Nghe xong, Triệu Hoành hoảng sợ, mà Thiên Tầm lại gằn ra từng tiếng giống băng trùy đâm xiên qua hắn thành hàng vạn hàng nghìn mảnh nhỏ.
“Triệu Hoành, khi còn sống, ngươi vẽ đường cho hươu chạy, ức hiếp dân lương thiện, làm nhiều việc ác, bổn vương phán ngươi vào Du Oa địa ngục, Bạt Thiệt địa ngục, Băng Sơn địa ngục, Liệt Diễm địa ngục chịu hình trăm năm.
Sau khi kết thúc, kiếp thứ nhất đầu thai thành chó hoang, phải lang thang xua đuổi khắp nơi, kiếp thứ hai đầu thai thành lợn, một khi bị giết sẽ thành thức ăn, kiếp thứ ba đầu thai thành trẻ mồ côi câm điếc, cả đời đói khổ rét lạnh. Ba kiếp chịu khổ để trả hết tội nghiệt của ngươi kiếp này, ngươi có phục không?”
Ám Chấp nghe xong cả kinh trong lòng, nói nhỏ với Thiên Tầm: ” Triệu Hoành tuy làm ác khi còn sống, nhưng tổ tiên hắn tích đức, chỉ cần vào Du Oa địa ngục chịu khổ mười năm là có thể luân hồi làm người, công chúa phán hắn như vậy là làm trái với sổ sinh tử, có vẻ không ổn.”
Thiên Tầm sao có thể nghe vào tai, nàng chỉ biết là người thân nhất của nàng đã bị kẻ trước mặt hại chết, mà hôm nay nàng phải lấy lại công bằng cho Lỗ Lão Lục và Tiểu Thất đã chết vô tội!
Phán hắn chịu khổ trăm năm ba kiếp không được làm người chỉ để xua đi phẫn uất trong lòng.
Ám Chấp thấy Thiên Tầm kiên trì nên cũng không biết nên nói thêm gì nữa, lập tức làm theo.
Mấy ngày sau, Thiên Tầm lại đọc một vụ án, có ghi lại một người mẹ ác, bởi vì sinh nữ nhi mà bị trượng phu vắng vẻ, nên chỉ biết đổ hết oán khí lên người con gái. Luôn tay chân đấm đá, suốt ngày không cho ăn no, không cho mặc ấm.
Nữ nhi không chịu nổi tra tấn, mới bảy tuổi đã chết sớm, mà ác phụ kia lại bỏ mình ngoài ý muốn mấy ngày sau đó.
Theo sổ sinh tử ghi lại, hai mẹ con kiếp trước có nợ chưa trả, cho nên kiếp này trả hết, không thiếu nợ nhau, kiếp sau sẽ đều tự đầu thai làm người, không liên quan gì đến nhau nữa.
Trong lòng Thiên Tầm lại có suy nghĩ khác, chẳng lẽ kiếp này chỉ cần làm cha mẹ người ta là có thể tự quyết định cả cuộc đời đứa con sao, thậm chí cả sống chết sao?
Truyền thống giáo dục, chính là những gì Bạch Tử Họa dạy nàng, lệnh của cha mẹ là lớn hơn trởi, cha mẹ dù có đối đãi con như thế nào, đứa con vẫn không thể làm trái.
Nhưng nếu cha mẹ muốn con cái chết, thì con thật sự phải chết sao? Chẳng lẽ đứa con không thể có ý kiến độc lập của riêng mình?
Thiên Tầm lại bảo Ám Chấp đưa hai mẹ con tới trước mặt nàng, tiểu cô nương khô héo như que củi, đứa trẻ bảy tuổi mà trông chỉ như năm tuổi, mẫu thân thì kinh sợ, nàng cũng biết hành vi của mình không tốt, lần này xuống địa phủ, không phải không sợ diêm vương trách phạt khổ hình.
Thiên Tầm nhìn thấy kia tiểu cô nương giống như nhìn thấy mình hồi nhỏ, mẫu thân này thật đáng giận, cốt nhục của mình là người thân yêu nhất trên đời này, sao có thể nhẫn tâm đến thế?
Ám Chấp nhìn vẻ mặt Thiên Tầm, nghĩ thầm rằng mẫu thân này sợ là phải chịu không ít khổ hình khó khăn.
Nhưng mà, Thiên Tầm chậm rãi mở miệng nói ra kết quả lại làm cho tất cả mọi người bất ngờ.
“Ác phụ, dám đối xử tệ bạc với nữ nhi ruột thịt của mình như thế, ngươi có chút áy náy nào không?”
“Cha mẹ sinh con, đương nhiên muốn thế nào được cái đó, đây là quyền lợi trời sinh, chẳng lẽ không đúng với thiên đạo sao?”
Tiếng nói đột nhiên bén nhọn già miệng át lẽ phải nhưng cũng không giấu được sự sợ hãi dưới đáy lòng.
Phụ nhân thấy diêm vương chỉ là cô gái mười sáu, mười bảy tuổi, liền đánh bạo phản bác, nghĩ rằng vò đã mẻ thì sứt luôn đi, còn so đo gì nữa.
“Tốt lắm, xem ra ngươi vẫn khăng khăng như thế, vậy ngươi hãy nghe cho kỹ, bổn vương phạt ngươi…”
Thiên Tầm dừng một chút, nàng rõ ràng nhìn thấy phụ nhân kia sợ hãi hít một hơi, nàng nhếch miệng cười lạnh đùa cợt, nói tiếp: “Phạt ngươi kiếp sau, nữ nhi ngươi làm mẫu thân ngươi, ngươi làm nữ nhi của nữ nhi ngươi, ngươi hai mẹ con trao đổi thân phận. Hơn nữa, không được uống canh Mạnh bà, mang theo trí nhớ kiếp này trực tiếp đầu thai đi.”
Ám Chấp nghe xong Thiên Tầm phán án, không khỏi muốn cười lại chỉ có thể nhịn xuống, chỉ khuyên theo phép, đương nhiên Thiên Tầm sẽ không nghe hắn, nên lập tức lĩnh mệnh làm theo.
Ánh mắt nữ nhi không thể tin nổi, mà trong mắt mẫu thân kia lại kinh hãi.
Chẳng lẽ nàng phải chịu đựng những việc ác mà chính nàng đã từng làm?
Nàng đã có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng bi thảm mà buồn khổ của mình, đây là gieo gió gặt bão sao?
Sau này, Thiên Tầm xem tương lai của đôi mẹ con kia, nữ nhi mang theo trí nhớ thành mẫu thân của mẫu thân mình, nhưng lại cực kỳ chăm sóc mẫu thân, cực kỳ dịu dàng, giống như muốn đem tất cả những gì tốt nhất trên đời này đều cho nàng.
Mà mẫu thân mang trí nhớ đầu thai ấy giờ phút này mới hiểu được, lòng con cái là thiện lương nhất, thậm chí có phải chịu uất ức khốn khổ, cũng sẽ không hận phụ mẫu chút nào, bọn họ chỉ sẽ cảm thấy đau lòng và không rõ vì sao phụ thân mẫu thân không thích mình?
Thế giới này, đâu chỉ có cha mẹ thành toàn đứa con, rất có thể là đứa con thành toàn cha mẹ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...