Hoa Thiên Cốt 2

Ngày thứ hai có người đến tìm Thiên Tầm để đến lớp học kiếm, Thiên Tầm đi theo tới lớp học, nàng được phân đến ban Quỳ (cùng ban với Tiểu Cốt trước kia). Thiên Tầm chỉ vừa mới bước vào phòng học, mọi người chung quanh đã bàn tán ồn ào “Có phải là đồ đệ mà tôn thượng thu ở Vân Sơn không?”

“Ôi, không chính thức bái sư thì không thể tính là đồ đệ đâu.”

“Mắt của nàng ta sao lại kì quái thế?”

“Ai biết được, trông sợ quá!”

Thiên Tầm cảm thấy khó thích ứng khi bỗng nhiên cuộc sống có nhiều người như vậy, nhưng mà chung quy nàng cũng chỉ là trẻ con, trời sinh có lòng hiếu kì. Nàng không chút phòng bị mọi người, muốn gần gũi với bọn họ như Bạch Tử Họa, muốn cùng mọi người giao hảo nhưng nàng đâu biết được những người ở đây đều mang tâm tình khác nhau.

Đã có người giúp nàng chuẩn bị tốt cho việc lên lớp, nhưng chỉ có mình nàng là ngồi một mình một bàn, mọi người còn lại đều một bàn hai người, càng hiện rõ rằng nàng với mọi người xung quanh không hợp nhau!

Lớp học ở Trường Lưu ngoài học một ít sách tri thức ra thì chủ yếu là luyện tập thực tiễn nhiều. Về sách thì Thiên Tầm cũng có thể xem như là đối phó được, nàng chỉ sợ thực hành. Đa số đệ tử đến Trường Lưu bái sư đều đã có được căn bản, thuật ngự kiếm bọn họ đều biết, chỉ có Thiên Tầm căn cơ yếu, nỗ lực thế nào cũng không giống như mọi người.

Việc huấn luyện ở Trường Lưu rất vất vả, không giống như lúc ở Vân Sơn nàng được Bạch Tử Họa cưng chiều dung túng. Thiên Tầm rất mệt nhưng lại không muốn bỏ cuộc nên cố gắng cắn răng kiên trì, coi như không sao cả. Chỉ là Trường Lưu có rất nhiều quy định, Tuyệt Tình điện được canh rất chặt, mặc dù trong lòng nàng rất nhớ Bạch Tử Họa nhưng không thể gặp được người.


Đảo mắt đã đến đại hội bái sư, đúng như dự kiến, Thiên Tầm là người đứng cuối cùng. Những đệ tử cùng nàng học tập đều tự hái cỏ hương, được sự phụ tặng cung linh, cuối cùng chỉ còn một mình nàng đứng trơ trọi giữa quảng trường trống trải, trông rất đáng thương, không có sư phụ nào muốn thu nhận nàng.

Thiên Tầm cảm thấy rất xấu hổ, là do nàng không tốt, đã bôi nhọ thanh danh của Bạch Tử Họa!

U Nhược ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt nói “Ngươi mặc dù đã thất bại, theo lý là không thể ở lại Trường Lưu, nhưng dù sao ngươi cũng là người Tôn thượng mang về nên ngoại lệ, trước mắt ngươi cứ ở lại đây, tạm thời ta sẽ dạy ngươi”. Thiên Tầm đành phải nghe theo.

Đại hội bái sư, Bạch Tử Họa không tới.

Một ngày trước, U Nhược đưa cung linh cho một tiểu đệ đem đến cho tôn thượng, tiểu đệ tử đó trình bày: “U Nhược sư tỷ nói tôn thượng không cẩn thận làm rơi cái này, sư tỷ vừa hay nhặt được, bảo đệ tử đưa lại cho tôn thượng.”

“Ta biết rồi.”

Về U Nhược, Bạch Tử Họa thật sự vô lực. Nàng rõ ràng là muốn nhắc nhở hắn lời hứa lúc trước cả đời này chỉ nhận Tiểu Cốt làm đồ đệ, đúng vậy, hắn làm sao có thể làm trái lại với lời hứa của hắn, Tiểu Cốt chính là vì hắn mà mất đi hồn phách, chẳng lẽ bây giờ hắn lại muốn dùng một người khác để quên nàng đi sao?

Bạch Tử Họa cảm thấy thật rối rắm, nếu theo một chút trực giác của bản thân hắn thì Thiên Tầm chính là Tiểu Cốt đã trở về bên hắn, như vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, nhưng hắn vẫn chưa chắc chắn được, nên hắn không dám.

Đại hội bái sư ngày đó, hắn chỉ đứng ở xa nhìn, cô nhóc đứng trơ trọi giữa quảng trường thật làm cho người ta đau lòng, hắn im lặng xoay người rời đi, không để cho ai phát hiện.

Thiên Tầm rời khỏi Vân Sơn mới biết được sư phụ là người duy nhất trên đời này có thể cùng nàng nhìn thẳng nhau bằng hai mắt. Những người khác, không hiểu vì sao nàng cảm thấy trên người họ có chút gì đó hỗn độn khiến nàng không thoải mái, nên nàng cũng không thân cận với ai mà cũng không ai muốn thân cận với nàng.

Thiên Tầm thích sư phụ, chỉ có sư phụ mới nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, dù thế nào cũng mãi mang bạch y không nhiễm chút bụi trần, vạn năm không thay đổi, khiến nàng cảm thấy yên tâm.

Nhưng mà sau đó mới phát hiện, Thiên Tầm đã cảm nhận khác mọi người. Nghe các đệ tử nói bề ngoài và khí chất của Bạch Tử Họa là tuyệt nhất Trường Lưu, đứng đầu lục giới, tu vi võ công của hắn cũng chính là thiên hạ đệ nhất.

Ôi, trước kia nàng nhàn hạ như vậy, nếu biết được sự thật thì nàng đã không như thế!

Buổi tối hôm đại hội bái sư, Thiên Tầm rầu rĩ ngồi xổm bên bờ biển ném hòn đá nhỏ.


Thật sự là quá mất mặt, sau chuyện này chắc không bao giờ sư phụ muốn gặp nàng nữa! Ôi nha, Thiên Tầm đã biết sai rồi, sư phụ sao người vẫn còn chưa tìm con!

Đang lúc tiểu nha đầu bụng đầy bực tức, một bóng dáng thanh lãnh lỗi lạc lẳng lặng đi tới bên cạnh, là Bạch Tử Họa.

Thấy Bạch Tử Họa chủ động tìm nàng, bực tức lúc nãy của Thiên Tầm liền nhanh chóng biến mất, tâm tình lập tức trở nên vui vẻ. Sư phụ! nàng đang ngồi trên đất nhảy dựng lên, đôi tay nhanh chóng choàng qua cổ Bạch Tử Họa, khuôn mặt nhỏ nhắn thiếu chút nữa đụng vào mặt hắn, đột nhiên nhớ tới đêm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng lên nhưng đôi tay vẫn không hề nới ra.

Bạch Tử Họa dịu dàng nhìn nàng, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, nói : “Đã vất vả nhiều ngày rồi?”

Thiên Tầm lắc lắc đầu nhỏ nói : “Không sợ!”

Chỉ nhớ đến người, nhỏ giọng nói thêm một câu trong lòng.

“Ở Vân Sơn, ta đã không dạy dỗ con tốt, không có căn bản nên con không theo kịp người khác, từ giờ trở đi, con phải chăm chỉ luyện tập, không cần phải quá xuất sắc nhưng cũng không được quá kém cỏi!”

“Vâng. Thật ra không phải do sư phụ chỉ giáo không tốt mà là do Thiên Tầm đã quá nhàn hạ..”

“Từ giờ bắt đầu nỗ lực cũng chưa muộn. Chỉ là căn cơ con yếu nên mọi việc cứ làm theo khả năng thôi, không cần phải cố miễn cưỡng.”


“Vâng. Sư phụ, con có chuyện này muốn nói với người, cung linh đó..”

Bạch Tử Họa nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, mở ra bàn tay trắng trẻo trước mặt nàng, đó không là cung linh thì là cái gì?!

Thiên Tầm vui mừng nhận lấy, lại đeo ở bên hông. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nàng do dự hỏi: “Con là đồ đệ của sư phụ, ách, con có thể luôn luôn gọi sư phụ là sư phụ không, U Nhược nói, con phải gọi là tôn thượng..”

“Không cần, lúc trước ta đã nói rồi, cung linh chính là tín vật của sư đồ ta, không cần để ý người khác nói thế nào”

“Vâng ạ.” Trầm mặc một lúc, lại giống như đột nhiên nhớ đến điều gì, nhỏ giọng nói: “Con biết, trong lòng sư phụ có một người tên là Tiểu Cốt, đó người quan trọng nhất đối với sư phụ. Thiên Tầm không sợ làm cái bóng của người khác, chỉ cần có thể luôn ở bên cạnh sư phụ, làm bóng của người khác cả đời cũng không sao!”

Nàng giương to đôi mắt chấp nhất mà chân thành nhìn Bạch Tử Họa, lòng Bạch Tử Họa khẽ động, nhưng cũng không nói gì.

“Không còn sớm nữa, con trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải luyện công.”

Bạch Tử Họa rời đi trong nháy mắt, Thiên Tầm vẫn đứng đó, gió đêm mang theo hơi lạnh thổi đến khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng lên, trái tim nho nhỏ như nai con chạy loạn vì vừa rồi dũng cảm “thổ lộ”. Nàng đâu biết rằng, thế gian làm gì có chuyện nào bắt đầu như ý người ta mong muốn?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui