, thiên thu thánh minh!”
Tiếng hô vang vọng tứ phương, truyền tới phương xa, khiến tất cả mọi người đều choáng váng.
Hoa Thiên Cốt hoảng sợ, giật nảy cả mình, vỗ vỗ ngực, quả tim kia đang đập loạn tùng phèo.
Cái gì thế, nhiều người quỳ trước mặt nàng như vậy để làm gì?
Bọn Lạc Thập Nhất và Nghê Mạn Thiên sửng sốt. Hoàng đế đến đây sao? Ở đâu? Ở đâu?
Liệt Hành Vân cúi đầu nhặt miếng câu ngọc Hoa Thiên Cốt không cẩn thận làm rơi lên, hai tay cung kính dâng cho nàng.
“Thấy câu ngọc như thấy hoàng thượng đại giá quang lâm, tại hạ không biết, có điều mạo phạm, xin các hạ thứ tội.”
Hoa Thiên Cốt thấy hắn ta cung kính với câu ngọc như thế, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhớ đến lời Lãng ca ca nói khi đưa câu ngọc cho nàng:
“Cho ngươi một miếng câu ngọc, sau này nếu gặp rắc rối cần giúp đỡ thì có thể tìm quan binh địa phương hỗ trợ, bọn họ thấy vật này ắt nghe lệnh ngươi.”
Hóa ra là như vậy, biết thế lấy sớm ra có phải đỡ được bao nhiêu phiền toái không!
“Được rồi, được rồi.” Nàng chớp mắt, “Bây giờ chúng ta có thể đi được rồi chứ?”
“Đương nhiên là được.” Liệt Hành Vân cúi đầu, trong lòng cực kì thắc mắc, những người này rốt cuộc lai lịch ra sao.
Hoa Thiên Cốt ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sau đó vênh mặt ưỡn ngực, nghênh ngang dẫn một đoàn người vào thành.
Đang đắc ý thì thấy Lạc Thập Nhất nghiêm khắc răn dạy Nghê Mạn Thiên, nàng lại càng đắc ý. Chúng đệ tử tưởng nàng nhanh trí biến hóa ra khối ngọc dọa người nọ, càng bội phục chưởng môn nàng đây.
Sau khi vào thành, bọn họ thấy bên trong canh phòng càng chặt chẽ, quan binh ba tầng trong ba tầng ngoài, không biết đã xảy ra chuyện gì. Để phòng có biến, mọi người mua chút lương khô và mấy thứ khác, không nán lại lâu mà tiếp tục lên đường ra khỏi thành.
“Mảnh câu ngọc đó ai đưa uội?” Lạc Thập Nhất cau mày.
“Nghĩa huynh của muội đấy!” Hoa Thiên Cốt ngắm nghía miếng ngọc, không ngờ linh lực đã bị sư phụ phong ấn rồi mà vẫn còn hữu ích như vậy. Nàng đưa tới bên miệng cắn một nhát, ôi, cứng quá!
“Nghĩa huynh của muội là ai?”
“Nghĩa huynh của muội là nghĩa huynh của muội thôi, huynh ấy tên Hiên Viên Lãng, là phó chưởng môn của Thái Bạch vô địch, nói không chừng chúng ta tới Thái Bạch Sơn thì có thể gặp đó!” Hoa Thiên Cốt kích động vui sướng, đã năm năm rồi!
“Thái Bạch vô địch môn?” Có thật sao? Chẳng lẽ là nhánh phụ của Thái Bạch Sơn? Nhưng họ Hiên Viên? Hay là…
Dọc đường đi bọn họ nghe dân chúng nói chuyện với nhau, thế mới biết hoàng đế bệ hạ vì Giang Nam đại hạn nên đích thân đi thị sát tình hình, đóng quân trong thành, do đó mới canh phòng cẩn mật như thế.
“Nghe nói hoàng đế bệ hạ năm nay mới hai mươi, không có một phi tần nào!”
“Đúng thế, nghe nói hoàng đế bệ hạ chỉ thích đàn ông, ai khuyên người nạp phi tần đều bị chém đầu đấy!”
“Hả? Vậy chẳng phải sẽ tuyệt hậu sao?”
“Chứ còn gì nữa! Bà nói phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng của chúng ta anh minh như thế, nhân gian hiện giờ hỗn loạn, tất cả đều phải trông cậy vào người! Nếu bệ hạ không chịu lập hậu thì hỏng mất!”
“Haiz, hoàng đế bệ hạ còn trẻ, có lẽ mấy năm nữa người sẽ thay đổi quan điểm thôi.”
“Hy vọng là như thế…”
Hoa Thiên Cốt nghe những lời đồn đại bên đường, miệng cười khúc khích. Hóa ra hoàng đế bệ hạ của bọn họ bị gay! Ha ha ha, vui quá đi mất!
***
“Mọi chuyện là vậy, thưa bệ hạ!”
“Sau đó ngươi để bọn họ đi?” Một giọng nói uy nghiêm vang lên phía sau màn, ngữ điệu ngày thường vốn cao quý trầm ổn nay lại mang theo chút vội vã.
“Dạ vâng, nàng có câu ngọc, thần không dám kháng lệnh, nhưng thần vẫn phái người đi theo, nhìn bọn họ ra khỏi cửa thành.”
“Người cầm ngọc trông thế nào?”
“Là một tiểu cô nương khoảng mười hai, mười ba tuổi, diện mạo rất bình thường, nhưng linh khí bức người, hơn nữa lại có võ công cao cường.”
“Tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi?” Không đúng, không phải là cậu ta. Thiên Cổ là con trai, tính ra năm nay cũng mười bảy, phải có dáng vẻ thiếu niên rồi. Nhưng tại sao mảnh ngọc lại ở trong tay kẻ khác? Chẳng lẽ…chẳng lẽ thằng nhóc đó đã gặp chuyện gì bất trắc?
Không thể, sư phụ rõ ràng đã nói với hắn cậu ta rất bình an, còn trong họa được phúc trở thành chưởng môn của Mao Sơn, bảo hắn không cần lo lắng.
Trước kia trong cung có phản loạn, hắn về chưa bao lâu đã đăng cơ, sau đó thiên hạ xảy ra một loạt hiện tượng kỳ lạ, lại còn một đống chuyện triều chính cần giải quyết, không thể dành chút thời gian tới thăm Thiên Cổ, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ mãi không quên. Gần đây yêu ma hoành hành, vì thần khí mà hai giới tiên, ma chém giết nhau, hắn không biết nên làm gì mới tốt. Không được, không thể cứ ngồi đợi như thế này, dù sao cũng phải trông thấy cậu ta hắn mới yên tâm.
“Bọn họ đi về hướng nào?”
“Hình như là Thái Bạch Sơn.”
Quả nhiên, lại là vì chuyện thần khí.
“Bệ hạ, theo thần thấy, bọn họ có lẽ là người tu tiên.”
“Trẫm biết rồi. Ngươi lui xuống đi, xử lý xong chuyện ở đây, mười lăm tháng Tám bãi giá tới Thái Bạch Sơn!”
Liệt Hành Vân sửng sốt: “Thuộc hạ tuân chỉ.”
Tiểu Cốt vừa đi, Tuyệt Tình điện bỗng trở nên trống trải. Bạch Tử Họa tỉnh lại từ trong nhập định, nhớ đến Hoa Thiên Cốt đột nhiên lại cảm thấy bất an, bấm đốt tay tính, dường như sắp có một kiếp nạn lớn giáng xuống. Nhưng mệnh của nàng từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nhìn rõ, đám người Lạc Thập Nhất có lẽ cũng sẽ rơi vào cảnh khó khăn, đoàn người đi đường sẽ gặp nguy hiểm.
Thế nên Bạch Tử Họa gọi ngay Hỏa Tịch và Thanh La đến.
“Tôn thượng có gì sai bảo?”
“Hai người cấp tốc đến Thái Bạch Sơn một chuyến, trong vòng ba ngày phải tụ hợp được với đoàn người của Lạc Thập Nhất.”
“Đệ tử tuân lệnh.”
Bạch Tử Họa trầm ngâm nhắm mắt lại, quanh người như có vạn sợi tơ bạc tung bay uốn lượn cuộn trong lòng bàn tay, tập trung vô số ánh sáng, chói lóa mắt.
Vũ Thanh La và Hỏa Tịch cùng kinh hãi: “Đàn Phục Hy!”
Tuy rằng chỉ thấy ánh sáng, không thấy thần khí, nhưng chỉ cần liếc một cái hai người đã nhận ra ngay đó là đàn Phục Hy mà Trường Lưu Sơn bảo vệ.
“Hỏa Tịch, ngươi cất kĩ thứ này vào khư đỉnh, gặp Hoa Thiên Cốt thì đưa cho con bé.”
“Nhưng Tôn thượng, cây đàn này sao có thể tùy tiện mang ra khỏi Trường Lưu Sơn, ngộ nhỡ bị yêu ma đoạt mất, hậu quả thật không thể tưởng tượng… Trách nhiệm lớn lao như thế, sao đệ tử có thể đảm đương nổi!” Vũ Thanh La vừa nghe mặt lập tức tái mét. Hỏa Tịch thì ngơ ngẩn mê muội nhìn ánh sáng rực rỡ của cây đàn.
“Không sao, ta đã hạ phong ấn lên cây đàn này, chỉ có thể phá giải khi ở trong tay Tiểu Cốt, với người thường thì chỉ nhìn thấy ánh sáng thôi.”
“Tôn thượng, phải chăng trên đường nhóm của Thập Nhất sư huynh gặp phải đại nạn gì cần dùng đàn Phục Hy chống đỡ?”
“Phải, các ngươi mau đi đi, chuyện này không được để người khác biết. Sau khi giải quyết xong chuyện này thì bay tới Lao Sơn.”
“Đệ tử tuân lệnh!”
***
Trong khe núi, Hoa Thiên Cốt cầm một chiếc rổ, ngắt lá cây, hái nấm.
“Bên kia, bên kia, có một cây đó Cốt Đầu, bên này, bên này nữa…” Đường Bảo đội một chiếc mũ cỏ nhỏ lên đầu, ngồi trên búi tóc của Hoa Thiên Cốt, liên tục chỉ huy.
Nhân lúc nghỉ ngơi giữa đường, Hoa Thiên Cốt tìm chút thức ăn để buổi tối nấu ọi người. Tuy rằng cực kì không muốn nhưng Nghê Mạn Thiên cũng phải thừa nhận nàng làm thức ăn rất ngon. Ngoài miệng nàng ta bới móc, nhưng ăn cũng không ít hơn người khác.
Hoa Thiên Cốt mệt mỏi ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, lấy bức tranh vẽ Bạch Tử Họa từ trong khư đỉnh ra, nhìn hồi lâu, lâu thêm chút nữa, lại lâu thêm chút nữa.
“Cốt Đầu, mẹ đang ngẩn ngơ gì đó?” Đường Bảo vừa nói vừa phun một đống bong bóng.
“Ta đang nhớ tới sư phụ. Ta không ở đó, người chắc chắn sẽ không ăn gì, thật ra ăn nhiều cũng tốt mà, chân khí sẽ mạnh lên. Nếu cuộc đời mà không có đồ ăn ngon thì niềm vui sao toàn vẹn được.”
“Còn con nếu không được ngủ thì cuộc đời này chẳng còn vui vẻ gì nữa.”
Một cái bong bóng đáp lên mũi Hoa Thiên Cốt.
“Đường Bảo, ngươi đang làm gì đấy, có phải cá đâu mà sao cứ nhả bong bỏng thế hả?”
“Con đói bụng nên ăn vụng một cây nấm trong giỏ, không biết tại sao cứ nói là bong bóng lại bay ra.”
“Đó là nấm bong bóng, phải nấu chín thì mới ăn được. Con sâu tham ăn nhà ngươi cứ phun bong bóng thêm vài ngày đi!” Hoa Thiên Cốt cười sằng sặc nói.
“Đừng mà…” Đường Bảo khóc lóc thảm thiết.
Sau khi trở về, dù Lạc Thập Nhất có chọc nó, dỗ dành nó thế nào, có chết nó cũng không chịu mở miệng nói chuyện, hại Lạc Thập Nhất sợ hãi nghĩ rằng mình lại làm gì khiến nó tức giận. Hoa Thiên Cốt cũng tranh thủ trêu nó, lấy tay chọc chọc lên cái thân mũm mĩm, nhưng nó liều mạng chịu đựng nhịn cười. Chỉ có điều canh nấm quá ngon, không cẩn thận uống no, Đường Bảo vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn vo ợ một cái, miệng liền phun ra một bong bóng nhỏ, khiến mọi người đều buồn cười.
***
“Thập Nhất sư huynh, chỉ cần mấy ngày nữa là đến Thái Bạch Sơn đúng không?”
“Ừ, sắp đến rồi.” Sáng sớm tỉnh dậy Lạc Thập Nhất đã thấy bất an, nhíu mày, cẩn thận quan sát xung quanh.
Khe núi này vừa hẹp vừa dài lại còn cao ngất, nếu có yêu ma, rất dễ bị mai phục.
Tâm thần không yên, Lạc Thập Nhất quay đầu lại nói: “Khe núi này rất kỳ lạ, mọi người điều khiển kiếm nhanh chóng bay qua đi.”
Mọi người đều cưỡi kiếm, tập trung cảnh giác.
Đột nhiên một làn sương mỏng màu xanh nhẹ nhàng bay đến. Chẳng lẽ là khí độc? Mọi người vội vàng tránh xa, Lạc Thập Nhất dùng gió thổi hết đi, không ngờ màn sương màu xanh lại chia thành tám hướng, bay thẳng đến phía mọi người.
Nhất thời một tiếng chuông trong trẻo réo rắt như mộng ảo vang lên, dường như có cả nghìn loại âm điệu, bao hàm thanh âm của tất cả nhạc cụ trên thế gian này, thậm chí có rất nhiều âm nàng chưa bao giờ nghe, hay vô cùng, nó mang theo rất nhiều nỗi buồn thương bi ai mà tai con người không thể chịu đựng.
Hoa Thiên Cốt quay đầu nhìn Lạc Thập Nhất, kinh ngạc nói: “Thập Nhất sư huynh, sao huynh lại khóc?”
Lạc Thập Nhất khoát tay lên mặt, quả nhiên mặt đẫm nước mắt. Hắn nhất thời hoảng loạn, nhìn mọi người xung quanh, không ai biết nước mắt đang chảy ào ạt trên mặt mình. Chỉ có mình Hoa Thiên Cốt ngỡ ngàng nhìn mọi người, không hiểu gì hết.
Đường Bảo bị tiếng chuông đánh thức, cũng khóc hu hu.
Lạc Thập Nhất vội thét lên: “Hỏng bét! Là chuông Thôi Lệ! Mau phong bế thính giác lại!”
Mọi người vừa nghe, sắc mặt liền tái nhợt, chuông Thôi Lệ là một trong mười sáu món thần khí đã bị yêu ma cướp đi.
Tiếng chuông như xa như gần bay đến, xung quanh càng lúc càng nhiều sương mù, càng lúc càng nhiều màu khói. Nó biến thành các hình dạng khác nhau, lúc giống đám mây trên bầu trời, xoay múa trong không gian như có sinh mệnh, lúc lại quấn quýt quanh mọi người. Khi thì như tơ, khi lại giống sương mù. Làn sương len lỏi vào trong tai, mũi, miệng của bọn họ, dù có làm thế nào cũng không chặn được tiếng vang. Thì ra chuông kia không chỉ có tiếng, mà có cả hình.
“Yêu nhân nào quấy phá, lăn ra đây cho ta!” Hai mắt Nghê Mạn Thiên đỏ sậm, không ngừng khóc vì đau lòng. Nàng vận nội lực hét lớn, nhưng tiếng chuông không lui chút nào.
Một cô gái hiện ra giữa không trung, trên cổ tay lẫn bên hông đều mang đầy những chiếc chuông bạc nhỏ lay động trong gió, phát ra từng hồi gọi nước mắt.
Mọi người nhìn kĩ, da nàng ta tái nhợt, khuôn mặt vốn thanh tú lại mang theo vẻ bệnh tật lạ kỳ. Nàng ta mặc một chiếc váy ngắn màu tím không biết làm từ chất liệu gì, trên ngực quấn thêm một mảnh nhỏ nữa, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn cùng bầu ngực trắng như tuyết.
Nàng ta cười với mọi người như một đứa bé ngây thơ, ánh mắt dại ra không chút ánh sáng, giống như một người mù. Trên người nàng ta dường như có một sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến người khác thấy miệng lưỡi đều khô nóng, tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn.
Lạc Thập Nhất giật mình: “Một trong Thập yêu? Mạc Tiểu Thanh!”
Mạc Tiểu Thanh nghiêng đầu cười ngọt ngào với hắn: “Ngươi biết ta? Được, ở đây ngươi đẹp trai nhất, ta sẽ không giết ngươi, ngược lại sẽ giấu ngươi đi. Ngươi theo ta chứ?”
Nghê Mạn Thiên không nói gì, vô số hạt lệ hóa thành băng, phóng thẳng về phía Mạc Tiểu Thanh, tiếng chuông bên người nàng ta tạo thành một tấm khiên, dễ dàng hóa giải.
Mọi người đồng loạt xông lên, nước mắt không ngừng rơi xuống làm họ muốn mau chóng dừng tiếng chuông kia lại. Mạc Tiểu Thanh không cần cử động, tiếng chuông đã hóa giải tất cả các đòn công kích cho nàng ta.
Lạc Thập Nhất nói: “Chỉ có thể dùng âm để chế ngự âm.”
Vì thế mọi người đều lấy nhạc cụ từ trong khư đỉnh ra: Đàn, tiêu, huân, sáo, trống, chuông, hinh, nhất thời tiếng nhạc rộn lên giữa không trung. Tuy chỉ như muối bỏ biển, nhưng tất cả vẫn hợp lực chống lại chuông Thôi Lệ.
Mạc Tiểu Thanh mới có được chuông Thôi Lệ, còn xa mới khống chế được thần khí, nhưng vẫn có uy lực mạnh đến không ngờ.
Lạc Thập Nhất nuốt máu lại gắng gượng tấn công, chớp mắt đã bay đến trước mặt Mạc Tiểu Thanh, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn.
“Vì sao lại chặn đường của bọn ta?”
“Tiên giới các ngươi chia làm năm đường hỗ trợ, chúng ta cũng phân thành năm trạm gác, tới một người giết một người, tới cả đám giết cả đám!”
“Ngươi cho rằng dựa vào thực lực của các ngươi mà đòi ngăn cản bọn ta?”
“Đương nhiên chúng ta không ngăn được, nhưng thần khí thì sao, không sử dụng được thì chúng ta đi đoạt thần khí tiếp theo làm gì? Tuy mỗi món chỉ giải được một ít phong ấn, nhưng cũng quá đủ để đối phó với các ngươi!” Mạc Tiểu Thanh khẽ cười duyên: “Không chơi với ngươi nữa, chốc nữa Thôi Ngôi sẽ đến đây, nếu thấy ta vẫn chưa giải quyết xong các ngươi thì chàng sẽ giận mất.”
Vừa dứt lời, hàng loạt chuông trên eo, trên mắt cá chân, trên tay đột nhiên dấy lên, phát ra ánh sáng màu xanh cực mạnh.
Nhạc cụ trong tay mọi người nháy mắt bị tiếng chuông lấn át, hóa thành tro bụi. Chỉ có Hoa Thiên Cốt là không bị sao cả, đàn Linh Cơ ngầm rung lên.
Mạc Tiểu Thanh kinh ngạc: “Ngươi không có nước mắt à?”
Dứt lời nàng ta rung chuông nhanh hơn, mọi người đều che mặt khóc thút thít, ngã xuống khỏi kiếm.
Hoa Thiên Cốt hét lên: “Đi mau!” Sau đó dùng nội lực toàn thân đối kháng, tiếng đàn, tiếng chuông như tiếng vàng, tiếng đá va chạm trên không, mặc dù Hoa Thiên Cốt không chảy nước mắt, nhưng màng nhĩ cũng bị thương nặng, máu từ trong tai ồ ồ chảy ra.
Lúc nàng sắp không chịu được nữa, áp lực bỗng tụt giảm, tiếng hát và tiếng tiêu vang lên, hóa ra là Tiểu Hồng và Tiểu Bạch đứng bên cạnh giúp đỡ, Hoa Thiên Cốt thật cảm động.
Lạc Thập Nhất định dẫn mọi người phá vòng vây, nhưng tiếng chuông bảy màu xung quanh đột nhiên hóa thành những sợi tơ, xếp thành hàng, lao vụt tới như tên bắn. Trong đoàn chỉ có hắn và Sóc Phong là có thể gắng gượng cử động, cố gắng chống đỡ bảo vệ mọi người. Sợ Đường Bảo bị thương, hắn nhét nó vào trong một cái lồng, sử dụng tất cả công lực, đẩy thẳng ra ngoài.
Chuông Thôi Lệ quá mức lợi hại, dây đàn của Hoa Thiên Cốt cứ đứt từng sợi một, không còn chống cự được bao lâu nữa. Tiểu Hồng và Tiểu Bạch cũng sắp kiệt sức, sợ liên lụy đến bọn chúng, nàng dùng chút sức mạnh cuối cùng đưa chúng về địa phủ.
Linh Cơ nứt toác, miệng Hoa Thiên Cốt hộc ra máu, rơi thẳng từ trên không xuống. Mảnh xương ngón út của Sát Thiên Mạch đeo trên cổ vung ra, nàng bất chấp tất cả cố hết sức thổi nó lên.
Tiếng còi đột nhiên vang cao, thảm thiết xuyên qua mây, rồi xuyên qua lá chắn dội thẳng vào người Mạc Tiểu Thanh. Ả không kịp đề phòng, phun ra một búng máu tung tóe.
Chớp lấy cơ hội này, mọi người cưỡi kiếm bay ra khỏi phạm vi của tiếng chuông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...