Hắn hận, hận hắn không trở lại sớm hơn, hận hắn không có thế lực như đại ca, Hương Diệp Nhi, nhất định cũng biết đúng không, nhưng nàng lại vẫn đón nhận, tại sao lại chấp nhận? Tại sao phải nói với hắn là bởi vì thực sự thích đại ca?
Đại ca, ngươi từng nói ngươi thích Hương Diệp Nhi, ngươi thích, chính là ép buộc nàng như vậy sao?
Tiêu Cẩm nhìn về phía Ngọc Sanh Hàn, bỗng nhiên giơ tay lên dây cung, giương cung căng tên, tên nhọn nhắm thẳng Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn nhất thời sững người, không ngờ rằng thiếu niên này thực sự giương tên với hắn, chắc hẳn, là do yêu cô ấy quá sâu.
Nhất thời sơ sót, khiến cho Ngọc Sanh Hàn thất thế trước, Tiêu Cẩm là đồ đệ của Quái Lão, tuy nói là dùng rượu để gạt lão đến Quốc đô, nhưng rốt cuộc cũng vẫn là đồ đệ của Quái Lão, nếu mà động thủ, hắn không nắm chắc thực sự có thể thắng được.
Tròng mắt như chìm trong băng giá, Ngọc Sanh Hàn trên mặt lẳng lặng trầm mặc, lấy tĩnh chế động, là cách của hắn, hắn trái lại muốn nhìn một chút, Ngọc Tiêu Cẩm có phải có thể thực sự vì Tần Hương Diệp mà lãnh tội danh hành thích vua hay không…
“Vút!” một tiếng xé gió, không phải là tên của Tiêu Cẩm, một mũi tên hồng bắn ra từ sau lưng Tiêu Cẩm, thẳng tắp bắn về phía Ngọc Sanh Hàn.
Tên găm vào cây khô, bắn trúng con rắn đang vòng quanh nhánh cây, Ngọc Sanh Hàn khẽ đảo mắt, tựa như bất vi sở động, tiếng vó ngựa nhanh chóng đến gần, Hương Diệp một thân áo xanh quần phiên, động tác nhanh nhẹn, xoay mình xuống ngựa, lại vòng qua Tiêu Cẩm chạy đến bên cạnh Ngọc Sanh Hàn, kéo tay của hắn, nói luôn, “Hoàng thượng, vừa nãy thật nguy hiểm, thần thiếp thấy con rắn kia chuẩn bị tập kích Hoàng thượng, nên mới xuất thủ mạo phạm, nếu không, con rắn kia đã bị Tiêu vương điện hạ bắn trúng.”
Ngụ ý, là muốn đem tội Tiêu Cẩm chĩa tên vào vua nói thành động tác cứu hắn, Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh hơi chuyển, dừng ở trên mặt Hương Diệp, trong lòng hừ hừ, cô lại rất thông minh, ngay câu đầu tiên đã muốn thay cậu ta giấu diếm tội danh phạm thượng, chẳng qua là, hắn làm việc từ trước đến nay đều không thích dong dài dây dưa, bỏ qua hai lần đã là cực hạn với hắn, nếu cứ để tiếp tục như vậy, lần sau Ngọc Tiêu Cẩm chĩa vào hắn, có lẽ sẽ là kiếm thật.
Hương Diệp nhìn ra lãnh ý trong mắt Ngọc Sanh Hàn, vội vàng đưa tay kéo hắn, nhìn đám đại thần đang chạy tới phía sau, chỉ có thể đè giọng nói nhỏ bên tai hắn, “Bỏ qua cho Tiêu Cẩm, coi như tôi nợ anh một lần.”
“Cô nợ tôi cũng đâu chỉ một lần.” Ngọc Sanh Hàn hừ lạnh, thiên tân vạn khổ học y cứu cô, kết quả là cô một chút tỏ vẻ cũng không có, ban đêm ngủ lại còn dám đá hắn!
“Vậy tùy anh tính.” Hương Diệp trầm giọng liếc hắn, Ngọc Sanh Hàn coi như nhận được bảo đảm, cũng không so đo với cô nữa, chuyển sang nhìn Tiêu Cẩm đứng một bên có chút thất hồn lạc phách, lạnh lùng nói, “Tiêu vương đều vì an nguy của Trẫm, tình thế cấp bách nhất thời, Trẫm đương nhiên tha thứ.”
Nói xong, giống như tuyên thệ chủ quyền quàng lên vai Hương Diệp, lãnh mi ngả ngớn, lại khiến Tiêu Cẩm không thể nào không theo, hắn có ngu nữa cũng có thể nhìn ra vừa rồi là Hương Diệp đứng ra giải vây thay cho hắn, nếu hắn cứ dồn ép thêm nữa cũng chỉ càng khiến cho Hương Diệp khó xử, lúc trước, hắn ngay cả chuyện nàng trúng độc cũng không hay biết gì, chẳng thể làm gì được cho nàng, làm sao có thể để nàng phải quan tâm thay cho hắn?
Nhìn về phía Hương Diệp trưng ra một nụ cười khổ sở, trong ánh mắt ý tứ sáng tỏ —— Hương Diệp Nhi, muội yên tâm, Tiêu Cẩm sẽ không cô phụ một tấm chân tình của muội, sẽ không làm việc lỗ mãng như vậy, liên lụy đến muội….
Hắn sẽ về đất phong, cùng Nhị ca kiên nhẫn bố trí hết thảy mọi chuyện, đến lúc đó, bức vua thoái vị.
Hương Diệp chưa từng thấy Tiêu Cẩm như vậy bao giờ, bỗng chốc thoát khỏi vẻ ôn hòa nhã nhặn, trong ánh mắt mang theo ngọn lửa tranh đoạt, đôi mắt đầy hận ý vướng mắc như vậy, cô đến cùng không phải là đã hại hắn rồi đấy chứ?
*** Anh Hàn to đầu mà còn bị vợ đá xuống giường nhá ~ ha ha
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...