Hoa Tàn Tình Địch Cũ


Ngày hôm đó Phí Anh cũng không biết cậu đã đem Diệp Châu trở về bằng cách nào nữa.

Cậu không thể nghĩ được bất cứ điều gì mà chỉ có thể chạy về phía trước.

Có lẽ là may mắn vì Diệp Châu đã không muốn bỏ cậu lại một mình ở ngay thời điểm đó nhưng đó có khi nào chỉ là may mắn với cậu thôi.

Có khi nào việc chết đi lại chính là điều mà Diệp Châu muốn làm nhất.
Phí Anh đã ngồi hàng giờ trong đêm chỉ để ôm Diệp Châu.

Hắn không nói gì cậu cũng không nói gì, chỉ biết cố gắng cho hắn thấy hắn thực ra vẫn có thể dựa vào cậu mà đứng dậy.

Bản thân cậu thực sự cũng không biết phải làm gì để khiến hắn được đối xử tốt hơn nhưng lại không thể cứ ở một bên khóc lóc tội nghiệp cho hắn được.

Cậu phải làm cái gì đó, chắc hẳn là phải đủ sức mạnh để giữ được một người vẫn luôn có ý nguyện được chết đi.
"Diệp Châu!"
Diệp Châu không trả lời, hắn im lặng mà đến ngay một tiếng thở cũng chẳng phát ra ngoài.

Hắn ngồi dựa đầu vào ngực Phí Anh, hai mắt cứ nhìn xuống sàn nhà mà chẳng biết nghĩ ngợi điều gì.

Hắn vẫn chưa từng nói cho cậu nghe rốt cuộc gia đình hắn đã làm gì.

Có khi họ đã nói ra rất nhiều thứ khiến cho hắn rơi vào tuyệt vọng cũng không chừng.
"Chúng ta kết hôn đi! Em muốn trói buộc anh, không cho anh anh nghĩ đến chuyện thất hứa nữa."
"Anh không muốn kết hôn với em sao?"
"Nếu anh không muốn kết hôn với em cũng được, chúng ta cứ ở như vậy đi.

Em sẽ về nhà nói chuyện với ba mẹ sau đó...sau đó nếu anh cảm thấy nơi này không thể sống thì em đưa anh đi tìm một nơi khác.

Em cũng đã quen với cuộc sống phải lao động để kiếm ăn rồi, không phải là một công tử cần người khác cung phụng nữa.

Đến một nơi mà cho dù chúng ta buồn hay vui cũng sẽ chọn nói cho nhau nghe hết.

Em đã sẵn sàng cho cuộc sống đó lâu rồi, chỉ là chúng ta chưa thể rời đi."
Diệp Châu vẫn không nói gì nhưng Phí Anh đã cảm nhận được lồng ngực mình ướt rồi.

Hắn khóc nhưng một tiếng rít cũng không nghe ra.

Mọi thứ đã tệ hại đến mức đến ngay cả cậu hắn cũng muốn đề phòng.
"Diệp Châu! Anh hãy nói chuyện với em đi!"
"Anh không muốn kết hôn."
"Tại sao?"
"Anh không quản lý được cảm xúc của mình, một ngày nào đó sẽ làm phiền em."
Phí Anh vội vàng hôn lên đôi mắt đã ướt của Diệp Châu.

Cậu hiểu hắn nghĩ gì lúc này nhưng cậu không quan tâm đến chuyện của sau này làm gì cả.

Bây giờ cậu chỉ muốn làm mọi thứ để hắn có thể vui vẻ, một người như hắn không thể như thế này cả đời vì như vậy là bất công.
"Anh phải kết hôn với em, không được từ chối."
"Anh Anh..."
"Ngày xưa thằng nào nói lời hay ý đẹp để dụ dỗ em? Dụ được rồi thì không cho người ta một cái đám cưới hả? Đàn ông sống như vậy là hèn, vô trách nhiệm.

Người ta cũng không cần sính lễ gì nhiều, chỉ cần vác cái thân tới là được.

Cái gì mà khó thì bỏ qua đi, ưu tiên chuyện đại sự trước chứ."
Diệp Châu sau cùng cũng gật đầu đồng ý.

Quả thực là hắn không muốn để Phí Anh cầu hôn mình vì hắn muốn làm điều đó thay cậu.

Hắn lại có cảm giác muốn cố gắng, rằng một ngày nào đó rất gần hắn sẽ đến trước mặt cậu cầu hôn một cách tử tế.

Hắn phải chuẩn bị nhẫn, chuẩn bị hoa và cả một gương mặt đẹp trai vui vẻ mới được.
"Em đợi anh đươc không?"
"Đợi cái gì?"
"Đợi anh làm tất cả điều đó với một cách tốt nhất, không phải là một kẻ bệ rạc bết bát như thế này."
Phí Anh gật đầu đồng ý, cậu cũng không muốn ép Diệp Châu làm bất cứ thứ gì mà hắn chưa sẵn sàng.

Nhưng mà muốn hắn nhanh chóng lấy lại được tinh thần thì cậu cũng không thể cứ như vậy bỏ mặc cho hắn làm gì thì làm được.
"Anh nghỉ việc ở công ty đi."
"Ừm."

"Anh không nhất thiết phải đi làm ở đó trong khi anh thực sự áp lực với nó.

Em biết trong công ty còn có rất nhiều người có thể thay anh làm mọi thứ.

Anh Phong cũng không có ý định bắt anh phải cột mình vào mớ áp lực đó mà."
Diệp Châu cũng không biết hiện tại bản thân hắn nên làm gì nữa.

Hắn không muốn làm một kẻ vô trách nhiệm nhưng càng ngày hắn càng không muốn ràng buộc với gia đình nữa.

Nhất là cái mác kế thừa cơ ngơi kia lại càng khiến hắn lãnh trách nhiệm không mong muốn.

Hắn bây giờ không muốn lấy gì của cha mẹ mình nữa, chỉ mong họ có thể cho hắn một cuộc đời mà hắn muốn thôi.

Thật bất hạnh khi con người ta phải nghĩ tới việc chạy trốn khỏi gia đình để được sống cuộc đời trọn vẹn.
"Anh mở một tiệm bánh đi! Làm như lúc trước, nếu không ai thèm mua thì chúng ta có thể đem chúng đến cô nhi viện hoặc là bệnh viện.

Em nghỉ những đứa trẻ sẽ không ghét chúng ta đâu, bời vì chúng vốn dĩ không hiểu rốt những điều mà ngưới lớn làm.

Ngày em còn là một đứa trẻ em đã rất thích những người dối xử tốt với em.

Ngày đó tại vì anh hay la mắng em choi nên em nghĩ là anh ghét em, thế là em cũng ghét anh."
"Nhưng mà hình như ngày xưa anh cũng có ghét em một chút."
"Có sao? Sao hôm trước còn nói ngày đó anh không gfhet1 em nhiều đến vậy mà."
Diệp Châu khẽ cười, đem hai bọng mắt đã sưng và thâm quầng hướng về Phí Anh mà đáp lời.
"Thực sự là có ghét một chút nhưng hiện tại thì yêu.

Cho dù là ghét hay yêu thì anh cũng nhìn em cả một đời mà."
Phí Anh khẽ hôn lên mắt Diệp Châu sau đó nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên đôi lông mày của hắn mà nói.
"Mắt anh sưng quá, anh đừng nghĩ về chuyện buồn nữa nhé! Em ở đây."
"Xin lỗi em!"
"Em đã rất sợ đó, không dám nhớ lại lúc nhìn thấy anh đứng ở trên cây cầu đó.

Anh hãy nhớ là anh có em rồi, em sẽ bảo vệ cho anh."
Đêm đó hai người không ngủ mà thức trắng cùng nhau nói chuyện.

Cảm giác nương tựa này thực sự tốt, chính là lúc khốn cùng nhất vẫn có một người nguyện ý ôm chặt lấy mình.
Tình hình của Diệp Châu ổn rồi nên Diệp Phong và Phí Dĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Phong hiện tại muốn tránh việc ở chung với Tiểu Nhiệm cho nên anh đưa Phí Dĩnh trở về căn hộ gần công ty của mình toán tính ngủ lại ở đó.

Điều này càng khiến cho Phí Dĩnh cảm thấy không vui mặc dù hiện tại anh đang thể hiện tình cảm với cậu rất chân thành.
"Anh để chị ấy ở nhà một mình sao?"
"Đừng hỏi anh chuyện này, anh muốn mình chủ động giải quyết theo cách của anh."
"Nhưng anh bỏ mặc chị ấy rồi đến đây ở với em không phải là cách giải quyết mà."
"Vậy anh phải làm gì? Về đó rồi ngủ với cô ấy như những ngày sống chung ở phương tây à? Em cảm thấy nói ra những lời như vậy thì em sẽ thoải mái sao?"
Phí Dĩnh không trả lời mà quay mặt ra phía cửa kính xe trầm mặc.

Cậu cũng không thoải mái khi nói ra những lời này nhưng mà cảm giác nếu không nhắc nhở cho Diệp Phong biết con đường mà anh đang đi là gì thì anh rất dễ bị nhầm lẫn.

Anh trưởng thành như vậy còn nhầm lẫn huống hồ là cậu lúc nào cũng thích hưởng thụ hào quang từ anh.
"Quay mặt lại đây!"
"Không! Anh về đi!"
"Có nghe không?"
Phí Dĩnh vẫn cương quyết không nghe theo lời Diệp Phong cho nên anh bất đắc dĩ phải dừng xe giữa đường để dạy dỗ cậu.

Lúc này thì chẳng ai nhìn ra bản thân mình mắc sai lầm cả, ai cũng nghĩ mình là người đúng nên mạnh ai nấy cứng đầu.

Họ mở cửa xuống xe, đứng giữa đường đêm khuya để giải quyết mâu thuẫn.
"Em nghĩ mình còn trẻ sao?"
"Em còn trẻ, anh mới già."
"Tuổi mười tám đã là chuyện của rất lâu về trước rồi, em không ý thức được sao? Em hành động trẻ con thế này thì em được cái gì? Chẳng lẽ bấy lâu nay anh nói cho em nghe mọi thứ đều là nước đổ đầu vịt à?"
Phí Dĩnh ấm ức nhưng không khóc, mặc dù cậu rất hay nhõng nhẽo với Diệp Phong nhưng hôm nay lại cứng rắn đến lạ thường.

Chẳng vì sao cả, bởi vì cậu vừa trải qua cảm giác sợ hãi khi biết Diệp Châu có ý định tự tử khi nói lời trăn trối.

Vì cậu biết nhà họ Lý đối với con cái quá khắt khe cho nên mới không muốn chuyện tương tự như Diệp Châu lại ứng lên người Diệp Phong.
"Anh cứ mắng em đi! Mắng đã đi rồi về."
"Thái độ gì đây hả Dĩnh? Anh còn chưa đủ mệt mỏi sao?"
"Vậy em không mệt mỏi? Em mỗi ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi làm phiến anh à? Anh đừng có lúc nào cũng lấy việc chúng ta qua lại rồi muốn em làm hết cái này đến cái kia.


Anh cứ như vậy thì sau này người ta biết sẽ chửi anh phụ bạc, chửi em là tiểu tam phá hoại.

Không tốt đẹp gì hết, chả có cái đéo gì tốt đẹp dành cho chúng ta đâu."
Diệp Phong vừa mới trải qua chút khủng hoảng tinh thần vì chuyện của Diệp Châu cho nên hiện tại cư xử có chút lỗ mãng.

Anh rất không thích em mình hỗn láo và Phí Dĩnh cũng vậy.

Ngày còn nhỏ mỗi lần cậu và Diệp Châu nói hỗn nhất định anh sẽ là người cho họ ăn đòn.

Uy nghiêm của anh cả lớn thật đấy nhưng mà hiện tại người trước mặt lại là người mình yêu thì công lý cũng không còn hiện diện nữa.

Diệp Phong giơ tay lên định cho Phí Dĩnh ăn đòn thì ngay lập tức khựng lại vì không nỡ.

Thế mới nói yêu đương hoàn toàn không có giải pháp để lường trước mọi thứ.
"Anh đánh em à?"
"Đừng có thách."
"Đánh đi!"
"Em..."
Diệp Phong không thèm động thủ với Phí Dĩnh mà lấy tay đấm vào mui xe khiến nó móp đi một chút.

Có lẽ là anh dùng lực mạnh cho nên mới gây hậu quả như vậy.

Có điều sau khi mui xe móp rồi thì Phí Dĩnh cũng ngoan hơn hẳn.

Cậu lặng lẽ đi tới cầm bàn tay của anh lên nhìn sau đó tự giác xoa xoa mấy cái dỗ dành.
"Cái xe cũng không có lỗi mà."
"Còn nói nữa?"
"Em không nói nữa, tay anh đau rồi này."
"Hừ, quan tâm đến vậy sao?"
Diệp Phong đứng giữa đường thở dốc một lúc cho hết tức giận rồi cũng nhanh chóng lên xe để đưa Phí Dĩnh trở về.

Hai người tiếp tục chặng đường mà không nói với nhau lời nào, mặc kệ cho nó tới đâu thì tới.
Tiểu Nhiệm cũng biết căn hộ ở gần công ty của Diệp Phong cho nên sớm không đến muộn không đến lại đến vào ngày hôm nay.

Lúc Phí Dĩnh nhìn thấy cô đứng ở trước cửa căn hộ này thì có chút hoảng hốt.

Quả nhiên là làm chuyện không đúng thì tâm sẽ luôn bất an như vậy.
"Chị Tiểu Nhiệm...sao chị lại ở đây? Trời đã khuya rồi mà."
"À chị có việc đi với bạn đến tận khuya mà nghĩ giờ về căn hộ ở ngoại ô cũng xa quá nên chị đến đây.

Anh Phong không nói cho em biết là chị cũng có chìa khóa nhà ở đây à?"
"À...dạ có...có chứ, anh ấy có nói với em, em biết mà."
Thực ra Tiểu Nhiệm không hề có chìa khóa nhà ở đây, ban nãy cô nói như vậy là để thử xem Phí Dĩnh phản ứng như thế nào.

Nghi ngờ của cô về mối quan hệ của Diệp phong và Phí Dĩnh không phải chỉ vừa mới bắt đầu mà nó đã hình thành từ khi cả ba còn ở trời tây.

Cái cách mà Diệp Phong lo lắng cho Phí Dĩnh thực sự khiến người khác không thể không để ý.

Nhất là khi anh lại là bạn trai của cô, việc anh đối với một người nào đó đặc biệt cũng khiến cô cảm thấy không vui trong lòng.
Diệp Phong ban nãy cũng không kịp nhắc nhở Phí Dĩnh cẩn trọng lời nói.

Khi cậu trả lời là cậu biết anh đưa chìa khóa nhà cho Tiểu Nhiệm thì anh cũng xác định là tương lai sẽ phải cùng cô ngồi lại nói chuyện phải trái rồi.

Nhưng bây giờ im lặng vẫn là trên hết, đây có lẽ là vấn đề của anh và Tiểu Nhiệm.

Phí Dĩnh hiện tại có chăng chỉ là một phép thử mà cô muốn làm cho anh thôi.
"Em không về căn hộ ở ngoại ô thì hôm nay em ngủ ở đây sao?"
"Anh không cho em ngủ lại hả? Có ai đó ngủ lại nơi này ngoài em sao? À mà em cũng định ngày mai sẽ tới nhà anh để thăm hai bác, lâu qua rồi không gặp họ.

Em tính rồi cho nên đêm nay ngủ lại đây để ngày mai đến nhà anh cho gần."
"Ừm."
Tiểu Nhiệm nói xong thì quay sang Phí Dĩnh hỏi rất tự nhiên.
"Hôm nay Dĩnh cũng ngủ lại đây hả?"
"À...dạ...em không..."
"Nó ngủ lại đây, nhà cũng có phòng trống mà.


Khuya thế này còn muốn đi đâu nữa."
Thực ra trong mắt bạn bè Diệp Phong thì Phí Dĩnh vẫn luôn là người được nhắc đến sau Tiểu Nhiệm.

Một người là bạn gái lâu năm của anh, còn một người thì ai cũng biết là thân thiết như người nhà.

Ở trời tây họ đi đâu cũng kè kè bên cạnh, chỉ có những lần Phí dĩnh cảm thấy ngại vì cứ đi theo làm kì đà thì mới không có mặt cậu thôi.

Một phần là cậu không chịu được cô đơn, một phần là Tiểu Nhiệm lúc nào cũng bắt cậu phải đi chung cho bằng được mới thôi.
Hiện tại cũng vẫn là ba con người của ngày đó nhưng dường như cảm xúc đã không còn như trước nữa.

Giống như Diệp Phong từng nói, cái cảm giác của tuổi mười tám vốn dĩ đã qua từ lâu rồi.
Phí Dĩnh mặc dù rất khó xử nhưng lại không thể làm Diệp Phong bẽ mặt trước Tiểu Nhiệm được.

Cậu cố gắng dồn nén cảm xúc của mình mà chủ động đến căn phòng trống còn lại để ngủ.

Ngày mai là cuối tuần, bây giờ đã quá khuya rồi nên nếu bây giờ ngủ cũng không sợ phải dậy sớm đi làm.

Nghĩ đến chuyện lạc quan hơn để tinh thần phấn chấn, cậu leo lên giường trùm chăn lại rồi khóc.
Tiểu Nhiệm hiện tại vẫn như cũ, vẫn đối với Diệp Phong không đổi.

Bọn họ ngày trước ở chung với nhau cả hai bên gia đình đều biết cho nên chuyện này cũng không còn quá lạ lẫm nữa.

Cô nới lỏng chiếc cravat cho anh sau đó như một người vợ thực thụ mà đem từng nút áo của anh cởi ra.
"Để anh tự làm."
"Không phải đây là chuyện mà em nên làm cho anh sao?"
"Cơ thể của anh thì anh phải có trách nhiệm, em đừng suy nghĩ như thế hệ trước nữa.

Thực ra những chuyện nội trợ, nhà cửa không nên chỉ dồn vào người phụ nữ.

Nếu họ làm hết mọi thứ thì đàn ông là những thằng vô dụng còn gì? Cravat thắt vào cổ được thì tự cởi ra được, anh cũng không có tật."
"Nó là cách thể hiện tình yêu, không phải quá lớn lao như anh nói."
Diệp Phong vẫn tự làm viêc này một mình mà không cần đến Tiểu Nhiệm.

Việc cô tự ý đến đây cũng khiến anh có chút khó chịu.

Bởi vì quan hệ của họ có tồn tại chút ranh giới vậy nên cũng không hẳn là một cặp đôi yêu đương bình thường khác.
"Có vẻ như chúng ta đã xa nhau quá lâu thì phải, em thậm chí còn không cảm nhận được một chút cảm xúc nào.

Hay là do môi trường ở đây không giống ở nước ngoài nên chúng ta e dè nhỉ?"
"Em đừng nói linh tinh thế?"
"Anh có công nhận điều đó không?"
"Điều gì?"
"Tình cảm của anh đã không còn như trước nữa, mặc dù chúng ta luôn có giới hạn dành cho nhau nhưng mà em cảm thấy bây giờ anh lại kéo giới hạn đó ra xa quá rồi."
Diệp Phong không thể đáp lại Tiểu Nhiệm cho nên lẳng lặng vào trong nhà tắm.

Họ đều là người lớn rồi, có những chuyện không cần nói ra thì cũng tự khắc hiểu.

Im lặng chính là cách họ dành cho đối phương một sự tôn trọng và cũng là tôn trọng chính mình.
Đêm đó là một đêm không ngủ, cả ba người đều mang tâm trạng trong mình nên chẳng tài nào chợp mắt được.

Suy cho cùng Diệp Phong vẫn là người khó nghĩ nhất vì hiện tại anh chạy về phía nào cũng không đúng.

Nhưng cũng không thể cứ như vậy đứng ở giữa vì trông chẳng khác nào một thằng tồi.
Tiểu Nhiệm thức dậy rất sớm, cô tìm trong tủ lạnh rồi làm bữa sáng cho cả ba người.

Đây cũng là việc mà cô vẫn thường hay làm khi họ ở chung trong khu nhà ở trời tây.

Tình cảm của cô đối với Phí Dĩnh cũng rất tốt, chưa từng có ý ngờ vực ghét bỏ.

Nhưng thời gian càng trơi đi lại càng sinh ra nhiều chuyện.

Trong số đó lại có những chuyện mà người ta chẳng bao giờ muốn nó xuất hiện, nhưng cuối cùng nó vẫn đến theo cái cách mà chẳng ai ngờ tới.
"Dĩnh không ra ăn chung sao? Em đã chuẩn bị bữa sáng cho cậu ấy rồi."
"Nó ngủ nướng tới trưa, không cần gọi dậy."
"Vậy chúng ta ăn thôi, ăn xong chuẩn bị cùng nhau về nhà.

Em định sẽ đi một mình nhưng mà hôm nay chắc là anh rảnh nên cùng đi đi.

Dù sao thì chúng ta cùng về sẽ tốt hơn là chỉ có một mình em."
Diệp Phong cũng không có cách nào từ chối nên cũng gật đầu đồng ý.

Anh cũng nghĩ đó là chuyện mà bản thân nên làm vì cho dù Tiểu Nhiệm có thân quen với người nhà anh thì cũng là người ngoài.

Nếu để cô đi đến một mình thì anh lại cảm thấy bản thân vô trách nhiệm quá.
"Hôm nay anh cũng có chút công chuyện với Diệp Châu cho nên ăn sáng xong anh đưa em về nhà gặp ba mẹ.

Anh sẽ ở với em một lúc rồi mới đi nên không phải lo lắng đâu."
"Diệp Châu có chuyện gì vậy?"
"Sức khỏe của nó không tốt, gần đây nó bị vướng vào rất nhiều chuyện áp lực khiến tinh thần bị tổn thương.

Anh thực sự không muốn kể lể chuyện của nó nhưng mà thực sự là không lo không được cho nên thông cảm cho anh."

"Cái này bây giờ em mới nghe anh nói nhưng mà anh có nhớ là ngày trước, cách đây mấy năm khi mà Diệp Châu tốt nghiệp đại học không?"
Diệp Phong nhìn Tiểu Nhiệm sau đó dừng lại mọi hành động của mình mà nheo mắt nhìn cô như muốn hỏi.

Không đợi anh lên tiếng thì cô đã nói trước, vốn dĩ những vấn đề liên quan đến y học cô cũng đều am hiểu.

Sẽ có một vài thứ sẽ không chuyên nhưng chắc chắn đều biết qua.
"Lúc anh cho em xem tấm ảnh tốt nghiệp của Diệp Châu em đã nói với anh rằng ánh mắt của nó rất buồn.

Hôm đó sau khi anh nói với em rằng lễ tốt nghiệp đại học của nó không ai đến em đã liên tưởng đến nhiều thứ.

Kể cả chuyện nó muốn đi du học hay đại loại là vài lần nó điện thoại cho anh nhờ cậy chuyện cá nhân."
"Ý em là sao?"
"Diệp Châu có phải đã mắc trầm cảm từ rất lâu rồi không? Em nghĩ đối với gia đình anh thì việc trong nhà có người mắc phải trầm cảm sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ tới mọi người, nhất là chuyện thương trường hay là những kẻ thích soi mói tìm điểm yếu của gia đình anh.

Cho nên mọi người vẫn cứ muốn che giấu đi điều đó.

Chỉ là nếu che giấu mà giải quyết được thì hãy che giấu, còn nếu che giấu mà khiến mọi thứ tồi tệ hơn thì đừng tiếp tục nữa."
Diệp Phong vẫn chưa thực sự hiểu lời mà Tiểu Nhiệm nói, bởi vì anh không nghĩ là cô có thể hiểu sự tình tường tận để mà phán xét như vậy được.
"Em đang nói gì thế? Vì lý do gì mà em lại suy nghĩ ra điều đó?"
"Dựa vào thái độ của anh, mà em cũng không biết nữa nhưng mà em đã chứng kiến vài lần anh tâm sự với Diệp Châu thì đoán vậy thôi.

Em cá là ba mẹ của anh thực sự vẫn chưa hiểu hết được hậu quả của chứng trầm cảm này.

Hôm qua lúc em gọi điện thoại cho bác gái hẹn ngày hôm nay đến thì đã nghe bác phàn nàn vế Diệp Châu.

Dường như tất cả đều là trách móc, mà anh biết đó, chứng trầm cảm sinh ra phần lớn là vì đã phải nghe quá nhiều sự trách móc trong một thời gian dài.

Không được công nhận hoặc là bản thân trải qua biến cố nào đó không thể quên được.

Em nghỉ Diệp Châu không phải là ở trường hợp thứ hai, đã từng trải qua biến cố mà là do đã chịu quá nhiều sức ép và phủ nhận từ gia đình.

Đúng không?"
"Ừm...sự thật là như vậy đấy, bây giờ nó rất tệ.

Anh cũng không biết phải làm cách nào cả."
Tiểu Nhiệm đăm chiêu một lúc sau đó cũng chủ động lên tiếng để tiếp tục câu chuyện về Diệp Châu.

Xem ra cô cũng là một người bạn gái rất có tâm cho nên cái cách mà cô cố gắng mổ xẻ vấn đề để giúp Diệp Châu cũng thật chân thành.
"Em sẽ lựa lời nói với hai bác về tình trạng của Diệp Châu thay anh.

Em nghĩ là anh cũng không thể nói với họ được vì kiểu gì cũng đã từng xảy ra xung đột rồi nên anh mới có xu hướng muốn tự giải quyết."
"Em sẽ không thuyết phục được họ đâu."
"Vì sao? Chẳng lẽ ba mẹ anh còn có điều gì quan trọng hơn sức khỏe của Diệp Châu à?"
Diệp Phong cũng không biết phải bắt đầu như thề nào để nói cho Tiểu Nhiệm biết tình hình hiện tại.

Nhưng anh cũng không muốn cô nói những điều khiến cho ba mẹ anh phật ý.

Dù sao thì cô cũng có ý tốt như vậy, đổi lại kết quả bị trách thì thật không đáng.
"Diệp Châu nó có mâu thuẫn với người nhà, cái này vốn dĩ không thể giải quyết.

Ba mẹ anh rất cương quyết cho nên nếu nó vẫn còn tiếp tục như thế thì mọi lời nói của nó đều vô nghĩa.

Suy nghĩ của họ về tình yêu không như người trẻ, có những quy chuẩn đã ăn sâu vào máu của họ rồi, không cách nào thay đổi được."
"Rốt cuộc mâu thuẫn đó là gì? Anh nói cho em biết được không?"
Diệp Phong uống một chút cà phê cho minh mẫn đầu óc một chút rồi mới nhíu mày nhìn Tiểu Nhiệm như đang lựa chọn có nên nói ra hay là không.

Anh biết là cô đã nhìn ra được một chút mờ ám của anh và Phí Dĩnh rồi nên bây giờ biết chuyện của Diệp Châu và Phí Anh nữa thì có khi lại không tốt.

Đắn đo mãi rồi anh cũng không nói ra nhưng mà mọi cử chỉ của anh vốn dĩ vẫn không thể qua mắt được Tiểu Nhiệm.
"Mâu thuẫn mà anh nói liệu có phải là Diệp Châu yêu người cùng giới phải không?"
"Sao em biết?"
"Anh vừa mới trả lời em đó thôi.

Những lời mà anh vừa nói ban nãy đều liên quan đến chuyện tình cảm đơn thuần.

Anh vừa rồi lại còn hỏi sao em biết thì em nghĩ trăm phần trăm là nó rồi."
Thế rồi Diệp Phong cũng nguyện ý nói ra, chính bản thân anh cũng cảm thấy việc kể lể này có chút mất mặt với Tiểu Nhiệm nhưng mà lỡ rồi thì cứ thuận theo tự nhiên mà làm.

Ít ra thì Tiểu Nhiệm cũng đang học theo học tiến sĩ ngành y nên biết đâu lời của cô lại đủ sức nặng với những người lớn đã thấm nhuần tư tưởng cũ.
"Thực sự không nghĩ Diệp Châu và Phí Anh là một đôi.

Em từng nghe anh kể rất nhiều rằng hai đứa nó như oan gia không đội trời chung.

Vậy nên khi nghe tin họ yêu nhau em thực sự đã có cảm giác không thể tin được."
"Đã gọi là tình yêu thì ai mà đoán được chứ."
Tiểu Nhiệm khẽ nhìn ra phía bên ngoài ô cửa sổ đã kéo rèm nhìn những tia nắng đầu tiên lọt vào trong căn nhà.

Cô khẽ cười một nụ cười không rõ ý tứ mà hướng Diệp Châu đáp lời.
"Đúng là không thể đoán được, người của mình biết đâu một ngày nào đó lại là của người khác thì sao? Anh nói có phải không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận