Trong bệnh viện yên tĩnh, chỉ tiếng nức nở của Tô Khải Nhân
Hành lang nồng nặc mùi thuốc tẩy tràn đầy người chờ, mỗi người đều lo lắng chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, nhìn ngọn đèn trong phòng mổ tắc
Tất cả ngọn nguồn đều là vì hắn , nếu như ko phải là hắn , Dĩnh nhisẽ ko bị bắt cóc, cũng ko sinh non , đứa bé mới hai tuần tuổi, vừa đếnvới thế gian này, đã rời, tất cả mọi tội lỗi đều bắt nguồn từ hắn, CungThần Hạo tựa lưng vào tường, hai tay nắm chặc, ánh mắt nhìn chằm chằmngọn đèn phòng mổ tắt
“Tử Tường, anh nói xem liệu tiểu Dĩnh có xảy ra chuyện gì hay ko?” Tô Khải Nhân tựa vào ngực Long Tử Tường hỏi
“Nhân , đừng lo lắng, ko sao đâu” Long Tử Tường xoa xoa vai nàng nói
Tô Khải Nhân lập tức tránh khỏi ngực hắn, bước nhanh lên phía trước,giơ tay đấm vào lưng Cung Thần Hạo “Đều tại anh, đều là lỗi của anh,tiểu Dĩnh mới ra nông nổi này, nếu như ko phải anh ba câu đáp bốn , tiểu Dĩnh làm sao bị người phụ nữ biến thái đó bắt cóc, còn bị hành hạ đếnthê thảm như vậy” Vừa khóc nàng vừa nói (*ba câu đáp bốn: người dễ dãi)
Cung Thần Hạo ko phản bác, mặc cho nàng đánh, cả lòng hắn lúc này tất cả đều hướng về Lôi Dĩnh, nếu để cho nàng đánh, mà trong lòng nàng cảmthấy thoải mái một chút, vậy hãy để nàng đánh cho đã
Long Tử Tường đi đến kéo lại bà xã có chút mất kềm chế, dùng sức ômnàng, nói “Nhân , nơi này là bệnh viện, huống chí Thần Hạo cũng ko hivọng như vậy, cậu ấy yêu tiểu Dĩnh, nếu cô ấy bị thương, cậu ta sẽ là kẻ đau lòng nhất trong số chúng ta”
Phòng mổ tắt đèn, cữa cũng được mở ra, mấy bác sĩ và y tá đẩy giườngbệnh ra . Đám người Cung Thần Hạo vây quanh họ, Lôi Dĩnh nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, hai mắt đóng chặt, khóe mắt còn thấm nước mắt
“Dĩnh nhi, Dĩnh nhi” Cung Thần Hạo chỉ có thể kêu tên nàng, nhưng người trên giường, ko có bất kì lời nào đáp lại
Sau khi bác sĩ và y tá mang Lôi Dĩnh đặt vào một gian phòng rộng rãi , thì một nữ bác sĩ tuổi chừng bốn mươi mặc áo khoác trắng cầm hồ sơ bệnh án nói “Ai là thân nhân của bệnh nhân?”
“Là tôi” Cung Thần Hạo từ trên giường xoay người, đi về phía người vừa nói
Bác sĩ dặn dò “Bệnh nhân vừa mới trải qua cuộc phẫu thuật sinh non,thân thể còn rất yêu, một lát nữa y tá sẽ truyền nước biển cho cô ấy ,còn nữa, vết thương trên ngươi rất mau lành, nhưng vết thương lòng rấtkhó trị, mọi người phải chăm sóc an ủi cô ấy , vết thương sẽ rất nhanhlành lại” Mới vừa rồi phẫu thuật thấy bệnh nhân chảy nước mắt ko ngừng,mẫu tử lên tâm, chắc là nàng cảm thấy cơ thể mình dần dần mất đi sinhmệnh bé nhỏ đó, cho nên mới rơi lệ đi! (*mẫu tử liên tâm: mẹ con gắn bó)
“Tôi biết” Cung Thần Hạo gật đầu nói
“Hiện tại, bệnh nhân cần nghỉ ngơi , cho nên chỉ cần một người ở lạichăm sóc là được” Nữ bác sĩ nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòngbệnh, về phần ai muốn ở lại thì ko phải là công việc cần nàng quan tâm
“Tôi ở lại được rồi, mọi người trở về đi thôi!” Cung Thần Hạo xoay người ngồi trước giường bệnh nói
“Tôi…………..”
“Vậy ngày mai chúng ta trở lại” Long Tử Tường giơ tay bịt miệng KhảiNhân , vội vàng nói, sau đó kéo người trong ngực ra khỏi phòng bệnh, rồi mới buông tay
“Anh……….em muốn chăm sóc tiểu Dĩnh, giao tiểu Dĩnh cho hắn em ko yêntâm” Tô Khải Nhân vừa nói vừa đi vào trong phòng bệnh, nhưng mà tay lạibị hắn kéo lại, nàng xoay người tức giận nhìn chằm chằm hắn
“Nhân, hiện tại cứ để cho hai vợ chồng họ ở bên nhau, chúng ta về nhà trước, ngày mai hẳn trở lại thăm cô ấy” Long Tử Tường ôn nhu nói
Tô Khải Nhân suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, ko nói gì thêm,trừng mắt liếc hắn một, vung tay hắn ra, trực tiếp đi về phía thang máy . Long Tử Tường cười cười, đuổi theo nàng
Sau khi họ đi ko bao lâu, y tá đã đi vào giúp Lôi Dĩnh truyền nướcbiển, còn Cung Thần Hạo cùng cầm lấy bình thủy đi lấy nước, chờ cho hắntrở về, y tá đã rời đi, khi thấy Lôi Dĩnh trên giường bệnh thì hắn mớiphát hiện nàng đã tỉnh, đang mở mắt nghiêng đầu nhìn hắn
“Dĩnh nhi, em đã tỉnh” Cung Thần Hạo kích động chạy đến trước giường, cầm bình thủy trong tay đặt lên đầu giường, nắm cánh tay phải ko bịtruyền nước biển của nàng
Lôi Dĩnh nhìn người đàn ông có chút dơ bẩn , tóc có chút loạn, mắtthâm quầng, trên mặt còn có râu ria, quần áo đầy nếp nhăn,chắc hắn vìmình tìm nàng, hai ngày nay ko nghỉ ngơi rồi! Nhìn khuôn mặt mang chútmệt mỏi , nước mắt lại chảy xuống, đứa con của nàng đã mất, đứa bé trong mộng với người đàn ông này có vài nét giống nhau, nhưng nàng ko bảo vệđược nó
Cung Thần Hạo có chút luống cuống, lo lắng hỏi “Dĩnh nhi, đau chỗ nào sao?”
Lôi Dĩnh ko trả lời, chẳng qua lệ vẫn lẳng lặng rơi xuống, Cung ThầnHạo thấy nàng như vậy có chút nôn nóng, vội vàng nói “Để anh gọi bác sĩ”
Lôi Dĩnh nắm lấy tay hắn, nói “Em không sao”
Cung Thần Hạo giơ tay lau nước mắt trên gò má của nàng, nói “Anh sẽkhiến cho họ bị trừng phạt, người nào tổn thương em, anh sẽ trả lại gấptrăm lần”
Lắc đầu môt cái, Lôi Dĩnh nói “Ko , họ đã bị trừng phạt rồi, ko phảisao? Em ko muốn so đo chuyện này nữa, cô ấy là một cô gái đáng thương,cả chị em nữa, chị ấy đã tỉnh ngộ, cho nên em ko trách chị” Trải qua lần này , quan niệm về cuộc sống của Lôi Dĩnh càng thêm sâu sắc, ko nên đểthù hận cùng ghen tỵ chen lấp đôi mắt, con người khi còn sống cũng giống như đánh cờ , nước đi đôi khi cũng bị lỗi , nhưng sai lầm rồi phải biết hối cải mới là điều quan trọng nhất
“Anh…………..” Cung Thần Hạo ko biết nên đối mặt với nàng nói những lời gì
“Đúng rồi, Thiên Mạch…………Thiên Mạch sao rồi?” Lôi Dĩnh nghĩ đến Thiên Mạch đã giúp nàng đỡ một phát súng, cả lòng thót lại, người cũng lolắng theo, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Cung Thần Hạo
“Dĩnh nhi, hắn ko sao, đạn ko đi vào chỗ nguy hại, chỉ là mất máu hơi nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ ko sao” Cung Thần Hạo dịu dàng trả lời, an ủi nàng, Minh Thiên Mạch vận khí ko tồi, may là đạn đi trậthướng
“Có thật ko? Anh ko gạt em chứ?” Lôi Dĩnh xác định hỏi , nếu như hắn xảy ra chuyện gì, nàng sẽ bị lương tâm khiển trách cả đời
“Thật” Cung Thần Hạo dùng sức gật đầu, nói
Lôi Dĩnh lúc này mới an tâm “Em muốn đi xem anh ấy một chút, anh có thể mang em đi hay ko?”
“Ko được, bác sĩ nói, cơ thể em bây giờ rất yếu, ko thích hợp đi lại, đợi cho cơ thể em khá hơn một chút, hẵn đi thăm” Cung Thần Hạo kiênquyết nói
Lôi Dĩnh thấy hắn như thế, gật đầu nhượng bộ, dựa vào tình trạng hiện tại của cơ thể nàng, ngay cả một chút sức lực để đứng dậy cũng ko có,thì làm sao có thể đi thăm Thiên Mạch đây? Tay trái ko tự chủ che bụng,nơi này vốn tồn tại một sinh mệnh nhỏ, nhưng bây giờ nó đã biến mất rồi
_______________________
Hôm sau
Lôi Dĩnh vừa mới mở mắt, nhưng cơ hồ lại bị vô số ánh mắt hù dọa
“Oa! mẹ , mẹ ngủ đi, tiểu Huyên Huyên rất nhớ mẹ nha!” Lôi Tử Huyênvừa thấy Lôi Dĩnh mở mắt, liền vui vẻ oa oa kêu to, nó mấy ngày nay kogặp mẹ rồi, thời điểm mới đến vừa rồi, bà nội có nói cho nó biết, nếunhư mẹ đang ngủ thì ko được làm ồn
Lôi Dĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn tiểu Huyên Huyên ở đầugiường, gương mặt nó tràn đầy nụ cười ngọt ngào đang nhìn mình , khóemôi Lôi Dĩnh cũng gợi lên một độ cong đẹp mắt , nàng vẫn còn tiểu tinhlinh đáng yêu này, hơn nữa trong mộng, con của nàng có nói nó sẽ còn trở lại, cho nên nàng sẽ ko buồn, chuẩn bị một lần nữa chào đón nó
“Mẹ thật xấu, trốn đến đây để ngủ, mà ko nói với tiểu Huyên Huyên” Lôi Tử Huyên vừa cúi đầu nhỏ xuống vừa giả vờ tức giận
Hành động này của nó, mang đến sự buồn cười cho người trong phòng ,Tô Khải Nhân cười nói “bảo bối nhà cậu thật đáng yêu, muôn màu muôn vẻ”Mới vừa rồi vừa vào phòng bệnh nàng đã bị búp bê này thu hút, dáng dấpnó thật giống với Lôi Dĩnh, hơn nữa cái miệng nhỏ nhắn còn biết nói ranhững lời ngon ngọt làm người thích
“Tiểu Huyên Huyên ngoan nha! Mẹ ko cảm thấy thoải mái nên mới ở đây” Lôi Dĩnh vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của nó
Lôi Tử Huyên nhanh chóng ngẩng đầu hướng về Lôi Dĩnh làm cái mặt quỷ , cười nói “Hì hì, tiểu Huyên Huyên lừa mẹ thôi, tiểu Huyên Huyên biết mẹ đau, tiểu Huyên Huyên giúp mẹ thổi thổi có được hay ko? Thổi thổi kođau nữa này!” Nói xong , nó chu cái miệng nhỏ nhắn, thổi “vù vù”
“Tiểu Huyên Huyên thật ngoan” Lôi Dĩnh có chút muốn khóc, nhưng lạinhịn được, hiện tại phòng bệnh nhiều người như vậy, nàng ko thể khóc,nghiêng đầu nàng nhìn sang chỗ khác kêu tên người trong phòng “ba mẹ,tiểu Nhân, anh Ngự Phi, chỉ tiểu Vân” trong số nhiều người như vậy lạiko có bóng hình của hắn
Liễu Tình nhìn nàng nhìn xung quanh, nói “Mẹ bảo Hạo trở về rửa mặtrồi, con đói bụng ko! Mẹ có nấu chút cháo thịt!” Vừa nói , nàng vừa cầmcái bình thủy đặt lên bàn
“Ừ, mình cũng mang cháo gà đến, giúp cậu tẩm bổ ” Tô Khải Nhân vừa nói vừa đem theo một cái bình thủy đi về phía trước
“Chị dự trù trước chuyện nên chỉ mang theo nước trái, tiểu Dĩnh bỏ qua nha” Bạch Kì Vân ngượng ngùng nói với Lôi Dĩnh
“A……….chị đến là em vui rồi” Lôi Dĩnh cười, lại nhìn Tiêu Ngự Phi nói “Anh Ngự Phi, có thể giúp em nâng giường lên ột chút?”
“Được” Tiêu Ngự Phi lên tiếng đáp. liền tiến lên lắc mấy cái, giường bệnh đã nâng cao hơn
Liễu Tình giúp nàng đệm gối lót đầ, như vậy ngồi sẽ thoải mái hơn “Cảm ơn mẹ” Lôi Dĩnh cười nói
“Người trong nhà ko cần khách khí, lần sau con phải chú ý thân thể của mình ” Liễu Tình vừa đi lấy chén cháo, vừa nói
“Tiểu Dĩnh, lát nữa uống xong cháo, thuận tiện uống canh này luônnha, mình đã hâm bốn canh giờ” Tô Khải Nhân đặt bình thủy lên đầu giường nói
“Ừ, mình sẽ uống” Lôi Dĩnh gật đầu một cái
“Được rồi dù sao hiện tại người ở đây cũng nhiều như vậy, mình đi vềtrước, hôm nay là ngày nghỉ, để bảo bối ở nhà mình ko yên lòng ” Tô Khải Nhân nói
“Được, cậu trở về đi thôi” Lôi Dĩnh nói
“Vậy bác trai, bác gái, con đi trước, cả tiểu Huyên Huyên nữa, dì vềtrước nha, ngày mai dì sẽ đem anh cùng đi” Tô Khải Nhân nói với tiểuHuyên Huyên đang trừng mắt nhìn, sau đó xoay người hướng về Tiểu Ngự Phi và Bạch Kì Vân gật đầu một cái, rời khỏi phòng bệnh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...