Cuộc sống của hai người cứ như vậy mà trôi qua, cũng chẳng biết bản thân mình bỏ lỡ cái gì.
Phí Anh đã sớm trở thành sinh viên năm ba đại học còn Diệp Châu cũng vừa kết thúc kỳ thi tốt nghiệp của mình.
Thành tích của hắn không phải cao nhưng nói chung là được xếp vào hàng ngũ những sinh viên có năng lực.
Công ty gia đình thì vẫn luôn dành cho hắn một vị trí mà bất cứ sinh viên mới ra trường nào cũng đều mơ ước, chỗ đứng vũng chắc hậu thuẫn tốt lại đứng trên nhiều người.
Có điều hắn lại không muốn, ước muốn duy nhất của hắn đó chính là làm một ông chủ tiệm bánh.
Diệp Châu không thích ăn bánh ngọt thậm chí lúc nhỏ còn rất ghét bánh nhưng không hiểu sao hắn lại cực kỳ thích càm giác mỗi lần nhìn thấy có ai đó tặng bánh cho nhau.
Lúc còn nhỏ hắn vô số lần nhìn thấy người ta trong ngày quan trọng của một ai đó thường dụng tâm làm một cái bánh để làm quà.
Hắn luôn cho rằng đó chính là một loại tình cảm mà hắn mong muốn, bình dị mà chân thật.
Cho nên cho dù lúc nhỏ rất hay ngứa mắt vì Phí Anh suốt ngày nhóp nhép ăn bánh thì hiện tại hắn lại thích công việc này.
Ngày đó hắn thậm chí còn ác ý giật lấy rồi đem vứt đi nhưng hắn vẫn không hề có ý định từ bỏ ước muốn sau này của mình.
Hiện tại bây giờ việc trở thành một ông chủ tiệm bánh mà hắn ấp ủ bao lâu cuối cùng cũng có thể thực hiện.
Bao nhiêu năm qua cứ trách hắn xài tiền phung phí nhưng mà sự thật thì hắn lén lút cất ra một khoản để đợi sau khi ra trường tận dụng nó làm vốn kinh doanh cho riêng mình.
Tuy là có hơi bỉ ổi một chút nhưng mà dù sao thì đó cũng là tiền tiêu xài mà ba mẹ hắn cho.
Nói đi thì cũng nói lại, hắn đây chính là một người biết tiết kiệm chứ không phải loại tiêu tiền phung phí như lời đồn.
Một tuần sau khi ra trường Diệp Châu cũng đã có được một cửa tiệm mà hắn muốn.
Nhân viên chỉ có vài người đa số là sinh viên làm bán thời gian.
Cửa hàng này nằm rất xa trường đại học và nơi hắn ở, rất hợp ý của hắn.
Ở đây còn đặc biệt thiết kế một gian phòng nhỏ để hắn tùy ý ở lại phòng những khi hắn không muốn về nhà.
Suy cho cùng nếu không thể đi khỏi nơi này thì tốt nhất là đi xa xa một chút cũng được, đỡ phải ngày ngày đối mặt với Phí Anh.
Cửa hàng những ngày đầu khai trương thì có chút vắng vẻ vì toàn bộ sản phẩm của cửa hàng đều là do Diệp Châu tự tay làm mẫu, bếp bánh chỉ có hai người cùng phụ giúp cho hắn.
Cái này cũng gọi là quá liều lĩnh bởi vì hình dáng và hương vị của mỗi loại bánh nơi này lại chẳng giống với những tiệm bánh khác rất kén người ăn.
Nhân viên trong cửa hàng rảnh rồi thì lại tụm năm tụm ba mà bàn tán về ông chủ của mình, đa số đều là hảo cảm.
Thật ra những nhân viên nơi này rất quý Diệp Châu.
Hắn tuy rất cục súc và hay nóng nảy lời nói ra lại rất dễ mất lòng nhưng bản chất thì là một người rất lương thiện.
"Chủ quán của chúng ta rất giống một thợ làm bánh nghiệp dư.
Mỗi chiếc bánh này đều là tâm huyết nhưng mà mắt thẩm mỹ của anh ấy kém quá.
Khách hàng bây giờ lại rất chuộng vẻ bề ngoài cho nên vừa nhìn đã lắc đầu từ chối."
"Chủ quán của chúng ta thực sự rất tốt, những chiếc bánh còn dư cuối ngày anh ấy đều mang vào bệnh viện để chia cho những người nghèo.
Tôi thực sự không nghĩ tới vẻ bên ngoài với con người bên trong của anh ấy lại khác xa đến như vậy."
"Nhưng mà doanh thu như vậy thì quá ít rồi, bảo anh ấy đổi lại cho đẹp mắt hơn anh ấy lại không chịu còn bảo là không muốn giống với mọi người nữa.
Hôm trước còn bảo chúng ta yên tâm làm việc nhưng nói thật tôi không yên tâm nổi."
Đúng là nếu một người chủ có tâm thì chắc chắn nhân viên cũng sẽ dốc sức đồng lòng.
Những cô cậu sinh viên này ban ngày đi học đều rất nhiệt tình mà chào mời bạn bè mình đến ủng hộ cho ông chủ trẻ.
Bọn họ tuy không được trả lương để làm việc này nhưng lại không tiếc lời khen hương vị của chúng so với vẻ bên ngoài khác biệt rất lớn.
Chính vì vậy mà cửa hàng cũng bắt đầu có khách tới lui, không khí làm việc cũng náo nhiệt hơn hẳn.
Diệp Châu hắn biết nhân viên của mình dụng tâm với cửa hàng này như thế nào nhưng bản thân hắn không nói được lời hoa mỹ.
Hắn cũng không biết lấy lý do gì để cảm ơn những nỗ lực của họ cho nên dứt khoát đến ngày phát lương lén lút thêm vào một khoản kha khá.
Trên bảng lương cũng không có ghi rõ số tiền dư ra này là cái gì, mấy người nhân viên lần đầu tiên nhận lương thì chỉ biết nhìn nhau rồi cười.
"Ông chủ thực sự là một người hướng nội điển hình luôn, ngay cả việc nói thêm mấy câu cũng không nỡ.
Phí Anh đã rất lâu rồi không còn nhìn thấy Diệp Châu nữa.
Có những buổi tối cậu thức tới tận khuya muộn nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc vẫn đứng ở dưới góc tường rào kia như lúc trước.
Trong lòng bắt đầu cảm thấy bứt rứt khó chịu, số lần hẹn hò với Vương Tử Tuyền cũng theo đó giảm sút theo tâm trạng.
"Bị phát hiện là trốn mất luôn, anh tưởng ông đây thèm chắc."
Phí Anh chán nản nằm xuống giường sau lại nghĩ nghĩ cái gì đó liền chạy ra phía cửa sổ đứng hóng xuống bên dưới.
Lần này cậu không nhìn nhầm, là Diệp Châu đang đứng ở chỗ đó.
Vì trông thấy hắn nên trong lòng cậu bỗng nhiên có cảm giác vui vẻ.
Nhìn lại đồng hồ thấy trời đã quá khuya nên cậu nghĩ ngay ra được thời gian này hắn đợi đến giữa đêm mới mò tới đây có lẽ là sợ bị cậu phát hiện ra.
Nghĩ đến điều đó mà trong lòng lại có một cảm giác kiêu căng đến lạ thường.
"Nếu bây giờ mình bất ngờ xuất hiện anh ta sẽ như thế nào nhỉ? Liệu có sợ quá mà bỏ chạy hay không?"
Cảm thấy ý tưởng này rất hay Phí Anh liền không ngần ngại mà muốn tạo bất ngờ.
Cậu thực sự muốn chứng kiến vẻ mặt xấu hổ chạy trốn của Diệp Châu.
Từ trước đến nay hắn chưa từng thể hiện điều đó cho ai thấy vậy nên càng tốt, để một mình cậu thấy là được.
Tâm tình kích động không ít, Phí Anh rón rén xuống nhà nhẹ nhàng mở cửa.
Cổng chính nằm ở hướng khác căn bản Diệp Châu đứng ở góc này không thể nhìn thấy cho nên thời điểm cậu mở cổng thì hắn hoàn toàn không hề hay biết.
Cậu lặng lẽ đứng phía sau lưng hắn, giây phút nhìn thấy hắn kiên nhẫn đứng một mình ở đó cậu lại có chút không nỡ làm hắn xấu hổ.
Trong đầu dự định muốn bảo hắn đi về đi nhưng lại không làm được.
Rốt cuộc cậu cũng không thể nào theo kế hoạch ban nãy mà trêu chọc hắn cho nên rất nhẹ nhàng quay đầu trở về.
Mới bước đi được vài bước thì đằng sau đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên
"Anh Anh..."
Ngay lúc này tâm trạng Phí Anh cực kỳ rối bời, cũng không biết phải nên lý giải làm sao mới phải.
Vừa muốn quay đầu lại hỏi han mấy câu lại có chút lưỡng lự không muốn.
Cậu cứ đứng im đấy không nhúc nhích vì bây giờ cậu cũng không rõ rốt cuộc đôi chân này muốn đi về phía nào nữa.
Diệp Châu chầm chậm mà bước tới từ đằng sau không báo trước ôm lấy cậu.
Cậu bị ôm bất ngờ thì vội vàng thoát khỏi vòng tay hắn, miệng lắp bắp không biết phải nói cái gì.
"Anh...anh định làm...làm cái gì vậy?"
Diệp Châu thấy Phí Anh phản kháng thì nhanh chóng thu lại hành động của mình, rất biết điều mà đứng cách xa một chút.
"Anh...anh chỉ muốn..."
Lời nói ra ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi nên Diệp Châu quyết định không nói nữa chỉ đứng như vậy nhìn Phí Anh.
Bại lộ rồi thì đối mặt, dù sao thì đối với hắn việc cậu không động lòng đã là lẽ dĩ nhiên rồi.
Việc cậu phản kháng từ chối cũng không có gì làm lạ, hắn quen rồi cho nên không có cảm giác đau lòng nữa.
"Khuya rồi sao không ngủ còn chạy ra đây?"
Phí Anh thở dài nhìn Diệp Châu, ánh mắt mang theo vài phần sốt ruột cùng không nỡ.
"Anh đừng quan tâm tôi, đi về đi!"
"Ừ..."
Trong lòng Phí Anh cực kỳ khó chịu, Diệp Châu mà cậu biết từ khi nào lại biến thành một người như thế này.
Tại sao cứ nhất nhất phải chạy vào con đường không lối thoát kia? Hắn không chịu buông bỏ càng khiến cậu ngày một để tâm, mỗi ngày đều suy nghĩ về hắn nên cũng sắp thành một tên ngớ ngẩn.
Bây giờ cậu hoàn toàn nhìn thấy được phần lớn thời gian trong ngày đầu óc cậu chỉ xoay quanh một mình hắn thôi.
Chính vì điều này mà khiến cậu không cam tâm mà nhất thời nổi nóng.
"Tôi bảo anh đừng có mà làm mấy cái hành động tội nghiệp này trước mặt tôi rồi mà.
Anh muốn dùng khổ nhục kế phải không? Tôi nói cho anh biết, tốt nhất là anh đừng có cố chấp bước vào con đường này.
Không phải anh không biết vướng vào rồi thì khó mà thoát, người ta cũng không dễ dàng gì mà thông cảm cho anh đâu.
Anh đối với tôi có loại tình cảm đó anh nghĩ tôi sẽ thoải mái sao? Không quay đầu được thì cũng đừng kéo tôi theo cùng.
Tôi vẫn thích sống ngoài ánh sáng hơn, tuyệt đối không muốn cùng anh chết chung."
Diệp Châu hai tay run rẩy nhưng cố nắm chặt cố kìm chế lại tâm tình kích động của mình.
Hắn nghe những lời này từ chính miệng của Phí Anh có biết bao đau đớn nhưng vẫn mìm môi chịu đựng.
"Em chạy xuống đây chỉ để nói với anh mấy lời này sao?"
Phí Anh thực sự không nỡ đả kích Diệp Châu nhưng cậu thực tâm muốn kéo hắn ra khỏi con đường này.
Hai mươi mấy năm lớn lên cùng nhau không phải nói bỏ là bỏ.
Cậu biết hắn sẽ tổn thương nhưng vẫn cố tình nói ra những lời cay nghiệt là muốn tốt cho hắn.
"Phải đấy! Tôi thấy anh luẩn quẩn như vậy thì rất ngứa mắt.
Dù sao chúng ta cũng cùng nhau lớn lên.
Quan hệ của chúng ta tôi không thể chối bỏ nhưng cũng không thể nào chấp nhận có một kẻ không ra gì ngày ngày cứ lén lút sau lưng tôi.
Tôi nói như vậy có gì sai sao? Anh tự nhìn cũng thấy cuộc đời anh đã thay đổi như thế nào rồi, thật là nát."
"Đừng nói nữa!"
"Sao thế? Tôi mới nói còn chưa hết phân nửa anh đã không chịu được rồi hả? Nhìn lại mình xem, nhất thiết phải tự hủy hoại tương lai mới chịu à?"
Diệp Châu thực sự mất hết kiên nhẫn, giọng nói có vài phần lạnh lẽo.
"Tôi bảo em đừng nói nữa, em đừng chọc tôi điên lên."
Không phải nói chơi nhưng Phí Anh thực sự rất sợ Diệp Châu như thế này vì đây chính là mặt đáng sợ nhất của hắn.
Khi chạm vào giới hạn chịu đựng hắn nhất định sẽ không có chuyện gì tốt.
Cậu bất giác rùng mình một cái nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà nói.
"Hôm nay nói tới đây thôi, tôi mệt rồi nên vào trước đây, anh cũng mau về đi.
Sau này cũng đừng phí sức như vậy, ai nhìn ra chứ."
Nói rồi Phí Anh nhanh chân quay người định rời khỏi lại bất ngờ bị Diệp Châu kéo lấy tay.
Hắn lôi ra sau gốc cây to cạnh bức tường rào khuất người khiến cậu hoảng hốt kêu lên.
"Anh buông ra! Anh định làm gì? Anh định làm...ưm ưm..."
Diệp Châu không tốn thời gian đôi co với Phí Anh mà hung hãn đè ép cậu vào thân cây sần sùi kia hôn nghiến.
Động tác cực kỳ thô bạo khiến cậu sợ hãi, lưng bị ma sát vào thân cây đến đau rát nhưng không cách nào thoát ra được.
Hắn lại phát điên rồi, từ đầu đến cuối vẫn một tư thế chèn ép không cho cậu có cơ hội phản kháng.
Phí Anh bị cưỡng hôn đến mặt mũi đỏ bừng hít thở không thông mà giãy giụa trong bất lực.
Qua một hồi lâu Diệp Châu vẫn không có ý định buông tha cho cậu nhưng động tác lại nhẹ nhàng đi rất nhiều, lúc này hắn mới ở bên tai cậu nhắc nhở.
"Tôi đã nói rồi, em tốt nhất đừng có chạm đến giới hạn của tôi, Để tôi nổi điên lên thì em biết hậu quả rồi đấy.
Tôi nhớ tôi đã nhắc qua một lần rồi mà phải không?"
"Diệp Châu, anh đừng có như vậy, tôi đau!"
Phí Anh vùng vẫy trong cái ôm của Diệp Châu, nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì càng bị kìm hãm bấy nhiêu.
Giãy giụa không có kết quả cậu đành bất lực đứng yên trong lòng hắn, đây hoàn toàn là tự làm tự chịu.
"Nghe lời tôi đi, đừng cố chấp như vậy được không? Quay trở lại như lúc trước, anh muốn tranh giành cái gì tôi cũng đều cho anh hết, tuyệt đối không cùng anh đối đầu nữa.
Anh muốn gì thì liền thế đó tôi sẽ không chống đối."
"Không thể..."
Hắn cúi người ôm cậu, động tác nhẹ nhàng lại nâng niu vô cùng.
Sau cùng hắn gác cằm lên vai cậu lặng lẽ mà rơi nước mắt.
"Vậy tại sao bây giờ em không làm như vậy đi? Anh muốn gì em cũng sẽ đồng ý không phản kháng, tại sao nhất định phải quay trở lại mới được?"
Phí Anh giống như chìm vào mê cung, rốt cuộc không biết phải đáp ứng Diệp Châu như thế nào mới phải.
Cậu cảm nhận được hắn đang đau khổ, cũng biết trong lòng mình cũng muốn dung túng cho hắn nhưng vẫn nhắm lại hai mắt cố gắng nói.
"Bởi vì...giữa hai chúng ta không có kết quả, anh hiểu không?"
Hắn hiểu, ngay từ đầu khi biết bản thân mình bị cậu hấp dẫn hắn đã hiểu nhưng hiểu rồi thì làm được gì.
Mỗi ngày càng bị hãm sâu trong thứ cảm xúc này.
Đâu phải hắn cố chấp không muốn buông bỏ nhưng mà cho dù cố gắng thế nào cũng không thễ làm được.
Bây giờ ngay cả hắn cũng muốn ghét bỏ chính mình thì làm sao sửa chữa được sai lầm.
"Anh đã làm mọi cách nhưng không thể quay trở lại, anh thực sự mệt mỏi lắm.
Anh bây giờ cũng có lúc nghĩ rằng anh ghét cả chính mình, nhưng mà anh cũng sợ bị em ghét."
Phí Anh nghe Diệp Châu nói thì tâm chua xót, đưa hai tay lên vòng qua lưng hắn mà vỗ về.
"Diệp Châu...anh đừng sợ, tôi sẽ giúp anh thoát ra.
Chỉ cần cố gắng một chút thì sẽ làm được thôi, anh vốn dĩ đâu phải là cái dạng này.
Nhất định sẽ được mà, tin tôi đi, nếu một mình tôi không làm được thì nhất định anh Dĩnh, anh Phong sẽ giúp anh.
Họ là anh chúng ta nhất định sẽ không bỏ mặc anh đâu."
Diệp Châu tách ra khỏi cái ôm này, hai người đối diện nhau gần trong gang tấc.
Khuôn mặt hắn từ từ ghé sát lại giống như mong muốn lại hôn thêm một lần.
Phí Anh vội vàng để hai tay trước ngực hắn nghiêng đầu sang một bên như muốn từ chối.
"Diệp Châu...đừng!"
Hắn đưa tay lên nắm lấy bàn tay cậu đang để trên ngực mình, ánh mắt mang theo ôn nhu cùng nhẫn nại.
"Đáp ứng anh..."
Phí Anh vì nhìn vào ánh mắt này mà quên đi quyết tâm ban đầu.
Ánh mắt của Diệp Châu thực sự không thể đùa được, nó giống như một loại sai khiến không thua kém.
Nơi lồng ngực trái tim điên cuồng đập giống như đợi thêm một khắc nữa liền vỡ tung ra.
Cậu chẳng biết mình đã cách nào chấp nhận lời đề nghị này mà chầm chậm nhắm mắt chờ đợi.
Diệp Châu nhận được một sự đồng ý từ Phí Anh thì nhẹ nhàng áp môi mình lên môi cậu.
Đây có lẽ là nụ hôn mà hắn cảm thấy nhẹ lòng nhất và cũng không cảm thấy bản thân mình tệ hại.
Đây là sự nguyện ý của người mà hắn thương và trân trọng vô cùng.
Đây cũng là nụ hôn mà Phí Anh không cảm thấy sự gò bó cùng miễn cưỡng, cũng không hề ghét bỏ.
Hai bàn tay cậu ở trên ngực hắn khẽ siết chặt mảnh áo ở đó khiến chúng trở nên nhàu nát.
Bọn họ chìm vào nụ hôn một cách say đắm, nó cũng là chứng minh cho họ biết nụ hôn này thực sự rất ngọt ngào.
Hai người tách nhau ra cậu vẫn với vẻ mặt như cũ che giấu nội tâm bên trong của mình như mới vừa rồi tâm cậu chẳng hề yêu thích hắn.
"Đây...đây là lần đầu cũng là lần cuối tôi đáp ứng anh.
Sau này không thể thế này nữa, nếu anh còn không giữ lời thì tôi sẽ không gặp anh nữa đâu.
Tôi đã hứa sẽ giúp anh thoát khỏi vì vậy anh cũng phải cố gắng một chút.
Tôi đây là vì bản thân mình không phải vì anh đâu nên đừng có mà ảo tưởng.
Hôn...hôn rồi cũng không có chứng minh được cái gì cả, anh đừng có mà suy nghĩ lung tung."
Diệp Châu nhìn Phí Anh khẽ gật đầu, mặt tràn đầy ý cười mà đáp lời.
"Anh không suy nghĩ lung tung, anh chỉ cảm nhận sự thật thôi.
Với cả em không giúp được anh đâu, em chỉ càng khiến anh lún sâu thêm thôi."
"Vậy...!anh cũng đừng có mỗi ngày tới đây nữa, chúng ta không gặp nhau qua một thời gian anh sẽ khắc chế được thôi.
Tôi đã có bạn gái rồi, không thể cùng anh dây dưa đâu.
Anh tìm một cô gái rồi hẹn hò đi, biết đâu sẽ khôi phục lại bản tính cũ thì sao.
Tôi đây là nói lời thật lòng chứ không phải chê cười anh,"
Diệp Châu không trả lời Phí Anh, điều cậu nói có cái gì hắn chưa làm qua, hiện tại hắn cũng là hẹn hò với Thái Tuyết đấy thôi.
Đã nói không thể quay đầu nghĩa là không thể, cho dù cả thế giới chỉ tay vào hắn nói hắn làm thế này thế kia cũng không có kết quả.
"Được rồi em vào nhà đi, em còn đứng đây anh liền không cần mặt mũi mà cưỡng đoạt em thêm một lần."
Phí Anh căn bản là không thể tiếp tục nghe mấy lời dâm ngôn uế ngữ này của Diệp Châu nữa.
Cậu phồng cả hai má lên nghẹn tức mà chỉ tay vào mặt hắn muốn chửi.
"Anh...!bỉ ổi, vô liêm sỉ, mẹ nó!"
Nói xong Phí Anh dứt khoát quay lưng bỏ vào nhà, Diệp Châu vẫn là đi theo sau lưng cậu tiến về phía cổng lớn nhịn không được mà hỏi.
"Ban nãy em hôn anh là thật hay giả? Cảm giác như thế nào vậy?"
Phí Anh không dừng bước cũng không quay đầu lại.
Tâm tình vì câu hỏi này mà có chút rối loạn thế nhưng câu trả lời lại hoàn toàn khác với cảm nhận của cậu.
"Tôi chỉ xem như mình vừa bị chó cắn thôi, cảm giác rất là đau.
Một lát tôi phải lật tung hết nước của thành phố này mà rửa miệng đây."
Diệp Châu nhìn theo bóng lưng Phí Anh vùng vằng trách móc thì bất giác nở một nụ cười mà tự nhủ.
"Đồ ngốc! Anh biết ban nãy là thật mà em còn nói dối.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...