Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?

Hoàng thượng nghe xong, lại thấy phản ứng bàng hoàng của nhi tử nhà mình, lại chỉ nhướn mày đầy hứng thú: "Ái khanh muốn Bạch Lưu tiểu thư gả vào Nhị vương phủ?"

Ta đã sớm không còn lời nào để nói ra nữa rồi, chỉ có thể bất lực nhìn về phía Trường Nguyên, chàng vẫn vậy, chăm chú nhìn chum rượu nằm im lìm trên nền đất, vẻ mặt tĩnh lặng, rèm mi buông xuống, từng đường nét khuôn mặt rõ ràng mà tinh tế như một thứ đồ thủ công hoàn mỹ, đẹp, nhưng không có chút biểu cảm gì, hệt như một bức tượng gỗ được đẽo gọt tỉ mỉ.

Nhìn bộ dạng này của chàng, xem ra là bị đả kích quá nặng nề rồi. Bình thường đối với ta có vẻ da mặt dày dặn ngàn dao chọc không thủng, lời nói cũng chẳng có chút chừng mực nào, thế nhưng từ sâu thẳm bên trong... chàng lại rất yêu đuối, trái tim mỏng manh dễ vỡ... một chút đả kích là có thể khiến chàng thẫn thờ hóa đá như vậy suốt một lúc lâu. Nhớ hồ nhỏ, ta lúc đó đúng là so với vị hoàng tử đơn thuần ngốc ngếch này thì tinh ranh hơn nhiều, thường xuyên trêu chọc khiến chàng xấu hổ. Không ngờ thời gian trôi qua, những cái tốt thì không học được chút nào, chỉ có điểm xấu duy nhất ấy của ta là được Trường Nguyên tiếp thu triệt để, hơn nữa còn ngày càng cao thâm xuất thần, hiện tại đấu khẩu đấu da mặt, ta hoàn toàn không có cửa thắng chàng. Nhưng đó chỉ là bộ mặt bên cạnh ta thôi, còn ở trước mặt người ngoài, chàng vẫn luôn có chút xa cách lạnh giá, trầm tĩnh yên lặng như vậy, hoàn toàn là một bộ dạng thờ ơ chẳng để tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng thực chất lại rất dễ bị kích động.

Ta đỡ trán, Tịch Phong tỷ không hiểu bằng cách nào có thể đoán được ta và Trường Nguyên có vấn đề, hôm nay thái độ hai người chúng ta rõ ràng không có chút sơ hở nào, chừng mực cẩn trọng, có chăng cũng chỉ là lén trao đổi ánh mắt vài lần thôi mà, chẳng lẽ tỷ ấy tinh ý đến thế? Nhìn cái bộ dạng cuồng bá ngang ngược kia, ta hoàn toàn cảm thấy tỷ ấy đối với hai từ "nhạy cảm" chẳng có chút liên quan, nhưng nếu quả thực là tỷ ấy đoán được thì đúng là thâm tàng bất lộ, ngọa hổ tàng long, quá đáng sợ!

Thật ra, cũng không ngoại trừ khả năng ta nghĩ nhiều, chẳng qua là Tịch Phong tỷ nổi hứng mà thôi... sau đó chỉ bừa, chó ngáp phải ruồi, thế là bằng một cách kì diệu nào đó lại trúng vào hai người bọn ta... Nhưng loại trùng hợp này quá khó chấp nhận, chỉ là ta cũng không dám nói chắc điều gì, bởi toàn thân vị đường tỷ này của ta đúng là toàn những quả pháo đầy kinh ngạc, chẳng biết bao giờ nó sẽ nổ oành một phát, khiến  cho người bên cạnh tan xác.

Ta không rõ hiện tại Trường Nguyên nghĩ gì, có bị chấn động tâm lý quá lớn không, bởi vì nhìn bộ dạng kia của chàng ta hoàn toàn không thể đoán được gì cả, cũng có chút tò mò, bên cạnh đó là lo lắng... à, nhưng phần tò mò thì lớn hơn một chút, yên tâm, chàng trái tim yếu đuối nhưng cơ thể sắt đá lắm, khủng hoảng tinh thần nhất thời không giết chết chàng được đâu.

Trước câu hỏi của Hoàng thượng, trong sự chứng kiến của hàng ngàn con mắt, Tịch Phong tỷ không hề khách khí giương cằm đáp: "Bệ hạ nói đúng, mạt tướng muốn Nhị vương gia gả cho Tiểu Vũ..." Hình nhữ đã nhận ra điều gì sai sai, nàng lập tức ngừng lại, sau đó suy nghĩ một chút mới tiếp: "Mạt tướng nhầm rồi, là để Tiểu Vũ gả vào Nhị vương phủ mới đúng."

Đối với sai lầm này của vị nữ tướng trẻ tuổi tính tình kì quái, Hoàng thượng chỉ coi như mấy lời bông đùa vui vẻ không đáng để tâm, gật gù vui vẻ lắm: "Việc này cũng cần xem ý của hai bên mới được, trẫm sẽ không cưỡng ép ai."


Ý cười trên môi Hoàng hậu nguội dần, ánh mắt hạ xuống, vẻ tối tăm bao phủ. Ta biết, nói đến hôn sự này, Hoàng hậu chắc chắn không vừa lòng, bởi cho dù ta so với Bạch Lưu Thanh Uyển trong Tướng phủ không bao nhiêu chỗ đứng, thế nhưng lại rất được Dương gia yêu mến, chỗ dựa cũng không kém, nếu ta thực sự gả vào Nhị vương phủ, điều đó đối với việc tranh giành đế vị của Đại hoàng tử sẽ ít nhiều gặp thêm một trở ngại. Cho dù hiện tại Trường Nguyên không hề có ý muốn tiếp nhận ngôi vị Thái tử đi nữa, việc Hoàng hậu nương nương không nhìn vừa mắt vị hoàng tử quá xuất chúng này cũng sẽ là chuyện không bao giờ thay đổi. Dù sao, lo vạn nhất, không lo sợ nhất vạn, Hoàng hậu từ trước đến nay vẫn luôn là người rất thận trọng, lo xa một chút cũng chẳng mất gì.

Đúng, quả thực hiện tại nếu ta thực sự gả đến Nhị vương phủ, chỉ e sẽ rước lấy những rắc rối nguy hiểm không thể lường trước đến cho Trường Nguyên, đều chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, chúng ta hiện tại cho dù chưa thành thân nhưng cũng đã ở bên nhau một thời gian vậy rồi, tình cảm cũng tốt, chuyện cưới gả có thể gác lại phía sau, quan trọng nhất vẫn là giữ gìn an toàn của chàng, cũng là bảo vệ chính bản thân ta.

Tình hình triều chính hiện tại bình lặng không có nhiều biến động, thế nhưng đây cũng không phải là cục diện thích hợp để tự đi đưa thân ra đầu sóng ngọn gió đón lấy nguy hiểm không biết lúc nào sẽ tấn công bất ngờ.

Lần này, cũng coi như là Tịch Phong tỷ đùa thôi, Hoàng thượng cũng đã nói sẽ không ép buộc nên ta sẽ từ chối.

Định sẵn câu trả lời trong đầu, chỉ chờ đến lúc nói ra rõ ràng, sau đó rút lui trong an toàn là được, hơn nữa, nếu vì việc này mà nhất thời làm hỏng hôn ước giữa Tướng phủ và Thượng thư phủ, ta xem ra cũng sẽ lãnh không ít phiền toái. Nghĩ vậy, trong lòng thoáng thoải mái hơn nhiều, cảm giác khuôn mặt cũng đã giãn ra không ít, ta còn có thể nhẹ nhàng cong cong khóe môi thật mềm mại.

Tịch Phong tỷ hứng thú quay sang, hỏi ta: "Thế nào, ta cảm thấy mối lương duyên này đúng là tốt đến mức không thể nào tốt hơn, Nhị vương gia là nam nhân ưu tú bậc nhất kinh thành, đối với muội vừa đẹp một đôi trời sinh, ta cho rằng muội nên nhận lời đi"

Ta đã định mở miệng từ chối, thế nhưng lời chưa rả khỏi miệng đã bị cắt ngang.

"Được, nhi thần đồng ý, lập Bạch Lưu Đại tiểu thư làm chính phi."


Sửng sốt đến mức như bị người ta dùng dùi đánh thẳng lên đầu, quay ngoắt lại tìm kiếm người vừa nói.

Nam nhân, trẻ tuổi, áo bào xanh xám, dáng người cân đối, khuôn mặt anh tuấn, khí chất đầy mình, ánh mắt sâu thẳm, biểu cảm hờ hững.

Ầy, không sai, ngoài ý trung nhân tuấn dật phi phàm, ngọc thụ lâm phong mà ta nhớ nhung ngày đêm thì còn ai vào đây nữa...

Trợn mắt nhìn chàng, há miệng muốn ngay lập tức hỏi chàng một câu, chỉ một câu thôi: "Sáng nay huynh có ăn nhầm cái gì không?"

Trường Nguyên vẫn luôn là người thông minh, chàng biết, chàng nhất định biết, lúc này đem ta gả đến Nhị vương phủ chẳng khác nào tự rước lấy tai họa khôn lường, chàng sẽ trở thành mục tiêu sáng chói ai nhìn vào cũng thấy không vừa mắt thỏa lòng, chỉ muốn sai người đến giết quách đi cho xong! Thế mà lúc này chàng đang làm gì thế?

Hoàng thượng ngạc nhiên thu lại nụ cười vui vẻ, ánh mắt trầm xuống, có phần nghiêm túc: "A Nguyệt, con muốn?"

Trường Nguyên vẫn lạnh nhạt trầm lặng như nước, chỉ hơi ngẩng cổ nhìn trời, ánh mắt sâu hút như đáy giếng, đáp rất chắc chắn: "Muốn."


Lời này nói ra lại khiến ta như gặp phải áp lực vô hình nào đó, sống lưng lạnh toát, giữa cái nắng đầu hạ da gà da vịt thi nhau nổi lên. Thú thật, đã rất lâu trước mặt ta chàng không có cái bộ dạng uy hiếm người khác như vậy, ta lần này có chút không quen, nhất thời bị dọa cho sợ...

Sắc mặt Hoàng hậu lạnh đi đôi phần, chẫm rãi phe phẩy quạt ngoc trong tay.

Hoàng thượng nheo mắt nghi hoặc nhìn Trường Nguyên hồi lâu. Tịch Phong tỷ lại rất vui mừng vỗ tay, cười tươi như ánh mặt trời rạng rỡ: "Ầy, Tiểu Vũ, xem ra mối lương duyên này muội không từ chối được rồi."

Ta yếu ớt nhìn tỷ ấy, lại yếu ớt lắc đầu gom góp chút sức mạnh cuối cùng mở miệng: "Nhưng Hoàng thượng cũng đã nói là sẽ không ép buộc ai, Nhị vương gia đã đồng ý, nhưng muội còn chưa nói ra ý kiến của mình."

Nói đến đây, sân khách lại một lần nữa lặng ngắt như tờ.

Không gian này, ta đứng ở, cảm thấy tim đập chân run, đặc biệt căng thẳng.

Hít một hơi sâu, ta liều mạng mở miệng: "Muội..."

"Bạch Lưu Thanh Vũ!"

Lại bị ngắt lời.


Giọng nói trầm thấp mang theo cả hàn khí lạnh giá thấu xương truyền tới khiến ta bất giác rùng mình, nhìn người nam nhân tuấn tú như tạc vẫn đang giữ vẻ bình đạm ung dung ấy, không biết nên nói gì, chỉ khẽ cau mày. Trường Nguyên, rốt cuộc chàng muốn làm loạn gì đây?

Rất hiếm có, Nhị hoàng tử Mộ Trường Nguyên nhếch khóe miệng, rõ ràng là cười, nhưng đáy mắt lãnh đạm không hề có chút ý cười nào đọng lại. Rất lạnh giá, nhưng cũng đẹp đến mức khiến người ta xiêu lòng.

Chàng nhìn thẳng vào mắt ta, không hề né tránh: "Bản vương thích nàng rồi, lần này nàng không chạy được đâu! Đây không phải đưa ra sự lựa chọn, đây là mệnh lệnh!"

Ta cau chặt mày, đây là cái gì chứ? Mệnh lệnh cái quần gì? Còn dám nói là không ép buộc, đây chính là "không ép buộc" sao?!

Không biết có phải do ta gặp ảo giác hay không mà nụ cười của chàng trong khoảnh khắc dịu đi rất nhiều, ánh mắt cũng nhu hòa hơn, nét mặt ấm áp như làn gió xuân miên man đầy sức sống, đối lập hoàn toàn với cái danh thiên niên băng sơn hai chục năm nay của chàng.

Chàng nói: "Gả vào Nhị vương phủ, bản vương cả đời chỉ lấy mình nàng, chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, che chở nàng, tất cả đều nghe theo nàng, nhất định có thể trở thành một phu quân khiến nàng hài lòng."

Ta ngơ ngẩn, đầu óc bắt đầu bồng bềnh trôi dạt đến một phương trời bất định nào đó.

"Thế nào? Điều kiện tốt chứ? Nàng bằng lòng làm Vương phi của bản vương nhé!"

Lúc này ta đặc biệt khẳng định, đây nhất định là ép buộc! Hơn nữa còn là loại ép buộc bằng phương thức tẩy não nạn nhân không cho phép một phân phản kháng nào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui