Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch


Hoa Mãn Lâu ôm lấy Hoa Thiên Cốt: “ Cảm tạ.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Hoa Thiên Cốt lắc đầu: “ Ca ca, hết thảy mọi việc đều bởi vì ta mà dựng nên.

Tiểu Cốt quả nhiên là điềm xấu …”
“ Tiểu Cốt là muội muội mà ta thương yêu nhất.

Tất cả mọi chuyện đều có ca ca ta ở đây, biết không?” Hoa Mãn Lâu cắt đứt lời Hoa Thiên Cốt.
Nàng vẫn luôn là như vậy, tất cả mọi chuyện xảy ra dù có thế nào thì nàng vẫn luôn tự trách mình, Hoa Thiên Cốt nàng là như vậy, nên Hoa Mãn Lâu lại càng yêu thương.
Hoa Thiên Cốt dùng sức gật đầu, thanh âm có chút run rẩy: “ Ca ca.”
Hoa Thiên Cốt nàng từ trước tới nay luôn bị vận rủi triền thân, từ nhỏ đã là điềm xấu của mọi người, nhưng bây giờ nàng đã có ca ca, có tỷ tỷ, có sư phụ.

Nàng không còn là nàng của trước kia, nàng không muốn mất đi những thứ đã có trong tay, phải bảo vệ những thứ đó cho tật tốt!
“ Tiểu Cốt, Bạch Tử Họa đang ở nơi nào?” Nếu đã thu thập đủ thập phương thần khí, Hoa Mãn Lâu sẽ lập tức giải độc cho mọi người, không thể chậm trễ thêm một giây phút nào nữa.
“ Sư phụ ở Hoa Đảo.” Hoa Đảo là nơi mà chỉ có Hoa Mãn Lâu, Sát Thiên Mạch và Hoa Thiên Cốt ba người biết.
“ Tiểu Cốt tự ý chủ trương đưa sư phụ lên Hoa Đảo.” Hoa Thiên Cốt có chút áy náy nhìn Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu xoay người nhẹ nhàng ôm lấy Sát Thiên Mạch: “ Tiểu Cốt, đuổi kịp ta, chúng ta đi Hoa Đảo.”
Tốc độ nhanh như chớp.

Chỉ trong chớp mắt, hai người Hoa Mãn Lâu bọn họ đã đi tới Hoa Đảo.

Hắn đặt Sát Thiên Mạch và Bạch Tử Hoa giữa bụi hoa tuyệt đẹp, thập phương thần khí đều đặt ở trước mặt hai người bọn họ.
“ Ca ca, thập phương thần khí đều đã tề tựu ở đây.

Vì sao sư phụ bọn họ còn không có tỉnh.” Hoa Thiên Cốt lo lắng nói.
Hoa Mãn Lâu biểu tình nghiêm túc: “ Tiểu Cốt chốc nữa muội phải rời đi thật nhanh, không được quay đầu trở lại biết không.”
Hoa Thiên Cốt lắc đầu: “ Tiểu Cốt không đi.”
Hoa Mãn Lâu ngồi xổm xuống: “ Tiểu Cốt, muội có tin tưởng ca ca hay không?” Hắn ôn nhu nói.
Hoa Thiên Cốt gật đầu: “ Trên đời này người mà muội tin tưởng nhất chính là ca ca.”
Hoa Mãn Lâu: “ Tiểu Cốt, nghe lời ta, không được quay đầu lại, đi đi, biết không?”
Hoa Thiên Cốt quật cường lắc đầu.

Lần này nàng không muốn để lại Hoa Mãn Lâu một người.
Hoa Mãn Lâu: “ Tiểu Cốt, tin tưởng ta.

Thời gian đã không còn nhiều lắm.”
Hoa Thiên Cốt chần chờ, cuối cùng cũng gật đầu.
Hoa Mãn Lâu lúc này mới có thể ôn nhu nở nụ cười.
Hắn cắt vỡ ngón tay mình, máu tràn ra lần lượt rơi vào từng món thần khí trong thập phương thần khí.
Trong nháy mắt trời đất rung chuyển.

Hoa Mãn Lâu không biết mình làm như vậy là đúng hay là sai, chỉ cần là vì người nọ, hắn biết tất thảy đều là đáng giá.
Thân tín bên người Đông Phương Úc Khanh – Lục Sao vội vàng đi Thất Sát Điện tìm Hoa Mãn Lâu, nàng đến để ngăn cản Hoa Mãn Lâu, nói cho hắn một bí mật kinh thiên động địa.
Cho tới mấy ngày gần đây, Đông Phương Úc Khanh mới có thể nhìn thấu được thân thế của Hoa Mãn Lâu.

Hoa Thiên Cốt vốn là vị thần cuối cùng của thế giới này, nhưng bởi vì là Hoa Mãn Lâu đến, hoàn toàn phá vỡ mệnh cách của Hoa Thiên Cốt.
Trên đời này có tới hai vị thần, hơn nữa thần lực của Hoa Mãn Lâu so với Hoa Thiên Cốt càng thêm thuần khiết.
Nếu như Hoa Mãn Lâu thả ra yêu thần, thế gian này tất sẽ đại loạn.
Nhưng là vì người nọ, hắn vẫn làm.
“ Tiểu Cốt, mang theo tỷ tỷ và Bạch Tử Họa rời khỏi nơi này mau.”
“ Ca ca!”
“ Đi mau, không được phép quay đầu lại!”
Mọi việc do hắn dựng nên, Hoa Mãn Lâu sẽ chịu hết trách nhiệm.
Yêu ma khắp nơi đều cảm nhận được yêu thần xao động, đều phát sinh dị biến tràn ra làm hại nhân gian.

Chung quanh thiên tai, địa chấn, núi lửa phun trào không ngừng nghỉ, tử thương vô số, mà tất cả chỉ là điềm báo của diệt vong đang cận kề.
Bầu trời sụp đổ, tiên nhân vô thố thất kinh, yêu ma vui mừng nhảy nhót hoan hô.
Ở Trường Lưu Sơn Ma Nghiêm ngây người kinh hãi, thứ đó cuối cùng cũng tới.
Hoa Thiên Cốt ngự kiếm đưa Sát Thiên Mạch về Thất Sát Điện.


Sau đó ngự kiếm mang theo Bạch Tử Họa quay lại Trường Lưu Sơn, lúc này tâm niệm duy nhất trong đầu nàng là Hoa Mãn Lâu.
“ Hoa Thiên Cốt, ngươi đang làm gì chưởng môn vậy! Đứng lại, ngươi còn muốn đi đâu?” Ma Nghiêm quay đầu nhìn thấy Hoa Thiên Cốt khó tránh khỏi bực dọc quát vài tiếng.
Thế nhưng lúc này Hoa Thiên Cốt còn tâm trí đâu mà lo lắng Ma Nghiêm, nàng vung tay trái lên, tiên khí nhất thời tuôn ra, Ma Nghiêm hoảng hốt né tránh ra sau.
Yêu Thần sắp xuất thế, thần lực trong cơ thể Hoa Thiên Cốt gần như sắp thức tỉnh lại.
Ma Nghiêm bấm ngón tay tính toán, kinh hãi: “ Là nghiệt đồ này nhà ngươi đã thả ra yêu thần.

Bắt nàng ta lại cho ta.”
Hoa Thiên Cốt ra sức phản kháng, thế nhưng cuối cùng một mình nàng cũng không địch lại mọi người, bị bắt lại.
Mà lúc này Hoa Mãn Lâu đang ở Hoa Đảo, còn đang đi vào khư động đen ngòm đang lơ lửng phía trên Hoa Đảo.
“ Ngươi không phải là cái vị thần đã phong ấn ta kia.’’ Ở trong khư động là một khoảng không gian vô cùng rộng rãi.

Một đứa bé xinh xắn đáng yêu đang nói chuyện với Hoa Thiên Cốt.
“ Ngươi chính là yêu thần?”
Đứa bé xinh xắn kia lắc đầu: “ Ta chỉ là cái lọ để chứa sức mạnh yêu thần.”
“ Bất quá, hiện tại ta cũng không phải là cái lọ ấy nữa, mà là ngươi.” Đứa bé kia cười một cách quỷ dị, hắn bỗng nhiên hóa thành một làn khói đen tiến vào cơ thể Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu lảo đảo lui lại mấy bước, hắn che ngực, sắc mặt có chút tái nhợt.
“ Không, không phải, vì sao ta không thể thoát ra được.” Lúc này khói đen trong cơ thể hắn đã tán loạn.
Yêu thần thật sự không ngờ, Hoa Mãn Lâu lại có ý chí mạnh mẽ như vậy, hắn dĩ nhiên không thể khống chế làm chủ được Hoa Mãn Lâu, căn bản không có biện pháp hắc hóa hắn.
Bị yêu thần chiếm cơ thể mà vẫn không có đọa tiên, chuyện như vậy cũng chỉ có Hoa Mãn Lâu mới có thể làm được.
Hoa Mãn Lâu cười cười, hắn là có chấp niệm, thế nhưng chấp niệm của hắn chỉ là vì một người, bỏ đi chấp niệm ấy hắn vẫn là một Hoa Mãn Lâu nhiệt tình yêu thương sinh mạng.
Trong nháy mắt thế giới này an tĩnh lại, phảng phất yêu thần lực lượng kia chỉ là ảo giác của mọi người.

Hoa Mãn Lâu cũng không có ngừng các động tác, hắn lập tức giá vân quay về Thất Sát Điện.
Lúc hắn trở lại, Sát Thiên Mạch vẫn chưa có tỉnh.
Hoa Mãn Lâu lẳng lặng ngồi tựa bên giường, ôn nhu nhìn người kia.
“ Hoa Thất Đồng?” Sát Thiên Mạch mở to mắt, thần tình tựa hồ như không tin chuyện đang xảy ra trước mắt.
Hoa Mãn Lâu ôn nhu cười, hắn cúi đầu, môi đặt trên bờ môi duyên dáng của ai kia.
Hoa Mãn Lâu từ từ vuốt ve, làm như chỉ có như vậy mới có thể xác nhận sự tồn tại của người trước mặt.
Sát Thiên Mạch sắc mặt thay đổi đỏ bừng lên, thế nhưng lần này hắn lại không có tránh né, hắn giữ chặt lấy đầu Hoa Mãn Lâu, khiến cho nụ hôn càng thêm say đắm.
Không biết đã qua bao lâu hai người mới tách ra.
“ Thiên Mạch, ta đợi ngươi tỉnh lại.” Hoa Mãn Lâu ôn nhu nói.
Sát Thiên Mạch đứng dậy ôm lấy Hoa Mãn Lâu: “ Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng chính là ngươi đã không muốn chạy trốn, Hoa Thất Đồng, kể từ hôm nay ngươi chính là của bản quân.”
Hoa Mãn Lâu ôm chặt Sát Thiên Mạch, môi đặt ở bên tai của hắn: “ Thiên Mạch, ta sẽ mãi mãi là Hoa Thất Đồng của một mình ngươi, ta yêu ngươi, đời đời kiếp kiếp …”
“ Hoa Thất Đồng …” Sát Thiên Mạch cảm thấy trái tim mình bị người khác hung hăng nện cho vài cái, sớm biết rằng trúng độc do Bấc Nguyên Đỉnh luyện chế thành có thể đổi lấy lời tỏ tình của Hoa Mãn Lâu, hắn thậm chí có thể đi cầu độc.
Hồng mâu Sát Thiên Mạch ngập nước, thâm tình nhìn Hoa Mãn Lâu.

Chỉ ở trước mặt người này, hắn tình nguyện ở phía dưới.

Màn gần hạ xuống …
“ Ma Quân!” Đan Xuân Thu lần thứ hai sững sờ ở phía ngoài cửa, hắn thế nào lại chọn thời gian vào thông báo sai lầm như vậy.
Sát Thiên Mạch trừng mắt nhìn Đan Xuân Thu, bỗng dưng hắn có cảm giác nên đày kẻ này tới nơi khỉ ho cò gáy nào đó để xả giận.
Đan Xuân Thu run cả người, hắn thực sự rất muốn khóc nha, không ai dám vào thông báo nên đùn đẩy cho hắn, hắn chỉ đành hy sinh thôi.
Đúng lúc này Đường Bảo đột nhiên xuất hiện: “ Ca ca, mau đi cứu mẫu thân, nhanh lên đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui