Hai đứa trẻ đi về phía nam, đi qua thảo nguyên, đi qua núi cao, đói bụng thì hái quả dại, khát thì uống nước suối, Thiên Tầm không cảm thấy thế nào nhưng Tiểu Thất thì bắt đầu oán giận : “Ôi trời, này, mình không được ăn thịt từ lâu lắm rồi! Trên người cô không có bạc à? Trên đường đi không thấy cô mua đồ ăn hay ở trọ lữ điếm nào cả, trước kia cô sống thế nào thế! Ôi trời ạ, ta thật sự không chịu nổi nữa rồi, ta muốn ăn thịt!”
Tiểu Thất đứng lại, bực dọc than vãn.
Ban nãy vừa đi qua một tiệm cơm, hắn còn muốn nhặt ít rau thừa ăn no bụng cơ! Nhưng cố tình Thiên Tầm lại đi thẳng, hắn chỉ có thể đi theo. Đi qua mấy ngày rồi, không có chỗ ở, cuộc sống còn không bằng hồi còn làm ăn mày!
“Vậy cậu muốn thế nào?”
“Cô biết võ công, đi bắt thỏ hoang hay gà rừng đi, còn ta thì nhóm lửa lên nướng!”
“Ta không sát sinh.”
“Gì thế chứ, cô nghĩ cô là ni cô à, không sát sinh, cô…”
Tiểu Thất bực bội vì đói, vốn đang định lải nhải một phen thì mũi hắn lại nhạy cảm ngửi được mùi gà nướng!
Lần theo mùi hương mất hồn kia, chạy qua sườn núi nhỏ, một ngôi miếu đổ nát xuất hiện, nhìn vào trong thì, HA! Một con gà nướng đang được quay trên lửa! Tiểu Thất vừa thấy có thịt là bất chấp tất cả, vội ngồi xổm xuống định ăn, bị phỏng tay bỏng miệng cũng không quan tâm!
Thiên Tầm muốn kêu hắn không nên tùy tiện ăn những thứ lai lịch không rõ, nhưng đâu kịp ngăn hắn lại.
Tiểu Thất ăn no nê, vuốt cái bụng nằm trên đống cỏ khô bên cạnh, Thiên Tầm hỏi hắn: “Lỡ như cậu ăn mất của người khác thì biết làm sao bây giờ? Sư phụ ta nói rồi, không hỏi đã lấy của người khác là không có đạo đức, không phải quân tử…”
“Quân tử cái gì, cô nhìn cô đi, chẳng phải là đều giống ăn mày như ta hay sao?! Làm ăn mày thì cái gì quan trọng nhất? Ăn uống no đủ, thiên hạ thái bình!”
Thiên Tầm cúi đầu nhìn mình, áo bào trắng rất bẩn thỉu. Ôi trời, phải đi giặt sạch! Nàng còn lâu mới biến thành ăn mày! Lát nữa phải tìm con sông nào đó rồi tắm rửa một cái mới được, giặt sạch cả quần áo trên người nữa!
Nàng làm theo Tiểu Thất, cũng ngồi xuống đống cỏ khô, nghĩ sắc trời cũng không còn sớm, hôm nay qua đêm ở đây vậy.
Nhìn quanh bốn phía, rách rưới tung toé, một pho tượng đầy mạng nhện và tro bụi. Trước pho tượng là một bàn thờ, chân khập khiễng, một lư hương có đầy tro hương và vài cây nhang cắm thưa thớt, xem ra đã lâu không có ai đến.
“Mà này, ta hỏi cô. Cô nói cô có sư phụ, hắn tên là gì thế, môn phái nào…”
Hai người nằm trong đống cỏ khô, Tiểu Thất lập tức nói liến thoắng, Thiên Tầm còn chưa kịp trả lời hắn thì chợt nghe đến ngoài cửa có ai đó vừa hát vừa đi vào.
“Khụ, gà của ta đâu?! Sao lại chỉ còn thừa một đống xương cốt thế này?”
Người đến là một ông lão đầu bạc, râu ria bù xù, trong tay cầm một vò rượu. Ông ta quay đầu thấy hai đứa trẻ nằm trên đống cỏ khô, lập tức mắng to: “Không cần phải nói nữa, nhất định là hai đứa ăn mày các ngươi ăn vụng gà của ta!”
“Còn nói bọn ta là ăn mày sao, ông mới là lão già ăn mày đấy.” Tiểu Thất lập tức phản kích.
“Ô! Cái thằng nhóc kia, ăn vụng gà của ta mà còn dám hung hăng, xem ta có đánh chết ngươi không! Ta vừa mới đi mua vò rượu mà ngươi đã ăn sạch gà của ta mất rồi!”
Thiên Tầm vốn thấy chủ con gà đã trở lại, trong lòng còn đang cực kỳ hổ thẹn, lại thấy người nọ muốn đánh Tiểu Thất, Tiểu Thất nhảy ra phía sau nàng, túm chặt quần áo nàng hô to: “Xin ông hãy tha mạng! Thiên Tầm cứu ta với!”
Thiên Tầm vào tư thế, ngăn trở nắm đấm của ông lão.
“Ồ, con nhóc này còn cũng có tài đấy.”
Ông lão lại ra tay nhưng không nhằm vào Tiểu Thất, hắn muốn thử thực lực của Thiên Tầm.
Qua hơn mười chiêu, ông lão cảm thấy khá thú vị.
“Hà hà, không nghĩ được một cô nhóc như ngươi lại có tài đấy, sư phụ ngươi là ai?”
“Xin lỗi ông, bọn cháu ăn gà của ông, ông đừng tức giận, cháu đi hái quả dại đền cho ông nhé!”
“Ta không ăn quả dại! Nhìn khóe miệng ngươi chẳng có tí dầu mỡ gì, chắc chắn là ngươi không ăn, chỉ có mình thằng nhóc kia ăn thôi.”
Ông ta vừa nói vừa định vươn ngón tay hung hăng chọc Tiểu Thất, Tiểu Thất vội co rụt lại. Thiên Tầm chắn cho hắn, hắn lại nhô đầu ra khỏi lưng Thiên Tầm, le lưỡi nhăn mặt với ông lão.
Ông lão nghiêng người xem thường, nói: “Thôi, ta không so đo với hai đứa trẻ con, một đứa ăn mày, một đứa thì mù!”
Ông ta ngồi xuống rồi lấy một cái bánh trong ngực ra, vừa cắn vừa uống rượu, hỏi: “Hai tên tiểu quỷ kia, từ đâu đến?”
Tiểu Thất thấy hắn không so đo nữa, lập tức nhảy ra từ sau lưng Thiên Tầm, hoạt bát tiếp lời, vươn một ngón tay chỉ phía Bắc rồi nói: “Bọn cháu đến từ phía ấy, tên cháu là Tiểu Thất, còn đây là Thiên Tầm, bọn cháu đi tìm bạn của nàng ta để lấy một thứ rất quan trọng!”
“À ~ này nhóc mù kia, ta thấy cháu có chút bản lĩnh, nhưng ta lại không nhìn ra được võ công của cháu là gì, cháu thuộc môn phái nào?”
“Cháu đến từ Trường Lưu!”
“Trường Lưu? Nơi nào thế, sư phụ cháu là ai?”
“Sư phụ cháu là Bạch Tử Họa!”
Vừa nói đến sư phụ của mình, cái đầu nhỏ của Thiên Tầm liền ngẩng cao lên mấy phần.
“Bạch Tử Họa sao? Chưa nghe bao giờ!”
“Sư phụ cháu là thượng tiên của Trường Lưu!”
“Gì? Sư phụ cháu là thần tiên? Ai nha, ha ha ha… Khụ khụ khụ… Trên đời này làm gì có thần tiên! Đầu óc cháu toàn suy nghĩ kỳ lạ thôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...