Ở trong xe đang phát chương trình : ca khúc tình yêu, Lôi Tử Huyên an ổn
ngủ trong lòng Lôi Dĩnh, khóe miệng còn vương lại nụ cười ngọt ngào
Lôi Dĩnh và Minh Thiên Mạch rất chăm chú nghe, âm nhạc trữ tình chậm rại
thẳng tiến vào lòng họ, khiến cả cõi lòng nỗi gợn sóng ti ti
Rốt cuộc nước mắt cũng ko dễ dàng chảy xuống, rốt cuộc em cũng đã hiểu được tình cảm của anh
Thời gian còn lại chỉ có thể bất đắc dĩ đem tình yêu của em chôn vùi vào tuyệt vọng
Rốt cuộc em đã thôi nhớ anh, rốt cuộc nỗi nhớ cũng chậm rãi biến mất vào biển người
Rốt cuộc cũng chỉ thể đối với tình cũ nói lời tạm biệt bằng cõi lòng trống trải hoang vu
Yêu hay không yêu, sao lại bất đắc dĩ như vậy, tình cảm của chúng ta có phải là một tương lai xa xỉ hay ko
Mọi chuyện xin đừng lặp lại nữa, em sẽ nhắm mắt để trời an bài
Yêu hay không yêu, nói ra sẽ hiểu được, xin đừng đem em đẩy mạnh vào vực sâu ko đáy
Lòng đã rõ, tình kia sẽ ko quay về, thế giới của em chỉ còn lại tro tàn của mối tình cũ
Không khí có chút tĩnh lặng, Lôi Dĩnh nhìn về cửa sổ “CD này lần trước anh mua ở cửa hàng ghi âm sao?” Lôi DĨnh thuận miệng hỏi
“Ừ, thích ko?” Minh Thiên Mạch hỏi
“Có chút thương tâm” Lôi Dĩnh không quay đầu lại nhìn hắn, vẫn như trước
nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, nhớ lại những chuyện hai năm trước
Một lần tình cờ gặp gỡ, cuộc sống của bọn họ lại giao nhau
Đó là vào 1 mùa thu giữa trưa, hắn một thân đầy mồ hôi chạy ra trước mặt
nàng, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt còn lộ vẻ thỏa mãn tươi cười, tiếng nói như gió xuân vời vợi thanh thúy vang lên bên tai
“Tiểu DĨnh, đúng là em” Giọng nói mang chút bất ngờ, không ngờ ởPariscũng có thể gặp lại nàng
Lôi DĨnh thẳng tắp nhìn hắn, nam nhân như ánh nắng ngày xuân này , qua một
phút sau, nàng liền lập tức quay người lại, sợ bị hắn thấy, những rốt
cuộc vẫn bị bắt gặp
“Tiểu DĨnh tỷ, vị này là?” Tiểu Vũ kéo tay phải Lôi Dĩnh , nhìn về nam nhân đối diện hỏi
Lôi DĨnh lấy lại tinh thần, hòa hoãn cõi lòng, mới mở miệng nói “Đây là học trưởng thời đại học của chị, Minh Thiên Mạch” Nếu gặp gỡ, không thể
trốn tránh, vậy thì chỉ có thể đối mặt
“A, xin chào, tôi là bạn cùng phòng của tiểu DĨnh kiêm chị em tốt, Lâu Tiểu Vũ, rất vui
được gặp anh” Lâu Tiểu Vũ rộng rãi vươn tay, cười nói, ấn tượng của nàng đối với nam nhân này rất tốt, hắn khiến cho người ta có cảm giác thật
thoải mái, tuy rằng vừa rồi hắn chạy có chút chật vật, nhưng vẫn không
ảnh hưởng đến sức quyến rũ của hắn
Minh Thiên Mạch vươn
tay, cùng nàng bắt tay 1 chút rồi thu tay lại “Rất vui được biết cô” Sau đó ánh mắt lại hướng lên người Lôi Dĩnh, một năm không gặp nàng, nhìn
qua nàng cũng trưởng thành đôi chút, nhưng hắn vẫn không hiểu được, tại
sao nàng lại xuất hiện ở Paris??
“Học trưởng tại sao lại ở chỗ này?” Lôi Dĩnh vừa hỏi xong, liền có loại cảm xúc muốn cắn đầu
lưỡi, hắn từ trước đến nay vẫn ở Pháp a!
“Hôm nay là
ngày nghỉ, anh ở nhà có chút buồn, nên muốn đi dạo” Minh Thiên Mạch cười nói, nếu hôm nay hắn không đi dạo, thì có lẽ hắn cũng đã ko gặp nàng
“A” Lôi Dĩnh cúi đầu lên tiếng
“Em sao lại ở đây?” Minh Thiên Mạch hỏi, nàng không phải ở T thị sao? Hơn
nữa nàng không phải cũng mang thai sao? Thắc mắc trong lòng thúc đẩy hắn hỏi lên
“Em muốn thay đổi cách sống, nên mới đến đây”
Lôi Dĩnh ngẩng đầu, nhìn hắn, trả lời thật nhẹ nhàng tựa như làn khói sẽ tan rất nhanh
Nghe nàng trả lời, lòng hắn ánh lên một
niềm vui nho nhỏ, nàng nói như vậy không phải đã tỏ rõ, nàng và Hạo đã
ko còn quan hệ sao? Có phải là hắn còn cơ hội hay ko??
Lâu Tiểu Vũ thấy hai người đứng yên một chỗ ở ngã tư đường, anh anh em em,
nhịn không được liền buộc miệng nói “Ách……..vậy, chúng ta nên tìm một
chỗ ngồi xuống nói chuyện, đứng ở ngã tư đường ảnh hưởng đến người ta”
“Cũng đúng, xem anh đều đã quên mọi thứ, anh mời em uống trà !” Minh Thiên Mạch ngượng ngùng gãi gãi đầu, dịu dàng nói
“Đi đến quán nước kia đi, ở phía trước a” Lâu Tiểu Vũ ko đợi Lôi Dĩnh trả
lời , đã tủm tỉm cười nói, nam này khẳng định đối với DĨnh tỷ là có ý,
niềm vui trong ánh mắt hắn vừa rồi, nay đã chuyển thành lửa nóng, hơn
nữa nhìn vào y phục trên người hắn mặc, hẳn cũng là người có tiền
Lôi DĨnh lấy tay nhéo nhéo eo của nàng, con bé này, không có việc gì làm
hay sao, Lâu Tiểu Vũ vặn vẹo thân mình, nhìn Lôi Dĩnh, đây là nàng muốn
Dĩnh tỷ nắm bắt cơ hội a
“Vào trong quán ngồi đi” Lâu Tiểu đã nói như vậy, nàng cũng không biết nên nói gì thêm, chỉ có thể làm theo lời Tiểu Vũ nói
“Được” Minh Thiên Mạch cũng không chú ý tới giọng nói nàng có chút bị ép buộc, liền đi theo sau hai người
Đi khoảng chừng được 10 phút, họ liền ngừng lại trước mặt 1 ngôi nhà có
tên là Thì Quang Trà Cư , Minh Thiên Mạch ngẩng đầu đánh gia, rất có
phong cách của quán trà Trung Quốc, lập tức liền theo các nàng đẩy cửa
đi vào
Minh Thiên Mạch vừa đi vào quán trà đã bị cách
trang hoàng theo phong cách Minh Thanh làm cho hoảng sợ, hoa gỗ đực chạm trổ dọc suốt đường đi , đại sảnh quán trả mở rộng thông thoáng, phòng
trà toát lên hương vị ấm áp
Bàn gỗ lim thoang thoảng mùi gỗ được chạm khắc hình tre. Gốm sứ theo phong cách cỗ vẽ hoa xanh cùng
các thú vui tao nhã cầm kì thi họa hoa lệ , cả quán trà toát lên vẻ tự
nhiên, yên tĩnh, nhưng ko kém phần thú vị của nét văn hóa cổ điển
Hoa sen nổi bậc trên làn nước xanh, hành lang uốn khúc, xen kẽ với hoa và
cây cảnh sum suê, cùng bánh xe nước nhỏ , hoặc là những cây mây phiêu
đãng bay bay trong gió . Những tấm ván gỗ chia cách quán thành những
phòng nhỏ, làm cho khách có thể có được ko gian riêng, yên tĩnh
Cảnh tượng này, cùng với hương trà hồ tử sa, người thường cũng muốn thành tiên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...