Lúc Minh Tô định trả lời thì ta chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ thấp thoáng bên tai. Ta đang buồn bực, vậy mà lại thấy Vũ Hồng và Minh Tô nhìn nhau cười, rồi cùng nhau cúi đầu. Ta còn thấy Vũ Hồng dùng giày thêu xanh đạp Minh Tô một cái. Xem ra, ta đã coi thường bản lĩnh câu tam đáp tứ của Vũ Hồng nhà ta rồi. Ta đang ngẫm nghĩ thì bỗng dưng có tiếng nói vang lên bên tai: “Nàng nói thử xem ta có bệnh gì không tiện nói?”
Giọng nói uể oải pha chút ý cười.
Ta quay người lại, nhìn hắn.
Hắn đứng sau lưng cách ta hơn một bước chân, áo ngoài vàng rực trông tục tằng kinh khủng.
Ta chẳng đợi nhìn rõ mặt hắn đã nghiêng đầu nghĩ, khắp cõi Cửu Trọng Thiên, khi ta gây chuyện ngàn năm trước, thần tiên ai ai cũng mặc y phục trắng bồng bềnh, ngay cả Tư Lộc tinh quân mà ta ái mộ đôi lúc cũng mặc áo trắng để tôn dáng, hiếm thấy ai như người này, từ đầu đến chân đều vàng rực giống hệt một thỏi vàng.
Sợ không có ai biết hắn vừa sinh ra đã quý giá chắc!
“Sao vậy? Nàng nói không nên lời sao?”
Ta nhìn về phía tiếng nói phát ra, Đông Ly quân quả nhiên có dáng dấp của thiên tôn Thiên đế, chưa xin phép ai đã ngồi vào ghế, kéo vạt áo sang một bên, bắt chéo chân thoải mái nhìn ta, tóc buộc ngay ngắn, khuôn mặt không tuấn lãng như trong tưởng tượng của ta, cũng đúng, trước giờ ta vẫn luôn cảm thấy Tư Lộc tinh quân ưa nhìn nhất, nếu ai không có mắt xếch như Tư Lộc tinh quân, ta đều chẳng thấy đẹp.
Nhưng khuôn mặt này, có chút quen mắt.
Nghĩ đến đây, ta liền khoan thai đi đến cạnh đó, phủi nước lúc nãy Minh Tô lưu lại trên tay vịn. Đến khi lau sạch sẽ, ta mới ngồi xuống, quay mặt nhìn hắn: “Nếu là bệnh không tiện nói ra, tất nhiên dù thế nào cũng không thể nói, Đông Ly quân… chắc sẽ không… làm khó người khác chứ?” Ta vừa nhấn mạnh chữ “làm khó”, vừa tranh thủ đổi ly trà mới trước mặt hắn, rót trà, động tác hết sức lưu loát uyển chuyển.
Chờ hồi lâu không nghe tiếng hắn trả lời, ta ngẩng đầu nhìn, thấy hắn đang cầm ly trà, rung đùi đắc ý thưởng thức. Hắn híp mắt tư lự nửa ngày, có lẽ cảm nhận được ta đang nhìn chằm chằm nên từ từ mở mắt nhìn lại ta, khóe miệng cong cong có phần cợt nhả, vờ kinh ngạc hỏi ta: “Nàng không biết gần đây ta có sở thích làm khó người khác sao?”
Vũ Hồng và Minh Tô thấy ta ngượng ngùng thì lại càng cười lớn, ta liếc sang thì thấy bọn họ đã đi ra cửa. Vũ Hồng còn nghịch ngợm nháy mắt với ta. Xem ra, không khí tinh khiết nơi đây của ta đã nuôi ra một tên nội gián rồi.
Ta mải nghĩ đến chuyện hôm nào chắc phải thanh lý môn hộ, thế nên quên béng việc đang nói chuyện với Đông Ly quân.
Sự kiên nhẫn của hắn hình như không được tốt, lấy đầu ngón tay gõ gõ mép bàn, nhằm thu hút sự chú ý của ta.
“Nếu không phải thế… vậy nàng nói thật với ta đi…” Hắn từ từ buông ly trà, chống cằm, “Rốt cuộc, lý do từ chối là gì?”
Ta nhất thời chẳng biết phải nói dối như thế nào, cười trừ mấy tiếng, lúng túng cần ấm trà rót đầy chén cho hắn, ngoài miêng nói: “Không biết Đông Ly quân đại giá quang lâm, Ma tộc ta không thể so với Cửu Trọng Thiên ngài, chỉ có chút trà thô khoản đãi, mong thượng quân thứ lỗi” nhưng trong đầu lại nghĩ, ngươi uống xong trà thì xéo ngay cho ta, núi nhỏ của ta không chứa nổi hạng thần tiên như ngươi. Hắn tất nhiên cũng biết ta lá mặt lá trái, khẽ nhếch môi, cánh tay đang chống cằm cũng hạ xuống, bưng ly trà lên nhấp môi.
Ta vừa thấy vô vị lại vừa chẳng biết lần này hắn đến đây là có ý gì, nhìn hoa văn trên tay áo hắn chán chê rồi lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, xem có phải trên đó đang có ngàn vạn đám mây tốt lành bao phủ, tiên ân cuồn cuộn hay không.
Nhưng trời thưa mây, chẳng khác gì ngày thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...