Hoa Thần Nguyệt Tịch

Sáng sớm hôm sau, Tô Thần vào phòng đã không thấy thân ảnh Tô Kỳ đâu ── không như thường ngày hắn ngồi trước gương chờ y chải đầu rửa mặt.

Đi vào phòng hắn một chút, quả nhiên là không còn ai rồi.

Thở dài, đi khỏi phòng, đứng trên hành lang gấp khúc, tự hỏi: Có phải mình đối với hắn hơi quá đáng?

Nhưng vừa nghĩ tới hắn giết người như ngóe, y vô pháp ôn nhu đối tốt với hắn được nữa.

Ta là thầy thuốc, tôn trọng sinh mệnh là bổn phận thầy thuốc, nhưng hắn lại là người coi sinh mệnh như cỏ rác. Cho nên, chúng ta trong lúc đó đã định trước không thể ở cùng nhau ── cho dù hắn tạo ra sinh mệnh này, cũng không thể kéo gần lại quan niệm vốn đã chênh lệch rất lớn.

Chỉ là hắn đi như thế, tiểu Tịch có thể sẽ rất thất vọng a.

Tuy rằng nàng nói không cần phụ thân cũng không cần những người khác, nhưng nàng dù sao cũng còn là một hài tử, không có hài tử nào lại không khát vọng được phụ mẫu quan tâm, dù là nàng kín kẽ thế nào, cũng nhìn ra bảo hộ nàng dành cho Tô Kỳ.

Ai, ta thực sự nuôi được một cô gái tốt a, tiểu Tịch tuy rằng từ nhỏ không có phụ mẫu, lại bị người khác khi dễ, nhưng cũng chưa từng có oán giận cái gì, lớn lên lại xinh đẹp như thế, võ công cũng cao cường.

Thật không biết hạng người nào có đủ tài năng xứng đôi cùng tiểu Tịch của ta.

“Thần Thần, mới sáng ra đứng đây nghĩ cái gì mà cười khúc khích.” Li Du luyện công buổi sáng xong tiến lại gần: “Có phải là nghĩ đến lão bà rồi không?”

Tô Thần liếc mắt xem thường.

“Ca ca, ngươi có thể dạy ta biết chữ không.” Tiểu Hổ bên cạnh mở to hai mắt, dáng dấp cực kì khả ái.

“Vì sao muốn biết chữ?” hắn tủm tỉm cười hỏi thăm.

“Bởi vì đại biến thái cũng biết chữ, ta đây không thể kém hơn hắn.” tiểu Hổ rất nghiêm túc nói, rước lấy một cái cốc của Li Du, liền bưng đầu, chống lại tập kích của Li Du, nói:

“Ca ca, ta sẽ tính sổ a, ta tính sổ cho cửa hàng, ngươi dạy ta chữ có được không?”

“Ngươi có thể tính sổ?” Tô Thần, Li Du cùng nói.

Li Du lập tức cười to: “Ngươi a chưa đủ lông đủ cánh còn đòi tính sổ, không phải nói không biết chữ sao? Ngươi tính sổ cái rắm a!”

“Ta nhận biết được đến mười.” tiểu Hổ liếc mắt nhìn Li Du bày ra bộ dạng ngươi ngu ngốc không ra cái gì, “Ngươi nghĩ rằng ta là ngươi a, nhận thức được chữ số thì cho là mình giỏi rồi, ta dự định sau này đi thi.”

“Đi thi?” Li Du trợn trừng mắt, bỏ qua đả kích vừa rồi của tiểu Hổ, điên cuồng nở nụ cười: “Ngươi ngu ngốc a, ngươi như thế này có thể trở thành quan nhi sao?” [quan = quan lại, nhi = trẻ con,]

“Làm sao ngươi biết ta không đảm đương nổi?” tiểu Hổ cố sức trừng Li Du.


Li Du ngừng cười, nhìn xuống tay đang nắm chặt của tiểu Hổ: “Này, này, ngươi nói thật?”

“Kia có thể là giả?” tiểu Hổ gật đầu.

“Đi ra ngoài.” Li Du không nói hai lời, dẫn theo tiểu Hổ hướng ra ngoài cửa.

“Ngươi làm cái gì a!” tiểu Hổ đấm đá loạn xạ, “Ta cũng không phải muốn ngươi dạy, ta không phải hỏi ngươi!”

“Chúng ta ở đây không chào đón lão gia.” Li Du cười nhạt, “Ngài hay là đi nơi khác tìm phu tử đi.”

“Ngươi, ngươi, ngươi buông, ta đang nói với ca ca, không phải ngươi, không phải ngươi!.”

“Ngươi có biết hiện tại của ngươi là do đâu mà tạo thành không?” Li Du lạnh lùng nói, “Chính là quan lại làm ra, ngươi hiện tại cư nhiên còn muốn làm việc đó sao?”

“Làm sao, ngươi làm sao biết sau này không thay đổi, làm sao ngươi biết làm quan không tốt? Quyền lực cũng không sao, nó chỉ là công cụ.” tiểu Hổ rống to hơn.

“Câm miệng!” Li Du căn bản không nghe tiểu Hổ biện giải, đem người quăng ra ngoài cửa, định đóng cửa lại.

“Li Du.” Tô Thần vội vã gọi.

“Này, Thần Thần, ngươi…” Li Du bất đắc dĩ mà xoay người, tiểu Hổ trong lúc này , nhanh như chớp mà thoát ra chạy đến.

“Tiểu Hổ nói rất đúng, quyền lực không có sai lầm gì cả, sai chính là người, chúng ta chỉ cần không làm cho nó đi sai đường, có thể sẽ có một thế hệ xuất chúng sinh ra từ nhà chúng ta chứ sao?”

“Nó nhỏ như vậy mà có thể đem ngươi lừa như thế, chờ nó lớn lên không đem ngươi đi bán mới là lạ.” Li Di tức giận nhìn bộ dạng thương cảm của tiểu Hổ đang nắm chặt góc áo Tô Thần, không có chút đồng tình mà nói.

“Có thể tranh cãi biện luận là điều thiết yếu của người làm quan.” Tô Thần mỉm cười.

“Ta đúng ta tức chết ngươi rồi.” Li Du tức giận mà đóng sập cửa, “Đến lúc đó người đừng có tìm ta mà khóc!”

“Rồi rồi.” y thấy Li Du nổi giận đùng đùng về phòng, cúi đầu nói với tiểu Hổ: “Cứ như ngươi nói a, ngươi tính sổ, ta dạy chữ cho ngươi, đến khi ngươi cảm thấy có thể tham gia thi hương, chúng ta liền đi.” Dừng một chút, “Ngươi biết rồi a, hiện tại chỉ có Trữ quốc yếu nhất hàng năm vẫn tổ chức thi.”

“Ân, ta biết.”

“Ngươi biết ngươi vì sao phụ mẫu ngươi mất?”

“…Cẩu quan Trử quốc giết hại.” Tiểu Hổ viền mắt đỏ, nhỏ giọng nói.

“Như vậy ngươi vẫn dự định đi Trử quốc?”


“Hiện tại rối loạn, chỉ có Trử quốc đang rảnh rỗi mới tích cực chiêu nạp, mỗi nước đều đang hỗn chiến, chỉ có Trử quốc sóng gió êm đềm, sưu cao thuế nặng, thế nhưng không có nỗi khổ tòng quân, cũng không có họa chiến tranh, mọi người tuy là sống kham khổ, cũng là an ổn, người khác nói danh tiếng Trử quốc quốc quân là cực kì quá quắt, nhưng trong mắt ta, Trử quốc quốc quân đích thực là minh quân, đáng để ta phụ tá.”

Nghe tiểu Hổ phân tích đạo lý rõ ràng, Tô Thần cười sờ đầu nó: “Có thể nói  như vậy, đúng là không cảm thấy ngươi là tiểu hài tử.”

“Ta nếu là người lớn, sẽ không ở nơi này cầu xin sự giúp đỡ của ngài rồi.” tiểu Hổ cười khổ.

“Nói ra lời này, lại giống như tiểu hài tử rồi.” Y buồn cười mà vỗ vỗ nó. “Người lớn cũng có loại tự nhiên là người lớn, cũng có kiểu bất đắc dĩ phải trưởng thành.”

“Kia làm sao ngài biết khổ não của tiểu hài tử thì không bằng người lớn? Ngài cũng không phải tiểu hài tử.” tiểu Hổ dịu đi cường liệt, khôi phục nhanh mồm nhanh miệng như thường ngày.

Để ý thấy tiểu Hổ hiện tại xưng hô với mình thành ‘Ngài’, Tô Thần có điểm không thích ứng mà cười: “Ngươi không cần gọi ta như vậy, tuy rằng hiện tại ta dạy chữ cho ngươi, nhưng ngươi lại giúp đỡ công việc cho ta, chúng ta là trao đổi.”

“Một ngày là thầy, cả đời là cha.” Tiểu Hổ nghiêm túc nói, “Ngài biết, song thân ta đã mất, hiện tại với ta ngài là người thân rồi.”

Tô Thần ở trong lòng âm thầm thở dài: hài tử này giống với Li Du lúc trước, đều sợ mình không để ý tới nó, liền vội vội vàng vàng tạo quan hệ với mình.

Thế sự dạo này không yên ổn, nhân tâm cũng nhanh chóng bất an.

Không nói thẳng ra, Tô Thần đưa tay sờ sờ đầu tiểu Hổ: “Sau này đây là nhà của ngươi, chúng ta có miếng ăn nhất định không thiếu phần của ngươi.” Nói xong liền đi ra ngoài. “Đời lát nữa ngươi xem sổ sách, sau bữa cơm chiều, ta sẽ dạy chữ cho ngươi a.”

“Vâng.”

Ăn xong bữa sáng, sau khi khuyên giải Li Du, Tô Thần thu dọn đồ đạc, Li Du quét sân, tiểu Hổ nghiên cứu sổ sách, ba ngươi bận rộn một hồi.

Đến buổi trưa, Tô Tịch đã trở về.

Trong tay cầm một cái bọc, vào đến nhà hướng gian phòng Tô Kỳ phóng đến.

Trong phòng rỗng tuếch, cái giường lúc trước cũng đã không còn.

“Tiểu Tịch, ngươi làm sao vậy?” Li Du đứng trong viện thấy nét mặt Tô Tịch thất vọng, đi đến hỏi, “Mấy ngày nay đi đâu, cũng không nói qua.”

“Ca ta đâu?” Tô Tịch vừa đi về phòng mình vừa tháo mặt nạ da ra.

“Ngươi có thể không làm hành động kinh khủng thế a, quá khủng bố, Thần Thần đang ở trong phòng dọn dẹp, ngươi biết không, tên kia rời đi rồi!” Li Du bực mình nói. “Rõ ràng đang tốt nha, đột nhiên nói đi là đi, thật là!”


“Hắn có nói là đi đâu?” Tô Tịch dừng một chút sau đó lại đi.

“Không biết, ta cũng không muốn hỏi, không biết lần này hắn có biết làm gì để sống tạm.”

“Được rồi, ngươi đang bận thì đi đi, không cần theo ta về phòng.” Tô Tịch đưa tay chống cửa phòng, trừng mắt nhìn Li Du: “Mấy ngày nay ta không ở nhà, ngươi có đối Thần Thần làm cái gì không?”

“Ngươi coi ta là thế nào a,” Li Du bất mãn mà ồn ào, “Ta không có bát nháo như vậy, lo lắng ta không bằng lo lắng ngươi khác.” Vừa thấp giọng nói vừa quay trở về với “Cương vị công tác.”

Lo lắng người khác?

Tô Tịch lắc đầu, lời này là ý gì?

Quên đi, mặc kệ, đi rửa mặt trước.

Đem mặt nạ gỡ ra, rửa mặt, đi tìm Tô Thần.

Y đang đứng quay lưng lại chăm chú nhìn trên bàn.

“Thần Thần.”

Nghe được tiếng gọi, Tô Thần quay đầu lại cười: “Đã trở bề, nhanh giúp ta dọn dẹp.”

Tô Tịch cũng không qua hỗ trợ, lại đột nhiên vụt một cái, cả người bám vào Tô Thần: “Thần Thần, ta gần đây rất khó chịu nha.”

“Ân?” Tô Thần như thường lệ bị nàng ép tới nằm úp sấp trên bàn, vật vã một hồi lâu, mới đứng thẳng dậy được. “Làm sao vậy?”

“Gần đây, ta a…” Tô Tịch than thở.

“Hảo hảo nói, ta đây thân thể nhỏ bé không thể đứng vứng.” Tô Thần đưa tay lên, vỗ vỗ lưng nàng.

“Ta mấy ngày đây đều rất lo lắng, bởi vì hình như thường xuyên phát tác.” Tô Tịch chậm rãi trượt xuống người Tô Thần.

Vừa nói đến đó, Tô Thần lập tức khẩn trương: “Làm sao vậy? Mới đi ra ngoài vài ngày đã sinh bệnh, ta đây như thế nào có thể yên tâm? Khó chịu chỗ nào?”

Tô Tịch thở dài, “Có chút đau.”

“Có chút đau?” Tô Thần lo lắng quan sát trên dưới.

“Kỳ thực, trước đây cũng có nhưng gần đây trở nên phiên toái rồi.” Tô Tịch tiếp tục thở dài.

“Rốt cuộc là khó chịu chỗ nào?” Y sốt ruột hỏi thăm. Đã lúc nào rồi, nàng còn úp úp mở mở ăn nói lung tung.

“Tiểu nhi ca, gần đây những lúc ta chạy nhảy, ngực đều đau.”  Đột nhiên sắc mặt Tô Tịch chuyển thành mờ ám.

Tô Thần đầu tiên không hiểu Tô Tịch có ý gì, theo bản năng nhìn xuống ngực Tô Tịch ── xoay người: “Nha đầu chết tiệt, ngươi trơ tráo a!”


“Trơ tráo, ngươi gãi gãi cho ta.” Tô Tịch cợt nhả mà dán vào y.

“Đừng ở chỗ này phiền hà, tránh sang một bên chơi đi.” Y tức giận.

Tô Tịch đương nhiên không có khả năng thành thật nghe lời, cứ như vậy sáp vào Tô Thần, qua thật lâu sau, nàng mở miệng: “Thần Thần.”

“Ân?” Tô Thần căn bản là không thể thực sự nổi giận với Tô Tịch, cho nên, trả lời bằng vẻ mặt ôn hòa.

“Ta quyết định ra đi.”

“Có ý gì?” Tuy rằng không rõ Tô Tịch rốt cuộc muốn nói gì, thế nhưng khẩu khí nghiêm túc như thế cũng làm cho Tô Thần dừng tay, xoay người đối mặt với nàng.

“Chính là như vậy.” Tô Tịch mỉm cười, “Ta muốn chính thức ly khai Thần Thần, đi du lịch giang hồ hai năm.”

Tô Thần vẫn không thể rõ ràng, bởi vì hiện tại tiểu Tịch không phải là đang du lịch giang hồ rồi sao? Cái gì gọi là chính thức li khai ta?

“Trong hai năm tới, ta nghĩ không thể nhìn thấy Thần Thần rồi a.” Tô Tịch cười, “Tuy rằng rất luyến tiếc, thế nhưng ta quyết định làm như vậy.”

“A, vì sao?” Tô Thần giờ mới hiểu ý tứ của nàng, “Vì sao không thể nhìn ta? Ta có thể cho ngươi biết địa chỉ của ta a, ngươi chỉ cần mệt mỏi quay về tìm ta là được rồi.”

“Thần Thần ngốc, ngươi chẳng lẽ không phát hiện ra sao? Ta nếu ở bên cạnh ngươi, liền đem ngươi cuốn vào những ân oán chán ghét trên giang hồ, khiến cho ngươi không ngừng dọn nhà, ngươi thích yên ổn đúng không?” Tô Tịch thở dài, “Nhưng là, ta lại thích tự do tự tại, trêu đùa nhân gian.”

Không thể nói như thế là sai, thế nhưng, đây là tiểu Tịch a, tiểu Tịch dù gây ra cho ta chuyện gì cũng đều đáng giá, cho nên…

“Bởi vì Thần Thần vẫn luôn cưng chiều ta, cho nên, ta mới tùy hứng như thế.” Tô Tịch giả bộ bất mãn mà nói: “Cho nên, lúc này đây, cũng cho ta tùy hứng một lần nữa a.”

Ta không muốn ngươi li khai ta, ngươi mang đến phiền toái cũng được, chúng ta là hai người duy nhất dựa vào nhau không phải sao? Cho nên, không cần đi…

Thiên ngôn vạn ngữ, ra ngoài miệng chỉ là mỉm cười nói: “Ân, hảo.”

Tô Tịch biểu tình cũng không phải là cao hứng, nhưng vẫn là mỉm cười: “Ta ngày mai khởi hành, cho nên, hôm nay mời các ngươi ra ngoài ăn một bữa ngon a.”

“Ân, ta đây đi nói với bọn họ.” Y cười đi ra cửa.

Đến trước cửa, đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm khe khẽ của Tô Tịch: “…Ca.”

Tiểu Tịch từ khi chính thức học võ, không còn gọi y như vậy nữa rồi, đều là trực tiếp gọi ‘Thần Thần’.

Y lặng đi một chút, xoay người, hướng Tô Tịch mỉm cười làm ra tư thế ôm.

Tô Tịch cũng là ngân ngơ, sau đó chạy ào vào ***g ngực y.

Y một hồi lâi mới vững thân mình, ôm Tô Tịch, ở trong lòng cười khổ: nha đầu của ta mãnh liệt như trâu, thật không biết trong thời gian tới em rể có năng lực chống lại cường hãn này không?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui