“Đại thẩm? A, tiểu nha đầu này , ngươi có biết cái gì gọi là lễ nghĩa ko
hả??” Âu Mị Nhi trừng mắt tức giận nhìn Lôi Dĩnh, khuôn mặt trẻ con kia, hiện tại lại còn trưng ra nụ cười hồn nhiên
“Đúng,
đúng, ngươi so ra cũng chẳng lớn hơn bọn ta mấy tuổi, nên kêu chúng ta
là tỷ tỷ mới đúng” Lục y nữ nhân rất nhanh đã tiếp lời
“Đừng nghĩ rằng gương mặt ngươi trẻ con thì có thể giả vờ non nớt” Tử y nữ nhân chán ghét nhìn nàng nói
“Ta ko giả vờ, cũng so với các ngươi trẻ hơn”
“Nha đầu ngang tàng này, nam nhân của Mị Nhi tỷ , ngươi cũng dám đụng sao?” Lục y nữ nhân nói
“Phải nói các ngươi từ đâu bay ra dụ dỗ ông xã ta mới đúng, các ngươi ko biết là hắn đã kết hôn rồi sao??” Lôi Dĩnh nói rất nhẹ nhàng, nghe ko ra rốt cuộc nàng có tức giận hay ko
“Thì đã sao? Hiện tại, sau khi kết hôn, ko phải nam nhân cũng hay ra bên ngoài ăn chơi, đàn đúm,
quen ba yêu bốn đó sao, một tiểu nha đầu như ngươi làm sao có thể giữ
được Hạo? Đúng là mơ tưởng, ko thể nào…..” Âu Mị Nhi ghen ghét dữ dội,
rõ ràng vừa rồi nàng còn ngồi trên đùi hắn, mà hiện tại lại thấy cái
cảnh mười phần chói mắt này
“Ko thể là sao?? Ông xã, anh xem kìa, 3 nàng kia mắng chửi người ta, người ta đúng là bị thiệt a!”
Lôi Dĩnh ngồi trên tùi hắn, nhẹ tay lay lay hắn nói
“Các người nên rời đi, tôi muốn cùng bà xã hưởng thụ bữa tối” Cung Thần Hạo
lạnh lùng nhìn Âu Mị Nhi nói, hắn vốn đối với nàng chẳng có hảo cảm,
hiện lại còn chán ghét thập phần
“Hạo……….” Âu Mị Nhi nũng niệu kêu
“Tôi ko muốn lặp lại lần thứ hai”
“Hừ!!” Âu Mị Nhin oán hận trừng mắt liếc nhìn Lôi Dĩnh một cái, trong ánh mắt toát lên ý “ngươi chờ đấy” rồi xoay lưng bỏ đi
“Đại thẩm! Đi đường cẩn thận một chút, coi chừng chân bị thương” Lôi Dĩnh
hướng về bóng lưng các nàng rời đi kêu lên, chân mang giày cao 9 tấc,
các nàng cũng qua lợi hại rồi!! Ko sợ đi đường bị ngã sao!!?
Giây tiếp theo, khi các nàng khuất bóng, Lôi Dĩnh cũng rất nhanh từ trên đùi hắn đứng thẳng lên, trở về vị trí cũ, nụ cười trên gương mặt nàng ko
còn tồn tại nữa, nàng cũng ko muốn nhiều lời làm gì!! Hành động vừa nãy
chẳng qua là muốn bảo vệ thân phận nàng một chút, ít ra vào lúc hắn và
nàng ở cùng nhau, nàng ko muốn bị kẻ khác phá hỏng, cho nên Lôi Dĩnh
nàng ko có sai!!
Cung Thần Hạo trong lúc chờ cơm được
mang đến , liền đưa tay cầm một ly rượu, gương mặt nở nụ cười mỉm, hắn
hiện tại vẫn chưa muốn phá vỡ cục diện bế tắc này, hắn vẫn nhớ đến cái
tình huống vừa xảy ra khi nãy, ko ngờ vợ hắn cũng thật cao tay
“Mời”
Lôi Dĩnh cũng nâng ly rượu lên ko kiêng nể uống một ngụm
Lát sau, cơm cũng được đem lên, Cung Thần Hạo cũng ko nói gì thêm, liền
chăm chú ăn, có muốn nói chuyện hắn cũng sẽ chờ sau khi cơm nước xong
xuôi sẽ nói
Lôi Dĩnh ăn một ngụm như nghẹn một ngụm,
nàng hiện tại ko có tâm trạng để ăn nữa, tâm trạng của nàng đã bị ba
người vừa rồi phá hỏng cả, nàng hiện tại có ăn cũng ko biết mùi vị
Lúc này , hắn mới phát hiện nàng vẫn cúi đầu nhìn thấp, chỉ đem tầm mắt
nhìn chăm chăm vào dĩa đồ ăn “Sao vậy?? Ko hợp khẩu vị em à?”
“Ách…..ko …ko có..”
“Vậy sao em ko ăn”
“Em ăn đây!!”. Lôi Dĩnh bắt đầu chuyên tâm ăn cơm, hi vọng bửa tối mau chóng kết thúc, để nàng còn về nhà
Nhưng mà, Cung Thần Hạo lại ko nghĩ như thế, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào đôi
môi bóng lưỡng dính dầu mỡ của nàng, nếu có thể, hắn thật muốn cảm thụ
cảm giác mềm mại kia
Đột nhiên, Lôi Dĩnh cảm thấy hắn
trở nên yên lặng, vừa giương mắt nhìn , nàng đã chạm phải ánh mắt nóng
rực của hắn, làm cho nàng cả người ko được tự nhiên
“Em làm sao a?”
“Em trên miệng dính ít đồ ăn” Cung Thần Hạo vươn tay giúp nàng phủi vụn đồ ăn trên miệng xuống
Lôi DĨnh liền phản ứng thật nhanh, nàng ngửa người tránh né ngón tay của hắn “Cám ơn, tự em sẽ làm”
Cung Thần Hạo khựng người lại, nở nụ cười mê người, hắn liền rút tay về
“Lát nữa chúng ta đến quán cà phê lầu trên tiện thể gọi chút điểm tâm ngọt!” Cung Thần Hạo nói
Lôi Dĩnh hơi giật mình nhìn hắn, hắn đúng là thây đổi thật nhanh, trong
thời gian ngắn , nàng cũng ko biết nên phản ứng như thế nào
“Ách….ko……….”
Cung Thần Hạo cắt lời nàng, vươn một đầu ngón tay ra lắc lắc “Đồng ý đi, điểm tâm ở đây rất ngon, anh nghĩ em sẽ thích”
Lôi Dĩnh thấy trong mắt hắn lấp lánh ý nghĩ “ko cho cự tuyệt” nên mặc dù
trong lòng tức giận nhưng nàng vẫn ko dám từ chối,nàng chỉ có thể miễn
cưỡng trả lời “Được”
Lôi Dĩnh ko có tâm trạng muốn ăn,
nên đồ ăn mỹ vị trước mắt cũng ko thể khơi gợi được sự thèm ăn của nàng. nàng đành quay đầu nhìn về cảnh sông núi Trung Quốc thu nhỏ bên ngoài
Cung Thần Hạo chậm rãi ăn, cho tới bây giờ vẫn chưa có nữ nhân nào dám cự tuyệt quyết định của hắn
Quán cà phê của nhà hàng này được xây ở nơi cao nhất, dựa vào thiết kế đặc
thù này , mà người thưởng dụng có thể hết cảnh đêm tuyệt đẹp vào đáy mắt
Cung Thần Hạo uống một ngụm nhỏ cà phê, liếc nhìn nàng đối diện vẫn trầm mặc im lặng
“Sao vậy, ko vui? Là vì chuyện vừa rồi?”
“Ko….bánh ngọt ăn ngon lắm” Lôi Dĩnh vừa cúi đầu , vừa ăn điểm tâm ngọt
“Em thích là tốt, chuyện vừa rồi, cũng chỉ là chuyện vớ vẩn, tuyệt đối ko
thể ảnh hưởng đến cuộc hẹn hò của chúng ta, em còn muốn đi đâu ko??”
“Ách….ko có, em muốn về nhà nghỉ ngơi”
“Ok! Vậy chờ em ăn bánh ngọt xong, chúng ta sẽ đi về” Cung Thần Hạo cũng ko muốn hỏi gì thêm
“Ừ” Điểm tâm ngọt ở đây quả đúng như lời hắn nói, ăn thật ngon, ngọt mà ko béo, vừa bỏ vào miệng đã hòa tan , người gia hẵn là sẽ rất thích ăn!
“Đúng rồi, ngày mai ông xuất viện, anh có muốn cùng vào bệnh viện hay
ko??”
“Ngày mai thứ Hai, em ko phải đi làm sao??”
“Em sẽ xin phép nghỉ buổi sáng, buổi chiều sẽ đi làm”
“Ừ, mấy giờ?”
“Ông sẽ xuất viện mười giờ, chín giờ chúng ta sẽ đi, sẵn tiện giúp ông sắp xếp các thứ”
“Vậy thì cùng đi đi”
“Ách…..ý của anh là anh cùng em đi sao??”
“Em là vợ anh , ông nội anh lại xuất viện, anh đương nhiên muốn cùng em đi a” Cung Thần Hạo buồn cười nhìn phản ứng của nàng
“A!”
Hai người lại trở nên im lặng, chăm chú uống cà phê
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...