Sở Mộ Hiên nhìn Tư Đồ Thanh Lăng đang quan sát chính mình, nghĩ thầm tên bạo quân này có đúng hay không dù giết chết toàn gia ta vẫn chưa hài lòng, lại đang suy nghĩ tiếp xem nên chuẩn bị hành hạ mình ra sao. Nghĩ đến đây, Sở Mộ Hiên trái lại liền thanh thản, trên mặt thế nhưng hiện ra một tia nhàn nhạt tươi cười.
Tư Đồ Thanh Lăng nhìn Sở Mộ Hiên lúc này nhưng không có bất cứ một âm thanh sợ hãi nào, trái lại bày ra dáng vẻ tươi cười, không khỏi cảm thấy kì lạ, thế là hỏi: “Ngươi cười cái gì, lẽ nào ngươi không sợ chết?”.
Sở Mộ Hiên cười lạnh, nói: “Chết? Chết có cái gì đáng sợ? Ngay khi biết quốc quân Yến Bình quốc đem một nhà chúng ta giao cho ngươi thì ta đã biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ngươi đã sát hại toàn gia ta, Sở Mộ Hiên ta lại không có võ công, ngay cả bản lĩnh chống lại ngươi cũng không có, ngươi muốn giết thì cứ giết.”
Sở Mộ Hiên bất khuất, trừng mắt nhìn Tư Đồ Thanh Lăng, ngay cả sinh tử cũng không để ý. Tư Đồ Thanh Lăng xem thử, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, hắn không muốn để nam tử mang dáng vẻ bất phàm trước mắt này chết!
Tư Đồ Thanh Lăng đi xuống bảo tọa, lấy tay nâng cằm Sở Mộ Hiên, lạnh lùng, không chút cảm tình nói: “Ngươi muốn chết, cũng không dễ dàng như vậy, chết rất nhanh gọn, chỉ cần đông một cái liền cái gì cũng không biết. Ngươi muốn chết, thế nhưng trẫm hết lần này đến lần khác cũng không cho ngươi chết!”.
Sở Mộ Hiên phẫn nộ…không để ý bàn tay Tư Đồ Thanh Lăng, lạnh lùng nói: “ Ngươi không giết ta?”.
“Trẫm sẽ không giết ngươi, bởi vì trẫm sẽ hảo hảo dằn vặt ngươi. Phụ thân và anh cả ngươi chết quá sớm, trẫm còn chưa kịp hành hạ bọn họ, bọn họ đã đi gặp Diêm Vương, thế nên hiện tại ngươi phải tới thay thế bọn họ. Ngươi yên tâm, ngươi nhất định sẽ không chết, trẫm sẽ hảo hảo mà “thương yêu” ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết!” Nói xong, Tư Đồ Thanh Lăng liền phá lên cười.
Sở Mộ Hiên nhún vai, không cho là đúng nói: “Đa tạ cái ân tha mạng của ngươi, ta đảm bảo, sau này ta sẽ không lãng phí sinh mệnh của chính mình, ta nhất định sẽ sống thật tốt, đồng thời phát thệ, một ngày nào đó ngươi sẽ vì quyết định không giết ta ngày hôm nay mà vạn lần hối hận!”.
Đúng vậy, Sở Mộ Hiên đã nghĩ thông suốt, bản thân không thể chết được, hắn phải bảo vệ tính mệnh của chính mình, hắn còn muốn gặp lại đại ca Mộ Hoan mà Đinh thừa tướng đã cứu đi, muốn cùng với đại ca, vì phụ mẫu huynh đệ mà báo thù rửa hận! Để cuối cùng có được ngày đó, chính mình hiện tại phải chuẩn bị sẵn sàng, quan trọng nhất phải tiếp cận được Tư Đồ Thanh Lăng, đứng bên cạnh Tư Đồ Thanh Lăng để tìm nhược điểm của hắn, vì báo thù mà chuẩn bị sẵn sàng! Sở Mộ Hiên trong lòng âm thầm nói với chính mình, cũng ôm nỗi hận nói với phụ mẫu và anh cả đã mất, yên tâm, Mộ Hiên nhất định sẽ cùng đại ca, chính tay đâm chết cừu nhân, an ủi vong linh mọi người trên trời! Thế nên, hiện tại, hãy để Mộ Hiên tham sống sợ chết đi!
Tư Đồ Thanh Lăng sớm nhìn ra suy tính của Sở Mộ Hiên, hắn nhấc nhẹ mày, ánh mắt sắc bén như kiếm quang nhìn đăm đăm Sở Mộ Hiên, trầm thanh nói: “Trẫm chờ ngươi, để xem ngươi đến tột cùng có cái bản lĩnh ấy hay không!”.
Sở Mộ Hiên vừa định nói cái gì, lại đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể sốt cao suốt ba ngày cuối cùng kiên trì không được, ngã về phía sau. Ngay tại thời khắc cơ thể thon gầy của hắn gần tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo, đột nhiên một đôi bàn tay to ấm áp hữu lực nhẹ nhàng ôm chầm lấy thắt lưng hắn.
Tư Đồ Thanh Lăng cũng không biết chính mình vì cái gì lại đỡ Sở Mộ Hiên, chỉ là cảm giác hai tay không tự chủ liền ôm lấy hắn. Nhìn thiên hạ trong lòng sắc mặt trắng bệch, Tư Đồ Thanh Lăng tâm trạng căng thẳng, vội vã gọi Vân Cô Hồng, phân phó: “Gọi ca ca ngươi lại đây, bảo hắn nhanh tới Minh Nguyệt cung!”.
Vân Cô Hồng lĩnh mệnh đi, Tư Đồ Thanh Lăng vội ôm lấy Sở Mộ Hiên, bước nhanh về phía Minh Nguyệt cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...