Bạch Tử Họa ngăn một kiếm của Thiên Tầm, trong ánh mắt đạm mạc có một tia không thể tin, hắn thản nhiên nhìn Thiên Tầm, thản nhiên nói “Thiên Tầm, ngươi có biết vị tiên tử này là ai?”
Bạch Liên lập tức hiểu Bạch Tử Họa biết quan hệ giữa nàng và Thiên Tầm, không đợi Thiên Tầm mở miệng, nàng giành nói: “Ta không biết vị cô nương này, nàng đột nhiên xâm nhập vào trong cung của ta, nói ta cầm đồ vật gì đó của nàng, không lấy được liền muốn động thủ đả thương người.”
Bạch Tử Họa quay đầu nhìn về phía Bạch Liên, ánh mắt hơi tối lại, nói: “Đắc tội tiên tử, đây tiểu đồ của tại hạ, có thể nàng có điều khó nói, nhất thời mạo phạm tiên tử, mong rằng tiên tử niệm nàng tuổi nhỏ, không cần cùng nàng so đo.”
Thiên Tầm thấy Bạch Tử Họa bộ dáng lạnh lùng như vậy, dưới chân giống như bị lửa đốt, không chần chừ, nhanh chóng ra khỏi tiên cung, bay về hướng địa phủ. Bạch Tử Họa chỉ vội vàng chào tạm biệt liền đuổi theo.
Các tiên môn thủ ở Vân Sơn không chịu rời đi, Bạch Tử Họa cũng không chịu thỏa hiệp nửa phần, không ai nhường ai, cuối cùng cũng kinh động đến Ngọc Đế và Vương Mẫu.
Thực ra trong lòng Vương Mẫu rất coi trọng Bạch Tử Họa, đáng tiếc hắn thế nhưng lại vì một tiểu đồ nhi mà cùng người trong thiên hạ trở mặt đến nước này thật sự không đáng giá, liền góp ý với Ngọc Đế, nói: “Ta nghe nói Thiên Tầm này chính là con riêng của Quỷ Tiêu, phụ vương có được yêu thần lực truyền cho nàng, chứ không phải muốn làm cơ nghiệp minh giới bọn họ trở nên kiên cố.
Hiện giờ chúng tiên cùng Bạch Tử Họa chỉ vì một người như nàng mà giằng co như vậy, cũng không phải cách tốt. Không bằng trước hết lệnh cho chúng tiên rời đi, để xem Bạch Tử Họa sẽ xử trí như thế nào với tiểu đồ đệ của hắn.
Nhiều ánh mắt cao thấp khác nhau đều nhìn vào, nếu Thiên Tầm kia muốn làm chuyện gì, mọi người lại phạt nàng cũng coi như sư ra nổi danh.
Hơn nữa phẩm hạnh cùng thái độ của Bạch Tử Họa trong tiên giới là độc nhất, hắn sẽ không dung túng cho đồ đệ của mình gây ra nửa phần nguy hại đến thiên hạ, tổn thương sinh linh. Nếu Thiên Tầm thật sự làm ra chuyện khiến trời đất không dung, ta nghĩ sư phụ nàng sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho nàng.”
Ngọc Đế cảm thấy Vương Mẫu nói có lý, liền hạ lệnh cho chúng tiên lui về.
Bạch Tử Họa thấy mọi người rời đi, đỡ cho hắn một phen phiền toái, vốn nghĩ muốn trực tiếp đi tới Địa phủ tìm Thiên Tầm, lại không ngờ Ngọc Đế Vương Mẫu lại triệu kiến, đơn giản chỉ muốn nói về đạo lý.
Cuối cùng, Vương Mẫu đột nhiên nói nàng cần hương thảo trân quý, gọi Bạch Tử Họa thuận đường đưa Bạch Liên đi, giúp nàng pha chế hương liệu.
Bạch Tử Họa tuy rằng trong lòng cảm thấy chuyện kỳ quái như vậy tại sao lại giao cho hắn, nhưng dù sao Vương Mẫu cũng vừa cho hắn một ân tình lớn như vậy, chút việc nhỏ như thế này muốn cự tuyệt cũng khó, cho nên mới có chuyện hắn vừa đến cung của Bạch Liên thì chứng kiến một màn kia.
Dáng người nho nhỏ kia vừa thấy hắn giống như thấy quỷ chạy trốn thật nhanh, mới có mấy ngày, lúc trước chẳng phải vẫn bình thường sao!
Đuổi theo đến kết giới ở Minh Hải, Bạch Tử Họa không đi tiếp được nữa, hắn thi triển pháp thuật vây kín Thiên Tầm, nàng chạy không được đành phải đứng tại chỗ, Bạch Tử Họa phi thân đến trước mặt Thiên Tầm, ngữ khí ôn hòa nói: “Tiểu Thiên, làm sao vừa nhìn thấy vi sư lại chạy? Vết thương trên người con đã khá hơn chưa??”
Thiên Tầm nhìn ánh mắt Bạch Tử Họa tràn đầy quan tâm cùng tình yêu, đáng tiếc hiện tại nàng đã sáng tỏ, ánh mắt này, không phải giành cho nàng.
Nàng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Thiên Tầm tự biết mình là kẻ mà trời đất không dung tha, thật sự không muốn tiếp tục liên lụy sư phụ, từ nay về sau sẽ chỉ ở địa phủ, không ra ngoài, tuyệt đối sẽ không gây phiền nhiễu cho bất kỳ ai nữa.”
“Tiểu Thiên, tại sao lại nói như vậy, vi sư biết con là đứa trẻ ngoan tâm địa thiện lương, tuyệt không vô cớ đả thương người. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có sát ý với Bạch Liên tiên tử, con có biết nàng là mẫu thân ruột thịt của con không?”
“Mẫu thân?! Bà ta chưa từng dưỡng dục ta một ngày, còn vừa nhìn thấy ta đã muốn giết ta, ta mới đầu chỉ là né tránh, bà ta lại chỉ muốn ta chết! Ta quá tức giận nên mới phản kích, sư phụ không thấy oan ức thay ta, lại còn đứng về phía kẻ được gọi là mẫu thân của ta sao?”
Lại nghĩ đến cung điện của Bạch Liên không cho người ngoài bước vào, tại sao Bạch Tử Họa lại có thể ra vào tự nhiên. Nguyệt Linh ngọc kia cũng là do Bạch Tử Họa tặng cho Bạch Liên, chắc chắn giao tình giữa hai người rất sâu.
Mà trong giọng nói của Bạch Liên rõ ràng mang theo sự ái mộ đối với Bạch Tử Họa, con gái luôn có giác quan thứ sáu rất chính xác.
Nàng là nghiệt chủng của Địa phủ mà ai cũng muốn giết, mẫu thân Bạch Liên lại là tiên nữ trên Cửu Trọng Thiên. Nếu nói có người thích hợp đứng bên cạnh Bạch Tử Họa, vô luận thế nào cũng sẽ không phải là nàng.
Nghĩ vậy, trong lòng nàng vừa toan sáp vừa buồn khổ, huống chi người Bạch Tử Họa yêu – Tiểu Cốt còn đang sống nhờ ở trong thân thể mình.
“Không thể như vậy, cha mẹ sinh ra con, chính là đại ân, vô luận như thế nào cũng không thể bất hiếu với cha mẹ, ta nghĩ mẫu thân con chỉ là nhất thời hiểu lầm, cho nên mới như thế, con nhất định không được hận nàng, bất luận như thế nào, nàng ấy cũng vẫn là mẫu thân của con.”
“Đây là điều sư phụ muốn nói với con sao, con sẽ nhớ kỹ, dù sao từ nay về sau con cũng sẽ không đi tìm bà ta nữa. Sư phụ nói xong rồi chứ? Con có thể đi chưa?”
“Tiểu Thiên, con đang lo lắng điều gì, tại sao không quay về Vân Sơn cùng vi sư?”
Bạch Tử Họa thật sự không rõ vì sao Thiên Tầm lại đột nhiên đẩy hắn ra xa nàng ngàn dặm.
Thiên Tầm nghe xong, chỉ cảm thấy trong lồng ngực bốc lên, nước mắt nóng bỏng tràn ra, quay về Vân Sơn sao? Chẳng lẽ chỉ cần người quay trở lại thời gian liền có thể chuyển dời? Tất cả mọi chuyện sẽ lại như cũ sao?
Thiên Tầm mở to hai mắt ngẩng đầu, không cho nước mắt tràn ra dù chỉ một chút.
Hiện giờ nàng không còn là đứa nhỏ động một chút là khóc nữa rồi, hôm nay thiên hạ không một ai dung nàng, nàng tự nói chính mình phải kiên cường, bởi vì hiện tại chỉ có nàng mới có thể bảo vệ bản thân mình.
“Sư phụ lại nói đùa rồi, Tiểu Thiên cùng người trở về Vân Sơn, Địa phủ lớn như vậy giao cho ai quản bây giờ? Con hiện tại cũng giống như sư phụ, thân mang trọng trách, sao có thể tùy hứng làm việc được? Sư phụ vẫn nên mau thả con ra, con phải đi rồi.”
Bạch Tử Họa mặc dù không thể lý giải vì sao Thiên Tầm lại thay đổi thái độ, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên quyết kia cũng không cần nhiều lời nữa, đành phải giải pháp trận, Thiên Tầm được thả, nói lời từ biệt với Bạch Tử Họa rồi nhanh chóng rời đi.
Bạch Tử Họa nhìn thấy bóng dáng nàng rất nhanh đã biến mất, giật mình đứng tại chỗ, trong lòng buồn bã, nhưng cũng không có biện pháp. Quả thực khi một cô gái trưởng thành, tâm tư giống như kim dưới đáy biển, hắn không đoán nổi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...