Hoa Thiên Cốt 2

Ngày thứ hai, U Nhược tìm thấy Thiên Tầm đang luyện tập trên một bãi đất trống trong rừng. Nàng đã hướng dẫn một vài chiêu thức cơ bản để Thiên Tầm theo đó mà luyện, nàng thì đứng một bên xem. Xem Thiên Tầm luyện một hồi, bỗng nghe loáng thoáng có tiếng chuông, hình như là từ chỗ Thiên Tầm truyền tới, nàng tiến lại gần, quả nhiên dễ dàng nhìn thấy cung linh trong người Thiên Tầm.

U Nhược thấy vậy mà tức muốn chết, không cần phải nói, chắc chắn là tôn thượng đưa cung linh cho nàng ta.

Trong tay cầm cung linh, nàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì khẩn trương của Thiên Tầm, đột nhiên mỉm cười quỷ dị, trả lại cung linh rồi nói: “Tôn thượng đã đưa cho ngươi thì ngươi cứ giữ lấy, chúng ta tiếp tục luyện tập.”

Trong lòng Thiên Tầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân nhận lấy rồi cất kĩ càng, tiếp tục múa kiếm. U Nhược bên cạnh tỏ vẻ không để ý vẫn tiếp tục hướng dẫn Thiên Tầm nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi so đo.

Nàng thấy rất bất bình thay Hoa Thiên Cốt, Tiểu Cốt là sư phụ của nàng, đã vì tôn thượng mà hi sinh nhiều như vậy rồi, chẳng lẽ cuối cùng lại để cho người khác hưởng mà Tiểu Cốt lại không có gì sao? Lại cảm thấy tình cảm nam nữ trên đời này sao lại dễ dàng di tình biệt luyến đến thế, thượng tiên của Trường Lưu cũng không ngoại lệ? Không được, nàng không thể để chuyện này cứ phát triển thế này được, không lẽ nàng phải gọi con nhóc ngu ngốc này một tiếng sư thúc sao?

Sau khi luyện tập xong, U Nhược đến Tham Lam điện bẩm báo chi tiết mọi chuyện cho thế tôn Ma Nghiêm, Ma Nghiêm nghe xong nhíu chặt lông mày, không thể để Thiên Tầm ở lại được. Nhưng nếu hành động không khéo mà trực tiếp đuổi nàng ra khỏi Trường Lưu thì hắn lại không biết ăn nói sao với Bạch Tử Họa.

U Nhược nói: “Chúng ta có thể nghĩ cách để buộc nàng ấy phải bỏ đi, một người vừa hồ đồ vừa ngốc như nàng ấy thì chắc hẳn không khó đối phó, về phía tôn thượng chúng ta chỉ cần nói là tự nàng ấy bỏ đi, như thế…”

Ma Nghiêm nghe xong liền gật đầu, nói: “ Được, cứ thế mà làm. khó lắm Tử Họa mới trở lại Trường Lưu, không thể để chuyện gì hay bất cứ kẻ nào ảnh hưởng đến hắn nữa. Ngươi mau đi đi.”


U Nhược vâng một tiếng rồi liền lui ra ngoài.

Nàng đến tiểu thiên hạ nơi Thiên Tầm đang ở, gõ cửa đi vào, chỉ thấy Thiên Tầm đang ngồi ngẩn người, lúc thì cười ngây ngô, lúc thì buồn thương không biết đang nghĩ gì. Thiên Tầm thấy nàng đến liền chạy nhanh đứng lên nhường chỗ, nói: “ U Nhược sư tỷ, tỷ tìm muội có chuyện gì không?”

U Nhược rũ mắt một lát, sau lại tỏ ra thân thiết hỏi: “Luyện tập có vất vả lắm không?”

“Muội không sợ vất vả, căn cơ của muội kém nên đương nhiên phải luyện tập nhiều hơn rồi!”.

U Nhược nhìn khuôn mặt cười nhỏ nhắn mang theo chút ngây ngô, lại nói: “Muội biết đấy, Trường Lưu đứng đầu tiên giới, có thể đến đây luyện tập đều là đệ tử ưu tú của các môn phái, căn cơ của muội kém như vậy, theo lẽ thường thì không có khả năng ở lại Trường Lưu. Nhưng muội lại được tôn thượng mang về, đương nhiên mọi người không tiện nói gì, nhưng mà…”

U Nhược dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Vô cớ nhập môn thật sự không đúng với quy củ, làm vậy thì người trong thiên hạ lại nói tôn thượng bao che khuyết điểm, ngài ấy gánh trách nhiệm của một trưởng môn, chỉ e kẻ dưới không phục… Hiện tại chỉ có một cách…”

“Cách gì?”

“Nam cực có một ngọn núi tên là Miểu Sương Tiên, trên núi có một thần miếu, bên trong có một bảo vật là Hiên Viên kiếm, pháp lực vô biên, chỉ người nào có duyên với nó mới lấy được. Người nào có kiếm này trong tay thì có thể trở thành đệ nhất cao thủ trong lục giới. Theo như “lục giới toàn thư” ghi lại thì người có duyên với nó là người không bình thường, ánh mắt một đen một trắng”.

Nói đến đây, U Nhược bình tĩnh quan sát Thiên Tầm.

“Cái này, không lẽ là đang nói muội sao? “Thiên Tầm vô thức chỉ ngón tay vào mũi mình.

“Lần đầu tiên gặp muội, tỷ đã cảm thấy muội là người có duyên ấy. Người xem qua “lục giới toàn thư” không nhiều, tỷ là một trong số ít đó nên mới biết được chuyện này”.

Cho nên…?

U Nhược biết được tâm tư của nàng, nói tiếp: “Muội biết không, gần đây thiên địa khác thường, ta chỉ sợ yêu thần Nam Vô Nguyệt lại muốn xuất thế làm loạn, tôn thượng là người đứng đầu tiên giới, bảo vệ an nguy của thiên hạ là thiên mệnh của ngài ấy. Nhưng yêu thần kia cực kỳ lợi hại, lục giới liên hợp lại cũng chưa hẳn đã là đối thủ của hắn, Hiên Viên kiếm kia có luồng thần khí, uy lực khôn cùng, chỉ khi dùng nó để đối phó Nam Vô Nguyệt kia, tôn thượng mới có khả năng thắng được”.


“Cho nên U Nhược sư tỷ mới muốn muội đi lấy thần kiếm đó?”

“Đúng vậy, theo “lục thư” ghi lại, muội chính là người duy nhất có thể lấy được thần kiếm, nhiệm vụ này không phải do muội làm thì không ai làm được cả”.

“Tôn thượng biết chuyện này không?”

“Ngài ấy biết, chỉ là lo lắng muội một mình mạo hiểm nên mới chần chừ không nói. Nhưng nếu như muội có thể mang thần kiếm về thì đã lập công lớn, tôn thượng có thể chính thức thu nhận muội làm đệ tử, chuyện này cuối cùng sẽ không có ai dị nghị nữa! Muội báo một đại ân lớn này cho tôn thượng, ngài ấy nhất định sẽ rất cảm kích muội!”

U Nhược nói có đạo lý như vậy, Thiên Tầm hoàn toàn không thể phản bác được.

“Muội cứ thế này mà đi?”

“Đúng vậy, càng nhanh càng tốt, nhất định phải đuổi được tên yêu thần xuất thế đó! Tốt nhất là xuất phát ngay ngày mai”.

“Muội có cần bẩm báo cho tôn thượng không?”

“Không cần, muội mà nói thì ngài ấy nhất định không để cho muội đi, chi bằng muội cứ đi lấy thần kiếm trước rồi trực tiếp đưa cho ngài ấy sau, chanegr phải là mang đến cho ngài ấy niềm vui bất ngờ sao?”


Thiên Tầm đơn thuần như một tờ giấy trắng, ai nói gì nàng ấy cũng tin, căn bản không nhận ra U Nhược đang lừa mình. Làm gì có núi Miểu Sương Tiên, thần miếu, thần kiếm nào, tất cả đều do U Nhược bịa ra mà thôi, còn cho rằng U Nhược đem chuyện quan trọng như vậy nói với nàng tức là quan tâm nàng, ôi chỉ trách Bạch Tử Họa tốt đẹp quá thôi!

“Vậy được rồi, ngày mai muội xuất phát ngay, nhất định mang thần kiếm về giao cho tôn thượng!”

“Ừ! Vậy muội nghỉ ngơi sớm đi, chuyến đi lần này với muội mà nói cũng là tu luyện đó!”

Thiên Tầm đáng thương hoàn toàn không biết U Nhược muốn nàng đi càng xa càng tốt, đến nơi mà Bạch Tử Họa không tìm thấy được, còn ngây thơ mơ mộng, hi vọng đem thần kiếm trở về là có thể danh chính ngôn thuận trở thành đồ đệ của Bạch Tử Họa.

Ngày thứ hai, U Nhược đưa Thiên Tầm ra khỏi Trường Lưu, còn nói trên đường cẩn thận rồi trở về. Thiên tầm nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của U Nhược đến mất hút, trong lòng cảm thấy không thể gặp mặt nói lời cáo biệt với Bạch tử Họa, cảm thấy thật đau lòng.

Sau khi đến Trường Lưu mới biết đồ đệ thường quỳ lạy sư phụ, mà nàng cho đến giờ vẫn chưa quỳ lạy Bạch Tử Họa bao giờ. Vì thế liền dập đầu lạy ba cái về phía Tuyệt Tình điện nguy nga giữa không trung, trong lòng yên lặng nói: “Sư phụ, Thiên Tầm nhất định sẽ giúp người mang kiếm tiên về, giúp người đánh bại yêu thần!”

Bóng dáng nhỏ bé hạ quyết tâm, dũng cảm bước về phía tiên sơn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui