Cầm lấy bắt tại trên cổ khăn mặt, lôi dĩnh khinh lau trên trán mồhôi, nàng hôm nay tâm tình có điểm loạn, cho nên so với dĩ vãng nhiềuchạy ba cây số. Nàng biết phụ thân muốn là cái gì, đơn giản chính là hivọng Cung thị tập đoàn xuất tiền đầu tư, nhưng là cho dù như thế, cũngkhông thể chôn vùi hạnh phúc của nàng a?
Nàng rất ko muốn đáp ứng, nhưng là. . . . . .
Ai!Cản giác đau nhức trên mặt nhưng vẫn tồn tại,còn cả lời nói lạnh như băng kia khắc sâu trong ý nghĩ.
Từ nhỏ nàng đã khiếm khuyết tình yêu của mẹ, lớn lên tình thương củacha cũng ko có, ngay cả hạ nhân trong nhà cũng ko đem vị tiểu thư nhưnàng để vào mặt, nhưng nàng nhẫn nhịn, bởi vì đó là nhà của nàng, từ nhỏ nàng đã cố gắng nhu thuận nghe lời, cố gắng học tập làm đứa con tốt,nhưng mỗi khi cầm bài thi 100 điểm đưa cho hắn, hắn vẫn chẳng them ngóngàng tới, lần này coi như là báp đáp công ơn nuôi dưỡng của hắn đi! ! ! Có lẽ cũng là một loai giãi thoát.
“xin chào.”
Một giọng nói nam tính khiến nàng còn đang trầm tư phải ngâng đầulên, đôi mắt cận 2 độ vì thói quen đi tập thể dục nên ko mang kính sáttròng, bởi vậy diện mạo nam nhân trước mặt nào có chút mơ hồ
“Chào.” Nàng lễ phép lên tiếng tiếp đón, híp lại đôi mắt nhìn cẩnthận, hình như. . . . . . Có điểm nhìn quen mắt,nhưng lại ko nhớ đã từng gặp qua ở đâu.
Namnhân mỉm cười nhìn nàng, nàng nhất định không biết bộ dạng hípmắt của nàng nhìn rất đáng yêu đi, không ngờ chỉ mới lần đầu gặp mặt,cảm giác đối với nàng đã ko tệ rồi
Hắn cố ý đi về hướng nàng: “Như vậy có thể nhìn rõ hơn rồi phải ko?”
Namnhân trước mặt đột nhiên tới gần nàng khiến nàng hoảng sợ ,theo phản xạ nàng liền lui về phía sau
“Hắc! Cẩn thận. . . . . .”Namnhân ra tiếng cảnh báo, nhưng mà đã kokịp, nàng lùi về phía sau chật vật ngã ngồi xuống bể phun nước,nam nhântiếp tục nở nụ cười lưu manh rồi mới nói hết câu nói.”. . . . . .phíasau.”
Lôi dĩnh đỏ bừng mặt, nàng thế nhưng đã quên mất mình đang đứng ở bể phun nước, lúc nãy vừa lui xuống, đương nhiên đã rơi xuống hồ rồi!
Chiều sâu của hồ cũng ko quá sâu, mực nước chỉ qua mông nàng, căn bản ko thể gây ra thương tổn gì, nàng chỉ cảm thấy mất mặt cực kỳ, hơn nữalại nghe thấy bốn phía đều truyền lại tiếng cười trộm
Nàng cứ như vậy ngồi ở trong hồ, đem mặt dùi vào trong lòng bàn tay, không dám đối mặt sự thật.
“Thật có lỗi, Lôi tiểu thư, khiến em sợ.”Namnhân bước vào trong hồ,ko them để ý đến đôn giày da trị giá hàng triệu bạc bị dính nước, khomngười đem nàng đở lên, a ~~ thật đúng là đơn thuần đáng yêu a! ! ! Càng ngày càng hay rồi.
Lôi tiểu thư?
Lôi dĩnh kinh ngạc ngẩng đầu lên,quên luôn chuyện mất mặt.
“Anh biết tôi?”Nàng nheo mắt, cẩn thận đánh giá hắn, nhưng vẫn bị một tầng mông lung che khuất tầm nhìn
“Em ko biết tôi sao?” Khuôn mặt nam nhân lại tới gần nàng.
Lần này bởi vì hắn còn đang nắm cánh tay nàng, cho nên nàng ko cách nào thối lui,đem mặt hắn nhìn thật rõ.
Thật sự có điểm nhìn quen mắt,nhưng mà nàng vẫn ko nhớ ra.Mà nàngcũng ko lạ lẫm, bởi vì nàng đối với phương diện nhận thức mặt người khác rất ko tốt, người phải gặp qua nhiều lần, nàng mới có thể miễn cưỡngđem mặt cùng tên nhớ hết
“Mời buông.”Hắn vừa vặn bắt trúng chỗ vết bầm của nàng, khiến nàng rất đau.
Namnhân buông nàng ra, nàng mới nhẹ nhàng thở dài, vỗ về nhè nhẹ vào chỗ đau
“Thật có lỗi,xin hỏi tên anh là gì?”
“Cung thần hạo.”
Cung thần hạo?
Lôi dĩnh nhíu mi, cẩn thận nhớ lại, cái tên này có điểm quen tai, một hồi lâu rốt cục cũng nhớ tới.
“Là anh!” Kinh ngạc không đủ để miêu tả cảm giác của nàng, nàng kinhngạc trừng mắt nhìn hắn, nàng nhớ hắn là thần thánh phương nào rồi, thì ra hắn chính là, hoa hoa đại thiếu gia, kẻ sắp cùng nàng kết hôn
“Tốt lắm,xem ra em cũng biết tôi rồi.” Cung thần hạo cười yếu ớt.
Nàng híp mắt nhìn thấu hắn, cẩn thận đánh giá, khuôn mặt tuấn mỹ,dáng người cao ngất, gia thế huy hoàng, hơn nữa hắn đối với nữ nhân luôn ôn nhu săn sóc lại hào phóng, cũng khó trách những nữ nhân kia , ngườingười đều nguyện ý làm hoa hướng duong trong vườn của hắn
“Có cái gì không đúng sao?” Cung thần hạo cười nhìn nàng.
“Không có gì, chẳng qua là thắc mắc ko biết, rốt cuộc những nữ nhânkia yêu ngươi?Hay yêu tiền của ngươi?” Thấy hắn có chút kinh ngạc biểutình, nàng mới phát hiện lời nói của mình có điểm đột ngột, dễ dàngkhiến người khác hiểu lầm, nàng chạy nhanh thối lui một bước, bảo trìkhoảng cách bình thường.”Thật có lỗi,là tôi ko đúng, thỉnh thoảng tôilại hồ quên loạn ngữ.”(*nói bậy)
Cung thần hạo suy nghĩ nhìn nàng, trong lòng có chút cảm xúc phậpphồng, khi tầm mắt lơ đãng của hắn nhìn thoáng xuống, ánh mắt phút chốchiện lên một vài ánh sáng ko rõ
Hắn cởi trên người áo khoác mỏng trên người quấn lấy hông nàng, kéo tay áo cột lại trên lưng
Lôi dĩnh nhất thời phản ứng không kịp, cho nên chỉ có thể hơi giật mình nhìn động tác của hắn
Hắn. . . . . . Làm sao nha? !
“Như vậy thì tốt hơn.” Hắn ngẩng đầu, đối với nàng mỉm cười xẹt điện. Nàng nhất định không biết là quần trắng của nàng bị ướt đã trở nêntrong suốt!
“Anh tại sao lại đến đây được?” Hắn không phải bề bộn nhiều việc, bận đến nỗi ngay cả ba nàng “Cầu kiến” cũng ko được sao?
“Lái xe là tới được.” Hắn nói,nắm tay nàng hướng đến cửa ra vào công viên.
“Tôi ko phải hỏi cái này, tôi muốn nói. . . . . .” Cúi đầu trừng mắtnhìn tay 2 người, hắn dựa vào cái gì lại dẫn nàng đi như vậy?”Anh………anh buông.”
“Vì sao?” Hắn đương nhiên không có buông tay nàng ra
“Tôi……..tôi ko biết anh. . . . . .tôi muốn nói, chúng ta ko quen biết. . . . . .”
“Cũng là bởi vì không quen,cho nên tôi muốn bồi dưỡng một chút! !” Hắn đương nhiên nói.
“Tôi ko có thói quen như vậy.” Nàng hơi hơi giãy dụa.
“Tôi cũng ko có thói quen như vậy, như vậy rất công bằng .” Hắn xiết chặt ngón tay, ko để nàng giảy dụa
“Cung tiên sinh, làm ơn. . . . . .”
“Tiểu Dĩnh,gọi tôi là Thần Hạo hay Hạo đều được.” Hắn cắt lời nàng.
“Chúng ta không quen.” Nàng gọi ko được, hơn nữa. . . . .Hắn làm sao có thể dễ dàng gọi nàng bằng cái tên kia a?
“Ko sao, kêu vài lần cũng thành thói quen.” Cung thần hạo cười yếuớt, nàng rất vui vẻ, có lẽ cưới nàng làm vợ là một quyết định chính xác.
“Anh rốt cuộc muốn mang tôi đi đâu?” Tránh không xong, nàng đành phải thỏa hiệp.
“Em mời tôi đi ăn điểm tâm.” Cung thần hạo nói.
“Tại sao tôi phải mời anh?” Người này thật không biết xấu hổ.
“Vậy thì tôi mời em cũng được.”
Lôi dĩnh hơi sửng sờ, mới phát hiện chính mình lại bị hắn nắm mũi dẫn đi.
“Quan trọng ko phải cái này,mà ở chỗ tại sao tôi phải cùng anh đi ăn điểm tâm?”
“Bởi vì em muốn anh bữa sáng, tôi cũng muốn ăn bữa sáng, nếu chúng ta ko hẹn mà gặp mặt , vậy thuận đường bồi dưỡng tình cảm một chút, cùngnhau ăn buổi sáng cũng ko ảnh hưởng đến chuyện gì đúng ko?”
Ai sẽ tin tưởng bọn họ là không hẹn mà gặp a! Là ai quyết định muốn bồi dưỡng cảm tình ? Lôi dĩnh ở trong lòng nói thầm.
Sau khi đem nàng nhét vào xe, ko đợi nàng phản ứng đẩy cửa đi ra hắn đã nổ máy cho xe chạy
Lôi dĩnh ở trong lòng khẽ thở dài một cái, quên đi,vậy thì cùng ănbữa sáng! Dù sao. . . . . .lúc này cũng có thể nói …, người nam nhân này sắp trở thành chồng nàng, cùng hắn ăn bữa sáng cũng ko sao
“Chờ một chút anh đưa tôi quay về cửa vào công viên,tôi cất xe đạp rồi tôi dẫn anh đi ăn điểm tâm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...