Hoa Tẩy Trần


“Hoa mỹ nhân có chuyện gì thì trực tiếp nói với ta, hà tất phải che giấu?” Ta lãnh đạm mở miệng.

Hoa mỹ nhân sửng sốt, uyển chuyển nói: “Hậu cung sự tình nhiều, có một số việc còn muốn làm phiền muội muội hồi bẩm Hoa tướng...”

“Hoang đường!” Ta nỗ lực lấy ra khí thế sắc bén quát lớn, “Hoa mỹ nhân hôn đầu sao? Phụ thân ta sao phải biết việc hậu cung của ngươi?”

Thấy ta nghiêm trang nói, Hoa mỹ nhân ngẩn người, bỗng nhiên cười, hơi tự đắc đến gần: “Nơi này đã được chuẩn bị kỹ, không ai chú ý, Tấn vương phi yên tâm.”

...!Loại chỉ số thông minh này sao sống nổi trong hậu cung? Xem ra trong tiểu thuyết nàng sống đến khi Hoa thị đổ cũng là do Hoàng Thượng cố tình dùng nàng câu ra Hoa phủ, bằng không sao nàng sống lâu vậy được?

“Hoa mỹ nhân nói lời này ta không rõ.

Có gì sao không thể nói rõ ràng?” Ta ra vẻ hồ đồ, nhìn vẻ vô tội của Hoa Thiển.

Hoa mỹ nhân bị ta giả ngu nhiều lần cũng bộc phát tính tình, nàng hơi châm chọc: “Tấn vương phi thật quên nhanh, lúc trước Hoa tướng đưa ta vào hoàng cung, không phải để ta giúp hắn trong hậu cung sao?”

Nghe lời này, ta...!vẫn giữ vẻ kinh ngạc, khó tin mở miệng: “Hoa mỹ nhân thật hồ đồ sao? Lúc trước ngươi một lòng muốn vào cung, thúc phụ chức quan thấp, phụ thân vì tình thủ túc mới giúp, sao lại thành phụ thân ta phàn quyền phụ quý?”

Hoa mỹ nhân bị ta dọa, phảng phất chưa từng thấy ta như vậy, ngây ngốc.

Ta liền làm ra vẻ đau đớn: “Niệm tình ngươi là đường tỷ, lần này rơi xuống nước ta không nói ra, chỉ mong Hoa mỹ nhân ngày sau chớ chơi trò tâm cơ này nữa.”


Đẩy nồi ai mà không biết, mượn cơ hội này cắt đứt liên hệ với nàng cũng tốt.

Hoa phủ có tội, Hoa tướng đích xác hư, nhưng không thể để loại tiểu nhân này thổi gió thêm củi.

“Tấn vương phi hôm nay sao si ngốc? Nếu không phải ngươi một lòng si mê Tấn Vương, Hoa tướng sao đưa ta vào hoàng cung lót đường?” Hoa mỹ nhân thẹn quá thành giận.

Ta vẫn che ngực làm vẻ đau đớn, phát huy hình tượng nhu nhược của Hoa Thiển đến mức tận cùng: “Hoa mỹ nhân lời này đả thương người a, ta chỉ hướng Tấn Vương không sai.

Nhưng nếu phụ thân muốn an bài nhân thủ hậu cung, Hoa thị có bao nhiêu mỹ nữ, sao lại chọn ngươi? Ngươi nói mình si tâm với Hoàng Thượng, phụ thân mới giúp, đáng thương phụ thân lại bị hiểu lầm.”

Hoa mỹ nhân bị ta làm cho mặt đỏ lên, bởi ta không chỉ đổi trắng thay đen, còn mắng nàng xấu.

Không đợi nàng phản bác, ta nghiêm trang nói: “Ngày sau ta sẽ nói phụ thân không cần vì tình thủ túc mà phá lệ.

Hoa mỹ nhân nếu si tâm với Hoàng Thượng, đừng đặt tâm tư nơi khác, đạo lý này không cần ta dạy chứ?”

Nói xong, ta vội vàng đi tìm nha hoàn chải đầu, bước nhanh không cho nàng phản ứng.

Vừa ra cửa, mơ hồ thấy bóng dáng minh hoàng ở chỗ ngoặt, đang muốn qua xem thì nghe nha hoàn gọi, ta cũng không lo lắng có người nghe lén, nên giả vờ không biết theo nha hoàn chỉnh dung nhan.

Sơ xong tóc, ta theo nha hoàn về cung Thái Hậu.

Vừa bước qua cửa, một thân ảnh cao lớn đã đến trước mặt, đôi bàn tay lớn nắm lấy vai ta.

“Ngươi không sao chứ?”

Nhìn ánh mắt quan tâm của Trọng Dạ Lan quét từ đầu đến chân, lòng ta thầm nhắc nhở: Đây là nam nhân của nữ chủ, không phải của ta.

Cố nén cảm giác ngượng ngùng, ta cúi đầu, che khuất ánh mắt vô tình: “Vương gia không cần lo lắng, ta không sao.”

Lời nói ra phát hiện không đúng, “ta” nói quá thuận miệng, hẳn phải tự xưng “thần thiếp”.

Nhưng không ai để ý, lễ giáo nghiêm ngặt Thái Hậu cũng cười nói: “Mới rồi nếu không ngăn, chỉ sợ Lan nhi đã chạy đến trắc điện tìm vương phi rồi, thật là lo lắng.”

Trọng Dạ Lan cũng không khách sáo, nửa oán giận: “Người giao cho mẫu hậu không đến nửa ngày liền xảy ra chuyện, làm sao ta yên tâm được?”

“Ngươi thật không có lương tâm, có thê tử liền quên mẹ.” Thái Hậu ra vẻ tức giận, trong mắt không có nửa phần giận.

Nhìn về phía ta ánh mắt cũng nhu hòa hơn, quả nhiên...!ta đánh cuộc chính xác.


“Như thế nào lại náo nhiệt vậy? Trẫm bỏ lỡ cái gì sao?”

Trọng Khê Ngọ đẩy màn bước vào, một đám người nhanh chóng quỳ lạy, hắn không có vẻ đế vương, cười vẫy tay ngồi cạnh Thái Hậu.

“Nói ngươi hoàng huynh trong mắt chỉ có kiều thê, bắt đầu thuyết giáo ta.” Thái Hậu cười nói với Trọng Khê Ngọ.

Trọng Khê Ngọ nhìn ta một lát mới thu hồi ánh mắt, ta mắt nhìn mũi mũi nhìn tim theo Trọng Dạ Lan vào phòng.

Thái Hậu cười đùa một lát, hướng ta vẫy tay: “Thiển nha đầu đến đây.”

Trong phòng không khí đột ngột yên lặng, nhiều người, bao gồm Trọng Dạ Lan đều tò mò Thái Hậu sao lại đột nhiên thân cận với ta.

Ta thành thật đi qua.

Đến gần, Thái Hậu đột nhiên kéo tay ta, từ tay nàng tháo một vòng tay bạch ngọc, đeo vào cổ tay ta: “Đây là tiên đế ban cho ta, hiện giờ ta tặng ngươi.”

Ta kinh ngạc, vội chối từ: “Này làm sao dám...”

Tay còn chưa rút, đã bị Thái Hậu nắm lấy: “Ta biết ngươi minh lý lẽ, biết cái gì nên làm...!Ta đã ban, ngươi nhận lấy là.”

Ngước mắt đối diện ánh mắt thâm ý của Thái Hậu, lòng ta nhảy dựng, nàng vỗ nhẹ lên tay ta, cảm giác trầm trọng.

Đây là kỳ hảo, cũng là cảnh cáo, quả nhiên, việc rơi xuống nước không đơn giản.

“Mẫu hậu hảo ý, Tấn vương phi nhận lấy là.” Trọng Khê Ngọ cũng mở miệng.

Ta cúi đầu ứng hòa, cảm giác ánh mắt khác nhau, sống lưng đổ mồ hôi lạnh.

Lo lắng đề phòng dùng bữa trưa, rời hoàng cung, Thái Hậu không nói thêm gì.


Trong xe ngựa, Trọng Dạ Lan đột nhiên nói: “A Thiển hôm nay dường như được mẫu hậu yêu mến, chưa từng thấy mẫu hậu thân cận với ngươi vậy.”

Ta sửng sốt, ý hắn là luôn biết Thái Hậu không thích ta? Nên hôm nay thấy Thái Hậu tốt với ta liền nhận ra.

Vốn tưởng hắn thấy ta bị Thái Hậu thuyết giáo không ngôn ngữ, chỉ vì không biết Thái Hậu địch ý với ta, hóa ra hắn biết.

Lần này thấy rõ chênh lệch, quả nhiên vì là nữ nhị, mọi sự đều đến ta gánh.

Trọng Dạ Lan nói yêu Hoa Thiển, nhưng chi tiết lại không như vậy.

Hiện tại ta càng hiểu Hoa Thiển hắc hóa hoàn toàn, có phải vì thái độ Trọng Dạ Lan.

Nhìn thẳng ánh mắt tìm tòi của hắn, ta cố nén cảm giác nổi da gà, ôn nhu mở miệng: “Hẳn là vì Vương gia, mẫu hậu mới yêu ai yêu cả đường đi.” Ta cố giữ bình tĩnh và nói.

Trọng Dạ Lan dường như nhận ra điều gì, không hỏi thêm, cười và nắm tay ta an ủi: “Nơi nào là ta duyên cớ, A Thiển như vậy hảo, người khác hiểu biết sau đều sẽ minh bạch.”

Tay ta cứng đờ, nỗ lực kiểm soát để không rút tay ra khỏi tay hắn, lộ ra nụ cười bạch liên hoa tiêu xứng.

Ác độc nữ nhị bảo mệnh công lược bước thứ hai: nhẫn nại điều mà người thường không thể nhẫn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận