Hủ Mộc Thanh Lưu lúc này mới hoàn toàn mở mắt, đánh giá Hoa Thiên Cốt rồi thở dài nói: “Ngươi lại ném đứa trẻ có thể chất như vậy cho ta, đúng là thêm phiền toái mà.”
“Muội sẽ cố gắng, chắc chắn không làm phiền huynh đâu!” Hoa Thiên Cốt đột nhiên mở miệng cam đoan.
Hủ Mộc Thanh Lưu cười đến gập cả lưng, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn thẳng mình.
“Được rồi, được rồi, tên chết tiệt này, biết rõ ta không thể chống cự nổi nét đáng yêu của mấy tiểu cô nương. Đi thôi, đi thôi, ta đưa ngươi đi báo danh.”
Lạc Thập Nhất vẫy tay về phía nàng, bảo nàng đi theo người kia. Hoa Thiên Cốt nhìn hắn gật đầu, vẫy tay một cái tạm biệt rồi đi theo Hủ Mộc Thanh Lưu.
Chuyện còn lại cũng đơn giản, mấy việc như đăng tịch Hủ Mộc Thanh Lưu đều giúp nàng sắp xếp thỏa đáng. Hoa Thiên Cốt nhận mấy thứ linh tinh, còn có số tiên, viết bằng loại chữ mà nàng chẳng biết, khắc vào một khối gỗ trừ tà hình dáng kỳ lạ, là căn cứ xác minh thân phận. Nàng sợ làm mất, cẩn thận giắt vào bên hông.
Đi đến trước Hợi điện, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên nhìn, ước chừng cao chín tầng. Ở cùng nàng phần lớn cũng là người vừa mới trở thành Trường Lưu đệ tử. Những người đã bái sư thì đi theo sư phụ ở điện khác hoặc là ra ngoài chơi.
Nàng ở tầng trên cùng, đi cầu thang mệt gần chết. Vừa mở cửa ra đã thấy một cô gái xấp xỉ tuổi mình đang đọc sách, xiêm y màu xanh biếc, đầu tết mấy bím tóc cầu kì. Cô bé quay đầu lại, mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, vô cùng xinh đẹp. Hoa Thiên Cốt giật mình, cô bé kia cũng sợ run.
Hủ Mộc Thanh Lưu bước vào, gọi cô bé kia: “Khinh Thủy, đây là tiểu sư muội mới nhập môn, cũng học lớp Quý, sau này các ngươi sẽ ở với nhau.”
Khinh Thủy gật đầu, mỉm cười đi tới nhận hành lý trên tay Hoa Thiên Cốt, giúp nàng đặt chúng lên chiếc giường nhỏ, “Tên mình là Khinh Thủy.”
“Mình là Hoa Thiên Cốt.”
Hủ Mộc Thanh Lưu nói: “Thiên Cốt còn rất nhiều thứ chưa biết, ngươi từ từ giúp nàng làm quen, ngày mai đưa nàng đi học. Ta đi đây, con sâu rượu lại ngứa ngáy rồi.” Nói xong ngáp dài lên chân đi xa.
Lần đầu tiên ở cùng một cô gái trạc tuổi, Hoa Thiên Cốt hơi bối rối, không biết phải nói gì, may mà Khinh Thủy khá hoạt bát, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng liến thoắng nên hai người làm quen rất nhanh. Đường Bảo ăn no rồi ngủ cũng lười biếng chui ra khỏi lỗ tai Hoa Thiên Cốt, quan sát bốn phía, thấy căn phòng nhỏ sạch sẽ thì rất hài lòng. Khinh Thủy sợ sâu, nhưng thấy Đường Bảo đáng yêu như vậy, cũng to gan vuốt ve khiến nó cười khúc khích không ngừng.
Thấy bụng Hoa Thiên Cốt sôi ùng ục, Khinh Thủy đưa nàng đi phòng bếp ở mỗi tầng tìm ít đồ ăn. Bởi vì nàng quá đói nên ăn rất no, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau mới tờ mờ sáng Hoa Thiên Cốt đã bị Khinh Thủy gọi dậy, còn Đường Bảo đang ở bên gối ngủ say sưa nên tiếp tục để nó ngủ. Nàng cầm vài cuốn sách vừa nhận ngày hôm qua đi theo Khinh Thủy.
Địa điểm học là ở Ngọ điện, cũng cao chín tầng, nhưng kiểu dáng và phong cách không giống Hợi điện.
Theo lời Khinh Thủy, nàng đại khái cũng biết hoàn thành việc học phải theo trình tự nào. Cơ bản nhất có môn Thể dục rèn luyện cơ thể dẻo dai, Lí luận dạy về hệ thống tiên thuật và đạo pháp, rồi môn Lịch sử của Lục giới, cả môn Ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, xong lại còn các môn Thực hành như cưỡi ngựa bắn cung, đánh kiếm, phòng thủ, bay lượn, vân vân…
Thời gian học các môn không giống nhau, sư phụ từng lớp cũng không giống. Phần lớn các lớp đều học chung. Hoa Thiên Cốt muộn một tháng, cho nên trình độ kém hơn người khác rất nhiều, cần cố gắng bù lại. Còn không đến một năm là khóa học sẽ chấm dứt, mỗi đệ tử đều vô cùng nỗ lực, hy vọng bộc lộ được tài năng trong Đại hội Kiếm Tiên, tìm sư phụ giỏi.
Hiện tại các nàng đang đi học môn Lịch sử. Bởi vì tới khá sớm nên trong lớp chỉ có vài người, Hoa Thiên Cốt ngồi lên đệm, ghé vào bàn, cực kì mệt mỏi. Từ trước tới nay nàng chưa bao giờ dậy sớm như vậy.
Khinh Thủy thật sự có tiềm chất trở thành nữ hoàng buôn dưa lê, mỗi một người tiến vào, dù là lớp mình hay lớp khác, nàng đều vô cùng vui vẻ giới thiệu cho Hoa Thiên Cốt. Hoa Thiên Cốt mệt mỏi mở mắt, nhìn những người này già trẻ gái trai đều có, nhưng phần lớn đều xấp xỉ hai mươi tuổi, người nhỏ nhất khoảng sáu, bảy tuổi.
Trong phòng học có ba lớp, ngồi giữa là Giáp, phải là Đinh, còn Quý ngồi bên trái. Đệ tử lớp Giáp vừa trông đã thấy rất tài giỏi, hình như họ không muốn học cùng lớp bét.
“Vào được lớp Giáp quả thực không dễ dàng, bọn họ đều là những đệ tử tiên tư rất cao, trước khi nhập môn đã có pháp lực không tồi. Hơn nữa phần lớn đều là con cái của chưởng môn phái khác hoặc là của các trưởng lão đức cao vọng trọng, thân thể là tiên cốt chứ không phải phàm thai, được đưa đến Trường Lưu tu luyện. Vì vậy cả đám đều vô cùng ngạo mạn, không nên chọc vào.”
“Tại sao không ở lại môn phái của mình mà tu luyện? Đưa đến Trường Lưu Sơn làm gì? Hơn nữa tiên nhân cũng có thể sinh con sao?” Hoa Thiên Cốt ngẩn tò te.
“Ngốc, đạo gia có thuật song tu mà! Hơn nữa ngoài thiên đình có quy tắc riêng, phần lớn tiên nhân đều có thể tự do yêu đương. Thật ra thành tiên, ngoài pháp lực ra thì cũng giống người trần cả thôi. Bây giờ người ta tu đạo, chỉ lo nâng cao pháp lực của mình, về đức hạnh và tâm hồn thậm chí còn dơ bẩn hơn người phàm nhiều.”
“Không đâu, Tôn thượng rất tốt.” Hoa Thiên Cốt ngẩn người nhớ lại bóng dáng không nhiễm chút bụi trần kia.
“Bọn họ có thể so được với Tôn thượng sao, toàn bộ Tiên giới từ trên xuống dưới đều vô cùng kính trọng ngài ấy. Đúng rồi, cậu có thấy cô gái mặc đồ đỏ vừa vào cửa đã bị mọi người vây quanh kia không?”
“Có.” Hoa Thiên Cốt nhất thời kinh ngạc, không ngờ trên đời này lại có người xinh đẹp đến vậy, còn nhỏ mà nhan sắc đã tuyệt trần. Tuy rằng ngày ấy ở yến tiệc nàng đã thấy Thất tiên nữ, Hằng Nga, so ra khí chất của nàng ta không bằng bọn họ, nhưng dần dần theo thời gian, nhất định sóng sau sẽ xô sóng trước.
“Đó là Nghê Mạn Thiên, con gái của đảo chủ Bồng Lai Đảo, một trong những người có tiên tư nhất trong chúng đệ tử. Rất nhiều nam sinh thích xoay xung quanh nàng ta, nhưng nàng ta lại hống hách, thích gây chuyện thị phi. Nữ sinh các lớp khác rất ghét, lại không dám chọc vào. Từ nhỏ nàng ta đã bắt đầu tu luyện, pháp thuật vô cùng lợi hại.”
Khinh Thủy nói xong lại quay đầu đi giới thiệu Hoa Thiên Cốt với người cùng lớp ngồi trên. Bởi vì phần lớn đều xuất thân từ người phàm nghèo khổ nên cởi mở hơn rất nhiều, rất nhanh đã làm quen.
Một lát sau thầy giáo tiến vào, đó là một ông lão khó tính có bộ râu bạc dài đến tận đất. Những người đến muộn đều bị ông ta phạt đứng ngoài.
“Hình như hôm qua tớ có gặp ông ta.” Hoa Thiên Cốt nhớ ngày hôm qua có nhìn thấy ông ta đi ra từ Thư Hương các, Lạc Thập Nhất còn hành lễ với ông ta. Thấy bên hông ông ta có thứ gì đó màu vàng, chắc hẳn thuộc hệ Kim, nhưng lại không đoán ra đang đeo cái gì, bèn hỏi Khinh Thủy.
“Cung mộc đó, môn lễ nhạc đã từng nhắc đến. Bình thường cấp bậc của tiên nhân đều dựa vào cung vật mà phân biệt. Chưởng môn là cung vũ, từ Phượng Hoàng đến Ma Tước, màu sắc không giống nhau, Trường Lưu Sơn chỉ có Tôn thượng được mang. Tiếp theo là cung thạch, không phải đá thường mà là mấy loại như thủy tinh, mã não, hổ phách gì đấy, người mang có Thế tôn, Nho tôn và các trưởng lão. Sau đó là cung mộc, gỗ Liễu, gỗ Hoàng Dương. Đào ông sư tôn mang gỗ Đào; là nguyên lão tạo thành cửu các, vô cùng tôn quý. Dưới nữa là cung ngọc, cung hoa, cung đái[1] và cung linh. Tổng cộng bảy cấp, nhưng vài phái ít người, có thể thiếu hai cấp.”
[1] Đái: Sợi dây thắt lưng.
“Cung vũ, cung thạch, cung mộc, cung ngọc, cung hoa, cung đái, cung linh… thì ra Lãng ca ca đã nói với tớ vài cái.”
Mơ màng mở quyển sách trên tay, trong đó viết lịch sử giản lược của Lục giới, sơ sài hơn rất nhiều so với quyển Thanh Hư đạo trưởng cho nàng, hơn nữa còn rất khác. Đặc biệt là có cực kỳ nhiều lỗi sai về Tiên giới cũng như bẻ cong sự thật. Mà về Thần giới, hầu như không nhắc tới một chữ, Lục giới giờ rõ ràng chỉ còn Ngũ giới. Hơn nữa đối với hai giới Yêu, Ma cũng là thêm thắt bớt xén, yêu ma quỷ quái đều viết theo kiểu tội ác tày trời cần tiên nhân đi hàng phục gì đó.
Ông lão ở trên bục giảng nói thao thao bất tuyệt, Hoa Thiên Cốt nghe mà đầu xoay mòng mòng. Chẳng có tác dụng gì cả, không bằng đi đọc sách của Thanh Hư trưởng lão, hơn nữa nàng không được ngủ đủ giấc, bất tri bất giác gục xuống bàn ngủ gật.
Đột nhiên có ai đấy bấm vào mặt nàng, Hoa Thiên Cốt vội vàng ngẩng đầu lên, giật mình thấy ông lão đang đứng trước mặt. Khinh Thủy ngồi bên cạnh ra sức nháy mắt.
“Người mới sao? Trước kia chưa từng thấy ngươi, tên là gì?”
“Hoa, Hoa Thiên Cốt...” Chết chắc rồi, ngày đầu tiên đi học lại ngủ gật trong lớp, nếu đến tai Tôn thượng...
“Tục ngữ nói cần cù bù khả năng, ngươi ở lớp Quý mà không có chút tự giác nào. Người ta là người lớp Giáp còn chăm chú nghe giảng, ngươi lại đi ngủ. Xem ra những điều ta giảng ngươi đã biết hết rồi, vậy ta sẽ kiểm tra ngươi, nếu không trả lời được thì chép lại quyển sách này hai mươi lần cho ta.”
Chòm râu bạc của Đào ông run lên, gương mặt lại hồng hào, rất giống quả đào chín có cái lá dài màu trắng, có điều vỏ quả đào này nhiều nếp nhăn quá, trông vô cùng buồn cười.
Nếu là bình thường Hoa Thiên Cốt còn muốn nghiên cứu một chút, nhưng lúc này nàng chẳng có tâm trạng nào nữa. Bao nhiêu ánh mắt tràn đầy hứng thú đang nhìn chằm chằm, mà phần lớn còn có ác ý muốn thấy nàng bẽ mặt, cảm giác này thật giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
A Di Đà Phật, cầu trời phù hộ, chỉ cần nàng không gây phiền toái gì tới tai Tôn thượng là được. Biết thế hôm nay mang Đường Bảo theo, có nó ở trong tai thì còn sợ gì nữa!
Đào ông cũng không phải người xấu, chỉ là tính thích nghe lời nịnh hót, lời ngon tiếng ngọt của đệ tử. Chuyện hôm qua Tôn thượng tự mình đưa một đệ tử về rất nhanh đã lan truyền khắp núi, tình cờ lại gặp ở Thư Hương các, ông thấy Hoa Thiên Cốt vừa gầy vừa nhỏ, lại nghèo, trong lòng vốn đã không thích. Thế mà hôm nay lại dám ngủ gà ngủ gật trong lớp, không thèm để ông vào mắt. Nhưng dù sao cũng là người mới tới, lại là phàm nhân, chưa biết gì, nếu cố tình gây khó dễ cho nàng chỉ sợ miệng lưỡi thế gian. Trước hết cứ hỏi những thứ cơ bản nhất đi, nếu nàng không trả lời được, mình càng có lý do để dạy dỗ.
Vì thế ông ngửa mặt lên trời, khoanh tay rung đùi đắc ý hỏi: Ngươi thử liệt kê thứ tự cung vật dựa theo cấp bậc tiên nhân xem nào.”
Hoa Thiên Cốt và Khinh Thủy ở bên cạnh cùng thở phào một hơi, đây không phải là chuyện vừa mới nói sao, vẫn còn đang ở họng đây này. Ha ha ha, trời đất phù hộ nàng rồi!
Hoa Thiên Cốt rất nhanh kể ra bảy vật kia.
Đào ông thấy không làm khó được nàng, bèn nói: “Xem ra ngươi cũng biết nhiều, kể ra vài vị tiên, nêu rõ cấp bậc tiên giới, xếp hạng, môn phái của họ đi.”
Khinh Thủy nghe xong, nảy ra ý viết đáp án lên đùi Hoa Thiên Cốt, lại bị Đào ông trừng mắt, tưởng ông già hồ đồ rồi, mắt mờ rồi hả?
Hoa Thiên Cốt nhớ lại những điều Đông Phương Úc Khanh, Hiên Viên Lãng đã từng nói với mình, không chút hoang mang kể lại, sau đó lại nhớ tới những tiên nhân gặp ở Quần tiên yến, nói thao thao bất tuyệt.
Xung quanh bắt đầu xì xào, ngay cả Khinh Thủy cũng trợn tròn mắt, những người Hoa Thiên Cốt kể có rất nhiều người nàng chưa từng nghe tên, nhưng Hoa Thiên Cốt lại nói như thật sự đã gặp rồi vậy.
Đào ông đã không nén nổi giận, hừ lạnh nói: “Vậy ta lại hỏi ngươi, thượng cổ thần khí là cái gì?”
Nơi nơi đều yên tĩnh, vấn đề này căn bản không được dạy, hơn nữa bởi vì thần khí là vật phong ấn, vốn bị cấm kỵ, số người biết rất ít. Đào ông rõ ràng cố ý gây khó dễ.
Hoa Thiên Cốt lau mồ hôi, may mà hôm trước mình giở “Lục giới toàn thư” tìm xích Thuyên Thiên, nhân tiện xem những món thần khí khác.
“Có kiếm Hiên Viên, chuông Đông Hoàng[2], búa Bàn Cổ, hũ[3] Luyện Yêu, tháp Hạo Thiên, đàn Phục Hi, vạc Thần Nông, ấn Không Động, kính Côn Luân, ngọc Câu Lan, tiêu Đoạt Hồn, châu[4] Phù Trầm, chuông Thôi Lệ[5], ô Huyền Thiên và xích Thuyên Thiên…”
[2] Chuông: Nguyên văn “Đông Hoàng chung”, “chung” là chuông được đúc dày, ngày nay vẫn thường được sử dụng trong các đình, chùa. Tiếu kêu trầm, vang, hình dạng to lớn khác hẳn với “chuông” trong “chuông Thôi Lệ” được nhắc tới bên dưới.
[3] Hũ Luyện Yêu: Nguyên văn “Luyện Yêu hồ”, “hồ” là hồ lô.
[4] Châu: Hạt ngọc trai.
[5] Chuông Thôi Lệ: Nguyên văn “Thôi Lệ linh”, “linh” là chuông hình dáng nhỏ, tiếng kêu lanh lảnh, thường có hình tròn và được kết thành chùm, đã được chú thích trong “cung linh”.
Nàng không biết rằng nếu mình trả lời không biết, cũng coi như để cho Đào ông thắng. Người tính khí nhỏ mọn như Đào ông ghét nhất đệ tử tự ình là đúng. Mọi người bắt đầu xôn xao, sao Đào ông có thể nhịn được?
“Ngươi chỉ nói có mười lăm món.”
“Nhưng đá Nữ Oa đã vỡ…”
Thấy Đào ông kinh ngạc, mặt từ đỏ sang trắng, nàng lập tức ngậm miệng.
“Đá Nữ Oa đã vỡ…” Ông thì thào, không thể tin.
Hoa Thiên Cốt thấy kì quái, những điều này Đào ông hẳn phải rõ như lòng bàn tay mới phải, chẳng lẽ lại không biết?
“Vâng, không phải đã vỡ từ lâu rồi sao ạ? Mười sáu món thần khí chỉ còn lại chín món còn năng lực bảo vệ, đặc biệt là đàn…”
Đào ông hoảng hốt lùi ra sau hai bước, mắt trợn trừng, hoảng sợ nói: “Làm sao có thể… không, không phải còn mười sáu món sao? Hơn nữa, sao ngươi biết…”
Biết cái gì? Biết đàn Phục Hi là thần khí Trường Lưu Sơn bảo vệ sao? Trong sách có viết mà, chẳng những đàn Phục Hi, những món khác trừ vài món không có ghi chép rõ ràng ra thì khi nào rơi xuống tay người nào, từng môn phái nào bảo vệ, đều nói rất rõ. Hơn nữa chẳng lẽ chuyện mình đến Quần Tiên yến thông báo chuyện xích Thuyên Thiên bị mất Tôn thượng không nói ra? Hoa Thiên Cốt cảm thấy thật kì quặc, khẽ lẩm bẩm.
“Xích Thuyên Thiên của Mao Sơn bị cướp rồi…”
Nàng không biết chuyện này kinh khủng đến mức nào, ngay cả chuyện Yêu Thần xuất thế, ngoài chưởng môn các phái cùng trưởng lão, thì rất ít người biết. Hoa Thiên Cốt đọc bản ghi chép rất dễ dàng nên cho rằng đơn giản, lại không biết mỗi thứ trong sách là một bí mật kinh thiên động địa.
Mặt Đào ông xanh mét, há hốc miệng rất lâu không nói được câu nào rồi lạnh lùng bảo: “Ngươi đi theo ta!” Nói xong phất tay áo đi mất.
Lớp học hỗn loạn. Hoa Thiên Cốt nhìn Khinh Thủy mà không hiểu thế nào, tại sao trả lời được cũng muốn phạt nàng! Hu hu hu…
Khinh Thủy vội vàng nháy mắt bảo nàng đi đi. Hoa Thiên Cốt chầm chậm đuổi theo Đào ông, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào mình. Quay đầu lại, nàng chạm ngay ánh mắt ngạo mạn khinh miệt của Nghê Mạn Thiên.
Không, không phải. Hoa Thiên Cốt vội vàng quét mắt một lượt, thấy tất cả đều là những gương mặt sung sướng hả hê khi thấy người gặp họa, cũng đành bất đắc dĩ đi theo Đào ông ra ngoài.
Không ai chú ý đến chàng trai che mặt áo xanh tao nhã ung dung ngồi sau Nghê Mạn Thiên, trang phục của cậu ta trong lớp học càng có vẻ quái dị và nổi bật, mọi người lại làm như không có việc gì. Chưa ai thấy được mặt cậu ta, cũng không ai biết cậu ta nghĩ gì, một người luôn lạnh lùng cô độc. Dù cùng ở lớp Giáp, nhưng chẳng một ai biết lai lịch và gia cảnh của cậu ta, chỉ biết tên là Sóc Phong, pháp thuật cực kì lợi hại, bởi vậy không ai dám gây chuyện, nhưng cũng không người nào bắt chuyện với cậu ta. Ngoài Nghê Mạn Thiên ngồi đằng trước, trái phải cậu ta đều không có ai.
Lúc này con ngươi luôn lạnh như băng của cậu ta lại trở nên sắc bén. Trong mắt hiện lên hứng thú kì lạ, khẽ cúi đầu lẩm bẩm: “Đàn Phục Hi…”
Hoa Thiên Cốt chạy theo sau Đào ông, không ngờ ông lão râu tóc bạc phơ này lại đi nhanh đến vậy.
Chỉ chốc lát sau hai người đã vào Trường Lưu điện, Hoa Thiên Cốt chỉ thấy Đào ông hỏi đệ tử bên cạnh gì đó, đệ tử đáp: “Tam tôn đang ở trong điện nghị sự.”
Nàng không kiềm được kinh ngạc, nhanh như vậy đã có thể gặp Tôn thượng? Hay là Đào ông đi nhanh như thế là kéo nàng đến để Tôn thượng trị tội? Thảm rồi!
Tiếp tục đi theo Đào ông vào trong, nhìn dáng vẻ vội vàng của người phía trước, Hoa Thiên Cốt càng thấp thỏm bất an. Rốt cuộc cũng tới trước cửa phòng nghị sự, nàng không nhịn được nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch loạn nhịp theo từng tiếng gõ cửa.
Cuối cùng cánh cửa tuyệt đẹp khảm đầy đá quý, cao lớn nặng nề từ từ được đệ tử hai bên đẩy ra. Hoa Thiên Cốt vừa nhìn đã thấy Bạch Tử Họa ngồi ngay ngắn ở phía trên đại điện, tim lập tức vỗ cánh bay về phía người.
Bạch Tử Họa vẫn một thân áo trắng không dính bụi trần như trước, nhưng bên hông đeo thêm một đai vàng khá rộng, khiến người tăng thêm vài phần cao quý cùng ngạo khí, vẻ mặt cũng thêm vài phần lạnh lùng uy nghiêm. Tư thái cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, khiến Hoa Thiên Cốt không nhịn được muốn cúi người bái lạy.
“Tham kiến Tôn thượng, Thế tôn, Nho tôn.” Đào ông hành lễ, quay đầu lại nhìn Hoa Thiên Cốt, nàng lúc này mới phản ứng kịp, vội cúi đầu bái kiến.
“Có chuyện gì?”
Hoa Thiên Cốt nghe thấy thanh âm uy nghiêm mà trầm thấp bèn len lén liếc nhìn. Đó là một người đàn ông mặc đồ đen, lớn tuổi hơn Tôn thượng, con ngươi thâm thúy, hỏi người khác nhưng cũng không thèm liếc mắt một cái, mày nhíu chặt, trên trán có một vết sẹo rất sâu, trông nghiêm khắc lại hơi dữ dằn, khí thế hùng hổ, dễ nhận ra là một người rất khó tính. Nhưng dù thế vẫn đẹp trai ngây người.
Người này chắc hẳn là Thế tôn Ma Nghiêm.
Vậy người ngồi bên trái, không phải, là nằm mới đúng, có lẽ là Nho tôn Sênh Tiêu Mặc.
Hoa Thiên Cốt vô cùng xấu hổ.
Khác hẳn hai người kia, Sênh Tiêu Mặc đeo đai ngọc mặc áo tím, biếng nhác mà nho nhã, nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường phủ kín băng ti ngọc cẩm đặc biệt làm riêng ình. Hắn đang nghịch một cây tiêu dài, xoay nhanh trên đầu ngón tay trắng nõn thon thả.
Ma Nghiêm và Bạch Tử Họa có lẽ đã quen nhìn dáng vẻ này của hắn, nên cũng mặc kệ, không thèm để ý.
Hoa Thiên Cốt nhìn thấy chiếc tiêu bạc kia xoay, cảm thấy hơi váng đầu, thầm nghĩ không hổ là Tam tôn, cho dù dung mạo, khí chất hay tiên tư đều nổi trội hơn người. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tử Họa, lại thấy Bạch Tử Họa đang nhìn mình, nhưng ánh mắt lại xuyên thẳng qua nàng, tựa như trong mắt không có cảm giác nàng tồn tại.
Đào ông mở miệng bẩm báo, Hoa Thiên Cốt không hiểu ông ta nói gì, đoán chừng ông ta dùng mật ngữ nói gì đó với Tam tôn.
Hu hu hu, cáo trạng thì cứ cáo trạng, việc gì mà phải lén lút như thế, làm nàng muốn phân trần nhưng không biết phải phân trần cái gì.
Sênh Tiêu Mặc giống như từ từ nổi lên hứng thú, không chơi tiêu trong tay nữa, ngồi thẳng người dậy, nhìn Hoa Thiên Cốt nói: “Nhị sư huynh, đây là cô nhóc hôm qua huynh mới mang về núi hả?”
Bạch Tử Họa không lên tiếng, cũng chẳng gật đầu, gương mặt không chút biểu cảm, làm Hoa Thiên Cốt lầm tưởng rằng người là pho tượng bạch ngọc đặt ngay ngắn trên tòa sen.
Ma Nghiêm hừ lạnh: “Sao nàng lại biết đàn Phục Hi là thần khí Trường Lưu Sơn bảo vệ, ngươi đừng có nhặt yêu ma về như thế, người đầy sát khí, sao chổi ngàn năm!”
Hoa Thiên Cốt hoảng sợ. Lời Thế tôn không chỉ nói mình mà còn có ý trách cứ Bạch Tử Họa. Nàng muốn biện minh lại không dám mở miệng, nếu Bạch Tử Họa khiến người ta cảm giác khó có thể hít thở nổi, thì sự uy nghiêm này của Ma Nghiêm quả thực khiến người ta ngộp thở, chỉ cần một ánh mắt lướt qua cũng đủ khiến người khác cảm thấy sống không bằng chết. Thảo nào Trường Lưu Sơn từ trên xuống dưới ai nấy đều kiêng kị hắn như thế.
Sênh Tiêu Mặc cười nói: “Đại sư huynh đừng quan trọng hóa vấn đề, nhị sư huynh làm gì tất có ý của huynh ấy.”
Sau đó nháy mắt với Đào ông, Đào ông cúi người lui ra ngoài. Trong đại điện to lớn, Hoa Thiên Cốt phải một mình đối mặt với Tam tôn, trong lòng càng lo lắng. Bây giờ điều nàng chú ý nhất là nét mặt Bạch Tử Họa có biểu hiện không vui nào không.
“Nghe nói ngươi là người đã tới Quần Tiên yến báo tin xích Thuyên Thiên bị cướp, Mao Sơn bị diệt, ngươi tên là gì?” Sênh Tiêu Mặc hỏi, giọng nói dịu dàng mang theo sự ngọt ngào mê đắm chết người không đền mạng, dịu dàng đến nỗi Hoa Thiên Cốt sởn cả da gà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...