“Này này! Đừng có mà kêu loạn, ta đâu phải người tùy tiện như vậy! Ta chỉ nói nhận bọn họ làm đồ đệ, ngươi rốt cuộc là từ đâu ra hả?”
“Vậy thì càng không thành vấn đề!” Tần Khê nắm lấy tay áo Quái Lão, chỉ vào Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn đã xuống ngựa, vui vẻ nói, “Ta là ca ca của Tiểu Hương Hương, là tiểu cữu tử* của hắn, nếu ông thu nhận hai bọn họ, thì nhiều thêm một người ta đây cũng đâu là gì!”
*anh rể.
“Ta rất quan tâm!” Quái Lão kéo tay áo mình, quay đầu nhìn Hương Diệp, “Ta bảo này cô bé con, anh ngươi…”
“Ông hiểu lầm rồi, ta và người này không hề có quan hệ gì.” Hương Diệp trực tiếp trả lời, Quái Lão nghe vậy, khóe miệng giật giật, thầm nghĩ ba đứa này rốt cuộc là bị làm sao vậy?
“Ông nói muốn ta làm đồ đệ, ông muốn dạy ta võ nghệ?” Thanh âm lành lạnh triệt để của Ngọc Sanh Hàn vang lên, một câu nhẹ nhàng, khiến cho hai người dời tầm mắt.
Cặp mắt băng hàn kia, trầm như ánh sao trong đêm, rơi vào đêm tối, rồi lại mơ hồ lạnh thấu, trong mắt của hắn có mưu tính cùng truy cầu.
Đây là một nam nhân có dã tâm, trong nháy mắt Quái Lão xác nhận ý tưởng trong lòng mình, Tiêu Cẩm chống lại hắn, nhất định thua.
Lòng bàn tay vỗ lên ngực mình, Quái Lão không còn bộ dạng quái đản lúc trước, trầm giọng nói, “Tất cả công phu của ta, chỉ xem ngươi học được bao nhiêu.”
Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn cong lên, bí hiểm cười. Hắn trái lại rất có hứng thú đó, đem một thân bản lĩnh của ông ta, học được tất cả.
Tần Khê giương mắt nhìn ba người này, chẳng lẽ không có phần của hắn? Không muốn đâu ~lúc trước chơi mãi mấy thứ quyền cước kia, một chút thú vị cũng không có, khinh công này, nội lực này mới thú vị chứ
“Thục quái, ta không muốn bái sư gì hết, ông nhận anh ấy đi!” Nhàn nhạt một câu, tròng mắt nhẹ nhàng quét qua Tần Khê, lẳng lặng như gió, Tần Khê đầy mặt cảm động, Tiểu Hương Hương đây là thay hắn nói chuyện ư!!!
Có một câu này của cô, đáng giá!!!
Quái Lão nhếch khóe miệng, vẻ mặt không quan tâm, “Ta cần hắn làm chi ~”
“Dù gì cũng là một Hầu gia, làm chân chạy việc cũng có mặt mũi.” Hương Diệp nhẹ nhàng nhắc nhở, ngọn lửa dịu dàng vừa mới bốc lên của Tần Khê nhất thời tắt ngúm, Tiểu Hương Hương ~ sao lại có thể nói vậy chứ ~
Quái Lão nghe lời này, trái lại giống như đồng ý gật đầu một cái, “Cái này còn có thể suy nghĩ một chút.”
“Tiểu Hương Hương ~ anh cứ không có ai cần như vậy sao ~” Tần Khê oan ức sáp lại gần Hương Diệp, Hương Diệp khẽ lách người, lười phải để ý đến hắn.
Ngọc Sanh Hàn nhìn Quái Lão, đột nhiên mở miệng, “Ông có yêu cầu gì?” Chỉ hắn và Tần Khê, “Yêu cầu để đồng thời nhận ba người chúng ta làm đồ đệ.”
Hương Diệp nghe vậy trừng mắt, cô có nói cô muốn tập võ sao?
Ngọc Sanh Hàn liếc cô một cái, tập võ đương nhiên là phải cùng nhau ~
Trong lúc hai người trao đổi ánh mắt, Tần Khê đã cảm động đầy mặt, kéo tay Ngọc Sanh Hàn, cọ cọ mặt “Bạn tốt a ~ lúc trước tôi hiểu lầm cậu ~ huynh đệ à ~ “
Ngọc Sanh Hàn nhất thời vẻ mặt chán ghét rút tay về, chùi chùi trên vạt áo một chút.
Tầm mắt Quái Lão quét qua ba người, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một nụ cười sâu xa, “Được rồi, ta cũng không phải người khó thương lượng như vậy. Phía Tây quốc đô, trên đảo Lam Ngọc, có một miếng Nhật Noãn Tương Ngọc, các ngươi nếu có thể lấy về được, ta sẽ cùng lúc nhận cả ba làm đồ đệ.”
“Khoai thơm? Lại còn là khoai thơm cực ấm*?” Tần Khê nghi ngờ, Quái Lão trượt chân một cái, cả giận nói, “Nhật Noãn Tương Ngọc! Là quặng ngọc tinh chất cả Tây Ngọc quốc chỉ có đảo Lam Ngọc có! Ngất luôn! Ta thực sự phải nhận loại người như ngươi làm đồ đệ sao?!”
*Khoai thơm = Hương dụ đồng âm với Tương ngọc. Cực ấm = Ngận Noãn, đồng âm với Nhật Noãn. Bó tay bạn Khê :))
“Ha ha…” Tần Khê cười khan trốn sau lưng Hương Diệp, Ngọc Sanh Hàn khốc khốc không nói, thực ra thì hắn cũng không biết đó là cái gì, nhưng hắn hiểu được đạo lý im lặng là vàng ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...